Đương nhiên là bởi vì hiểu được, mới có thể đau lòng.
Nhưng Trần Trường Sinh đau lòng không phải bởi vì hiểu được chuyện này, mà là vì ly biệt không biết đến ngày nào mới có cơ hội gặp lại.
Lấy thân phận địa vị của hắn bây giờ, lấy quan hệ giữa hắn cùng với Lạc Lạc, Trưởng Công chúa đến kinh đô, đương nhiên nên gặp mặt hắn, nhưng không có chuyện này.
Đây cũng là thái độ của Yêu tộc.
“Bệ Hạ cùng vị lão sư kia của ngươi là bằng hữu.”
Kim Ngọc Luật nhìn hắn thở dài, nói: “Cho nên thời điểm ban đầu, Bệ Hạ không có để ý ngươi thân cận với Lạc Lạc Điện hạ, thậm chí vui mừng thấy hai người hợp nhau, nhưng mà Bệ Hạ tính đến mọi chuyện, lại không tính đến, sau đó lão sư của ngươi lại có ý nghĩ khác, mà ngươi… Cũng có ý nghĩ khác.”
Trần Trường Sinh vẫn duy trì trầm mặc, không đưa ra lời giải thích đối với chuyện này.
Kim Ngọc Luật tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, cho dù lão sư của ngươi có ý nghĩ khác, Bệ Hạ cũng có biện pháp giúp ngươi bảo vệ vị trí người thừa kế ngôi vị Giáo Hoàng.”
Lời của Thánh Nhân quả thật vô giá.
Trần Trường Sinh đang nhớ tới những lời này.
Lão sư của hắn Thương Hành Chu, hiện tại đương nhiên là một vị Thánh Nhân.
Nhưng hai vị Thánh Nhân nói, cuối cùng sẽ có lực lượng hơn so với một vị Thánh Nhân.
Nếu như Bạch Đế kiên định ủng hộ hắn, hơn nữa có Giáo Hoàng chỉ định, coi như là Thương Hành Chu cũng không có cách nào phản đối.
Bạch Đế có thể ủng hộ hắn hay không? Trước ngày hôm nay, đây tựa như là một vấn đề không cần suy nghĩ.
Tất cả mọi người cho rằng, đây là chuyện đương nhiên.
Trần Trường Sinh là lão sư của Lạc Lạc, cùng Yêu tộc từ trước đến giờ thân cận, để hắn thừa kế ngôi vị Giáo Hoàng, thấy thế nào, đây đều là kết quả tốt nhất đối với Yêu tộc.
Bây giờ nhìn lại, thái độ của Bạch Đế rất rõ ràng đã phát sanh biến hóa.
“Biểu hiện của ngươi, quá mức nông nổi, Bệ Hạ đối với chuyện này cảm thấy rất sầu lo.”
Kim Ngọc Luật nói: “Cho dù chúng ta ủng hộ ngươi, giúp ngươi trở thành người đứng đầu Ly cung, nhưng liệu ngươi có năng lực ngồi yên trên cái ghế đó không? Nếu như không thể, vậy tại sao chúng ta lại phải ủng hộ ngươi?”
Trần Trường Sinh tâm thần có chút hoảng hốt.
Hắn gần nhất giống như thường xuyên nghe được cái từ thành thục này.
Mười bốn tuổi vào kinh, hắn có trầm ổn cùng chững chạc vượt xa bạn cùng lứa tuổi, có rất ít người cảm thấy hắn có điều thiếu sót về phương diện này.
Bây giờ nhìn lại, thì ra vẫn không đủ, ít nhất không đủ để trở thành một vị đại nhân vật.
Chẳng qua là, thành thục là gì đây?
Trần Trường Sinh hiểu được, trong suy nghĩ của rất nhiều người, trong suy nghĩ của vợ chồng Bạch Đế, mình quả thật làm rất nhiều chuyện quá nông nổi.
Nếu Giáo Hoàng sư thúc tự mình nói chuyện thay hắn, hắn chỉ cần nhận thua, đầu hàng, chịu phục, lão sư sẽ không có lý nào không thừa nhận lại hắn.
Mặc dù không thể, hắn cũng có thể biểu hiện thành thục hơn một chút.
Tỷ như những ngày gần nhất, hắn không nên ở Quốc Giáo học viện, mà nên ở Ly cung, tranh thủ thời gian nắm bắt mọi thứ về Quốc Giáo.
Tỷ như vài ngày trước, hắn không nên đi ngoài cửa thành, ở bên cạnh quan đạo đem Tiết Tỉnh Xuyên an táng, đi Tiết phủ bái tế.
Tỷ như sớm hơn một chút, hắn không nên không tiếp chỉ, dùng ngàn thanh kiếm đem Lâm lão công công chém cả người là máu ở Quốc Giáo học viện.
Tỷ như ngày đó, hắn không nên cõng thi thể Thiên Hải Thánh Hậu từ trên Thiên Thư lăng đi xuống, cùng lão sư sát bên người mà qua, tựa như người lạ.
Tựa như những ngày qua, hắn vẫn luôn mong đợi sứ đoàn của Bạch Đế thành đến.
Hắn cho rằng sẽ có người ủng hộ chính mình, cho dù không có ai, còn có Yêu tộc.
Bây giờ nhìn lại, loại mong đợi này, thật sự rất buồn cười.
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, đại dong thụ ven hồ đã không còn giữ được màu xanh, trở nên tiêu hàn rất nhiều, mặt hồ phủ lớp băng mỏng, trên cỏ ngưng một lớp sương.
Đúng vậy, những điều này là nông nổi, ngây thơ, trẻ con, nhiệt huyết, vọng động, ngốc nghếch, đáng thương, buồn cười.
Nhưng ắt hẳn sẽ ấm áp hơn so với thế giới cổ hủ, nhàm chán, không một chút nhiệt huyết này chứ?
…
…
Đại công chúa đi hoàng cung, cũng đi Ly cung, gặp mặt Thương và Dần.
Ba vị Thánh Nhân nói cái gì, không có ai biết, Yêu tộc cùng triều đình, Quốc Giáo đạt thành hiệp nghị gì cũng không người nào biết.
Mọi người chỉ biết là, nàng không đi Quốc Giáo học viện, cũng không có mời người của Quốc Giáo học viện tới cung điện mà nàng đang ở.
Nàng không gặp Trần Trường Sinh, chuyện này có lẽ hơi bất ngờ đối với một số người, cũng làm cho thế cục trong kinh đô lần nữa trở nên rõ ràng.
Sứ đoàn phía nam cũng lần lượt tới, Trường Sinh tông, Thu Sơn gia cùng các thế gia, Thánh Nữ phong cũng phái người tới, ngay cả Hòe viện cũng phái đại biểu.
Kinh đô hướng gió thổi về nơi nào, ai cũng thấy rõ ràng, cho nên giống thái độ của Đại công chúa, sử đoàn phía nam không có một ai đi Quốc Giáo học viện.
Bởi vì nhạy cảm, cũng bởi vì bọn hắn muốn biểu hiện thái độ đối với triều đình, hơn nữa là Nam nhân, bọn họ không có bất kỳ hảo cảm đối với Thiên Hải Thánh Hậu, tự nhiên cũng sẽ không vì vậy mà ủng hộ Trần Trường Sinh.
Thánh Nữ phong cũng chỉ đưa một chút thư cùng dụng cụ cho các đệ tử Nam Khê trai ở Quốc Giáo học viện.
Một đêm nào đó, cửa Quốc Giáo học viện được gõ vang, có khách tới chơi.
Khách nhân tới chơi là đệ tử Ly Sơn kiếm tông Quan Phi Bạch.
Người trong Quốc Giáo học viện cùng đệ tử Ly Sơn kiếm tông quen biết đã ba năm, chuyện xưa giữa bọn họ rất phức tạp, có thể nói vừa là địch vừa là bạn, nhưng đúng là có chút thân quen.
Bởi vì song phương thực sự là người trong đồng đạo.
Đây cũng là lần đầu tiên đệ tử Ly Sơn kiếm tông đi vào Quốc Giáo học viện.
Quan Phi Bạch cùng Tô Mặc Ngu sau lưng, nhìn cảnh vật Quốc Giáo học viện, lộ vẻ rất hứng thú, cho đến khi gặp mấy sư muội Nam Khê trai trước kia đã nhận biết, mới thu hồi tầm mắt.
Ở trong tàng thư lâu, Trần Trường Sinh cùng hắn gặp nhau.
Hắn là Giáo Hoàng tương lai, Quan Phi Bạch mặc dù là một trong Thần Quốc Thất Luật, đệ tử thiên tài của Ly sơn, thân phận địa vị cũng chênh lệch rất xa với hắn, bất quá song phương nói chuyện với nhau không có đổi thành thân thiết nói chuyện với nhau, hữu hảo gặp mặt, dĩ nhiên cũng không như năm đó, tràn đầy kiếm ý cùng địch ý bén nhọn, mà nói rất đơn giản.
Cuộc nói chuyện này thật sự rất đơn giản.
“Ly sơn chỉ có mình ngươi tới thôi ư?”
“Chỉ là thủ tục, nhiều người tới làm cái gì.”
“Tại sao lại là ngươi?”
“Ai tới cũng giống nhau.”
“Vậy không bằng các ngươi phái Thất Gian.”
“Liên quan tới ngươi sao?”
Tô Mặc Ngu rất kịp thời chen vào nói: “Chú ý lời nói của ngươi một chút.”
Quan Phi Bạch có chút căm tức trừng mắt nhìn Trần Trường Sinh một cái, hỏi: “Đường Đường đâu?”
“Ngươi tìm hắn làm gì?”
“Đương nhiên là đánh nhau.”
“Thử kiếm có vẻ dễ nghe hơn.”
“Ngươi nói sao cũng được.”
“Hắn không có ở đây.”
“Đi đâu rồi?”
“Về nhà.”
“… Vậy Chiết Tụ đâu?”
“… Vẫn là đánh nhau ư?”
“… Thử kiếm.”
“Hắn không có ở đây.”
“Đi đâu vậy?”
“Không biết.”
Nghe được câu trả lời của Trần Trường Sinh, Quan Phi Bạch trầm mặc.
Hắn lúc này mới biết được, thì ra Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đều không ở Quốc Giáo học viện.
Hắn có thể tưởng tượng được, trong khoảng thời gian này Trần Trường Sinh ở Quốc Giáo học viện cực khổ đến mức nào.
“Ta đi đây.”
“Không tiễn.”
Nếu người muốn tìm đều không có ở đây, muốn đánh nhau cũng đánh không được , tự nhiên phải rời đi, chẳng qua là trước khi rời đi, Quan Phi Bạch có một yêu cầu.
Hắn nói với Trần Trường Sinh: “Ngươi đưa tiễn ta.”
Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không tiễn.”
Quan Phi Bạch kiên trì nói: “Ngươi sẽ đưa ta đến viện môn.”
Trần Trường Sinh nói: “Không cần.”
Hắn đưa Quan Phi Bạch đến trước viện môn, sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy.
Quan Phi Bạch chính là muốn mọi người nhìn thấy.
Trần Trường Sinh không muốn đem Ly sơn kéo vào trong vũng bùn, cho nên vẫn kiên trì.
Quan Phi Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Ta đi đây.”
Trần Trường Sinh nói: “Cảm ơn ngươi.”
Quan Phi Bạch hướng viện môn đi tới, không quay đầu lại, khoát tay nói: “Không cần khách khí.”
…
…
Đường Đường trở về Vấn Thủy, Chiết Tụ đi nơi nào? Không ai biết.
Triều đình tự nhiên sẽ không quên vị cường giả trẻ tuổi của Lang tộc này, Thanh Lại ty mật điệp vẫn không đình chỉ lùng bắt đối với hắn, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì, cũng giống như Vương Phá.
Bắc Binh Mã Ti hồ đồng đình viện, đã chữa trị như lúc ban đầu, mặt đất bằng phẳng phủ bùn đất tươi mới, chỉ chờ ngày xuân sang năm sẽ gieo một thảm cỏ mà thôi.
Thời điểm bóng đêm sâu nhất, trên mặt đất kết một tầng băng sương, sâu trong bùn đất truyền ra thanh âm ma sát nhẹ vô cùng, tựa như tằm gặm lá dâu, tựa như vô số con giun trước lúc trời đông giá rét liều mạng chui vào sâu dưới đất.
Sắc thu sâu nhất, chính là vào đông.
Nam bắc hợp lưu khánh điển thuận lợi kết thúc, các sử đoàn nhưng không có ý tứ rời kinh, bởi vì Giáo Hoàng bệnh càng ngày càng nặng hơn.
Trong đình viện, Chu Thông nhìn cây hải đường, lẩm bẩm nói: “Đến lúc rồi.”
Đối với có ít người mà nói, là lúc này.
Thành nam trà lâu, vị tiên sinh tính sổ cùng ông chủ chưởng quỹ tiểu nhị cáo biệt, đi ra khỏi cửa.
Hơn mười ngày chung đụng ngắn ngủi, lại để cho người trong cả gian trà lâu, từ ông chủ, chưởng quỹ đến tiểu nhị bình thường nhất, cũng đối với hắn sinh ra lưu luyến không rời.
Trần Trường Sinh đem bút đặt trên nghiên mực, thổi khô bút tích trên giấy, gói lại, đưa cho Tô Mặc Ngu, đi tới ngoài tàng thư lâu.
Tô Mặc Ngu nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng biết hôm nay từ biệt, có lẽ khó có ngày gặp lại.
Đương nhiên là bởi vì hiểu được, mới có thể đau lòng.
Nhưng Trần Trường Sinh đau lòng không phải bởi vì hiểu được chuyện này, mà là vì ly biệt không biết đến ngày nào mới có cơ hội gặp lại.
Lấy thân phận địa vị của hắn bây giờ, lấy quan hệ giữa hắn cùng với Lạc Lạc, Trưởng Công chúa đến kinh đô, đương nhiên nên gặp mặt hắn, nhưng không có chuyện này.
Đây cũng là thái độ của Yêu tộc.
“Bệ Hạ cùng vị lão sư kia của ngươi là bằng hữu.”
Kim Ngọc Luật nhìn hắn thở dài, nói: “Cho nên thời điểm ban đầu, Bệ Hạ không có để ý ngươi thân cận với Lạc Lạc Điện hạ, thậm chí vui mừng thấy hai người hợp nhau, nhưng mà Bệ Hạ tính đến mọi chuyện, lại không tính đến, sau đó lão sư của ngươi lại có ý nghĩ khác, mà ngươi… Cũng có ý nghĩ khác.”
Trần Trường Sinh vẫn duy trì trầm mặc, không đưa ra lời giải thích đối với chuyện này.
Kim Ngọc Luật tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, cho dù lão sư của ngươi có ý nghĩ khác, Bệ Hạ cũng có biện pháp giúp ngươi bảo vệ vị trí người thừa kế ngôi vị Giáo Hoàng.”
Lời của Thánh Nhân quả thật vô giá.
Trần Trường Sinh đang nhớ tới những lời này.
Lão sư của hắn Thương Hành Chu, hiện tại đương nhiên là một vị Thánh Nhân.
Nhưng hai vị Thánh Nhân nói, cuối cùng sẽ có lực lượng hơn so với một vị Thánh Nhân.
Nếu như Bạch Đế kiên định ủng hộ hắn, hơn nữa có Giáo Hoàng chỉ định, coi như là Thương Hành Chu cũng không có cách nào phản đối.
Bạch Đế có thể ủng hộ hắn hay không? Trước ngày hôm nay, đây tựa như là một vấn đề không cần suy nghĩ.
Tất cả mọi người cho rằng, đây là chuyện đương nhiên.
Trần Trường Sinh là lão sư của Lạc Lạc, cùng Yêu tộc từ trước đến giờ thân cận, để hắn thừa kế ngôi vị Giáo Hoàng, thấy thế nào, đây đều là kết quả tốt nhất đối với Yêu tộc.
Bây giờ nhìn lại, thái độ của Bạch Đế rất rõ ràng đã phát sanh biến hóa.
“Biểu hiện của ngươi, quá mức nông nổi, Bệ Hạ đối với chuyện này cảm thấy rất sầu lo.”
Kim Ngọc Luật nói: “Cho dù chúng ta ủng hộ ngươi, giúp ngươi trở thành người đứng đầu Ly cung, nhưng liệu ngươi có năng lực ngồi yên trên cái ghế đó không? Nếu như không thể, vậy tại sao chúng ta lại phải ủng hộ ngươi?”
Trần Trường Sinh tâm thần có chút hoảng hốt.
Hắn gần nhất giống như thường xuyên nghe được cái từ thành thục này.
Mười bốn tuổi vào kinh, hắn có trầm ổn cùng chững chạc vượt xa bạn cùng lứa tuổi, có rất ít người cảm thấy hắn có điều thiếu sót về phương diện này.
Bây giờ nhìn lại, thì ra vẫn không đủ, ít nhất không đủ để trở thành một vị đại nhân vật.
Chẳng qua là, thành thục là gì đây?
Trần Trường Sinh hiểu được, trong suy nghĩ của rất nhiều người, trong suy nghĩ của vợ chồng Bạch Đế, mình quả thật làm rất nhiều chuyện quá nông nổi.
Nếu Giáo Hoàng sư thúc tự mình nói chuyện thay hắn, hắn chỉ cần nhận thua, đầu hàng, chịu phục, lão sư sẽ không có lý nào không thừa nhận lại hắn.
Mặc dù không thể, hắn cũng có thể biểu hiện thành thục hơn một chút.
Tỷ như những ngày gần nhất, hắn không nên ở Quốc Giáo học viện, mà nên ở Ly cung, tranh thủ thời gian nắm bắt mọi thứ về Quốc Giáo.
Tỷ như vài ngày trước, hắn không nên đi ngoài cửa thành, ở bên cạnh quan đạo đem Tiết Tỉnh Xuyên an táng, đi Tiết phủ bái tế.
Tỷ như sớm hơn một chút, hắn không nên không tiếp chỉ, dùng ngàn thanh kiếm đem Lâm lão công công chém cả người là máu ở Quốc Giáo học viện.
Tỷ như ngày đó, hắn không nên cõng thi thể Thiên Hải Thánh Hậu từ trên Thiên Thư lăng đi xuống, cùng lão sư sát bên người mà qua, tựa như người lạ.
Tựa như những ngày qua, hắn vẫn luôn mong đợi sứ đoàn của Bạch Đế thành đến.
Hắn cho rằng sẽ có người ủng hộ chính mình, cho dù không có ai, còn có Yêu tộc.
Bây giờ nhìn lại, loại mong đợi này, thật sự rất buồn cười.
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, đại dong thụ ven hồ đã không còn giữ được màu xanh, trở nên tiêu hàn rất nhiều, mặt hồ phủ lớp băng mỏng, trên cỏ ngưng một lớp sương.
Đúng vậy, những điều này là nông nổi, ngây thơ, trẻ con, nhiệt huyết, vọng động, ngốc nghếch, đáng thương, buồn cười.
Nhưng ắt hẳn sẽ ấm áp hơn so với thế giới cổ hủ, nhàm chán, không một chút nhiệt huyết này chứ?
…
…
Đại công chúa đi hoàng cung, cũng đi Ly cung, gặp mặt Thương và Dần.
Ba vị Thánh Nhân nói cái gì, không có ai biết, Yêu tộc cùng triều đình, Quốc Giáo đạt thành hiệp nghị gì cũng không người nào biết.
Mọi người chỉ biết là, nàng không đi Quốc Giáo học viện, cũng không có mời người của Quốc Giáo học viện tới cung điện mà nàng đang ở.
Nàng không gặp Trần Trường Sinh, chuyện này có lẽ hơi bất ngờ đối với một số người, cũng làm cho thế cục trong kinh đô lần nữa trở nên rõ ràng.
Sứ đoàn phía nam cũng lần lượt tới, Trường Sinh tông, Thu Sơn gia cùng các thế gia, Thánh Nữ phong cũng phái người tới, ngay cả Hòe viện cũng phái đại biểu.
Kinh đô hướng gió thổi về nơi nào, ai cũng thấy rõ ràng, cho nên giống thái độ của Đại công chúa, sử đoàn phía nam không có một ai đi Quốc Giáo học viện.
Bởi vì nhạy cảm, cũng bởi vì bọn hắn muốn biểu hiện thái độ đối với triều đình, hơn nữa là Nam nhân, bọn họ không có bất kỳ hảo cảm đối với Thiên Hải Thánh Hậu, tự nhiên cũng sẽ không vì vậy mà ủng hộ Trần Trường Sinh.
Thánh Nữ phong cũng chỉ đưa một chút thư cùng dụng cụ cho các đệ tử Nam Khê trai ở Quốc Giáo học viện.
Một đêm nào đó, cửa Quốc Giáo học viện được gõ vang, có khách tới chơi.
Khách nhân tới chơi là đệ tử Ly Sơn kiếm tông Quan Phi Bạch.
Người trong Quốc Giáo học viện cùng đệ tử Ly Sơn kiếm tông quen biết đã ba năm, chuyện xưa giữa bọn họ rất phức tạp, có thể nói vừa là địch vừa là bạn, nhưng đúng là có chút thân quen.
Bởi vì song phương thực sự là người trong đồng đạo.
Đây cũng là lần đầu tiên đệ tử Ly Sơn kiếm tông đi vào Quốc Giáo học viện.
Quan Phi Bạch cùng Tô Mặc Ngu sau lưng, nhìn cảnh vật Quốc Giáo học viện, lộ vẻ rất hứng thú, cho đến khi gặp mấy sư muội Nam Khê trai trước kia đã nhận biết, mới thu hồi tầm mắt.
Ở trong tàng thư lâu, Trần Trường Sinh cùng hắn gặp nhau.
Hắn là Giáo Hoàng tương lai, Quan Phi Bạch mặc dù là một trong Thần Quốc Thất Luật, đệ tử thiên tài của Ly sơn, thân phận địa vị cũng chênh lệch rất xa với hắn, bất quá song phương nói chuyện với nhau không có đổi thành thân thiết nói chuyện với nhau, hữu hảo gặp mặt, dĩ nhiên cũng không như năm đó, tràn đầy kiếm ý cùng địch ý bén nhọn, mà nói rất đơn giản.
Cuộc nói chuyện này thật sự rất đơn giản.
“Ly sơn chỉ có mình ngươi tới thôi ư?”
“Chỉ là thủ tục, nhiều người tới làm cái gì.”
“Tại sao lại là ngươi?”
“Ai tới cũng giống nhau.”
“Vậy không bằng các ngươi phái Thất Gian.”
“Liên quan tới ngươi sao?”
Tô Mặc Ngu rất kịp thời chen vào nói: “Chú ý lời nói của ngươi một chút.”
Quan Phi Bạch có chút căm tức trừng mắt nhìn Trần Trường Sinh một cái, hỏi: “Đường Đường đâu?”
“Ngươi tìm hắn làm gì?”
“Đương nhiên là đánh nhau.”
“Thử kiếm có vẻ dễ nghe hơn.”
“Ngươi nói sao cũng được.”
“Hắn không có ở đây.”
“Đi đâu rồi?”
“Về nhà.”
“… Vậy Chiết Tụ đâu?”
“… Vẫn là đánh nhau ư?”
“… Thử kiếm.”
“Hắn không có ở đây.”
“Đi đâu vậy?”
“Không biết.”
Nghe được câu trả lời của Trần Trường Sinh, Quan Phi Bạch trầm mặc.
Hắn lúc này mới biết được, thì ra Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đều không ở Quốc Giáo học viện.
Hắn có thể tưởng tượng được, trong khoảng thời gian này Trần Trường Sinh ở Quốc Giáo học viện cực khổ đến mức nào.
“Ta đi đây.”
“Không tiễn.”
Nếu người muốn tìm đều không có ở đây, muốn đánh nhau cũng đánh không được , tự nhiên phải rời đi, chẳng qua là trước khi rời đi, Quan Phi Bạch có một yêu cầu.
Hắn nói với Trần Trường Sinh: “Ngươi đưa tiễn ta.”
Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không tiễn.”
Quan Phi Bạch kiên trì nói: “Ngươi sẽ đưa ta đến viện môn.”
Trần Trường Sinh nói: “Không cần.”
Hắn đưa Quan Phi Bạch đến trước viện môn, sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy.
Quan Phi Bạch chính là muốn mọi người nhìn thấy.
Trần Trường Sinh không muốn đem Ly sơn kéo vào trong vũng bùn, cho nên vẫn kiên trì.
Quan Phi Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Ta đi đây.”
Trần Trường Sinh nói: “Cảm ơn ngươi.”
Quan Phi Bạch hướng viện môn đi tới, không quay đầu lại, khoát tay nói: “Không cần khách khí.”
…
…
Đường Đường trở về Vấn Thủy, Chiết Tụ đi nơi nào? Không ai biết.
Triều đình tự nhiên sẽ không quên vị cường giả trẻ tuổi của Lang tộc này, Thanh Lại ty mật điệp vẫn không đình chỉ lùng bắt đối với hắn, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì, cũng giống như Vương Phá.
Bắc Binh Mã Ti hồ đồng đình viện, đã chữa trị như lúc ban đầu, mặt đất bằng phẳng phủ bùn đất tươi mới, chỉ chờ ngày xuân sang năm sẽ gieo một thảm cỏ mà thôi.
Thời điểm bóng đêm sâu nhất, trên mặt đất kết một tầng băng sương, sâu trong bùn đất truyền ra thanh âm ma sát nhẹ vô cùng, tựa như tằm gặm lá dâu, tựa như vô số con giun trước lúc trời đông giá rét liều mạng chui vào sâu dưới đất.
Sắc thu sâu nhất, chính là vào đông.
Nam bắc hợp lưu khánh điển thuận lợi kết thúc, các sử đoàn nhưng không có ý tứ rời kinh, bởi vì Giáo Hoàng bệnh càng ngày càng nặng hơn.
Trong đình viện, Chu Thông nhìn cây hải đường, lẩm bẩm nói: “Đến lúc rồi.”
Đối với có ít người mà nói, là lúc này.
Thành nam trà lâu, vị tiên sinh tính sổ cùng ông chủ chưởng quỹ tiểu nhị cáo biệt, đi ra khỏi cửa.
Hơn mười ngày chung đụng ngắn ngủi, lại để cho người trong cả gian trà lâu, từ ông chủ, chưởng quỹ đến tiểu nhị bình thường nhất, cũng đối với hắn sinh ra lưu luyến không rời.
Trần Trường Sinh đem bút đặt trên nghiên mực, thổi khô bút tích trên giấy, gói lại, đưa cho Tô Mặc Ngu, đi tới ngoài tàng thư lâu.
Tô Mặc Ngu nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng biết hôm nay từ biệt, có lẽ khó có ngày gặp lại.