Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 67: Bạch hạc làm bằng (Hạ)

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Không hổ là một đời nhân vật trí tuệ nhất trong đám thanh niên ở Ly Sơn kiếm tông, không hổ là đệ nhị luật tài trí mà Thu Sơn Quân cũng muốn cậy nhờ, Cẩu Hàn Thực từ đầu đến cuối không nói một lời, mở miệng đã để cho đối thủ khó lòng đối đáp, bởi vì lời của hắn theo lý mà nói là vô lý, nhưng lại có tình có lý.

Trần Trường Sinh trầm mặc giây lát, đã chuẩn bị trà lời, nhưng khi hắn vừa định mở miệng, chỉ sợ cần phải thừa nhận toàn bộ mưa gió của nhân gian, cũng muốn tiếp tục bước lên phía trước, hắn giống với mọi người, nghe được ngoài điện truyền đến một tiếng hạc kêu.

Hạc kêu, bình thường được gọi là hạc lệ.

Tiếng hạc kêu này trong trẻo mà cường ngạnh.

Một con bạch hạc phá màn đêm xuất hiện, thân thể trắng noãn như tuyết, lâng lâng rơi vào trên mặt đất của đại điện, cái cổ mảnh khảnh cong cong, dáng vẻ đạm mạc cao ngạo.

Trong điện có không ít người nhận ra con hạc này, tỷ như Từ Thế Tích, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, tỷ như vị sư thúc cùng đệ tử của Thánh Nữ phong, tâm tình của các nàng hơi lo lắng, tỷ như Cẩu Hàn Thực và Ly sơn đệ tử, bọn họ từng ở ngoài nhà tranh của sư huynh nhìn thấy con bạch hạc này mấy lần.

Trần Trường Sinh cũng biết con bạch hạc này, chỉ là đã mấy năm không gặp, nhìn bạch hạc, tâm tình của hắn hơi phức tạp.

Bạch hạc đến từ phía nam, mang đến một phong thư của Từ Hữu Dung.

Mạc Vũ đọc xong lá thư này, nhìn mọi người trong điện, chỉ thấy không gian an tĩnh, nàng than nhẹ một tiếng, nói: “Tối nay cứ như vậy đi.”

Trong điện vang lên tiếng nghị luận, xôn xao không ngừng, có chút phiền nhiễu, mọi người cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không biết trong thư viết điều gì, vì sao Mạc Vũ cô nương muốn trực tiếp tuyên bố Thanh Đằng yến kết thúc, Tiểu Tùng Cung sắc mặt âm trầm nói: “Không tiết lộ nội dung phong thư này sao?”

Mạc Vũ khẽ nhíu mày, nàng tự nhiên ủng hộ sứ đoàn phía nam cầu hôn, nhưng nghe lời nói của vị Ly sơn Trưởng lão này, không khỏi hơi giận, nghĩ thầm mình đã muốn lưu lại thể diện cho các ngươi, mới nói kết thúc Thanh Đằng yến, các ngươi đã không biết phải trái như thế, vậy cũng không sao.

Nàng đem lá thư đưa cho Trần Lưu Vương, không thèm để ý tới chuyện này nữa.

Trần Lưu Vương nhìn lá thư này, vẻ mặt trở nên có chút đặc sắc.

Sau đó hắn bắt đầu đọc phong thư này trước mặt mọi người, đây cũng chính là yêu cầu của người viết thư.

Nội dung của phong thư này rất đơn giản, chỉ có mười mấy câu, ý tứ trong đó cũng rất dễ hiểu.

Không giống như trong tưởng tượng của mọi người trong điện, mặc dù phong thư này đến từ phía nam, nhưng cũng không phải tới từ Thánh Nữ phong, bởi vì Từ Hữu Dung hiện giờ không có trên Thánh Nữ phong. Thì ra mấy chục ngày trước, nàng đã đi Nam Hải để khổ tu, tính toán thời gian, vừa lúc trước khi sứ đoàn phía nam lên đường.

Ngôn ngữ của Từ Hữu Dung trong thư bình tĩnh mà lạnh nhạt, đối với chư phương tham gia sự kiện tối nay vẫn giữ tôn kính, đối với sư môn trưởng bối tới kinh đô cầu hôn tỏ vẻ cảm tạ, bởi vì chuyện này đại biểu sự thân thiết quan tâm của sư môn trưởng bối đối với nàng, nhưng nàng không có cùng quan điểm đối với việc này.

Nửa đoạn đầu của phong thư này đã hết, nàng không ám chỉ bất cứ chuyện gì, nhưng rất nhiều người trong điện đã hiểu được nàng muốn nói điều gì, nàng cũng không biết chuyện sứ đoàn phía nam tới kinh đô cầu hôn, nói một cách khác, giáo phái phía nam trước khi làm chuyện này, chưa từng hỏi ý kiến của nàng.

Sắc mặt của rất nhiều người trở nên có chút khó coi, có người lại như trút được gánh nặng, tóm lại đặc sắc vô cùng.

Đúng vậy, hôn nhân cuối cùng là cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn, thiên địa quân thân sư ở trên cao, cùng đương sự giả không có quá nhiều quan hệ, những gia đình bình thường đính hôn vốn không cần sự đồng ý của nữ tử, nhưng Từ Hữu Dung không phải người bình thường, huống chi lúc trước lại có người nói lời như thế.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Cẩu Hàn Thực có chút phức tạp.

Đường Tam Thập Lục giễu cợt nói: “Thì ra đây là cái mà các ngươi gọi là tôn trọng.”

Cẩu Hàn Thực lúc trước đã nói Trần Trường Sinh nên tôn trọng suy nghĩ của Từ Hữu Dung, nên có khí độ của nam tử.

Nhưng giáo phái phía nam căn bản không trưng cầu ý kiến của Từ Hữu Dung, đã phái người tới kinh đô cầu hôn, chẳng lẽ đây chính là tôn trọng hay sao?

Cẩu Hàn Thực trầm mặc không nói, hắn cũng không biết việc Từ sư muội không biết chuyện cầu hôn, hắn cũng không hiểu các trưởng bối trên Thánh Nữ phong đến cùng đang suy nghĩ gì, hắn càng không hiểu tại sao Từ sư muội phải phái bạch hạc đưa tới một phong thư, chẳng lẽ nàng… Thật sự không muốn gả cho sư huynh?

Không, chắc chắn không phải như thế.

Hắn muốn biết đoạn sau của phong thư này viết nội dung gì.

Trong điện có rất nhiều người nghĩ như thế, đều nhìn tờ giấy mỏng trong tay của Trần Lưu Vương.

Ở đoạn sau của lá thư này, Từ Hữu Dung không thể hiện bất cứ cảm xúc tức giận hay oán trách, cũng như nàng đã nói lúc trước, sư môn trưởng bối cùng thân nhân trong nhà thay nàng lo liệu hôn sự, vô luận đánh giá thế nào, cũng có thể lý giải là quan tâm cùng ái hộ.

Nàng là chân phượng chuyển thế, là nhân tuyển có một không hai cho địa vị Thánh nữ phía nam đời, có thiên phú cùng tiềm chất mà vô số người hâm mộ kính sợ, có thể có nhiều tự do, đáng giá được nhiều tôn trọng, cho nên Cẩu Hàn Thực mới có thể nói như thế, cho nên khi nàng trong thư mơ hồ chỉ ra mình không biết chuyện cầu hôn, mọi người trong điện mới có phản ứng như vậy. Nhưng trước lúc chính thức trưởng thành, đầu tiên nàng vẫn là tiểu thư của Đông Ngự thần tướng phủ , đệ tử của Thánh Nữ phong.

Nàng có thể đề ra ý kiến của mình đối với thân tộc cùng sư môn an bài, nhưng thái độ của nàng trước mắt người đời phải bình tĩnh mà cung kính, như vậy mới là nàng hoàn mỹ vô khuyết trong mắt thế nhân, dĩ nhiên, thế nhân cũng cho rằng nàng cùng Thu Sơn Quân tình đầu ý hợp, có thể đây cũng là nguyên nhân mà nàng bình tĩnh .

Nhưng nửa đoạn cuối của phong thư này, trực tiếp nói cho mọi người biết, bọn họ đều nghĩ sai rồi.

Từ Hữu Dung trong thơ viết rất rõ ràng, nàng cùng với Thu Sơn Quân chỉ có tình đồng môn, tình huynh muội.

Nàng kính trọng sư huynh, nhưng không nghĩ tới việc muốn cùng hắn ở chung một chỗ.

Nàng ở trong thư còn viết, không biết phong thư này có tới kịp hay không, nhưng không cần biết có kịp hay không , tóm lại…

Nàng chắc chắn sẽ không gả .

Mười mấy câu rất đơn giản, nhưng ý tứ rất rõ ràng, chẳng qua còn kém một chút đạo lý.

Trong điện mọi người nhìn tờ giấy trong tay Trần Lưu Vương, rung động im lặng.

Tại sao? Mọi chuyện là tại sao? Tại sao nàng nói bình tĩnh như thế, khẳng định như thế?

Hôn sự này là đám hỏi giữa giáo phái phía nam cùng Đại Chu triều, đây là Thánh Hậu nương nương, Giáo Hoàng đại nhân, Thánh nữ phía nam, Ly Sơn kiếm tông tập thể ý chí, ở trước mặt ý chí khủng bố như vậy, cho dù nàng là Từ Hữu Dung, lại có lý do gì để cự tuyệt?

Từ Hữu Dung dùng câu nói sau cùng trong thư, đưa ra giải thích đối với toàn bộ đại lục.

Câu giải thích này rất đơn giản, nhưng không thể nào phản đối.

Cùng lúc trước Trần Trường Sinh giải thích tại sao muốn phản đối nàng cùng Thu Sơn Quân đính hôn rất giống.

“Bởi vì ta đã có hôn ước, vị hôn phu của ta gọi là Trần Trường Sinh.”

Trong điện không khí trầm mặc, yên lặng như tờ.

Lúc trước không ai tin tưởng lời của Trần Trường Sinh, mặc dù chứng thật hôn thư là thật, cũng không có ai thật lòng chấp nhận chuyện này, cho đến khi bạch hạc mang đến phong thư, mang đến thái độ của Từ Hữu Dung, phong thư này giống như một cái bạt tai đánh vào trên mặt mọi người.

Mạc Vũ lúc trước đọc phong thư này, trong lòng lặng yên suy nghĩ, nha đầu chết tiệt kia đến cùng là muốn làm gì?

Lạc Lạc trong đôi mắt có tinh thần loáng thoáng, tán thán nói: “Quả nhiên không hổ là Từ Hữu Dung… Thật là xuất sắc.”

Trần Trường Sinh khẽ cúi đầu, nhìn cái bóng của mình trên nền gạch vàng, lúc trước Trần Lưu Vương trước mặt mọi người đọc phong thư này, theo những lời kia, ánh mắt của hắn càng ngày càng bình tĩnh, tâm tình càng ngày càng nhẹ nhàng, cuối cùng trở thành ngơ ngẩn khó diễn tả bằng lời.

Ngươi rõ ràng không muốn gả cho ta, tối nay lại viết phong thư như thế, chuyện này cuối cùng là sao?

Mà lúc này, bạch hạc chậm rãi bước đi thong thả tới phía trước mặt hắn, vươn cổ khẽ thân mật với hắn.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn bạch hạc cười cười, giơ tay đem cổ nó nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong điện càng thêm trầm mặc.

Mọi người biết bạch hạc vượt qua vạn dặm đưa thư, từ trước đến giờ như hình với bóng với Từ Hữu Dung, hơn nữa cực kỳ cô thanh cao ngạo, lúc này thân cận với Trần Trường Sinh như thế, như vậy chỉ có thể nói rõ Trần Trường Sinh đã quen biết với bạch hạc từ trước, hơn nữa còn rất tinh tường.

Hạc còn như thế, huống chi là người?

Thì ra lá thư này biểu đạt sự thật, không phải lấy cớ, cũng không phải Từ Hữu Dung tôn trọng nguyện vọng của tổ phụ, mà tiếp nhận môn hôn sự này.

Nàng cùng với thiếu niên gọi là Trần Trường Sinh mới thật sự là thanh mai trúc mã.

“Thanh mai trúc mã? Tình sánh kim kiên?”

Đường Tam Thập Lục nhìn Cẩu Hàn Thực cùng mọi người trong sứ đoàn phía nam nói.

Đây đều là những từ ngữ lúc trước Cẩu Hàn Thực dùng để hình dung tình cảm giữa Thu Sơn Quân và Từ Hữu Dung.

Đường Tam Thập Lục nhìn như cười nhạt, nhưng lại ẩn giấu thật nhiều châm chọc.

“Ta thấy là tự mình đa tình hay sao?”​

Chọn tập
Bình luận