Oanh một tiếng muộn hưởng!
Trên cầu tất cả bông tuyết đều đang vũ điệu , theo Trai kiếm tuôn về phía trước.
Tuyết rơi vô số, trước mắt Trần Trường Sinh chỉ có một màu trắng xóa.
Hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể cảm giác được uy lực kinh khủng của chiêu kiếm đằng sau màn tuyết.
Hắn phảng phất cảm giác mình tiến vào ảo cảnh, đối mặt không phải là kiếm của Từ Hữu Dung, mà là một trận tuyết lở.
Thánh Nữ phong ngọn núi phía nam tích tuyết ngàn năm, đột nhiên đổ xuống, mang theo tiếng sấm ầm đánh về phía hắn.
Kiếm pháp của hắn tinh diệu hơn nữa, làm sao có thể ngăn nổi ngọn núi này sụp xuống?
…
…
Hai bờ Lạc Thủy rất an tĩnh.
Trên thuyền lớn lại càng tĩnh mịch.
Vô luận Mao Thu Vũ hay là Lăng Hải chi vương, cũng trầm mặc không nói.
Đường Tam Thập Lục nắm chặt tay, lại vẫn không nhịn được khẽ run rẩy lên.
Sắc mặt Tô Mặc Ngu có chút tái nhợt, đôi môi khẽ nhúc nhích, không biết đang lẩm bẩm nói gì.
Con ngươi Chiết Tụ chẳng biết lúc nào đã trở nên hồng rực, tay nắm quải trượng âm thầm dùng sức.
Tất cả mọi thứ đều là bởi vì mảnh bông tuyết, cùng với một kiếm ẩn sau màn tuyết kia trên Nại Hà kiều.
Đường Tam Thập Lục cùng Tô Mặc Ngu rất rõ ràng chính mình không thể dỡ nổi một kiếm này, trừ phi vận dụng pháp khí bảo vệ tánh mạng, nếu không hoặc là trọng thương, hoặc là… Mà đây mới chân chính là một kiếm đầu tiên của Từ Hữu Dung, cũng ý nghĩa, mình bây giờ ngay cả một kiếm của nàng cũng đỡ không được.
Sự thật này làm cho bọn họ khó có thể tiếp nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Chiết Tụ có suy nghĩ không giống bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận sự đáng sợ trong một kiếm này của Từ Hữu Dung.
Thiên phú huyết mạch của nàng thật sự quá cường đại.
Trừ Thu Sơn Quân có chân long huyết mạch cùng Lạc Lạc có huyết mạch của Bạch Đế ra, thế gian còn có ai có thể chống lại đây?
Cho dù là mấy vị cường giả Tụ Tinh đỉnh phong đứng ở mũi tàu, cự ly thần thánh lĩnh vực chỉ còn một bước, cũng không nhịn được hâm mộ thiên phú của Từ Hữu Dung. Đều nói tu đạo là lễ vật tinh không ban cho các sinh mệnh có trí tuệ, như vậy bản thân Từ Hữu Dung chính là lễ vật này sao?
Nhưng rất có ý tứ, cho dù đến giờ khắc này, thấy được một kiếm cường đại như tuyết lở của Từ Hữu Dung, vẫn không có ai lo lắng cho Trần Trường Sinh.
Bất kể Đường Tam Thập Lục đám người, hay là những người khác.
Đúng vậy, thiên phú huyết mạch của Trần Trường Sinh có thể rất bình thường, nhưng từ Tầm Dương thành đến kinh đô, nhiều cao thủ Tụ Tinh sơ cảnh đã gục trước kiếm của hắn, đã sớm chứng minh hắn tuyệt đối không phải là Thông U thượng cảnh bình thường.
Kiếm thế của Từ Hữu Dung như sơn nhai sụp xuống, như bão tuyết nhấn chìm.
Đáng sợ nhất chính là Trai kiếm theo bão tuyết này mà đến.
Tựa như kiếm của hắn dù nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng Từ Hữu Dung, kiếm của Từ Hữu Dung dù mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể trực tiếp đột phá qua hắn.
Hắn tĩnh tâm trữ thần, giơ ngang kiếm, song song với lông mày.
Động tác của hắn rất tự nhiên, giống như ba vạn lần giơ kiếm trong nửa năm quá khứ.
Hoành kiếm chính là chữ nhất.
Vách núi kiên cường, khóa sắt tái hiện, đại đê vĩnh cố.
Đây là một chiêu Bổn Kiếm mà ngay cả Tô Ly cũng không thể học xong.
Tuyết đổ xuống, tiếng gió thê lương, viên tuyết như mũi tên.
Trai kiếm mang theo gió tuyết mà tới, nặng nề chém vào trên Vô Cấu kiếm.
Lần này hai kiếm gặp nhau, không có phát ra tiếng vang thanh thúy, mà là phát ra oanh một tiếng nổ.
Tựa như thần minh trên bầu trời, cầm một cây chùy sắt, ra sức gõ vào trên thớt gỗ!
Tất cả tuyết đọng trên mặt cầu đều bị chấn bay lên.
Dưới cầu Lạc Thủy cũng nhấp nhô bất định.
Trai kiếm chém xuống!
Một đạo lực lượng bàng bạc khó có thể tưởng tượng cũng theo đó rơi vào trên thân Vô Cấu kiếm.
Vạn năm tuyết đọng sụp đổ, trực tiếp phá hủy vách núi nhìn như cứng rắn, ập vào trong sông lớn, bắt đầu không ngừng đánh sâu vào khóa sắt cùng đại đê trong nước sông!
Cùng với âm thanh cực kỳ chói tai, Vô Cấu kiếm khẽ cong đi!
Bổn Kiếm từ sau khi Trần Trường Sinh luyện thành, chưa từng bị công phá, giờ khắc này thậm chí có dấu hiệu bị phá tan!
Hắn sớm có chuẩn bị đối với chuyện này, tay trái chẳng biết lúc nào đã cầm Tàng Phong vỏ kiếm, sang một thanh âm vang lên, vỏ kiếm bao phủ mũi Vô Cấu kiếm.
Hắn tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, giơ ngang trước người, đón đỡ!
Tiếng oanh minh không ngừng kéo dài.
Mưa sa không ngừng đánh sâu vào.
Khách khách khách khách!
Một loạt thanh âm như đồ vật cứng rắn vỡ tan, ở trong gió tuyết không ngừng vang lên.
Ở trong gió tuyết, thân ảnh Trần Trường Sinh không ngừng lui về phía sau!
Bạo tuyết dần tan, Lạc Thủy cũng dần yên lặng, Nại Hà kiều một lần nữa trở về thanh minh .
Từ Hữu Dung nắm Trai kiếm, bình tĩnh nhìn đối diện, vẫn không nói một lời.
Trên mặt cầu cứng rắn có hai vết rách cực kỳ dài.
Trần Trường Sinh đứng ở cuối của hai vết rách, hai chân vùi lấp ở bên trong, phía sau nổi lên một mảnh đá sỏi.
Giày cùng quần của hắn vỡ vụn toàn bộ, nhìn có chút chật vật.
Hắn bỗng nhiên bắt đầu ho khan, ngực có chút khó chịu.
Chỉ là một kiếm.
Hắn đã bị nội thương.
Dân chúng hai bờ Lạc Thủy thấy không rõ hình ảnh trên cầu, chỉ có thể nhìn thấy bỗng nhiên nổi lên gió tuyết sau đó có thêm vô số bụi mù, phát ra vô số kinh hô.
Trên thuyền lớn vẫn một mảnh an tĩnh.
Ngay cả Lăng Hải chi vương đám người cũng không cười nhạo cùng châm chọc đối với Trần Trường Sinh, bởi vì bất kể chật vật cỡ nào, có phải đã bị thương hay không, cuối cùng hắn đã tiếp được một kiếm này.
Như vậy đã đủ rồi.
Các cường giả cảm nhận được rất rõ ràng, chiêu Đại Tuyết Băng này của Từ Hữu Dung cho dù là Tụ Tinh sơ cảnh bình thường, căn bản cũng không có biện pháp nào đón đỡ.
Đây chính là điểm đáng sợ của huyết mạch thiên phú, cho dù cảnh giới không bằng đối phương, nàng vẫn có thể dựa vào số lượng chân nguyên cùng cường độ thần thức trực tiếp chèn ép ngươi.
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung, tầm mắt rơi vào trên tầng lụa trắng, phát hiện quả nhiên vẫn nhìn không thấu.
Hắn không nhìn thấu được nàng —— hắn biết Từ Hữu Dung rất mạnh, nhưng không ngờ thiếu nữ làm cho người ta cảm thấy thanh lệ thoát tục này, lại cường đại đến trình độ như vậy, thậm chí đã vượt qua phạm trù bá đạo, mơ hồ có khí thế như vương giả. Phượng hoàng, quả nhiên chính là vương giả trời sinh sao?
Hắn đã trải qua đồng hành chiến đấu trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên, trong tuyết miếu trao đổi về tu đạo, hắn đã từng nghĩ, Sơ Kiến cô nương đã là thiên tài tu đạo số một rồi, Từ Hữu Dung tối đa cũng chỉ hơn kém nàng đôi chút, song bây giờ nhìn lại, nàng cường đại hơn so với Sơ Kiến cô nương quá nhiều .
Từ Hữu Dung ở trong gió tuyết chậm rãi bước đi , tay phải tùy ý cầm Trai kiếm, tựa như tiên tử trên trời đặt chân xuống đất, rất khó làm cho người ta liên tưởng tới một kiếm kinh khủng vừa rồi.
Càng bình tĩnh lạnh nhạt, càng dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác khó có thể chiến thắng.
Làm sao mới có thể chiến thắng đối thủ cường đại như thế?
Trần Trường Sinh đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều ngày, chuẩn bị suốt bảy ngày.
Nại Hà kiều vang lên rắc một tiếng vang nhỏ.
Vô Cấu kiếm cắm vào vỏ kiếm, cũng không phải thu kiếm, mà là chuôi kiếm cùng vỏ kiếm đầu đuôi tương liên, tự nhiên không thể tàng phong, ngược lại thân kiếm đột nhiên dài ra, lộ rõ sắc bén.
Ban đầu ở Tầm Dương thành đối mặt với Chu Lạc, hắn từng làm như vậy, là trí kính đối với Dư Nhân sư huynh cùng Vương Phá mà hắn thích nhất, cũng là tôn kính đối với nàng.
Một đạo kiếm ý xuất hiện trên Nại Hà kiều, xuất hiện trong gió tuyết.
Đạo kiếm ý này xuất hiện rất đột nhiên, nhưng không một chút quỷ dị, ngược lại lộ ra vẻ phá lệ quang minh lỗi lạc, theo lý thường phải làm, làm cho người ta cảm giác đường đường chánh chánh.
Đạo kiếm ý này rất thẳng, rất trực tiếp.
Đạo kiếm ý này rất nóng, rất nhiệt liệt.
Oanh một tiếng muộn hưởng!
Trên cầu tất cả bông tuyết đều đang vũ điệu , theo Trai kiếm tuôn về phía trước.
Tuyết rơi vô số, trước mắt Trần Trường Sinh chỉ có một màu trắng xóa.
Hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể cảm giác được uy lực kinh khủng của chiêu kiếm đằng sau màn tuyết.
Hắn phảng phất cảm giác mình tiến vào ảo cảnh, đối mặt không phải là kiếm của Từ Hữu Dung, mà là một trận tuyết lở.
Thánh Nữ phong ngọn núi phía nam tích tuyết ngàn năm, đột nhiên đổ xuống, mang theo tiếng sấm ầm đánh về phía hắn.
Kiếm pháp của hắn tinh diệu hơn nữa, làm sao có thể ngăn nổi ngọn núi này sụp xuống?
…
…
Hai bờ Lạc Thủy rất an tĩnh.
Trên thuyền lớn lại càng tĩnh mịch.
Vô luận Mao Thu Vũ hay là Lăng Hải chi vương, cũng trầm mặc không nói.
Đường Tam Thập Lục nắm chặt tay, lại vẫn không nhịn được khẽ run rẩy lên.
Sắc mặt Tô Mặc Ngu có chút tái nhợt, đôi môi khẽ nhúc nhích, không biết đang lẩm bẩm nói gì.
Con ngươi Chiết Tụ chẳng biết lúc nào đã trở nên hồng rực, tay nắm quải trượng âm thầm dùng sức.
Tất cả mọi thứ đều là bởi vì mảnh bông tuyết, cùng với một kiếm ẩn sau màn tuyết kia trên Nại Hà kiều.
Đường Tam Thập Lục cùng Tô Mặc Ngu rất rõ ràng chính mình không thể dỡ nổi một kiếm này, trừ phi vận dụng pháp khí bảo vệ tánh mạng, nếu không hoặc là trọng thương, hoặc là… Mà đây mới chân chính là một kiếm đầu tiên của Từ Hữu Dung, cũng ý nghĩa, mình bây giờ ngay cả một kiếm của nàng cũng đỡ không được.
Sự thật này làm cho bọn họ khó có thể tiếp nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Chiết Tụ có suy nghĩ không giống bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận sự đáng sợ trong một kiếm này của Từ Hữu Dung.
Thiên phú huyết mạch của nàng thật sự quá cường đại.
Trừ Thu Sơn Quân có chân long huyết mạch cùng Lạc Lạc có huyết mạch của Bạch Đế ra, thế gian còn có ai có thể chống lại đây?
Cho dù là mấy vị cường giả Tụ Tinh đỉnh phong đứng ở mũi tàu, cự ly thần thánh lĩnh vực chỉ còn một bước, cũng không nhịn được hâm mộ thiên phú của Từ Hữu Dung. Đều nói tu đạo là lễ vật tinh không ban cho các sinh mệnh có trí tuệ, như vậy bản thân Từ Hữu Dung chính là lễ vật này sao?
Nhưng rất có ý tứ, cho dù đến giờ khắc này, thấy được một kiếm cường đại như tuyết lở của Từ Hữu Dung, vẫn không có ai lo lắng cho Trần Trường Sinh.
Bất kể Đường Tam Thập Lục đám người, hay là những người khác.
Đúng vậy, thiên phú huyết mạch của Trần Trường Sinh có thể rất bình thường, nhưng từ Tầm Dương thành đến kinh đô, nhiều cao thủ Tụ Tinh sơ cảnh đã gục trước kiếm của hắn, đã sớm chứng minh hắn tuyệt đối không phải là Thông U thượng cảnh bình thường.
Kiếm thế của Từ Hữu Dung như sơn nhai sụp xuống, như bão tuyết nhấn chìm.
Đáng sợ nhất chính là Trai kiếm theo bão tuyết này mà đến.
Tựa như kiếm của hắn dù nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng Từ Hữu Dung, kiếm của Từ Hữu Dung dù mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể trực tiếp đột phá qua hắn.
Hắn tĩnh tâm trữ thần, giơ ngang kiếm, song song với lông mày.
Động tác của hắn rất tự nhiên, giống như ba vạn lần giơ kiếm trong nửa năm quá khứ.
Hoành kiếm chính là chữ nhất.
Vách núi kiên cường, khóa sắt tái hiện, đại đê vĩnh cố.
Đây là một chiêu Bổn Kiếm mà ngay cả Tô Ly cũng không thể học xong.
Tuyết đổ xuống, tiếng gió thê lương, viên tuyết như mũi tên.
Trai kiếm mang theo gió tuyết mà tới, nặng nề chém vào trên Vô Cấu kiếm.
Lần này hai kiếm gặp nhau, không có phát ra tiếng vang thanh thúy, mà là phát ra oanh một tiếng nổ.
Tựa như thần minh trên bầu trời, cầm một cây chùy sắt, ra sức gõ vào trên thớt gỗ!
Tất cả tuyết đọng trên mặt cầu đều bị chấn bay lên.
Dưới cầu Lạc Thủy cũng nhấp nhô bất định.
Trai kiếm chém xuống!
Một đạo lực lượng bàng bạc khó có thể tưởng tượng cũng theo đó rơi vào trên thân Vô Cấu kiếm.
Vạn năm tuyết đọng sụp đổ, trực tiếp phá hủy vách núi nhìn như cứng rắn, ập vào trong sông lớn, bắt đầu không ngừng đánh sâu vào khóa sắt cùng đại đê trong nước sông!
Cùng với âm thanh cực kỳ chói tai, Vô Cấu kiếm khẽ cong đi!
Bổn Kiếm từ sau khi Trần Trường Sinh luyện thành, chưa từng bị công phá, giờ khắc này thậm chí có dấu hiệu bị phá tan!
Hắn sớm có chuẩn bị đối với chuyện này, tay trái chẳng biết lúc nào đã cầm Tàng Phong vỏ kiếm, sang một thanh âm vang lên, vỏ kiếm bao phủ mũi Vô Cấu kiếm.
Hắn tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, giơ ngang trước người, đón đỡ!
Tiếng oanh minh không ngừng kéo dài.
Mưa sa không ngừng đánh sâu vào.
Khách khách khách khách!
Một loạt thanh âm như đồ vật cứng rắn vỡ tan, ở trong gió tuyết không ngừng vang lên.
Ở trong gió tuyết, thân ảnh Trần Trường Sinh không ngừng lui về phía sau!
Bạo tuyết dần tan, Lạc Thủy cũng dần yên lặng, Nại Hà kiều một lần nữa trở về thanh minh .
Từ Hữu Dung nắm Trai kiếm, bình tĩnh nhìn đối diện, vẫn không nói một lời.
Trên mặt cầu cứng rắn có hai vết rách cực kỳ dài.
Trần Trường Sinh đứng ở cuối của hai vết rách, hai chân vùi lấp ở bên trong, phía sau nổi lên một mảnh đá sỏi.
Giày cùng quần của hắn vỡ vụn toàn bộ, nhìn có chút chật vật.
Hắn bỗng nhiên bắt đầu ho khan, ngực có chút khó chịu.
Chỉ là một kiếm.
Hắn đã bị nội thương.
Dân chúng hai bờ Lạc Thủy thấy không rõ hình ảnh trên cầu, chỉ có thể nhìn thấy bỗng nhiên nổi lên gió tuyết sau đó có thêm vô số bụi mù, phát ra vô số kinh hô.
Trên thuyền lớn vẫn một mảnh an tĩnh.
Ngay cả Lăng Hải chi vương đám người cũng không cười nhạo cùng châm chọc đối với Trần Trường Sinh, bởi vì bất kể chật vật cỡ nào, có phải đã bị thương hay không, cuối cùng hắn đã tiếp được một kiếm này.
Như vậy đã đủ rồi.
Các cường giả cảm nhận được rất rõ ràng, chiêu Đại Tuyết Băng này của Từ Hữu Dung cho dù là Tụ Tinh sơ cảnh bình thường, căn bản cũng không có biện pháp nào đón đỡ.
Đây chính là điểm đáng sợ của huyết mạch thiên phú, cho dù cảnh giới không bằng đối phương, nàng vẫn có thể dựa vào số lượng chân nguyên cùng cường độ thần thức trực tiếp chèn ép ngươi.
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung, tầm mắt rơi vào trên tầng lụa trắng, phát hiện quả nhiên vẫn nhìn không thấu.
Hắn không nhìn thấu được nàng —— hắn biết Từ Hữu Dung rất mạnh, nhưng không ngờ thiếu nữ làm cho người ta cảm thấy thanh lệ thoát tục này, lại cường đại đến trình độ như vậy, thậm chí đã vượt qua phạm trù bá đạo, mơ hồ có khí thế như vương giả. Phượng hoàng, quả nhiên chính là vương giả trời sinh sao?
Hắn đã trải qua đồng hành chiến đấu trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên, trong tuyết miếu trao đổi về tu đạo, hắn đã từng nghĩ, Sơ Kiến cô nương đã là thiên tài tu đạo số một rồi, Từ Hữu Dung tối đa cũng chỉ hơn kém nàng đôi chút, song bây giờ nhìn lại, nàng cường đại hơn so với Sơ Kiến cô nương quá nhiều .
Từ Hữu Dung ở trong gió tuyết chậm rãi bước đi , tay phải tùy ý cầm Trai kiếm, tựa như tiên tử trên trời đặt chân xuống đất, rất khó làm cho người ta liên tưởng tới một kiếm kinh khủng vừa rồi.
Càng bình tĩnh lạnh nhạt, càng dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác khó có thể chiến thắng.
Làm sao mới có thể chiến thắng đối thủ cường đại như thế?
Trần Trường Sinh đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều ngày, chuẩn bị suốt bảy ngày.
Nại Hà kiều vang lên rắc một tiếng vang nhỏ.
Vô Cấu kiếm cắm vào vỏ kiếm, cũng không phải thu kiếm, mà là chuôi kiếm cùng vỏ kiếm đầu đuôi tương liên, tự nhiên không thể tàng phong, ngược lại thân kiếm đột nhiên dài ra, lộ rõ sắc bén.
Ban đầu ở Tầm Dương thành đối mặt với Chu Lạc, hắn từng làm như vậy, là trí kính đối với Dư Nhân sư huynh cùng Vương Phá mà hắn thích nhất, cũng là tôn kính đối với nàng.
Một đạo kiếm ý xuất hiện trên Nại Hà kiều, xuất hiện trong gió tuyết.
Đạo kiếm ý này xuất hiện rất đột nhiên, nhưng không một chút quỷ dị, ngược lại lộ ra vẻ phá lệ quang minh lỗi lạc, theo lý thường phải làm, làm cho người ta cảm giác đường đường chánh chánh.
Đạo kiếm ý này rất thẳng, rất trực tiếp.
Đạo kiếm ý này rất nóng, rất nhiệt liệt.