Thi ân bất cầu báo, thậm chí không muốn để cho thế nhân biết được, tình nguyện gánh vác mọi tội lỗi, cho dù vĩnh kiếp trầm luân, chính là thánh nhân.
Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng, Giáo Hoàng đương nhiên là thánh nhân, vấn đề là hắn không muốn làm thánh nhân, chỉ muốn làm người tốt.
Nhưng người tốt nhất định phải được báo đáp.
Trần Trường Sinh chấp nhất như thế, là bởi vì hắn gặp qua quá nhiều phản lệ.
Thiên Hải Thánh Hậu cùng Thương Hành Chu có thể được gọi là người dã tâm hoặc là nhà âm mưu, tóm lại không thể dùng người tốt để hình dung.
Giáo Hoàng sư thúc là người tốt, cho nên hắn sống cực khổ nhất, hơn nữa vô luận trận chiến tranh kia kết cục ra sao, hắn cũng sẽ chết.
Biệt Dạng Hồng cũng đã chết, Vương Phá cũng nhiều lần suýt chết, người tốt quả nhiên không dễ dàng sống thọ.
Khó trách Tô Ly không muốn làm người tốt.
Trần Trường Sinh nói: “Ta tận mắt chứng kiến cái chết của Biệt Dạng Hồng.”
Mao Thu Vũ có chút cảm khái.
Trần Trường Sinh nói tiếp: “Ta muốn làm người tốt, cũng muốn có kết quả tốt, chỉ bằng bản thân mình rất khó làm được, ta cần người trợ giúp.”
Có rất nhiều người cũng đang giúp hắn, tỷ như Đường Tam Thập Lục, tỷ như Tô Mặc Ngu, tỷ như Lạc Lạc, tỷ như Từ Hữu Dung.
Mới vừa rồi, đồng dạng phía trước cửa sổ, Từ Hữu Dung cùng Mao Thu Vũ nói thật lâu, thuyết phục hắn không làm gì cả.
Nhưng trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, như vậy không đủ.
Hắn nhìn Mao Thu Vũ thật tình nói: “Ta cần ngài giúp ta.”
Không giống Từ Hữu Dung, thỉnh cầu của hắn vô cùng đơn giản, lý do cũng vô cùng đơn giản.
Hắn mời Mao Thu Vũ trợ giúp người tốt trên thế gian đều được báo đáp.
Trên thế gian chìm nổi, có tội hay không rất khó phán định, tiêu chuẩn phán đoán tốt xấu nào có thể đơn giản như vậy?
Mao Thu Vũ nhìn ánh mắt của hắn, giọng nói thâm trầm hỏi: “Nếu như ta không đồng ý cách nhìn của ngài, ngài sẽ làm sao?”
“Không biết.”
Trần Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói: “Thật sự không biết.”
Đây không phải là tái diễn đơn giản, cũng không phải là cố tình nhấn mạnh, mà là hắn thật sự không nghĩ ra được, nếu tình hình như vậy, chính mình nên làm như thế nào.
Mao Thu Vũ lẳng lặng nhìn ánh mắt của hắn, bỗng nhiên nói: “Tốt.”
Đây là một đáp án rất đơn giản.
Trần Trường Sinh ngây người, sau đó cười vui vẻ.
Mao Thu Vũ cũng nở nụ cười.
Mấy năm không thấy, Giáo Hoàng Bệ Hạ vẫn là thiếu niên đơn giản như ban đầu a.
…
…
Ban đầu ở Thiên Thư lăng, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung gặp tên bia thị giả gọi là Kỷ Tấn kia, từng có một phen nói chuyện với nhau.
Hắn nói nàng là người tốt, nàng nói hắn cũng là người tốt.
Đây không phải là bọn họ muốn kéo gần khoảng cách, mà là chân thành đánh giá đối với nhau.
Nhưng đây không phải mục tiêu tinh thần mà Từ Hữu Dung theo đuổi.
Thiện ác thị phi không có bất cứ quan hệ nào với đại đạo.
Nếu như không gặp Trần Trường Sinh, có lẽ là nàng sẽ đối với thế gian này càng thêm hờ hững một chút, từ trên cao nhìn xuống một chút.
Tựa như Thiên Hải Thánh Hậu.
Dĩ nhiên mặc dù gặp Trần Trường Sinh, nàng cũng không nghĩ mình là người tốt trên ý nghĩa tầm thường. Tỷ như chuyện trước mắt, Trần Trường Sinh chỉ bởi vì chuyện của Tuần Mai có chút xúc động, thuần túy dựa theo thiện ý mà đi, nhưng nàng còn muốn từ đó đạt được một chút chỗ tốt.
Thiên Thư lăng rừng cây phủ sương tuyết nhợt nhạt, nhìn qua giống như quỳnh lâm.
Trên Chiếu Tình bi màu đen cũng đọng một chút tuyết, nhìn qua càng giống bản sao, có vẻ động lòng người không giống như lúc bình thường.
Từ Hữu Dung rời tầm mắt khỏi Chiếu Tình bi, rơi vào trên người đối phương, lạnh nhạt nói: “Ban đầu ta cùng Trần Trường Sinh từng hứa hẹn với ngươi, sẽ để ngươi rời khỏi Thiên Thư lăng, hiện tại chính là thời điểm chúng ta thực hiện lời hứa, ngươi nghĩ thế nào?”
Tên bia thị giả gọi Kỷ Tấn kia trên vai cũng đang đọng tuyết, rõ ràng đã đợi rất lâu ở chỗ này rồi.
Nghe Từ Hữu Dung nói, Kỷ Tấn rất kích động, nhưng trong mắt sinh ra chút ít sợ hãi: “Thật sự có thể sao?”
Thiên Thư lăng chính là địa phương thần thánh nhất đại lục, quy củ tự nhiên cũng sâm nghiêm nhất.
Người tu hành phải phát huyết thệ cả đời không được rời khỏi Thiên Thư lăng, mới có thể trở thành bia thị giả, có đặc quyền xem bia bất cứ lúc nào.
Mấy ngàn năm qua, chỉ có Tô Ly từng mạnh mẽ mang đi hai gã bia thị giả từ Thiên Thư lăng, không còn xuất hiện tình huống bia thị giả còn sống rời đi nào khác.
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: “Ta là Thánh Nữ, Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng, chúng ta nói, chính là quy củ.”
Kỷ Tấn có chút bất an nói: “Nhưng Đại Chu triều đình bên kia?”
Từ Hữu Dung nói: “Đêm hôm qua, Đại Chu Hoàng Đế đã hạ thánh chỉ.”
Kỷ Tấn lúc này mới dám chắc chính mình thật sự có thể rời đi.
Thân thể của hắn run rẩy, quỳ đến trong tuyết, hướng về phía Từ Hữu Dung dập đầu.
Nhiều năm trước bản thân phong bế cùng với giam cầm những năm sau này, còn có hối hận cả ngày lẫn đêm phệ giảo đạo tâm, vào giờ khắc này toàn bộ biến thành mừng như điên.
Tiếp theo ập đến lại là buồn bã cùng bất an.
Hắn đã sinh sống nhiều năm như vậy ở Thiên Thư lăng, thật sự có thể rời đi sao? Chẳng lẽ mình cứ như vậy rời đi ư?
Từ Hữu Dung không cho hắn quá nhiều thời gian sầu não, nói: “Các bia thị giả còn lại muốn rời khỏi, đều có thể.”
Kỷ Tấn giật mình, nói: “Đa tạ ân đức của Thánh Nữ cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ, ta đây sẽ đi báo cho bọn họ.”
Từ Hữu Dung từ trong tay áo lấy ra một phong thơ đưa tới, nói: “Ngươi giúp ta mang phong thư này đi.”
Kỷ Tấn đến từ Hòe viện phía nam, rời đi Thiên Thư lăng, dĩ nhiên phải trở về đó.
Phong thư này là cho vị đại nhân vật kia trong Hòe viện.
Từ Hữu Dung rời Chiếu Tình bi lư, đi tới trên đường lớn dài rộng dưới lăng.
Đại triêu thí đã ngừng hai năm, người tu đạo trong Thiên Thư lăng so với năm trước còn ít hơn, rất là vắng lạnh.
Nàng đi chỗ ở cũ của Tuần Mai, phát hiện những năm gần đây không có ai ở, nhưng quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Năm đó thiếu niên hấp thịt khô cơm cùng các thiếu niên ăn cơm thịt khô ở nơi này, đã thật lâu không trở lại.
Sau đó nàng chắp hai tay đi tới phương nam, đánh giá chung quanh.
Vẫn giống lúc trước ở Ly cung, thật rất giống cựu thần cáo lão về quê thỉnh thoảng đi dạo phố phường.
Đối với người tu đạo trên thế gian mà nói Thiên Thư lăng chính là thánh địa, đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ đáng giá xem phong cảnh mà thôi.
Rất nhanh nàng đã đi qua mặt đá xanh, đi tới chính nam của Thiên Thư lăng.
Gió tuyết khẽ động, một vị thiếu nữ áo đen xuất hiện tại bên người nàng.
“Ngươi để cho ta chạy nhiều địa phương như vậy, ta nghĩ ngươi đã sớm sắp xếp xong xuôi, kết quả không ngờ, ngươi lại quên người tối trọng yếu nhất.”
Tiểu hắc long nhìn nàng đùa cợt nói: “Để cho tên kia đưa tin, lúc nào mới có thể đưa đến được? Cứ để ta đi sao.”
Từ Hữu Dung nói: “Tự tay viết thư cùng Kỷ Tấn, đều là thành ý ta muốn biểu đạt.”
Tiểu hắc long có chút khó hiểu hỏi: “Ngươi định nhờ Vương Phá làm gì?”
Từ Hữu Dung không trả lời vấn đề này, chẳng qua lẳng lặng nhìn thần đạo trước mắt.
Đá trắng xây thành thần đạo còn tồn tại, ở trong gió tuyết nhìn càng thêm trắng trong thuần khiết thần thánh.
Tòa lương đình kia đã mất, vị thần tướng già nua ngồi sáu trăm năm ở đó đã chết ở Tuyết Lão thành.
Thần đạo chỗ cao nhất có tòa thiên thư bia.
Trần Trường Sinh nói cho nàng biết, trên tấm bia không có một chữ nào.
Nương nương đã chết ở nơi đó.
Nàng là Thánh Nữ phía nam, có tư cách đi tới chỗ cao nhất trên thần đạo.
Nhưng nàng không làm vậy.
Nàng chỉ muốn dựa vào năng lực của mình đi lên.
Tựa như Tuần Mai mà Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đám người nhớ mãi không quên vậy.
Năm đó Tuần Mai không đi lên, bởi vì Hãn Thanh thủ ở nơi này.
Nếu như nàng muốn đi lên, ai sẽ cản ở nơi đây chứ?