Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 27: Ta lấy máu mình tặng cô nương

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Sở dĩ nghĩ như thế, là bởi vì Trần Trường Sinh nghĩ tới một phương pháp có khả năng cứu sống được nàng.

Tam Thiên Đạo Tàng chưa từng nhắc tới phương pháp này, y thuật cũng không có ghi lại tương quan, phương pháp này cũng chưa từng có người nào sử dụng, nghe có vẻ rất hoang đường, hơn nữa không có bất kỳ đạo lý. Nhưng hắn cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, phương pháp này có thể hữu dụng. Nếu như hắn phỏng đoán là thật, như vậy tựa như Từ Hữu Dung vừa rồi đã nói… Hắn không muốn ai chết, người đó sẽ rất khó chết.

Chẳng qua không nhất thiết phải sử dụng, hơn nữa chắc chắn sư huynh sẽ không đồng ý.

Hắn không suy tư thời gian quá dài, nhìn về Từ Hữu Dung thật tình nói: “Sau đây ta sẽ dùng một phương pháp, nói trước cùng ngươi một tiếng, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng quá giật mình.”

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt hắn rất thanh minh, cũng trở nên thật tình , hỏi: “Phương pháp gì?”

Nàng không sợ tử vong, cho nên lúc trước mới biểu hiện rất lạnh nhạt. Nhưng ở trong tuyệt vọng chợt chứng kiến hi vọng, dù là ai cũng sẽ có chút ít tâm tình ba động, không thể nào dùng đùa cợt để ứng đối, tự nhiên sẽ rất thận trọng.

“Ngươi biết tử mã làm sao y không?” Trần Trường Sinh nhìn nàng cười hỏi.

Đây là một câu tục ngữ rất nổi tiếng. Nàng cho là hắn dùng để nói đùa, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nghĩ thầm dọc đường đi đã nói nhiều lần, ngươi không nói thiên phú chọc cười người khác, tội gì còn làm khó chính mình?

“Tử mã chỉ có thể đương hoạt mã y (liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng), ngươi không còn máu, vậy thì cho ngươi máu.”

Trần Trường Sinh bắt đầu cuốn tay áo, kéo lên một nửa, phát hiện ống tay áo cuốn chung một chỗ có chút cản trở, cho nên dứt khoát cởi áo ra.

Ở rất nhiều ngày trước, bởi vì Từ Hữu Dung sợ lạnh, áo ngoài của hắn vẫn choàng trên người của nàng, chỉ còn một món xiêm y thiếp thân, rất dễ cởi ra. Rất nhanh chóng cởi bỏ y phục, cầm đoản kiếm, chuẩn bị hướng cổ tay của mình cắt đi.

Một cánh tay cầm cổ tay trái của hắn, ngăn cản lưỡi kiếm cắt xuống.

“Ngươi… muốn đem máu cho ta?”

Nàng quan sát mắt của hắn, vô cùng thật tình nói: “Mặc dù ta chưa nói với ngươi huyết mạch của ta không giống với người thường, nhưng ngươi nên biết, máu yêu thú dọc đường đối với ta đều không có tác dụng, cần gì thử lại?”

Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: “Chính bởi vì những suy nghĩ quán tính này, mới làm cho ta quên mất một ít chuyện.”

“Chuyện gì?” Nàng hỏi.

Trần Trường Sinh nói: “Ta không phải yêu thú, máu của ta cũng không phải là máu yêu thú.”

Từ Hữu Dung khóe môi nhếch nhẹ, đó là một nụ cười hơi châm chọc ——không phải nàng cười nhạo Trần Trường Sinh si tâm vọng tưởng, mà tự giễu mình, Thiên Phượng chân huyết trong cơ thể nàng là tất cả lực lượng cùng ngọn nguồn vinh quang, song khi nàng mất đi chân huyết, mới phát hiện Thiên Phượng chân huyết, từ sự kiêu ngạo đã biến thành nguyên nhân cái chết của nàng.

Máu của Trần Trường Sinh tự nhiên cùng bất đồng với máu yêu thú, nhưng máu nhân loại bình thường, làm sao có thể thay thế Thiên Phượng chân huyết?

Một tiếng thét kinh hãi vang lên trong lăng mộ

Trần Trường Sinh không để ý tới ý nguyện của nàng, trực tiếp đem tay nàng đẩy ra, giơ đoản kiếm hướng cổ tay cắt xuống.

Hắn ở trong thế giới hàn lãnh dưới đáy giếng ở Bắc Tân kiều từng tắm long huyết, so với tẩy tủy hoàn mỹ nhất còn muốn hoàn mỹ hơn, từ đó có lực lượng cùng tốc độ khó có thể tưởng tượng, cùng với thân thể cường độ khó tưởng tượng hơn , bằng vào những thứ này, hắn có thể liên tục chiến thắng các thiếu niên thiên tài ở đại triêu thí, cho đến cuối cùng lấy được đại triêu thí thủ bảng thủ danh.

Nếu là binh khí bình thường, cho dù là một chút thần binh trên Bách Khí bảng, ở trong tay của mình, cũng rất khó cắt da thịt của mình. Ở trận chiến đấu phục kích ven hồ, hai Ma tộc mỹ nhân cường đại đến cuối cùng suýt nữa đem nội tạng hắn đánh rách, cũng không thể lưu lại một đạo vết thương ở mặt ngoài thân thể, chính bởi vì nguyên nhân này.

Nhưng đoản kiếm trong tay của hắn thì có thể.

Thanh đoản kiếm này là lễ vật mà sư huynh Dư Nhân tặng cho hắn lúc hắn rời khỏi Tây Trữ trấn, nhìn qua cực kỳ bình thường tầm thường, trên thế gian tạ tạ vô danh, trên Bách Khí bảng càng không có thân ảnh của nó, nhưng Trần Trường Sinh chưa từng gặp thanh kiếm nào sắc bén hơn nó . Vô luận là Vấn Thủy kiếm của Đường Tam Thập Lục, hay là Ly sơn pháp kiếm bên hông Thất Gian, đều không bằng nó.

Xuy một tiếng vang nhỏ, trên cổ tay của hắn xuất hiện một đạo tơ hồng thẳng tắp, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hướng hai bên phát triển, máu tươi từ vết thương này xông ra, sắp sửa rơi xuống.

Hắn đã đem vỏ kiếm đón ở phía dưới.

Lặng yên không một tiếng động, máu tươi của hắn chậm chạp chảy vào vỏ kiếm.

“Ngươi rôt cuộc muốn làm gì?” Từ Hữu Dung rất tức giận, bởi vì hắn không nghe lời của mình, bởi vì hắn bướng bỉnh như vậy.

Sau đó, nàng ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt.

Đó là một mùi thơm rất kỳ dị, so với mùi hoa đạm nhất còn đạm hơn, so với nước hoa thơm nhất còn ngào ngạt hơn.

Mùi thơm này nếu bị ngửi thấy, sẽ phát sinh vô số biến hóa, lúc nhiều lúc đạm, lúc thanh lúc úc.

Có lúc là mùi hoa, có khi như mùi mật, có khi tựa như trái cây trong vườn vừa mới kết, vẫn ngây ngô, nhưng đã có khí tức.

Đây là mùi gì?

Nàng nhìn cổ tay Trần Trường Sinh, xác định mùi thơm này đến từ máu của hắn.

Trần Trường Sinh chảy càng ngày càng nhiều máu, mùi thơm kia cũng càng ngày càng đậm.

Theo thời gian trôi đi, nàng cảm nhận được nhiều hơn.

Đó là hấp dẫn tà ác nhất, cũng là vị ngọt tinh khiết nhất.

Xưa nhất, vừa tươi mới nhất.

Tuyệt đẹp chí cực.

Đó là sinh mệnh khí tức cực kỳ phiền phức và sinh động.

Đó là sinh mệnh lực cường đại khó có thể tưởng tượng.

Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh, khiếp sợ nói không ra lời, phải biết rằng cho dù là lăng mộ của Chu Độc Phu, cũng không thể làm nàng rung động đến thế… Đây là máu gì? Ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi… Là người ư?

Nghĩ tới những chuyện này, nàng bất tỉnh ngủ thiếp đi.

Không phải là thấy hình ảnh trước mắt, ngửi thấy mùi máu làm cho nàng khó có thể thừa nhận tinh thần chấn động, mà là bởi vì trước đó, Trần Trường Sinh đã lặng yên không một tiếng động mà đem kim châm vào Hợp Cốc huyệt của nàng.

Hắn giải thích cho nàng mình dùng phương pháp gì để cứu nàng, chỉ là muốn nói cho nàng biết chuyện này, cũng không có nghĩa là hắn cần nàng nhìn mình làm chuyện này. Vì để nàng có thể giữ vững tâm cảnh bình tĩnh, làm cho nàng ngủ thiếp đi, là lựa chọn tốt nhất. Đồng thời, như vậy cũng có thể bảo đảm nàng sẽ không quấy rầy tới quá trình này, phải biết rằng, mỗi một giọt máu của hắn đều rất trân quý.

Mấu chốt nhất chính là, hắn không biết nàng ngửi thấy mùi máu của mình, sẽ có phản ứng như thế nào.

Thời gian chậm chạp trôi đi, máu trên cổ tay hắn dần dần ngưng lại, vết thương dần dần khép lại. Hắn chưa từng làm chuyện này, cũng không biết máu trong vỏ kiếm có đủ hay không, vì bảo hiểm an toàn, hắn không chút do dự cầm lấy đoản kiếm, một lần nữa đem vết thương cắt ra, thậm chí cắt sâu hơn một chút… Có chút đau, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng được.

Như thế, lập lại bốn lần.

Máu tươi từ trên cổ tay của hắn không ngừng chảy vào vỏ kiếm.

Qua thời gian rất lâu, hắn nghĩ hẳn là đủ rồi?

Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn trở nên có chút mơ hồ.

Chẳng lẽ mình thấy máu là choáng váng? Tại sao trước kia không phát hiện ra. Qua một lát, hắn thanh tỉnh chút ít, mới hiểu được không phải thấy máu là choáng váng, cũng không phải là đói quá mà run rẩy, sở dĩ như vậy, là bởi vì hắn mất rất nhiều máu.

Kế tiếp phải làm, chính là đem máu rót vào trong thân thể thiếu nữ.

Hắn dùng vải đem vết thương trên cổ tay buộc lại, bảo đảm không ảnh hưởng động tác, cũng sẽ không khiến máu chảy ra, sau đó đi tới bên người Từ Hữu Dung, giải khai xiêm y phía trước của nàng, lộ ra cổ trắng noãn cùng vai bóng loáng , ngón tay tay trái khẽ vuốt vuốt da thịt của nàng, tay phải nắm lấy đoản kiếm chậm rãi di chuyển theo.

Một đạo chấn động không rõ ràng, chưa nói tới mạnh mẽ, lộ ra vẻ phá lệ yếu đuối, từ da thịt của nàng truyền tới ngón tay của hắn.

Chính là trong chỗ này.

Hắn cầm đoản kiếm, ở đó khẽ dùng sức đâm vào.

Sở dĩ nghĩ như thế, là bởi vì Trần Trường Sinh nghĩ tới một phương pháp có khả năng cứu sống được nàng.

Tam Thiên Đạo Tàng chưa từng nhắc tới phương pháp này, y thuật cũng không có ghi lại tương quan, phương pháp này cũng chưa từng có người nào sử dụng, nghe có vẻ rất hoang đường, hơn nữa không có bất kỳ đạo lý. Nhưng hắn cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, phương pháp này có thể hữu dụng. Nếu như hắn phỏng đoán là thật, như vậy tựa như Từ Hữu Dung vừa rồi đã nói… Hắn không muốn ai chết, người đó sẽ rất khó chết.

Chẳng qua không nhất thiết phải sử dụng, hơn nữa chắc chắn sư huynh sẽ không đồng ý.

Hắn không suy tư thời gian quá dài, nhìn về Từ Hữu Dung thật tình nói: “Sau đây ta sẽ dùng một phương pháp, nói trước cùng ngươi một tiếng, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng quá giật mình.”

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt hắn rất thanh minh, cũng trở nên thật tình , hỏi: “Phương pháp gì?”

Nàng không sợ tử vong, cho nên lúc trước mới biểu hiện rất lạnh nhạt. Nhưng ở trong tuyệt vọng chợt chứng kiến hi vọng, dù là ai cũng sẽ có chút ít tâm tình ba động, không thể nào dùng đùa cợt để ứng đối, tự nhiên sẽ rất thận trọng.

“Ngươi biết tử mã làm sao y không?” Trần Trường Sinh nhìn nàng cười hỏi.

Đây là một câu tục ngữ rất nổi tiếng. Nàng cho là hắn dùng để nói đùa, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nghĩ thầm dọc đường đi đã nói nhiều lần, ngươi không nói thiên phú chọc cười người khác, tội gì còn làm khó chính mình?

“Tử mã chỉ có thể đương hoạt mã y (liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng), ngươi không còn máu, vậy thì cho ngươi máu.”

Trần Trường Sinh bắt đầu cuốn tay áo, kéo lên một nửa, phát hiện ống tay áo cuốn chung một chỗ có chút cản trở, cho nên dứt khoát cởi áo ra.

Ở rất nhiều ngày trước, bởi vì Từ Hữu Dung sợ lạnh, áo ngoài của hắn vẫn choàng trên người của nàng, chỉ còn một món xiêm y thiếp thân, rất dễ cởi ra. Rất nhanh chóng cởi bỏ y phục, cầm đoản kiếm, chuẩn bị hướng cổ tay của mình cắt đi.

Một cánh tay cầm cổ tay trái của hắn, ngăn cản lưỡi kiếm cắt xuống.

“Ngươi… muốn đem máu cho ta?”

Nàng quan sát mắt của hắn, vô cùng thật tình nói: “Mặc dù ta chưa nói với ngươi huyết mạch của ta không giống với người thường, nhưng ngươi nên biết, máu yêu thú dọc đường đối với ta đều không có tác dụng, cần gì thử lại?”

Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: “Chính bởi vì những suy nghĩ quán tính này, mới làm cho ta quên mất một ít chuyện.”

“Chuyện gì?” Nàng hỏi.

Trần Trường Sinh nói: “Ta không phải yêu thú, máu của ta cũng không phải là máu yêu thú.”

Từ Hữu Dung khóe môi nhếch nhẹ, đó là một nụ cười hơi châm chọc ——không phải nàng cười nhạo Trần Trường Sinh si tâm vọng tưởng, mà tự giễu mình, Thiên Phượng chân huyết trong cơ thể nàng là tất cả lực lượng cùng ngọn nguồn vinh quang, song khi nàng mất đi chân huyết, mới phát hiện Thiên Phượng chân huyết, từ sự kiêu ngạo đã biến thành nguyên nhân cái chết của nàng.

Máu của Trần Trường Sinh tự nhiên cùng bất đồng với máu yêu thú, nhưng máu nhân loại bình thường, làm sao có thể thay thế Thiên Phượng chân huyết?

Một tiếng thét kinh hãi vang lên trong lăng mộ

Trần Trường Sinh không để ý tới ý nguyện của nàng, trực tiếp đem tay nàng đẩy ra, giơ đoản kiếm hướng cổ tay cắt xuống.

Hắn ở trong thế giới hàn lãnh dưới đáy giếng ở Bắc Tân kiều từng tắm long huyết, so với tẩy tủy hoàn mỹ nhất còn muốn hoàn mỹ hơn, từ đó có lực lượng cùng tốc độ khó có thể tưởng tượng, cùng với thân thể cường độ khó tưởng tượng hơn , bằng vào những thứ này, hắn có thể liên tục chiến thắng các thiếu niên thiên tài ở đại triêu thí, cho đến cuối cùng lấy được đại triêu thí thủ bảng thủ danh.

Nếu là binh khí bình thường, cho dù là một chút thần binh trên Bách Khí bảng, ở trong tay của mình, cũng rất khó cắt da thịt của mình. Ở trận chiến đấu phục kích ven hồ, hai Ma tộc mỹ nhân cường đại đến cuối cùng suýt nữa đem nội tạng hắn đánh rách, cũng không thể lưu lại một đạo vết thương ở mặt ngoài thân thể, chính bởi vì nguyên nhân này.

Nhưng đoản kiếm trong tay của hắn thì có thể.

Thanh đoản kiếm này là lễ vật mà sư huynh Dư Nhân tặng cho hắn lúc hắn rời khỏi Tây Trữ trấn, nhìn qua cực kỳ bình thường tầm thường, trên thế gian tạ tạ vô danh, trên Bách Khí bảng càng không có thân ảnh của nó, nhưng Trần Trường Sinh chưa từng gặp thanh kiếm nào sắc bén hơn nó . Vô luận là Vấn Thủy kiếm của Đường Tam Thập Lục, hay là Ly sơn pháp kiếm bên hông Thất Gian, đều không bằng nó.

Xuy một tiếng vang nhỏ, trên cổ tay của hắn xuất hiện một đạo tơ hồng thẳng tắp, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hướng hai bên phát triển, máu tươi từ vết thương này xông ra, sắp sửa rơi xuống.

Hắn đã đem vỏ kiếm đón ở phía dưới.

Lặng yên không một tiếng động, máu tươi của hắn chậm chạp chảy vào vỏ kiếm.

“Ngươi rôt cuộc muốn làm gì?” Từ Hữu Dung rất tức giận, bởi vì hắn không nghe lời của mình, bởi vì hắn bướng bỉnh như vậy.

Sau đó, nàng ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt.

Đó là một mùi thơm rất kỳ dị, so với mùi hoa đạm nhất còn đạm hơn, so với nước hoa thơm nhất còn ngào ngạt hơn.

Mùi thơm này nếu bị ngửi thấy, sẽ phát sinh vô số biến hóa, lúc nhiều lúc đạm, lúc thanh lúc úc.

Có lúc là mùi hoa, có khi như mùi mật, có khi tựa như trái cây trong vườn vừa mới kết, vẫn ngây ngô, nhưng đã có khí tức.

Đây là mùi gì?

Nàng nhìn cổ tay Trần Trường Sinh, xác định mùi thơm này đến từ máu của hắn.

Trần Trường Sinh chảy càng ngày càng nhiều máu, mùi thơm kia cũng càng ngày càng đậm.

Theo thời gian trôi đi, nàng cảm nhận được nhiều hơn.

Đó là hấp dẫn tà ác nhất, cũng là vị ngọt tinh khiết nhất.

Xưa nhất, vừa tươi mới nhất.

Tuyệt đẹp chí cực.

Đó là sinh mệnh khí tức cực kỳ phiền phức và sinh động.

Đó là sinh mệnh lực cường đại khó có thể tưởng tượng.

Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh, khiếp sợ nói không ra lời, phải biết rằng cho dù là lăng mộ của Chu Độc Phu, cũng không thể làm nàng rung động đến thế… Đây là máu gì? Ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi… Là người ư?

Nghĩ tới những chuyện này, nàng bất tỉnh ngủ thiếp đi.

Không phải là thấy hình ảnh trước mắt, ngửi thấy mùi máu làm cho nàng khó có thể thừa nhận tinh thần chấn động, mà là bởi vì trước đó, Trần Trường Sinh đã lặng yên không một tiếng động mà đem kim châm vào Hợp Cốc huyệt của nàng.

Hắn giải thích cho nàng mình dùng phương pháp gì để cứu nàng, chỉ là muốn nói cho nàng biết chuyện này, cũng không có nghĩa là hắn cần nàng nhìn mình làm chuyện này. Vì để nàng có thể giữ vững tâm cảnh bình tĩnh, làm cho nàng ngủ thiếp đi, là lựa chọn tốt nhất. Đồng thời, như vậy cũng có thể bảo đảm nàng sẽ không quấy rầy tới quá trình này, phải biết rằng, mỗi một giọt máu của hắn đều rất trân quý.

Mấu chốt nhất chính là, hắn không biết nàng ngửi thấy mùi máu của mình, sẽ có phản ứng như thế nào.

Thời gian chậm chạp trôi đi, máu trên cổ tay hắn dần dần ngưng lại, vết thương dần dần khép lại. Hắn chưa từng làm chuyện này, cũng không biết máu trong vỏ kiếm có đủ hay không, vì bảo hiểm an toàn, hắn không chút do dự cầm lấy đoản kiếm, một lần nữa đem vết thương cắt ra, thậm chí cắt sâu hơn một chút… Có chút đau, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng được.

Như thế, lập lại bốn lần.

Máu tươi từ trên cổ tay của hắn không ngừng chảy vào vỏ kiếm.

Qua thời gian rất lâu, hắn nghĩ hẳn là đủ rồi?

Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn trở nên có chút mơ hồ.

Chẳng lẽ mình thấy máu là choáng váng? Tại sao trước kia không phát hiện ra. Qua một lát, hắn thanh tỉnh chút ít, mới hiểu được không phải thấy máu là choáng váng, cũng không phải là đói quá mà run rẩy, sở dĩ như vậy, là bởi vì hắn mất rất nhiều máu.

Kế tiếp phải làm, chính là đem máu rót vào trong thân thể thiếu nữ.

Hắn dùng vải đem vết thương trên cổ tay buộc lại, bảo đảm không ảnh hưởng động tác, cũng sẽ không khiến máu chảy ra, sau đó đi tới bên người Từ Hữu Dung, giải khai xiêm y phía trước của nàng, lộ ra cổ trắng noãn cùng vai bóng loáng , ngón tay tay trái khẽ vuốt vuốt da thịt của nàng, tay phải nắm lấy đoản kiếm chậm rãi di chuyển theo.

Một đạo chấn động không rõ ràng, chưa nói tới mạnh mẽ, lộ ra vẻ phá lệ yếu đuối, từ da thịt của nàng truyền tới ngón tay của hắn.

Chính là trong chỗ này.

Hắn cầm đoản kiếm, ở đó khẽ dùng sức đâm vào.

Chọn tập
Bình luận