Không có một lời dạo đầu, không nói chuyện với nhau, không có mở màn, không có gió tuyết đột nhiên tan biến.
Trận đấu vạn chúng chú mục này dùng phương thức bình thường không có gì lạ như thế trực tiếp bắt đầu.
Tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung rất chậm, tựa như được phân giải thành vô số động tác, sau đó trùng tân tổ hợp thành một động tác.
Ở trong quá trình Trai kiếm rời vỏ, chân nguyên bám vào thân kiếm cùng vỏ kiếm không ngừng ma sát, phát ra vô số tiếng vang, hợp chung lại với nhau tạo thành một tiếng kiếm ngân dài mà tang thương.
Kiếm còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, nhưng đã xuất kiếm.
Kiếm của nàng chính là tiếng kiếm ngân vang trên Nại Hà kiều.
Kiếm ngân rơi vào tai, thẳng tiến vào thức hải của Trần Trường Sinh, không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm thụ vô cùng rõ ràng.
Dân chúng hai bờ Lạc Thủy cũng nghe được tiếng kiếm ngân như sóng này, một chút học sinh chư viện cảnh giới thấp kém trên thuyền lớn, bị tiếng kiếm ngân này ảnh hưởng, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
“Nam Hải Kiếm Ngâm.” Lăng Hải chi vương nhìn Từ Hữu Dung trên Nại Hà kiều nói: “Vạn cơn sóng gió theo kiếm mà lên, Thánh Nữ năm ngoái tĩnh tu trên Nam Hải, quả nhiên có được cảm ngộ.”
Mao Thu Vũ ở bên không nói gì, chỉ khẽ cau mày.
Nghe tiếng kiếm ngân vang phiêu đãng ở trên Nại Hà kiều, Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ vẻ mặt khẽ biến, Từ Hữu Dung chưa thật sự xuất kiếm, đã có thanh thế như vậy, Trần Trường Sinh có thể ứng phó được không?
Mạc Vũ khẽ nhíu mày. Chỉ có rất ít người biết được, Từ Hữu Dung am hiểu nhất chính là bắn cung, nhưng nàng biết, cho nên từ lúc trước đến hiện tại, nàng cảm thấy không rõ, vì sao Từ Hữu Dung không sử dụng Đồng cung, mà lại dùng Trai kiếm, bởi vì nàng xem thường Trần Trường Sinh hay sao?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một loại khả năng: Từ Hữu Dung muốn chiến thắng Trần Trường Sinh ở trên kiếm đạo mà hắn am hiểu nhất? Dùng chuyện này phá nát lý niệm tu đạo cảu hắn, trực tiếp phá vỡ khả năng để hắn trở thành Giáo Hoàng?
. . .
. . .
Kiếm ngân quanh quẩn trên Nại Hà kiều, bông tuyết từ trên trời giáng xuống không có bất kỳ ảnh hưởng, Trần Trường Sinh lại không như thế. Bởi vì … tiếng kiếm ngâm này trong thức hải phảng phất nhấc lên cuồng phong bạo vũ, sóng lớn ngập trời ập xuống, để cho thần thức của hắn vô cùng không yên, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
Chỉ là một động tác rút kiếm đã có uy lực lớn như vậy ư?
Ở trong tư liệu mà Trần Trường Sinh điều tra, cũng không nói tới phương thức chiến đấu Từ Hữu Dung am hiểu nhất là loại nào, ở trong mấy trận chiến được ghi lại, nàng thể hiện chính là bốn chữ vạn pháp đều thông.
Đến tận lúc này, hắn mới xác nhận thì ra tu vi kiếm đạo của nàng tinh thâm đến mức như vậy, mặc dù cảnh giới xa xa không bằng tầng cấp đại tông sư như Tô Ly, nhưng nếu nói đến cảm ngộ đối với thiên địa chí lý, lại cũng không kém hơn bao nhiêu.
Tiếng kiếm ngâm này không bàn mà hợp với chí lý trong thiên địa, là một cơn gió lốc đến từ Nam Hải.
Trần Trường Sinh nhìn kiếm của nàng, điều động thần thức, cưỡng ép đem sóng gió trong thức hải trấn trụ.
Trên thực tế, tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung cũng không chậm, chẳng qua bởi vì quá mức rõ ràng, cho nên hình ảnh trông như có chút chậm.
Quá trình Trai kiếm rời khỏi vỏ kiếm, tựa như là một chuyến lữ trình dài dòng.
Cuối cùng, Trai kiếm đã tới điểm cuối của lữ trình.
Sóng gió trên Lạc Thủy càng thêm cuồng bạo.
Thức hải của Trần Trường Sinh bị tiếng kiếm ngân xâm nhập , cũng sắp sửa không yên.
Đúng lúc này, Trần Trường Sinh động.
Sặc lang một tiếng!
Nại Hà kiều hôm nay có vẻ hơi yên tĩnh.
Vô Cấu kiếm rời vỏ, đâm thẳng vào một mảnh bông tuyết trong bầu trời.
Một kiếm này cũng không nhằm vào nơi nào, mà là chém vào hư không, chính là phiến tuyết mà mũi kiếm đâm tới, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng, vẫn chậm rãi bay xuống mặt cầu.
Nhưng tiếng kiếm vang lên.
Nếu như nói, Từ Hữu Dung xuất kiếm là một quá trình rất chậm chạp, Trần Trường Sinh xuất kiếm lại là mau tới cực điểm.
Trai kiếm bình tĩnh đi qua mấy vạn dặm đường, kiếm của hắn lại trực tiếp từ mặt đất đi tới thiên không.
Ngân bình chợt phá.
Một tiếng giòn vang.
Tiếng kiếm vang thanh thúy, đột ngột xuất hiện như vậy, sau đó tiến vào Trai kiếm kiếm ngân.
Tiếng kiếm ngân xa xưa mà lạnh nhạt nhưng hàm chứa vô số gió lốc, vì vậy hơi ngừng lại.
Thời khắc Trai kiếm hoàn toàn rời khỏi vỏ, kiếm ngân càng thêm vang dội, thậm chí so với lúc trước càng thêm rực rỡ.
Trần Trường Sinh thu kiếm quay về, tại bên người nhẹ nhàng ngăn, như phất tay áo phách đi phiến bông tuyết sắp sửa rơi xuống đất.
Lại là một chiêu hư kiếm, từ thiên không trở lại bên bờ, đem hoa rơi đánh nát.
Gió vào khe núi.
Gào thét rung động.
Hai tiếng kiếm vang, kiếm ngân ngưng hẳn.
Nại Hà kiều một lần nữa trở nên an tĩnh.
. . .
. . .
Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải chi vương đám người, nhìn cây cầu cách hơn một dặm, nhìn thiếu niên cùng thiếu nữ trên cầu, tâm tình có chút phức tạp.
Trận đối chiến này vừa mới bắt đầu, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung chỉ đem kiếm rút ra khỏi vỏ, nhưng trong đó ẩn giấu huyền diệu cùng hung hiểm, không thua một cuộc đối chiến của Tụ Tinh sơ cảnh bình thường.
Đại nhân vật trên thuyền tự vấn lòng, nếu đổi lại chính mình năm đó, liệu có là đối thủ của bọn họ? Cuối cùng đưa ra kết luận, để cho bọn họ có chút thổn thức cảm khái, chính là ở trong quá trình Từ Hữu Dung rút kiếm, bọn họ sẽ thua. Về phần những người theo đuổi kiếm đạo, nhìn hình ảnh lúc trước, ngoài tâm thần kích động ra, sinh ra cảm giác thất bại vô tận, thầm nghĩ so với Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, kiếm của mình cũng xứng gọi là kiếm hay sao?
“Đây là chiêu kiếm gì?” Không biết ai trong đám người lên tiếng hỏi.
Không có ai trả lời câu hỏi này.
Mao Thu Vũ cảm khái nói: “Trần Trường Sinh ứng đối thật là thiên tài.”
Những người như bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra được, Trần Trường Sinh dùng chính là Nam Khê trai Thiên Âm Lạc.
Bộ kiếm pháp tên là Thiên Âm Lạc này, trên thực tế là những chiêu kiếm sử dụng để Thánh Nữ phong tế tinh không, cũng không có gì uy lực thực chất, rất ít được dùng ở trong thực chiến.
Nhưng Trần Trường Sinh dùng trong thời điểm này, lại là lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Bởi vì bộ kiếm pháp kia cùng Nam Hải Kiếm Ngâm của Từ Hữu Dung vốn dĩ đồng nguyên, hơn nữa còn có thể dùng để làm bình tĩnh tâm ý của người dùng kiếm.
Thiên Âm Lạc , kiếm thanh thành luật, cùng Nam Hải Kiếm Ngâm tương trùng tương hợp, sóng gió lớn đến đâu tự nhiên cũng sẽ bình tức.
Ti Nguyên đạo nhân cười lạnh nói: “Ai cũng biết, dùng Thiên Âm Lạc để hóa giải Nam Hải Kiếm Ngâm là lựa chọn tốt nhất, thật không biết thiên tài ở chỗ nào vậy.”
Mao Thu Vũ bình tĩnh nói: “Vấn đề là không phải ai cũng có thể học được kiếm pháp Nam Khê trai, hơn nữa dù có cơ hội học, ai lại học bộ kiếm pháp chỉ dùng để tế tinh không này?”
Ti Nguyên đạo nhân nghe vậy, không nói thêm gì nữa.
Vị Quốc Giáo cự đầu này đối với rất nhiều kiếm pháp Nam Khê trai đều có hiểu rõ, cũng học qua hai bộ kiếm quyết uy lực cực lớn trong đó, nhưng ngay cả hắn cũng sẽ không biết Thiên Âm Lạc.
Tựa như ban đầu ở hoang dã Tô Ly cùng Trần Trường Sinh đã thảo luận, học tập kiếm pháp vốn đã là chuyện không dễ dàng gì, không phải nói ngươi thấy đối phương sử dụng kiếm chiêu, sau đó ghi nhớ sử dụng, cho dù học được kiếm pháp của đối phương, ngươi cần phải có pháp môn vận hành chân nguyên tương ứng cùng thứ tự kiếm chiêu phối hợp, cho đến hai thứ dung hợp làm một thể, mới xem như ngươi học xong bộ kiếm pháp kia.
Trần Trường Sinh không có pháp môn vận hành chân nguyên của kiếm pháp Nam Khê trai, nhưng hắn có phương pháp khác, từ năm trước bắt đầu dạy Lạc Lạc, về sau cứu trị Hiên Viên Phá cùng Chiết Tụ, thông qua hiểu biết về Yêu tộc cùng Nhân tộc, thêm vào suy tư của mình những năm gần đây, phương án thay thế của hắn đã vô cùng thành thục, thậm chí ngay cả Tô Ly đều phải sợ hãi than.
Thông qua phương án thay thế, hắn có thể thi triển những loại kiếm pháp này, khẳng định uy lực sẽ yếu hơn rất nhiều, nhưng ở phương diện kiếm ý lại là gần như hoàn toàn phục chế.
Hắn lúc trước dùng Thiên Âm Lạc, dùng vốn chính là kiếm ý.
. . .
. . .
Một tiếng kiếm ngân, hai tiếng kiếm âm.
Nại Hà kiều gió tuyết vẫn như cũ.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đứng ở hai phía cây cầu.
Tựa như chưa có gì xảy ra, không có gì biến hóa.
Trên thực tế biến hóa đã sinh, bọn họ đều cầm kiếm của mình .
Cầm kiếm tự nhiên muốn xuất kiếm, bông tuyết lướt nhẹ , thân ảnh Trần Trường Sinh chợt biến mất, sau một khắc đã xuất hiện tại trước người Từ Hữu Dung, đã quá gần.
Phương xa trên thuyền mơ hồ truyền đến một trận kinh hô.
Đối mặt đối thủ cường đại như Từ Hữu Dung, i bất kỳ phục bút ẩn tuyến hoặc là cơ cấu đều đã không có chút ý nghĩa nào, hắn chỉ có thể đem toàn bộ những thứ mình am hiểu nhất thi triển, sau đó xem xem có thể đánh bại đối phương hay không.
Cho nên hắn không chút do dự vận dụng Da Thức bộ, sau đó dùng chính là Thiên Đạo viện Lâm Quang Kiếm.
Đây là kiếm pháp nhanh nhất trong tất cả các loại mà hắn biết.
Tựa như Da Thức bộ là nhanh nhất .
Kiếm đầu tiên của Từ Hữu Dung, đi theo đường lối huyền diệu.
Kiếm đầu tiên của hắn, cũng không muốn cầu bất cứ điều gì, chỉ cầu một chữ nhanh.
Chỉ nghe xuy lạp một thanh âm vang lên.
Không khí trên Nại Hà kiều tựa như cũng bị đâm xuyên.
Một đạo kiếm quang sáng ngời chiếu sáng tuyết từ trên trời rơi xuống cùng với sắc trời u ám, cũng chiếu sáng lụa trắng rủ xuống từ duy mạo của Từ Hữu Dung.
Mũi kiếm đâm thẳng vai trái của Từ Hữu Dung.
Nơi xa trên thuyền lần nữa vang lên một trận kinh hô.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh vô cùng nhanh chóng, mũi kiếm phá không mà đi còn nhanh hơn so với thanh âm.
Nhưng. . . không nhanh bằng kiếm của Từ Hữu Dung.
Chẳng biết lúc nào, Trai kiếm đã xuất hiện tại giữa không trung, chính xác và bình tĩnh chí cực đánh trúng Vô Cấu kiếm.
Đương một tiếng kiếm kêu!
Không hổ là chân phượng huyết mạch, có lực lượng khó có thể tưởng tượng, tự nhiên có tốc độ khó có thể sánh bằng, Thiên Đạo viện Lâm Quang Kiếm nhanh hơn nữa cũng làm sao qua nổi phượng hoàng xòe cánh đi vạn dặm?
Càng làm Trần Trường Sinh cảm giác khiếp sợ chính là hai kiếm chạm nhau , hắn mới phát hiện một kiếm này của Từ Hữu Dung sử dụng thân kiếm!
Thân kiếm đón gió, dĩ nhiên không nhanh bằng mũi kiếm đâm tới, nhưng kiếm của nàng lại đi đến trước.
Nếu như Từ Hữu Dung không đỡ một kiếm này, trực tiếp so xem ai nhanh hơn, như vậy hắn có kịp thu kiếm đón đỡ hay không?
Đây là chuyện không xảy ra, cho nên hắn không biết, hơn nữa ở dưới tình huống lúc ấy, hắn căn bản cũng không nghĩ tới điều này.
Vô Cấu kiếm cùng Trai kiếm gặp nhau, bông tuyết chung quanh phảng phất bị luồng không khí quấn lấy, điên cuồng bay đi.
Hai kiếm phân ra.
Khí tức trên Nại Hà kiều đột nhiên thay đổi.
Đó là bởi vì khí tức của Từ Hữu Dung đã thay đổi.
Nàng vẫn lẳng lặng đứng yên, đột nhiên phảng phất trở nên cao lớn .
Không phải thật sự trở nên cao lớn, mà là một loại khí thế.
Một loại khí thế như thần minh ở thiên không quan sát chúng sinh, hiện ra trên người của nàng.
Nàng một kiếm chém về phía Trần Trường Sinh!
Không giống tưởng tượng của tất cả người bình thường đối với Thánh Nữ, không giống ấn tượng của dân chúng kinh đô đối với nàng.
Một kiếm này không có cảm giác thoát tục không linh rời xa trần thế.
Cũng không có cảm giác huyền diệu phiêu miểu vô định.
Một kiếm này của Từ Hữu Dung cực kỳ đơn giản.
Bởi vì đơn giản, cho nên càng thêm sắc bén!
Nàng hai tay nắm lấy chuôi Trai kiếm, giơ lên quá đỉnh đầu, ngang bằng với mi tâm , phảng phất là đang tế thiên không.
Sau một khắc, Trai kiếm phá không rơi xuống, từ mi tâm đi về phía trước, mang theo toàn bộ tinh thần khí phách của nàng, chưa từng có từ trước đến nay!
Tựa như số lượng chân nguyên vô cùng vô tận, thần thức không thể phá vỡ, dẫn dắt kiếm thế vô cùng cuồng bạo, hướng đỉnh đầu Trần Trường Sinh bổ xuống!
Không có một lời dạo đầu, không nói chuyện với nhau, không có mở màn, không có gió tuyết đột nhiên tan biến.
Trận đấu vạn chúng chú mục này dùng phương thức bình thường không có gì lạ như thế trực tiếp bắt đầu.
Tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung rất chậm, tựa như được phân giải thành vô số động tác, sau đó trùng tân tổ hợp thành một động tác.
Ở trong quá trình Trai kiếm rời vỏ, chân nguyên bám vào thân kiếm cùng vỏ kiếm không ngừng ma sát, phát ra vô số tiếng vang, hợp chung lại với nhau tạo thành một tiếng kiếm ngân dài mà tang thương.
Kiếm còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, nhưng đã xuất kiếm.
Kiếm của nàng chính là tiếng kiếm ngân vang trên Nại Hà kiều.
Kiếm ngân rơi vào tai, thẳng tiến vào thức hải của Trần Trường Sinh, không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm thụ vô cùng rõ ràng.
Dân chúng hai bờ Lạc Thủy cũng nghe được tiếng kiếm ngân như sóng này, một chút học sinh chư viện cảnh giới thấp kém trên thuyền lớn, bị tiếng kiếm ngân này ảnh hưởng, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
“Nam Hải Kiếm Ngâm.” Lăng Hải chi vương nhìn Từ Hữu Dung trên Nại Hà kiều nói: “Vạn cơn sóng gió theo kiếm mà lên, Thánh Nữ năm ngoái tĩnh tu trên Nam Hải, quả nhiên có được cảm ngộ.”
Mao Thu Vũ ở bên không nói gì, chỉ khẽ cau mày.
Nghe tiếng kiếm ngân vang phiêu đãng ở trên Nại Hà kiều, Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ vẻ mặt khẽ biến, Từ Hữu Dung chưa thật sự xuất kiếm, đã có thanh thế như vậy, Trần Trường Sinh có thể ứng phó được không?
Mạc Vũ khẽ nhíu mày. Chỉ có rất ít người biết được, Từ Hữu Dung am hiểu nhất chính là bắn cung, nhưng nàng biết, cho nên từ lúc trước đến hiện tại, nàng cảm thấy không rõ, vì sao Từ Hữu Dung không sử dụng Đồng cung, mà lại dùng Trai kiếm, bởi vì nàng xem thường Trần Trường Sinh hay sao?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một loại khả năng: Từ Hữu Dung muốn chiến thắng Trần Trường Sinh ở trên kiếm đạo mà hắn am hiểu nhất? Dùng chuyện này phá nát lý niệm tu đạo cảu hắn, trực tiếp phá vỡ khả năng để hắn trở thành Giáo Hoàng?
. . .
. . .
Kiếm ngân quanh quẩn trên Nại Hà kiều, bông tuyết từ trên trời giáng xuống không có bất kỳ ảnh hưởng, Trần Trường Sinh lại không như thế. Bởi vì … tiếng kiếm ngâm này trong thức hải phảng phất nhấc lên cuồng phong bạo vũ, sóng lớn ngập trời ập xuống, để cho thần thức của hắn vô cùng không yên, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
Chỉ là một động tác rút kiếm đã có uy lực lớn như vậy ư?
Ở trong tư liệu mà Trần Trường Sinh điều tra, cũng không nói tới phương thức chiến đấu Từ Hữu Dung am hiểu nhất là loại nào, ở trong mấy trận chiến được ghi lại, nàng thể hiện chính là bốn chữ vạn pháp đều thông.
Đến tận lúc này, hắn mới xác nhận thì ra tu vi kiếm đạo của nàng tinh thâm đến mức như vậy, mặc dù cảnh giới xa xa không bằng tầng cấp đại tông sư như Tô Ly, nhưng nếu nói đến cảm ngộ đối với thiên địa chí lý, lại cũng không kém hơn bao nhiêu.
Tiếng kiếm ngâm này không bàn mà hợp với chí lý trong thiên địa, là một cơn gió lốc đến từ Nam Hải.
Trần Trường Sinh nhìn kiếm của nàng, điều động thần thức, cưỡng ép đem sóng gió trong thức hải trấn trụ.
Trên thực tế, tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung cũng không chậm, chẳng qua bởi vì quá mức rõ ràng, cho nên hình ảnh trông như có chút chậm.
Quá trình Trai kiếm rời khỏi vỏ kiếm, tựa như là một chuyến lữ trình dài dòng.
Cuối cùng, Trai kiếm đã tới điểm cuối của lữ trình.
Sóng gió trên Lạc Thủy càng thêm cuồng bạo.
Thức hải của Trần Trường Sinh bị tiếng kiếm ngân xâm nhập , cũng sắp sửa không yên.
Đúng lúc này, Trần Trường Sinh động.
Sặc lang một tiếng!
Nại Hà kiều hôm nay có vẻ hơi yên tĩnh.
Vô Cấu kiếm rời vỏ, đâm thẳng vào một mảnh bông tuyết trong bầu trời.
Một kiếm này cũng không nhằm vào nơi nào, mà là chém vào hư không, chính là phiến tuyết mà mũi kiếm đâm tới, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng, vẫn chậm rãi bay xuống mặt cầu.
Nhưng tiếng kiếm vang lên.
Nếu như nói, Từ Hữu Dung xuất kiếm là một quá trình rất chậm chạp, Trần Trường Sinh xuất kiếm lại là mau tới cực điểm.
Trai kiếm bình tĩnh đi qua mấy vạn dặm đường, kiếm của hắn lại trực tiếp từ mặt đất đi tới thiên không.
Ngân bình chợt phá.
Một tiếng giòn vang.
Tiếng kiếm vang thanh thúy, đột ngột xuất hiện như vậy, sau đó tiến vào Trai kiếm kiếm ngân.
Tiếng kiếm ngân xa xưa mà lạnh nhạt nhưng hàm chứa vô số gió lốc, vì vậy hơi ngừng lại.
Thời khắc Trai kiếm hoàn toàn rời khỏi vỏ, kiếm ngân càng thêm vang dội, thậm chí so với lúc trước càng thêm rực rỡ.
Trần Trường Sinh thu kiếm quay về, tại bên người nhẹ nhàng ngăn, như phất tay áo phách đi phiến bông tuyết sắp sửa rơi xuống đất.
Lại là một chiêu hư kiếm, từ thiên không trở lại bên bờ, đem hoa rơi đánh nát.
Gió vào khe núi.
Gào thét rung động.
Hai tiếng kiếm vang, kiếm ngân ngưng hẳn.
Nại Hà kiều một lần nữa trở nên an tĩnh.
. . .
. . .
Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải chi vương đám người, nhìn cây cầu cách hơn một dặm, nhìn thiếu niên cùng thiếu nữ trên cầu, tâm tình có chút phức tạp.
Trận đối chiến này vừa mới bắt đầu, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung chỉ đem kiếm rút ra khỏi vỏ, nhưng trong đó ẩn giấu huyền diệu cùng hung hiểm, không thua một cuộc đối chiến của Tụ Tinh sơ cảnh bình thường.
Đại nhân vật trên thuyền tự vấn lòng, nếu đổi lại chính mình năm đó, liệu có là đối thủ của bọn họ? Cuối cùng đưa ra kết luận, để cho bọn họ có chút thổn thức cảm khái, chính là ở trong quá trình Từ Hữu Dung rút kiếm, bọn họ sẽ thua. Về phần những người theo đuổi kiếm đạo, nhìn hình ảnh lúc trước, ngoài tâm thần kích động ra, sinh ra cảm giác thất bại vô tận, thầm nghĩ so với Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, kiếm của mình cũng xứng gọi là kiếm hay sao?
“Đây là chiêu kiếm gì?” Không biết ai trong đám người lên tiếng hỏi.
Không có ai trả lời câu hỏi này.
Mao Thu Vũ cảm khái nói: “Trần Trường Sinh ứng đối thật là thiên tài.”
Những người như bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra được, Trần Trường Sinh dùng chính là Nam Khê trai Thiên Âm Lạc.
Bộ kiếm pháp tên là Thiên Âm Lạc này, trên thực tế là những chiêu kiếm sử dụng để Thánh Nữ phong tế tinh không, cũng không có gì uy lực thực chất, rất ít được dùng ở trong thực chiến.
Nhưng Trần Trường Sinh dùng trong thời điểm này, lại là lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Bởi vì bộ kiếm pháp kia cùng Nam Hải Kiếm Ngâm của Từ Hữu Dung vốn dĩ đồng nguyên, hơn nữa còn có thể dùng để làm bình tĩnh tâm ý của người dùng kiếm.
Thiên Âm Lạc , kiếm thanh thành luật, cùng Nam Hải Kiếm Ngâm tương trùng tương hợp, sóng gió lớn đến đâu tự nhiên cũng sẽ bình tức.
Ti Nguyên đạo nhân cười lạnh nói: “Ai cũng biết, dùng Thiên Âm Lạc để hóa giải Nam Hải Kiếm Ngâm là lựa chọn tốt nhất, thật không biết thiên tài ở chỗ nào vậy.”
Mao Thu Vũ bình tĩnh nói: “Vấn đề là không phải ai cũng có thể học được kiếm pháp Nam Khê trai, hơn nữa dù có cơ hội học, ai lại học bộ kiếm pháp chỉ dùng để tế tinh không này?”
Ti Nguyên đạo nhân nghe vậy, không nói thêm gì nữa.
Vị Quốc Giáo cự đầu này đối với rất nhiều kiếm pháp Nam Khê trai đều có hiểu rõ, cũng học qua hai bộ kiếm quyết uy lực cực lớn trong đó, nhưng ngay cả hắn cũng sẽ không biết Thiên Âm Lạc.
Tựa như ban đầu ở hoang dã Tô Ly cùng Trần Trường Sinh đã thảo luận, học tập kiếm pháp vốn đã là chuyện không dễ dàng gì, không phải nói ngươi thấy đối phương sử dụng kiếm chiêu, sau đó ghi nhớ sử dụng, cho dù học được kiếm pháp của đối phương, ngươi cần phải có pháp môn vận hành chân nguyên tương ứng cùng thứ tự kiếm chiêu phối hợp, cho đến hai thứ dung hợp làm một thể, mới xem như ngươi học xong bộ kiếm pháp kia.
Trần Trường Sinh không có pháp môn vận hành chân nguyên của kiếm pháp Nam Khê trai, nhưng hắn có phương pháp khác, từ năm trước bắt đầu dạy Lạc Lạc, về sau cứu trị Hiên Viên Phá cùng Chiết Tụ, thông qua hiểu biết về Yêu tộc cùng Nhân tộc, thêm vào suy tư của mình những năm gần đây, phương án thay thế của hắn đã vô cùng thành thục, thậm chí ngay cả Tô Ly đều phải sợ hãi than.
Thông qua phương án thay thế, hắn có thể thi triển những loại kiếm pháp này, khẳng định uy lực sẽ yếu hơn rất nhiều, nhưng ở phương diện kiếm ý lại là gần như hoàn toàn phục chế.
Hắn lúc trước dùng Thiên Âm Lạc, dùng vốn chính là kiếm ý.
. . .
. . .
Một tiếng kiếm ngân, hai tiếng kiếm âm.
Nại Hà kiều gió tuyết vẫn như cũ.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đứng ở hai phía cây cầu.
Tựa như chưa có gì xảy ra, không có gì biến hóa.
Trên thực tế biến hóa đã sinh, bọn họ đều cầm kiếm của mình .
Cầm kiếm tự nhiên muốn xuất kiếm, bông tuyết lướt nhẹ , thân ảnh Trần Trường Sinh chợt biến mất, sau một khắc đã xuất hiện tại trước người Từ Hữu Dung, đã quá gần.
Phương xa trên thuyền mơ hồ truyền đến một trận kinh hô.
Đối mặt đối thủ cường đại như Từ Hữu Dung, i bất kỳ phục bút ẩn tuyến hoặc là cơ cấu đều đã không có chút ý nghĩa nào, hắn chỉ có thể đem toàn bộ những thứ mình am hiểu nhất thi triển, sau đó xem xem có thể đánh bại đối phương hay không.
Cho nên hắn không chút do dự vận dụng Da Thức bộ, sau đó dùng chính là Thiên Đạo viện Lâm Quang Kiếm.
Đây là kiếm pháp nhanh nhất trong tất cả các loại mà hắn biết.
Tựa như Da Thức bộ là nhanh nhất .
Kiếm đầu tiên của Từ Hữu Dung, đi theo đường lối huyền diệu.
Kiếm đầu tiên của hắn, cũng không muốn cầu bất cứ điều gì, chỉ cầu một chữ nhanh.
Chỉ nghe xuy lạp một thanh âm vang lên.
Không khí trên Nại Hà kiều tựa như cũng bị đâm xuyên.
Một đạo kiếm quang sáng ngời chiếu sáng tuyết từ trên trời rơi xuống cùng với sắc trời u ám, cũng chiếu sáng lụa trắng rủ xuống từ duy mạo của Từ Hữu Dung.
Mũi kiếm đâm thẳng vai trái của Từ Hữu Dung.
Nơi xa trên thuyền lần nữa vang lên một trận kinh hô.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh vô cùng nhanh chóng, mũi kiếm phá không mà đi còn nhanh hơn so với thanh âm.
Nhưng. . . không nhanh bằng kiếm của Từ Hữu Dung.
Chẳng biết lúc nào, Trai kiếm đã xuất hiện tại giữa không trung, chính xác và bình tĩnh chí cực đánh trúng Vô Cấu kiếm.
Đương một tiếng kiếm kêu!
Không hổ là chân phượng huyết mạch, có lực lượng khó có thể tưởng tượng, tự nhiên có tốc độ khó có thể sánh bằng, Thiên Đạo viện Lâm Quang Kiếm nhanh hơn nữa cũng làm sao qua nổi phượng hoàng xòe cánh đi vạn dặm?
Càng làm Trần Trường Sinh cảm giác khiếp sợ chính là hai kiếm chạm nhau , hắn mới phát hiện một kiếm này của Từ Hữu Dung sử dụng thân kiếm!
Thân kiếm đón gió, dĩ nhiên không nhanh bằng mũi kiếm đâm tới, nhưng kiếm của nàng lại đi đến trước.
Nếu như Từ Hữu Dung không đỡ một kiếm này, trực tiếp so xem ai nhanh hơn, như vậy hắn có kịp thu kiếm đón đỡ hay không?
Đây là chuyện không xảy ra, cho nên hắn không biết, hơn nữa ở dưới tình huống lúc ấy, hắn căn bản cũng không nghĩ tới điều này.
Vô Cấu kiếm cùng Trai kiếm gặp nhau, bông tuyết chung quanh phảng phất bị luồng không khí quấn lấy, điên cuồng bay đi.
Hai kiếm phân ra.
Khí tức trên Nại Hà kiều đột nhiên thay đổi.
Đó là bởi vì khí tức của Từ Hữu Dung đã thay đổi.
Nàng vẫn lẳng lặng đứng yên, đột nhiên phảng phất trở nên cao lớn .
Không phải thật sự trở nên cao lớn, mà là một loại khí thế.
Một loại khí thế như thần minh ở thiên không quan sát chúng sinh, hiện ra trên người của nàng.
Nàng một kiếm chém về phía Trần Trường Sinh!
Không giống tưởng tượng của tất cả người bình thường đối với Thánh Nữ, không giống ấn tượng của dân chúng kinh đô đối với nàng.
Một kiếm này không có cảm giác thoát tục không linh rời xa trần thế.
Cũng không có cảm giác huyền diệu phiêu miểu vô định.
Một kiếm này của Từ Hữu Dung cực kỳ đơn giản.
Bởi vì đơn giản, cho nên càng thêm sắc bén!
Nàng hai tay nắm lấy chuôi Trai kiếm, giơ lên quá đỉnh đầu, ngang bằng với mi tâm , phảng phất là đang tế thiên không.
Sau một khắc, Trai kiếm phá không rơi xuống, từ mi tâm đi về phía trước, mang theo toàn bộ tinh thần khí phách của nàng, chưa từng có từ trước đến nay!
Tựa như số lượng chân nguyên vô cùng vô tận, thần thức không thể phá vỡ, dẫn dắt kiếm thế vô cùng cuồng bạo, hướng đỉnh đầu Trần Trường Sinh bổ xuống!