Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trạch Thiên Ký

Quyển 6 – Chương 39: Nhìn bên kia u ám

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

“Ta có một vị tiểu cô được nuôi dưỡng trong tòa am ấy, gia gia muốn để cho Đường gia lưu lại một con đường lui, cũng có thể là muốn bảo đảm an toàn cho nàng, không dám để cho bất luận kẻ nào biết được. Nhưng lúc nhỏ hắn thích ôm ta nói chuyện xưa, câu chuyện này cũng ở bên trong, hắn cho là ta lúc ấy tuổi còn nhỏ, nhưng không biết ta nhớ được mọi thứ.”

Đường Tam Thập Lục nhìn trang viên bên kia sông, có chút xuất thần nói.

Trần Trường Sinh nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi khi đó bao nhiêu?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Không sai biệt lắm khoảng một tuổi.”

Trần Trường Sinh nói: “Ngươi lại có thể nhớ được chuyện lúc nhỏ như vậy ư?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Có thể ta hiểu chuyện tương đối sớm.”

Trần Trường Sinh cảm khái nói: “Như thế không khỏi cũng quá sớm.”

“Ta là ai? Ta chính là thiên tài.”

Đây là lời rất đáng bật cười, nhưng vô luận Trần Trường Sinh hay là Đường Tam Thập Lục đều không cười.

Trầm mặc một lát, Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói: “Ta không biết lão thái gia sinh ra vị nữ nhi kia cùng với ai, nhưng đời này đại khái hắn chỉ thích người đàn bà đó, cho nên người mà hắn thương yêu thực sự cũng chỉ có vị nữ nhi ấy. Chính là bởi vì thật sự thương yêu, cho nên ta biết lão thái gia sẽ không để cho nàng làm gia chủ, ta cũng không kiêng kỵ nàng, mới chịu đem chuyện này nói toạc ra. Phải, đúng vậy, ta chỉ là muốn dùng nữ tử trong Kê Minh am kia để uy hiếp gia gia.”

Trần Trường Sinh không biết nên nói gì.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn một cái, hỏi: “Có phải cảm thấy ta hiện tại rất lãnh huyết vô tình hay không?”

“Bạch Thạch đạo nhân đã chết… do ta hạ lệnh làm.”

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói một chuyện có vẻ như không liên hệ gì, tầm mắt rơi vào trên mặt sông u ám.

Ngày hôm qua Đường gia Ngũ Dạng Nhân cùng Trừ Tô ở chỗ này đại chiến một cuộc, máu độc văng khắp nơi, hai bờ sông khắp nơi đều là độc khí âm uế.

Đường gia đã bắt đầu dọn dẹp, nhưng vẫn có rất nhiều cá chết.

Hắn và Đường Tam Thập Lục nhãn lực đều rất tốt, cho dù hoàn cảnh u ám đến cỡ nào, cũng có thể thấy cá chết chìm xuống lớp bùn ở đáy sông.

Năm đó ở Quốc Giáo học viện, Đường Tam Thập Lục đã nói với hắn đừng chìm xuống vũng bùn, như vậy hiện tại thì sao?

Trần Trường Sinh nói: “Chúng ta làm vậy có tính là biến thành chủng loại người mà năm đó mình ghét nhất hay không?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Nếu như như vậy có thể thay đổi một thứ gì đó, cũng là việc tốt.”

Trần Trường Sinh hỏi: “Tỷ như?”

Đường Tam Thập Lục chỉ vào bờ bên kia nói: “Nếu như ngươi không làm như vậy, hiện tại hắc ám bên kia sông sẽ rơi vào phía sau của chúng ta.”

Hai bờ sông theo thứ tự là trang viên của Đường gia đích tôn cùng chi thứ hai, bờ bên kia không có bất kỳ ánh đèn, tối như mực có vẻ âm trầm.

Từ hôm qua đến lúc này, không biết chi thứ hai đã chết bao nhiêu người.

Tựa như Đường Tam Thập Lục nói, nếu như bọn họ thua, những hình ảnh bi thảm này sẽ đến phiên đích tôn tới thừa nhận.

Đường Tam Thập Lục nói: “Cảm ơn ngươi.”

Trần Trường Sinh nói: “Không khách khí.”

Dựa theo yêu cầu của Đường Tam Thập Lục, ở trước lúc mặt trời xuống núi, Đường gia Nhị gia đã chết.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn tự mình đi nghiệm thi, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì.

Quốc Giáo phương diện phái Lăng Hải chi vương, sau khi theo hắn trở về hướng Trần Trường Sinh hồi báo, Đường Tam Thập Lục lúc ấy trầm mặc thời gian rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Uống xong thuốc do Trần Trường Sinh đích thân sắc, Đường gia đích tôn đại gia bệnh tình ổn định rất nhiều, nhưng còn chưa tỉnh lại.

Âm độc đã xâm nhập phủ tạng, muốn hoàn toàn thanh trừ sẽ rất phiền toái, phải từ chỗ của Trường Sinh tông mà xuất phát.

Đường gia đã phái người đi Trường Sinh tông, nghe nói có thể vị nhạc công mù kia cũng đang âm thầm đồng hành, Đường Tam Thập Lục vẫn không yên lòng, quyết định tự mình đi một chuyến.

Trần Trường Sinh cũng muốn đi phía nam, có vài chuyện rất quan trọng cần phải xử lý.

Nam bắc hợp lưu đạt thành hiệp nghị đã ba năm, khả năng Quốc Giáo nam bắc hai phái một lần nữa thống nhất cũng đã xuất hiện.

Trong Quốc Giáo nam phái, hiện tại Trường Sinh tông đã điêu tàn, không có thực lực gì, chỉ có thể lén lén làm chút chuyện mờ ám, Ly cung cần thuyết phục chính là Thánh Nữ phong.

Dựa theo quan hệ giữa Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, chuyện này thật là có cơ hội thành công, Quốc Giáo thật sự có thể tái hiện huy hoàng năm đó.

Đối với Quốc Giáo mà nói, đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đối với triều đình mà nói, lại không phải như thế.

Mọi người ra khỏi Vấn Thủy thành, cũng đã đến thời khắc biệt ly.

Rời đi trước chính là Quan Phi Bạch. Theo đạo lý mà nói, Ly sơn cùng Trường Sinh tông đều ở thiên nam, hắn hoàn toàn có thể đồng hành với Trần Trường Sinh đám người, nhưng hắn nhận được tin tức nói đại sư huynh ít ngày nữa sẽ về núi, khó tránh khỏi có chút nóng vội —— ngày hôm trước thời điểm Trần Trường Sinh đi nhà cũ, hắn bởi vì bị thương ở lại đạo điện, không biết người kia từng xuất hiện ngoài nhà cũ.

Trần Trường Sinh đã mơ hồ biết được thứ gì, nói với Quan Phi Bạch: “Gặp sư huynh của ngươi rồi, giúp ta chuyển lời hỏi thăm.”

Quan Phi Bạch cho là hắn nói tới Cẩu Hàn Thực, không có suy nghĩ nhiều, tự nhiên đáp ứng, sau đó nhìn Chiết Tụ nói: “Nếu như bệnh của ngươi có thể trị lành, có thể tới Ly sơn bất cứ lúc nào, không có ai cản ngươi, nhưng nếu như bệnh của ngươi vẫn trị không hết, nhất định chết yểu, như vậy cũng đừng tới làm liên lụy tiểu sư muội, chúng ta sẽ không để cho các ngươi gặp mặt.”

Chiết Tụ không thể hiện điều gì, giống như không nghe thấy câu này.

Trần Trường Sinh cầm một thanh kiếm đưa tới trước người Quan Phi Bạch, nói: “Kiếm của ngươi đã gãy, ta đã chọn lựa một thanh cho ngươi, cũng không biết có thích hợp hay không.”

Đêm đó ở đạo điện hậu viên, thanh kiếm chỉ trị giá vài đồng tiền bạc của Quan Phi Bạch đã bị Trừ Tô cắt đứt, Trần Trường Sinh vẫn muốn chuẩn bị cho hắn một thanh kiếm, sở dĩ hai ngày trước không đưa cho hắn, trừ Quan Phi Bạch có thương tích trong người, cũng bởi vì hắn không nghĩ Ly Sơn kiếm tông bởi vì chuyện của mình bị kéo vào trong chuyện của Đường gia.

Ai cũng biết, bên người Trần Trường Sinh có rất nhiều kiếm, hơn nữa đều là kiếm tốt.

Quan Phi Bạch nhìn thanh kiếm phong cách cổ dạt dào rồi lại không mất phong duệ khí, ánh mắt khẽ sáng ngời.

Thanh kiếm này giống như trước đến từ Chu viên, xuất từ kiếm trì, tên là Phá Quân, lấy ý chính là lực phá vạn quân, vô cùng thích hợp với tính tình của hắn. Ngoài dự tính của mọi người chính là, Quan Phi Bạch không lập tức tiếp nhận, trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện này ta không cũng không giúp được gì, hơn nữa chúng ta đã thiếu ngươi quá nhiều nhân tình, không thể thiếu thêm nữa.”

Hắn nói chính là Ly Sơn kiếm tông sư bá được Chu Sa đan cứu một mạng, còn có mấy năm trước Trần Trường Sinh đưa Tô Ly vạn dặm nam quy.

Bởi vì đại sư huynh cùng hôn ước tồn tại, bởi vì chuyện giữa tiểu sư muội cùng Chiết Tụ, các đệ tử Ly Sơn kiếm tông không muốn thiếu Trần Trường Sinh nhân tình.

Nếu không, tương lai bọn họ thật sự ngại không muốn cùng Trần Trường Sinh trở mặt.

“Nếu quả thật cảm thấy có điều thua thiệt, sau hôm qua cũng đã trả sạch.”

Trần Trường Sinh nói chính là hình ảnh hôm qua bên ngoài nhà cũ —— nếu như không phải La Bố cầm lấy Hoàng Chỉ tán cùng Đường lão thái gia nói điều gì, Đường lão thái gia tuyệt đối sẽ không đem Vấn Thủy thành giao một canh giờ, tự nhiên cũng sẽ không có chuyện phía sau.

Quan Phi Bạch không rõ hắn đang nói điều gì, không chịu nhận kiếm.

Đường Tam Thập Lục nói: “Một thanh kiếm đáng cái gì? Ta lấy mấy trăm thanh kiếm của hắn cũng còn không cảm thấy thế nào.”

Quan Phi Bạch nói: “Đó là bởi vì trên đời có rất ít người vô liêm sỉ giống như ngươi.”

Đường Tam Thập Lục nói: “Điểm này gọi là tiêu sái… cầm thanh kiếm ấy sao, tương lai lúc thật sự muốn trở mặt, ngươi đừng dùng thanh kiếm này là được.”

Quan Phi Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Cũng có đạo lý, tương lai nếu thật có ngày đó, ngươi nhớ nhắc nhở ta.”

Chọn tập
Bình luận