Nhạc công mù rời khỏi phòng, mang đàn đi ra ngoài cửa.
Án Lâm cũng đã nhận ra thân phận của hắn, sắc mặt trắng nhợt, không nói gì, vội vàng hành lễ vãn bối.
Lăng Hải chi vương còn chưa hoàn toàn từ trong khiếp sợ khi trước tỉnh lại, lần nữa trở nên khiếp sợ.
Trường Sinh tông chính là tổ đình Quốc Giáo nam phái, hắn và Án Lâm thân là đại chủ giáo của Quốc Giáo, sự hiểu biết đối với Trường Sinh tông tự nhiên sẽ vượt qua Trần Trường Sinh.
Bọn họ biết vị nhạc công mù này đã từng là đại trưởng lão của Trường Sinh tông.
Năm đó Tô Ly một mình một kiếm xông lên Trường Sinh tông, bờ hàn đàm máu chảy thành sông, không biết bao nhiêu người đã chết.
Sau đó mấy vị trưởng lão còn sống sót, lúc ấy thật ra thì chẳng qua là nhị đại trưởng lão tầm thường, đời thứ nhất trưởng lão chân chính có thể đại biểu thực lực của Trường Sinh tông tử thương hầu như không còn, theo sau đó tra xét, chỉ có hai vị trưởng lão cường đại nhất bởi vì bế quan mà thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng cuối cùng cũng đều biến mất mất tích.
Ai có thể ngờ được, vị đại trưởng lão Trường Sinh tông này lại đi tới Đường gia?
. . .
. . .
“Ngụy Thượng thư là Hình bộ Thượng thư của tiền triều, hiện tại phải chịu thiệt thòi để trông coi Hình đường nhà ta.” Đường lão thái gia nói với Trần Trường Sinh: “Năm đó khi hắn làm Thượng thư, Chu Thông vừa lúc thông qua cái án Mộc Chá gia mà khởi thế, dựa theo ý tứ của nương nương bái vào môn hạ của hắn. Những thủ đoạn của Chu Thông sau này, cũng là học từ hắn, chẳng qua là hai người lý niệm bất đồng, Ngụy Thượng thư không thích hắn, cho dù Chu Thông có Thánh Hậu làm chỗ dựa, vẫn bị Ngụy Thượng thư thu thập vô cùng thảm, càng về sau tiên đế mù mắt, chuyện triều đình đều nằm trong tay của nương nương, tình hình mới xảy ra nghịch chuyển.”
Trần Trường Sinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ngụy Thượng thư có thể được coi là tù nhân chân chính đầu tiên của Chu ngục.”
Đường lão thái gia không nói quá mức cụ thể tình hình, tiếp tục nói: “Ta mời Tô Ly tới kinh đô đem hắn cứu ra ngoài, sau đó Thượng thư vẫn ở lại trong Vấn Thủy thành.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát rồi hỏi: “Vị kia thì sao?”
Đường lão thái gia nói: “Năm đó Tô Ly lên Trường Sinh tông, hắn nể mặt của ta mà giữ lại mạng cho hai người.”
Trần Trường Sinh đại khái đã hiểu.
Hai vị trưởng lão còn sống sót hiện tại đang ở trong Vấn Thủy thành.
Một vị là nhạc công mù lúc trước, còn có một vị chính là lão cung phụng đang ở từ đường.
“Những chuyện này chính là nhân tình ta thiếu Tô Ly, hắn muốn ta đồng ý một việc, hôm nay ta đem nhân tình này trả lại cho hắn.”
Đường lão thái gia nhìn thoáng qua chiếc tán cũ kia, nói: “Chính là một canh giờ mà ngươi muốn.”
Trần Trường Sinh nghĩ tới vị tiền bối đã thật lâu không gặp kia, sinh ra chút ít hoài niệm.
Đường lão thái gia cuối cùng nói: “Phần nhân tình này bởi vì ba người bọn họ mà có, thời điểm trả nhân tình vẫn là ba người bọn hắn, một vay một trả, xem ra quả là có định số.”
Những lời này là giải thích của hắn đối với chuyện hôm nay, đồng thời cũng là để giết thời gian.
Đường lão thái gia cùng Trần Trường Sinh đang đợi người.
Một người trọng yếu nhất.
Đường gia Nhị gia.
. . .
. . .
Đường gia Nhị gia đưa tay phủi tuyết trên vai, cười nói với Đường lão thái gia: “Hôm nay ván bài này lão gia tử thắng được bao nhiêu?”
Thần thái của hắn rất tự nhiên, thanh âm rất bình tĩnh, tựa như trong ngày thường mỗi lần trở lại nhà cũ, vẫn là đứa con thứ hai hiểu chuyện rồi lại rất am hiểu chọc cho lão gia tử vui vẻ.
Nhưng nhà cũ hôm nay không chỉ có Đường lão thái gia, còn có Trần Trường Sinh cùng người khác.
“Ta quả thật có hiệp nghị với Trường Sinh tông, muốn giết chết Trần Trường Sinh.”
Đường gia Nhị gia rất bình tĩnh nói: “Âm mưu giết chết Giáo Hoàng, nghe có vẻ là tội danh rất lớn, nhưng ta không nghĩ chuyện này là sai.”
Đúng vậy, chuyện này nếu để người biết được, tất nhiên có tội, nhưng đứng ở trên lập trường của Đường gia để đánh giá, cũng không phải là sai.
Nhà cũ trong gió tuyết, hôm nay muốn luận không phải là tội, mà là đúng sai.
Đúng sai này cũng không phải là đúng sai trong mắt thế nhân, mà là đúng sai trong mắt của Đường lão thái gia.
Đừng bảo là hắn cấu kết với Trường Sinh tông, trên thực tế rất nhiều thế lực bao gồm cả Thu Sơn gia, cũng rất muốn Trần Trường Sinh chết, vậy thì thế nào?
Ngoài phòng, vẻ mặt của Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm trở nên rất ngưng trọng.
Bởi vì rất rõ ràng, Đường lão thái gia đồng ý với cách nhìn của hắn, ý đồ giết chết Trần Trường Sinh, cũng không tính là gì, mặc dù hiện tại thu thập tương đối phiền toái.
Như vậy đối với chuyện hạ độc Đường gia đại gia thì sao?
Đường lão thái gia giống như trước cũng không để ý.
Tựa như một canh giờ trước hắn nói với Trần Trường Sinh, đối với hắn một đời lão nhân thâm thụ Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ ảnh hưởng mà nói, chỉ cần Đường gia Nhị gia có thể làm cho gia nghiệp Đường gia bất bại, thậm chí tăng thêm một bậc, đừng bảo là độc chết huynh trưởng của mình, coi như giết cha có tính là gì?
Trần Trường Sinh hỏi: “Vậy ngươi giải thích chuyện Ma Quân thay Trừ Tô xuất hiện ở Tùng Sơn quân phủ thế nào? Ngươi cùng Tuyết Lão thành có quan hệ như thế nào?”
Trong nhà trở nên vô cùng an tĩnh, gió tuyết ngoài cửa tựa như lớn hơn rất nhiều, làm người ta có chút tâm phiền ý loạn.
Đường lão thái gia nói: “Một canh giờ xảy ra nhiều động tĩnh đến vậy, Đường nhi có tra ra điều gì hay không?”
Đáp lời chính là vị quản sự nhà cũ kia.
Ánh mắt của hắn có chút bất an, tựa như hắn không nghĩ từ đường bên kia đáp lời như vậy.
“Đại thiếu gia ban đầu nói, muốn chứng minh Nhị gia có quan hệ với Ma tộc rất đơn giản, chỉ một câu nói là được.”
“Ác? Ta rất tò mò câu nói gì mà có thể chứng minh con trai của ta cấu kết cùng Ma tộc.”
Đường lão thái gia mặt không chút thay đổi nói.
Nhà cũ quản sự ngẩng đầu nhìn lão thái gia một cái, do dự một chút rồi nói: “Đại thiếu gia nói không cần chứng cớ, tự do tâm chứng nhận là được, nếu lão thái gia ngài nguyện ý tin tưởng Nhị gia trong sạch , vậy hắn chính là trong sạch , nếu như ngài không muốn tin tưởng Nhị gia, như vậy dĩ nhiên biết hắn không trong sạch .”
Trong phòng trở nên càng thêm an tĩnh, thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Không người nào có thể hiểu rõ tổ phụ của mình hơn được Đường Tam Thập Lục.
Làm gì cần phải có chứng cớ, làm gì cần chính mình hoặc là Trần Trường Sinh làm gì, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của Đường lão thái gia.
Cuối cùng người có thể đưa ra quyết định chỉ có thể là hắn, như vậy có một số việc có làm cũng có ý nghĩa gì nữa?
Đường gia Nhị gia mỉm cười, bởi vì hắn cũng hiểu rõ cha của mình.
“Vậy hắn làm nhiều chuyện như vậy để làm gì?” Đường lão thái gia hỏi.
Nhà cũ quản sự thanh âm khẽ run đáp: “Đại thiếu gia nói, chẳng qua là hắn thấy mấy vị trưởng bối không vừa mắt, mặt khác trong nhà có thứ dơ bẩn nên dọn dẹp thuận tiện cũng dọn dẹp một phen, lại còn. . Hắn muốn đem Đồng lư mà Nhị gia thích nhất thiêu hủy, để cho hắn đau lòng.”
Nghe được câu này, nghĩ tới phiến đình viện đã đốt thành đất khô cằn, cũng không cách nào trở lại nguyên dạng nữa, khóe môi Đường gia Nhị gia khẽ giật, cũng không cách nào giữ vững nụ cười được nữa.
“Ta nên tin tưởng ngươi sao?” Đường lão thái gia nhìn con của mình hỏi.
Đường gia Nhị gia bình tĩnh đáp: “Dĩ nhiên.”
Đường lão thái gia nhìn ánh mắt của hắn, hỏi: “Như vậy, Tùng Sơn quân phủ bên kia là chuyện gì?”
Đường gia Nhị gia mỉm cười nói: “Ta không có bất kỳ hiệp nghị nào với Tuyết Lão thành cả, ta cũng chưa từng gặp ai, chẳng qua là Hắc Bào thông qua Trường Sinh tông tìm được ta, ta biết bọn họ muốn làm gì, thuận tay giúp đỡ một chút, dĩ nhiên, khi đó ta chỉ cho là bọn hắn muốn giết Trần Trường Sinh, không biết mục tiêu thực sự của bọn họ chính là Ma Quân.”
Người ở chỗ này cũng đã hiểu, hắn không nói dối, cũng không có bất kỳ giấu diếm.
Nếu như tất cả mọi chuyện đúng như hắn nói, như vậy tội danh cấu kết với Ma tộc, vẫn có thể thành lập được sao?
Không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhưng đối với những người trong phòng mà nói, vẫn thành lập, bởi vì. . .
Chiết Tụ nói: “Thuận tiện là không được.”
Ngươi thuận tiện giúp đỡ Ma tộc, như vậy sẽ để cho ta cảm thấy không thoải mái.
Trong phòng lần nữa trở nên an tĩnh.