Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 36: Ỷ lớn hiếp nhỏ

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Tường viện sụp đổ lặng yên không một tiếng động, lão đạo cô từ trong lỗ thủng kia đi đến.

Theo cước bộ của nàng, một đạo khí tức vô cùng cường đại, tựa như thương hải trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Quốc Giáo học viện.

Các học sinh trong ký túc xá còn đang ngủ say, Quốc Giáo kỵ binh ngoài viện cũng không có phát hiện.

Trong tiểu lâu Trần Trường Sinh đám người cảm thấy trước tiên, bởi vì lão đạo cô muốn bọn họ tỉnh lại, nhớ rõ chuyện sẽ xảy ra sau đó.

Bọn họ mở mắt, cảm thấy đạo hàn ý tịch diệt, phảng phất rơi vào trong hầm băng hàn lãnh, cảm giác buồn ngủ nhất thời hoàn toàn biến mất.

Trên tiểu lâu, cửa sổ theo thứ tự bị đẩy ra, lộ ra mấy gương mặt trẻ tuổi .

Bọn họ thấy được lão đạo cô ở bên kia hồ.

Thời khắc thấy lão đạo cô này, mùi vị tịch diệt biến thành mùi vị của tử vong cùng vô cùng sợ hãi.

——lão đạo cô kia quá cường đại, cường đại đến mức bọn họ thậm chí rất khó sinh ra ý chí chống cự.

Nhìn lão đạo cô, Đường Tam Thập Lục nhớ lại gia gia của mình có một lần nổi giận , cả tòa Vấn Thủy thành đều rung lên mấy cái. Chiết Tụ nhớ lại khi còn bé bị đuổi ra bộ lạc không lâu, từng xa xa nhìn thấy một con đảo sơn liêu khổng lồ, còn có thân ảnh nhỏ thấp rồi lại vô cùng đáng sợ ngồi ở đỉnh đầu đảo sơn liêu.

Sắc mặt của Tô Mặc Ngu trở nên dị thường tái nhợt, bởi vì hắn biết lão đạo cô là ai.

Trần Trường Sinh giờ khắc này, rất tự nhiên nhớ lại mưa gió trong Tầm Dương thành, mới khiếp sợ hiểu được, thì ra lão đạo cô này hẳn là cường giả cấp bậc như thế.

Theo đạo lý mà nói, lấy thân phận địa vị hiện tại của Trần Trường Sinh, vô luận là ai cũng sẽ không động thủ với hắn ở kinh đô. Nhưng hiện tại hắn không có sự tự tin này, bởi vì lão đạo cô kia không phải người bình thường, cho dù Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng muốn nể mặt của nàng, hơn nữa lúc này nàng làm cho người ta cảm một sự tuyệt diệt rất cực đoan.

Tuyệt trong thiên sơn phi điểu tuyệt, diệt trong vạn kính nhân tung diệt.

Nàng coi chúng sanh trên thế gian là heo chó, có ai mà nàng không dám giết?

Đúng lúc này, thanh âm của Tô Mặc Ngu vang lên, hắn nhìn lão đạo cô thất kinh hỏi: “Mợ, ngươi muốn làm gì?”

Nghe được câu này, Trần Trường Sinh đám người đã xác minh phỏng đoán trong lòng , chắc chắn thân phận của người đến.

Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không thay đổi, ngón tay rơi vào trên bệ cửa có chút trắng bệch.

Chiết Tụ vẻ mặt không thay đổi, ngón tay tay phải cũng đã chậm rãi buông lỏng quải trượng, cầm chuôi kiếm.

Nàng cuối cùng đã tới, vị tuyệt thế cường giả nổi tiếng cưng chiều con trai độc nhất, bảo thủ, táo bạo, hiếu sát, hỉ nộ vô thường, cuối cùng đã tới.

Vô Cùng Bích, nữ nhân duy nhất trong Bát Phương Phong Vũ.

Phu quân của nàng là Biệt Dạng Hồng, giống như trước cũng đứng trong Bát Phương Phong Vũ.

Bọn họ có một đứa con trai độc nhất, tên là Biệt Thiên Tâm.

Đứa con độc nhất của hai vị Phong Vũ, có thể tưởng tượng là lớn lên như thế nào.

Biệt Thiên Tâm cả đời đều xuôi gió xuôi nước, cho đến mấy mươi ngày trước, ở cửa Quốc Giáo học viện gặp phải Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục.

Lúc ấy Tô Mặc Ngu đã từng nhắc nhở quá bọn họ, Quốc Giáo học viện có thể sẽ gặp phải phiền toái như thế nào.

Trần Trường Sinh lại nghĩ, Quốc Giáo học viện cũng không làm chuyện gì quá mức đối với Biệt Thiên Tâm, lấy bối phận địa vị của Vô Cùng Bích, sao có thể tới làm khó chính mình.

Cho đến giờ này khắc này, thấy lão đạo cô đứng bên kia hồ, hắn mới biết được thì ra không phải tất cả cao nhân đều là thế ngoại cao nhân, đều có tâm cảnh thoát tục xuất trần.

“Tiền bối… ban đêm vào Quốc Giáo học viện, xin hỏi có gì chỉ giáo.”

Hắn nhìn lão đạo cô, thanh âm ổn định hỏi.

Hắn là viện trưởng Quốc Giáo học viện, là người thừa kế do Giáo Hoàng chỉ định, riêng bàn về thân phận địa vị, cũng không thua kém đối phương, cho nên lời nói này, hắn nói rất bình tĩnh.

Lão đạo cô nhìn hắn vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi chính là Trần Trường Sinh?”

Kể từ khi rời đi Tây Trữ đi tới kinh đô, Trần Trường Sinh đã nghe qua câu hỏi như vậy vô số lần.

Có đôi khi cảm giác này rất đáng ghét, tỷ như ban đầu ở Thiên Thư lăng gặp phải vị bia thị giả kia, có đôi khi là một loại vinh quang, tỷ như thời điểm ở ngoài Hán Thu thành gặp được Chu Lạc.

Lúc này lão đạo cô đặt câu hỏi là người có địa vị xấp xỉ với Chu Lạc ở trên đại lục, nhưng hắn biết đây tuyệt đối không phải là vinh quang, mà là nguy hiểm.

Lão đạo cô vẻ mặt hờ hững, sinh tử dứt khoát, nói: “Sau đây, ta sẽ giết chết người này.”

Lúc nói những lời này, nàng nhìn Trần Trường Sinh, nhưng lại chỉ vào Hiên Viên Phá phía sau lưng.

Hiên Viên Phá thân thể khẽ run, ở dưới uy áp vô cùng kinh khủng, căn bản không cách nào xoay người, cũng không thể ly khai.

“Ta còn làm thêm một ít chuyện, sẽ để các ngươi thấy.”

Lão đạo cô nhìn cũng chưa từng nhìn Hiên Viên Phá cùng phiến phế tích này một cái.

Ở trong mắt nàng, Hiên Viên Phá đã là người chết.

Tối nay nàng đã sắp xếp mọi chuyện, quyết định nhân sinh cho những người trẻ tuổi của Quốc Giáo học viện.

Đại Chu quân đội thần tướng rất thưởng thức Chiết Tụ, cho nên lang tể tử kia sẽ chỉ bị thương nặng, gãy một tay hoặc là một chân.

Nàng sẽ không giết Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục, bởi vì cho dù cường đại như nàng, cũng không muốn đắc tội với Quốc Giáo cùng Vấn Thủy Đường gia.

Nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Nàng sẽ ở trước mắt của bọn hắn, đem Chiết Tụ đánh thành tàn phế, sau đó từ từ giết chết thiếu niên Yêu tộc kia.

Nàng muốn để cho bọn họ nhìn bằng hữu của mình chảy máu, nhưng không có sức lực vãn hồi.

Nàng muốn bọn họ hiểu được bất lực chân chính, tuyệt vọng chân chính là gì.

Nàng tin tưởng, sau này bọn họ sống, có thể so với chết đi càng thêm thống khổ.

Như thế rất tốt, nàng vốn tới để giáo dục bọn họ, vậy thì muốn lưu cho bọn hắn một cái trí nhớ khắc sâu không cách nào quên được.

Về phần thanh niên của Quốc Giáo học viện có phản kháng hay không… Nàng cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua vấn đề này. Đều nói những người tuổi trẻ này là thiên tài thật sự, nhưng vậy thì như thế nào? Không muốn nói Thanh Vân bảng cùng Điểm Kim bảng, nếu là vãn bối như Vương Phá cùng Tiếu Trương, có thể làm cho nàng coi trọng nhìn nhiều mấy cái, những người tuổi trẻ này có đáng là gì?

Đúng vậy, nếu như đổi thành thanh niên khác, sau khi cảm nhận được cường đại khí tức đáng sợ như thế, nhất là đoán được thân phận của lão đạo cô, có thể sẽ từ bỏ chống cự. Bởi vì bọn họ không thể nào là đối thủ, nếu như nói bọn họ là ưng non, lão đạo cô chính là trời cao hàn lãnh, nếu như nói bọn họ là hổ con, lão đạo cô chính là khe vực sâu không thấy đáy.

Nhưng bọn họ không phải là thanh niên khác, bọn họ là thanh niên của Quốc Giáo học viện.

Ở Tầm Dương thành, Trần Trường Sinh dám xuất kiếm với Chu Lạc. Ở trên cánh đồng tuyết, Chiết Tụ dám hướng Ma tộc lộ ra nanh vuốt. Ở lúc ba tuổi, Đường Đường đã dám dùng nước tiểu vẩy lên mặt Đường lão thái gia. Ở thời điểm vừa vào kinh đô, Hiên Viên Phá đã dám động thủ với Thiên Hải Nha Nhi.

Dù đánh thế nào cũng không đánh lại, cho nên không đánh? Đây không phải tư tưởng của bọn họ, trong suy nghĩ của bọn hắn, nếu đánh thế nào cũng đánh không lại, đương nhiên càng cần phải đánh. Đánh không lại? Đánh không lại thì như thế nào? Sẽ chết, vậy thì hướng trong cõi chết để cầu đường sống.

Người trẻ tuổi bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, đều có các phương thức chiến đấu khác nhau.

Quải trượng nằm trong bóng tối trên mặt đất, Chiết Tụ đứng ở trong bóng tối của mái hiên ngoài cửa sổ , trên mặt tràn đầy bóng tối, che kín ánh mắt huyết hồng, lông sói cứng rắn, móng vuốt sói sắc bén, lẳng lặng nhìn lão đạo cô, tay phải nắm lấy Ma Soái kỳ kiếm đã nửa tàn, bình tĩnh hờ hững làm lòng người lạnh lẽo.

Đường Tam Thập Lục song chưởng khẽ dùng sức, bệ cửa sổ đột nhiên vỡ vụn, chỉ nghe mấy đạo dị vang, mấy đạo pháo hoa hướng trong bầu trời đêm bay đi. Thì ra hắn đã bố trí cơ quan ở bên trong Quốc Giáo học viện. Đây là phương thức chiến đấu của hắn , gặp địch nhân đáng sợ như vậy, dĩ nhiên muốn trước tiên phát ra pháo hiệu cảnh báo, cách nơi này gần nhất chính là hoàng cung, Tiết Tỉnh Xuyên hẳn là sẽ rất nhanh chạy tới, về phần Vấn Thủy Đường gia phái tới cao thủ âm thầm bảo vệ hắn, lại càng xuất hiện trước nhất, dĩ nhiên, coi như là đệ nhị thần tướng Tiết Tỉnh Xuyên cùng Vấn Thủy Đường gia cung phụng cộng lại cũng không phải đối thủ của lão đạo cô này, nhưng hắn không tin, lão đạo cô này thật sự dám ở trước mắt bao người, hạ sát thủ đối với bọn họ.

Tô Mặc Ngu sắc mặt tái nhợt, nhìn lão đạo cô thanh âm khẽ run nói: “Mợ, ngươi thật muốn hai nhà trở mặt thành thù ư?”

Trần Trường Sinh nhìn lão đạo cô kia, không định vận dụng vạn kiếm trong vỏ hoặc là thiên thư bia, mà là cầm một phong thơ. Hắn biết, coi như mình liều mạng như thế nào, cũng không bằng một ngón tay của lão đạo cô, chỉ có thể hi vọng phong thư của Tô Ly có thể phát huy tác dụng.

Mấy đạo thanh âm yên diệt nhẹ vô cùng nổi lên, hướng pháo hoa báo động bay đi trong bầu trời đêm còn không kịp phát ra tia sáng, lúc đó đã biến mất không thấy gì nữa.

Đường Tam Thập Lục sắc mặt có chút khó coi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cường giả cấp bậc thế này, đến lúc này mới biết, thì ra tính toán thôi diễn quen thuộc về chiến đấu cùng nhân tâm của hắn, ở trước mặt những người này không có bất kỳ ý nghĩa, những người này đã vượt qua thế tục, làm sao có thể bị trí tuệ thế tục gây khó dễ chứ?

Trần Trường Sinh nắm chặt thư trong tay, tâm tình hơi trầm xuống.

Đúng lúc này, Hiên Viên Phá tựa hồ bị quên lãng, ở trong mắt lão đạo cô đã là người chết bỗng nhiên cử động.

Hắn ở trong phế khư cực kỳ khó nhọc, chậm chạp xoay người, sau đó từ từ giơ lên thiết kiếm trong tay.

Hắn cách tường viện gần nhất, cách lão đạo cô gần nhất, cảm nhận được khí tức tịch diệt cũng rõ ràng hơn, thừa nhận áp lực lớn nhất.

Lúc Trần Trường Sinh, Chiết Tụ đám người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hắn còn đang chống cự đạo áp lực kia.

Cuối cùng, hắn rốt cục xoay người qua, giơ kiếm.

Muốn đối mặt với cường giả khủng bố như lão đạo cô, muốn chiến thắng sợ hãi trời sinh đối với tử vong, Hiên Viên Phá dùng toàn bộ dũng khí của mình.

Chỉ là một cái động tác đơn giản như vậy, đã tiêu hết sạch toàn bộ khí lực cùng tinh thần.

Trực diện lão đạo cô, thân thể của hắn càng không ngừng run rẩy, nhìn giống như bệnh nặng mới khỏi, thiết kiếm trong tay của hắn cũng giống như thế, nhìn lảo đảo muốn ngã.

Hắn đã biểu hiện đầy đủ dũng cảm, nhưng hắn như vậy còn có thể chiến đấu làm sao, còn có thể xuất kiếm làm sao?

Lão đạo cô lần đầu tiên liếc mắt nhìn Hiên Viên Phá.

Mắt của nàng toát ra vô cùng vô tận đùa cợt cùng khinh miệt.

Theo đạo lý mà nói, tuyệt thế cường giả cấp bậc Bát Phương Phong Vũ, sẽ không nhục nhã vãn bối trẻ tuổi như thế.

Nhưng nàng hôm nay chính là tới để nhục nhã Quốc Giáo học viện .

Hiên Viên Phá là một thiếu niên Hùng tộc, coi trọng nhất chính là vũ dũng cùng vinh dự, không chịu nổi nhục nhã.

Mặt của hắn đỏ lên, thần sắc có chút non nớt hiện ra vẻ kiên quyết, hét lớn một tiếng, hai tay nắm lấy thiết kiếm, hướng lão đạo cô chém tới!

Tiểu lâu vang lên mấy tiếng gió cực kỳ bén nhọn, Chiết Tụ như một đạo bóng xám, trong nháy mắt xẹt qua hồ băng, đi tới nơi đây.

Thân ảnh Trần Trường Sinh đột nhiên hư ảo, vận dụng Da Thức bộ, mang theo một chút mảnh tuyết trong rừng, lao tới phía sau Hiên Viên Phá, hai tay căng thẳng , chuẩn bị đem phong thư xé rách.

Tô Mặc Ngu lộ vẻ kiên quyết, đem tay đưa về phía trong ngực.

Đường Tam Thập Lục cử động cuối cùng, nhưng thanh âm tới trước.

“Vô Cùng Bích, *** ngươi !”

Tường viện sụp đổ lặng yên không một tiếng động, lão đạo cô từ trong lỗ thủng kia đi đến.

Theo cước bộ của nàng, một đạo khí tức vô cùng cường đại, tựa như thương hải trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Quốc Giáo học viện.

Các học sinh trong ký túc xá còn đang ngủ say, Quốc Giáo kỵ binh ngoài viện cũng không có phát hiện.

Trong tiểu lâu Trần Trường Sinh đám người cảm thấy trước tiên, bởi vì lão đạo cô muốn bọn họ tỉnh lại, nhớ rõ chuyện sẽ xảy ra sau đó.

Bọn họ mở mắt, cảm thấy đạo hàn ý tịch diệt, phảng phất rơi vào trong hầm băng hàn lãnh, cảm giác buồn ngủ nhất thời hoàn toàn biến mất.

Trên tiểu lâu, cửa sổ theo thứ tự bị đẩy ra, lộ ra mấy gương mặt trẻ tuổi .

Bọn họ thấy được lão đạo cô ở bên kia hồ.

Thời khắc thấy lão đạo cô này, mùi vị tịch diệt biến thành mùi vị của tử vong cùng vô cùng sợ hãi.

——lão đạo cô kia quá cường đại, cường đại đến mức bọn họ thậm chí rất khó sinh ra ý chí chống cự.

Nhìn lão đạo cô, Đường Tam Thập Lục nhớ lại gia gia của mình có một lần nổi giận , cả tòa Vấn Thủy thành đều rung lên mấy cái. Chiết Tụ nhớ lại khi còn bé bị đuổi ra bộ lạc không lâu, từng xa xa nhìn thấy một con đảo sơn liêu khổng lồ, còn có thân ảnh nhỏ thấp rồi lại vô cùng đáng sợ ngồi ở đỉnh đầu đảo sơn liêu.

Sắc mặt của Tô Mặc Ngu trở nên dị thường tái nhợt, bởi vì hắn biết lão đạo cô là ai.

Trần Trường Sinh giờ khắc này, rất tự nhiên nhớ lại mưa gió trong Tầm Dương thành, mới khiếp sợ hiểu được, thì ra lão đạo cô này hẳn là cường giả cấp bậc như thế.

Theo đạo lý mà nói, lấy thân phận địa vị hiện tại của Trần Trường Sinh, vô luận là ai cũng sẽ không động thủ với hắn ở kinh đô. Nhưng hiện tại hắn không có sự tự tin này, bởi vì lão đạo cô kia không phải người bình thường, cho dù Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng muốn nể mặt của nàng, hơn nữa lúc này nàng làm cho người ta cảm một sự tuyệt diệt rất cực đoan.

Tuyệt trong thiên sơn phi điểu tuyệt, diệt trong vạn kính nhân tung diệt.

Nàng coi chúng sanh trên thế gian là heo chó, có ai mà nàng không dám giết?

Đúng lúc này, thanh âm của Tô Mặc Ngu vang lên, hắn nhìn lão đạo cô thất kinh hỏi: “Mợ, ngươi muốn làm gì?”

Nghe được câu này, Trần Trường Sinh đám người đã xác minh phỏng đoán trong lòng , chắc chắn thân phận của người đến.

Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không thay đổi, ngón tay rơi vào trên bệ cửa có chút trắng bệch.

Chiết Tụ vẻ mặt không thay đổi, ngón tay tay phải cũng đã chậm rãi buông lỏng quải trượng, cầm chuôi kiếm.

Nàng cuối cùng đã tới, vị tuyệt thế cường giả nổi tiếng cưng chiều con trai độc nhất, bảo thủ, táo bạo, hiếu sát, hỉ nộ vô thường, cuối cùng đã tới.

Vô Cùng Bích, nữ nhân duy nhất trong Bát Phương Phong Vũ.

Phu quân của nàng là Biệt Dạng Hồng, giống như trước cũng đứng trong Bát Phương Phong Vũ.

Bọn họ có một đứa con trai độc nhất, tên là Biệt Thiên Tâm.

Đứa con độc nhất của hai vị Phong Vũ, có thể tưởng tượng là lớn lên như thế nào.

Biệt Thiên Tâm cả đời đều xuôi gió xuôi nước, cho đến mấy mươi ngày trước, ở cửa Quốc Giáo học viện gặp phải Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục.

Lúc ấy Tô Mặc Ngu đã từng nhắc nhở quá bọn họ, Quốc Giáo học viện có thể sẽ gặp phải phiền toái như thế nào.

Trần Trường Sinh lại nghĩ, Quốc Giáo học viện cũng không làm chuyện gì quá mức đối với Biệt Thiên Tâm, lấy bối phận địa vị của Vô Cùng Bích, sao có thể tới làm khó chính mình.

Cho đến giờ này khắc này, thấy lão đạo cô đứng bên kia hồ, hắn mới biết được thì ra không phải tất cả cao nhân đều là thế ngoại cao nhân, đều có tâm cảnh thoát tục xuất trần.

“Tiền bối… ban đêm vào Quốc Giáo học viện, xin hỏi có gì chỉ giáo.”

Hắn nhìn lão đạo cô, thanh âm ổn định hỏi.

Hắn là viện trưởng Quốc Giáo học viện, là người thừa kế do Giáo Hoàng chỉ định, riêng bàn về thân phận địa vị, cũng không thua kém đối phương, cho nên lời nói này, hắn nói rất bình tĩnh.

Lão đạo cô nhìn hắn vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi chính là Trần Trường Sinh?”

Kể từ khi rời đi Tây Trữ đi tới kinh đô, Trần Trường Sinh đã nghe qua câu hỏi như vậy vô số lần.

Có đôi khi cảm giác này rất đáng ghét, tỷ như ban đầu ở Thiên Thư lăng gặp phải vị bia thị giả kia, có đôi khi là một loại vinh quang, tỷ như thời điểm ở ngoài Hán Thu thành gặp được Chu Lạc.

Lúc này lão đạo cô đặt câu hỏi là người có địa vị xấp xỉ với Chu Lạc ở trên đại lục, nhưng hắn biết đây tuyệt đối không phải là vinh quang, mà là nguy hiểm.

Lão đạo cô vẻ mặt hờ hững, sinh tử dứt khoát, nói: “Sau đây, ta sẽ giết chết người này.”

Lúc nói những lời này, nàng nhìn Trần Trường Sinh, nhưng lại chỉ vào Hiên Viên Phá phía sau lưng.

Hiên Viên Phá thân thể khẽ run, ở dưới uy áp vô cùng kinh khủng, căn bản không cách nào xoay người, cũng không thể ly khai.

“Ta còn làm thêm một ít chuyện, sẽ để các ngươi thấy.”

Lão đạo cô nhìn cũng chưa từng nhìn Hiên Viên Phá cùng phiến phế tích này một cái.

Ở trong mắt nàng, Hiên Viên Phá đã là người chết.

Tối nay nàng đã sắp xếp mọi chuyện, quyết định nhân sinh cho những người trẻ tuổi của Quốc Giáo học viện.

Đại Chu quân đội thần tướng rất thưởng thức Chiết Tụ, cho nên lang tể tử kia sẽ chỉ bị thương nặng, gãy một tay hoặc là một chân.

Nàng sẽ không giết Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục, bởi vì cho dù cường đại như nàng, cũng không muốn đắc tội với Quốc Giáo cùng Vấn Thủy Đường gia.

Nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Nàng sẽ ở trước mắt của bọn hắn, đem Chiết Tụ đánh thành tàn phế, sau đó từ từ giết chết thiếu niên Yêu tộc kia.

Nàng muốn để cho bọn họ nhìn bằng hữu của mình chảy máu, nhưng không có sức lực vãn hồi.

Nàng muốn bọn họ hiểu được bất lực chân chính, tuyệt vọng chân chính là gì.

Nàng tin tưởng, sau này bọn họ sống, có thể so với chết đi càng thêm thống khổ.

Như thế rất tốt, nàng vốn tới để giáo dục bọn họ, vậy thì muốn lưu cho bọn hắn một cái trí nhớ khắc sâu không cách nào quên được.

Về phần thanh niên của Quốc Giáo học viện có phản kháng hay không… Nàng cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua vấn đề này. Đều nói những người tuổi trẻ này là thiên tài thật sự, nhưng vậy thì như thế nào? Không muốn nói Thanh Vân bảng cùng Điểm Kim bảng, nếu là vãn bối như Vương Phá cùng Tiếu Trương, có thể làm cho nàng coi trọng nhìn nhiều mấy cái, những người tuổi trẻ này có đáng là gì?

Đúng vậy, nếu như đổi thành thanh niên khác, sau khi cảm nhận được cường đại khí tức đáng sợ như thế, nhất là đoán được thân phận của lão đạo cô, có thể sẽ từ bỏ chống cự. Bởi vì bọn họ không thể nào là đối thủ, nếu như nói bọn họ là ưng non, lão đạo cô chính là trời cao hàn lãnh, nếu như nói bọn họ là hổ con, lão đạo cô chính là khe vực sâu không thấy đáy.

Nhưng bọn họ không phải là thanh niên khác, bọn họ là thanh niên của Quốc Giáo học viện.

Ở Tầm Dương thành, Trần Trường Sinh dám xuất kiếm với Chu Lạc. Ở trên cánh đồng tuyết, Chiết Tụ dám hướng Ma tộc lộ ra nanh vuốt. Ở lúc ba tuổi, Đường Đường đã dám dùng nước tiểu vẩy lên mặt Đường lão thái gia. Ở thời điểm vừa vào kinh đô, Hiên Viên Phá đã dám động thủ với Thiên Hải Nha Nhi.

Dù đánh thế nào cũng không đánh lại, cho nên không đánh? Đây không phải tư tưởng của bọn họ, trong suy nghĩ của bọn hắn, nếu đánh thế nào cũng đánh không lại, đương nhiên càng cần phải đánh. Đánh không lại? Đánh không lại thì như thế nào? Sẽ chết, vậy thì hướng trong cõi chết để cầu đường sống.

Người trẻ tuổi bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, đều có các phương thức chiến đấu khác nhau.

Quải trượng nằm trong bóng tối trên mặt đất, Chiết Tụ đứng ở trong bóng tối của mái hiên ngoài cửa sổ , trên mặt tràn đầy bóng tối, che kín ánh mắt huyết hồng, lông sói cứng rắn, móng vuốt sói sắc bén, lẳng lặng nhìn lão đạo cô, tay phải nắm lấy Ma Soái kỳ kiếm đã nửa tàn, bình tĩnh hờ hững làm lòng người lạnh lẽo.

Đường Tam Thập Lục song chưởng khẽ dùng sức, bệ cửa sổ đột nhiên vỡ vụn, chỉ nghe mấy đạo dị vang, mấy đạo pháo hoa hướng trong bầu trời đêm bay đi. Thì ra hắn đã bố trí cơ quan ở bên trong Quốc Giáo học viện. Đây là phương thức chiến đấu của hắn , gặp địch nhân đáng sợ như vậy, dĩ nhiên muốn trước tiên phát ra pháo hiệu cảnh báo, cách nơi này gần nhất chính là hoàng cung, Tiết Tỉnh Xuyên hẳn là sẽ rất nhanh chạy tới, về phần Vấn Thủy Đường gia phái tới cao thủ âm thầm bảo vệ hắn, lại càng xuất hiện trước nhất, dĩ nhiên, coi như là đệ nhị thần tướng Tiết Tỉnh Xuyên cùng Vấn Thủy Đường gia cung phụng cộng lại cũng không phải đối thủ của lão đạo cô này, nhưng hắn không tin, lão đạo cô này thật sự dám ở trước mắt bao người, hạ sát thủ đối với bọn họ.

Tô Mặc Ngu sắc mặt tái nhợt, nhìn lão đạo cô thanh âm khẽ run nói: “Mợ, ngươi thật muốn hai nhà trở mặt thành thù ư?”

Trần Trường Sinh nhìn lão đạo cô kia, không định vận dụng vạn kiếm trong vỏ hoặc là thiên thư bia, mà là cầm một phong thơ. Hắn biết, coi như mình liều mạng như thế nào, cũng không bằng một ngón tay của lão đạo cô, chỉ có thể hi vọng phong thư của Tô Ly có thể phát huy tác dụng.

Mấy đạo thanh âm yên diệt nhẹ vô cùng nổi lên, hướng pháo hoa báo động bay đi trong bầu trời đêm còn không kịp phát ra tia sáng, lúc đó đã biến mất không thấy gì nữa.

Đường Tam Thập Lục sắc mặt có chút khó coi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cường giả cấp bậc thế này, đến lúc này mới biết, thì ra tính toán thôi diễn quen thuộc về chiến đấu cùng nhân tâm của hắn, ở trước mặt những người này không có bất kỳ ý nghĩa, những người này đã vượt qua thế tục, làm sao có thể bị trí tuệ thế tục gây khó dễ chứ?

Trần Trường Sinh nắm chặt thư trong tay, tâm tình hơi trầm xuống.

Đúng lúc này, Hiên Viên Phá tựa hồ bị quên lãng, ở trong mắt lão đạo cô đã là người chết bỗng nhiên cử động.

Hắn ở trong phế khư cực kỳ khó nhọc, chậm chạp xoay người, sau đó từ từ giơ lên thiết kiếm trong tay.

Hắn cách tường viện gần nhất, cách lão đạo cô gần nhất, cảm nhận được khí tức tịch diệt cũng rõ ràng hơn, thừa nhận áp lực lớn nhất.

Lúc Trần Trường Sinh, Chiết Tụ đám người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hắn còn đang chống cự đạo áp lực kia.

Cuối cùng, hắn rốt cục xoay người qua, giơ kiếm.

Muốn đối mặt với cường giả khủng bố như lão đạo cô, muốn chiến thắng sợ hãi trời sinh đối với tử vong, Hiên Viên Phá dùng toàn bộ dũng khí của mình.

Chỉ là một cái động tác đơn giản như vậy, đã tiêu hết sạch toàn bộ khí lực cùng tinh thần.

Trực diện lão đạo cô, thân thể của hắn càng không ngừng run rẩy, nhìn giống như bệnh nặng mới khỏi, thiết kiếm trong tay của hắn cũng giống như thế, nhìn lảo đảo muốn ngã.

Hắn đã biểu hiện đầy đủ dũng cảm, nhưng hắn như vậy còn có thể chiến đấu làm sao, còn có thể xuất kiếm làm sao?

Lão đạo cô lần đầu tiên liếc mắt nhìn Hiên Viên Phá.

Mắt của nàng toát ra vô cùng vô tận đùa cợt cùng khinh miệt.

Theo đạo lý mà nói, tuyệt thế cường giả cấp bậc Bát Phương Phong Vũ, sẽ không nhục nhã vãn bối trẻ tuổi như thế.

Nhưng nàng hôm nay chính là tới để nhục nhã Quốc Giáo học viện .

Hiên Viên Phá là một thiếu niên Hùng tộc, coi trọng nhất chính là vũ dũng cùng vinh dự, không chịu nổi nhục nhã.

Mặt của hắn đỏ lên, thần sắc có chút non nớt hiện ra vẻ kiên quyết, hét lớn một tiếng, hai tay nắm lấy thiết kiếm, hướng lão đạo cô chém tới!

Tiểu lâu vang lên mấy tiếng gió cực kỳ bén nhọn, Chiết Tụ như một đạo bóng xám, trong nháy mắt xẹt qua hồ băng, đi tới nơi đây.

Thân ảnh Trần Trường Sinh đột nhiên hư ảo, vận dụng Da Thức bộ, mang theo một chút mảnh tuyết trong rừng, lao tới phía sau Hiên Viên Phá, hai tay căng thẳng , chuẩn bị đem phong thư xé rách.

Tô Mặc Ngu lộ vẻ kiên quyết, đem tay đưa về phía trong ngực.

Đường Tam Thập Lục cử động cuối cùng, nhưng thanh âm tới trước.

“Vô Cùng Bích, *** ngươi !”

Chọn tập
Bình luận