Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 236-1: Người thừa kế (p1)

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Giáo Hoàng đại nhân là một vị lão nhân, không có mang miện, cũng không có chấp trượng, mặc một chiếc ma bào, đang tưới nước cho Thanh Diệp.

Vị lão nhân cao gầy này không thể dùng chữ quyền cao chức trọng để hình dung, bởi vì ông sớm đã vượt qua khái niệm quyền thế của thế tục.

Giáo Hoàng là thánh nhân.

Chỉ cần hắn nói câu nào, sẽ có ngàn vạn quốc giáo tín đồ chịu chết.

Trần Trường Sinh không biết câu đầu tiên Giáo Hoàng đại nhân nói với mình là gì.

Hắn có chút khẩn trương.

Sau đó hắn nghe được ba chữ.

– Đến… Đến… Đến đây.

Giáo Hoàng vẫy tay ra hiệu hắn đi vào điện.

Giống như là nông phu gọi gà con, hoặc có thể nói như ông nội gọi ấu tôn.

Trần Trường Sinh ngẩn người, sau đó bước lên thềm đá đi vào điện, đứng ở bên Giáo Hoàng đại nhân.

Giáo Hoàng đại nhân ở ngay trước mắt hắn, sự thật này khiến hắn vô cùng khẩn trương.

Tuy rằng sau khi vào kinh đô đã gặp qua rất nhiều đại nhân vật, trong đó có vài người thậm chí đã là huyền thoại, nhưng hắn vẫn khó có thể khống chế tâm tình của mình.

Dù sao, vị này chính là Giáo Hoàng.

Giáo Hoàng đại nhân vừa tưới nước cho Thanh Diệp vừa chỉ vào một cái ghế, nói:
– Ngồi đi.

Thanh âm của ông ấy rất ôn hòa, thần thái rất tùy ý.

Trần Trường Sinh ngồi vào ghế như ngồi trong đống lửa, đống than, cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không dám động đậy.

– Thoải mái đi.
Giáo Hoàng nhìn hắn, mỉm cười, nói:
– Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, vì tiết kiệm thời gian, ta nói trước, nếu còn có gì không rõ hay muốn hỏi thì có thể trực tiếp hỏi ta, có thể trả lời, ta tự nhiên sẽ trả lời ngươi.

Nói xong câu đó, ông buông gáo nước:
– Ta nói và trả lời đại khái mất khoảng hai trăm hơi thở, nghĩ ngươi còn có thể nhịn được.

Trần Trường Sinh biết Giáo Hoàng đại nhân muốn nói tư thế ngồi của mình quá vất vả, không khỏi có chút quẫn bách, kính cẩn gật gật đầu.

Không có lời dạo đầu nào, cũng không có khúc nhạc đệm nào, Giáo Hoàng đại nhân bắt đầu kể chuyện.

– Sư phụ của ngươi tên Kế Đạo Nhân, hắn còn có một thân phận khác là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, là sư huynh của ta. Không cần nhìn ta như vậy, ta tin hắn chỉ có hai thân phận này, bởi vì thân phận thứ ba đã bị ta cùng nương nương loại bỏ.

– Nói một cách khác, ngươi là sư điệt của ta. Ngoài Ly Cung vẫn có thuyết pháp nói Thiên Hải Nha Nhi là truyền nhân của ta, kỳ thật không xác thực, ta cũng không có truyền nhân chân chính, cho nên nói một cách khác, ngươi chính là truyền nhân duy nhất của ta, như vậy ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi.

– Ta cùng sư phụ của ngươi có cừu oán, có đại thù, ta từng giết hắn một lần, nhưng không ngờ hắn vẫn còn sống, ta hiện tại lớn tuổi như vậy, cũng lười đi giết hắn một lần nữa, lại nói hắn phạm sai lầm không có nghĩa là ngươi cũng sai, càng không nên bắt ngươi phải chịu trách nhiệm.

– Hắn đồng ý cho ngươi vào kinh từ hôn, không cố ý giấu diếm cái tên Kế Đạo Nhân cũng có nghĩa là không muốn giấu diếm chúng ta, thậm chí ta nghĩ hắn đang muốn ta chăm sóc ngươi. Nhưng ngươi vào Quốc Giáo Học Viện quả thật chỉ là trùng hợp, để ngươi vào Đồng Cung mới là ta bảo Mạc Vũ dẫn ngươi đi.

– Vì sao ta có thể thúc đẩy nàng? Bởi vì ta là Giáo Hoàng.

– Ở Đồng cung một đêm có thể trốn tránh trốn tránh mưa gió trên Thanh Đằng Yến, có Giáo Xu Xứ nhìn, tiến vào Đại Triều Thí tam giáp cũng không phải chuyện khó khăn. Nhưng ta thật không ngờ ngươi lại kết bạn với Lạc Lạc Điện Hạ, càng biến thành thầy của nó, ta thật không ngờ cục diện đáng buồn của Quốc Giáo Học Viện bị ngươi làm ra động tĩnh lớn như thế, ta thật không ngờ ngươi có thể thoát khỏi Đồng Cung, ở Thanh Đằng Yến đối mặt với Ly Sơn Kiếm Tông, ở Đại Triều Thí có thể phá cảnh Thông U, thật sự đứng đầu Đại Triều Thí.

Nói tới đây, Giáo Hoàng đại nhân dừng lại một lát, nhìn hắn trìu mến nói:
– Ta càng không ngờ nhất là, nếu ngươi là truyền nhân duy nhất của môn phái thì sao cần ta chăm sóc, cần sắp xếp của ta? Không tệ, ngươi thật sự rất tốt.

Trong điện an tĩnh.

Khi Giáo Hoàng đại nhân mở miệng nói ra câu đầu tiên, miệng Trần Trường Sinh vì khiếp sợ mà mở to, sau đó không thể khép lại.

Quốc Giáo Học Viện vẫn có phần được Giáo Xu Xứ chiếu cố, nhất lúc mới bắt đầu, bao gồm hắn và rất nhiều người đều nghĩ đây là thế lực cũ của quốc giáo ngầm kháng nghị với Giáo Hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương, cũng có ý nghĩa tuyên cáo tượng trưng. Mãi đến khi Đại Triều Thí đối chiến, trên Tẩy Trần Lâu rơi xuống mấy cơn mưa, Giáo Hoàng đại nhân tự mình thay hắn đội lên vòng nguyệt quế thì mọi người mới biết, hoá ra đây không phải chuyện trong nội bộ quốc giáo mà là quốc giáo hướng Thánh Hậu nương nương và Đại Chu triều tuyên cáo.

Từ đó, Trần Trường Sinh từng có rất nhiều đoán, vì sao Giáo Hoàng đại nhân lại coi trọng mình như thế. Hắn xác định sự coi trọng này khẳng định có liên quan tới sư phụ, nhưng bất kể hắn nghĩ như thế nào đều không thể tưởng được, nam trung niên bình thường trong miếu cũ ở Tây Ninh trấn kia chính là sư huynh của Giáo Hoàng đại nhân, chính là vị viện trưởng cuối cùng của Quốc Giáo Học Viện từ mười năm trước đã bị biến thành đống hoang tàn.

– Có gì muốn hỏi thì bắt đầu hỏi đi.

Giáo Hoàng đại nhân lấy khăn lau tay, tùy ý nói.

Trước lúc nói chuyện, dựa theo tưởng tượng của Trần Trường Sinh, đại nhân vật giống Giáo Hoàng đại nhân nói chuyện phải mây mù dày đặc, ngôn ngữ tối nghĩa sâu sắc, huyền bí, cất dấu vô số thâm ý cần cẩn thận cân nhắc mới có thể ngộ ra chân tướng. Ai ngờ Giáo Hoàng đại nhân lại đơn giản mà lưu loát kể lại tất cả mọi chuyện, còn vô cùng sảng khoái, những vấn đề nghĩ ở thần đạo toàn bộ đều được giải đáp.

Hắn không biết còn có điều gì muốn hỏi đấy, thẳng đến khi nhớ tới mấy chi tiết trong lời nói của Giáo Hoàng đại nhân:
– Ngài nói sư phụ ta phạm sai lầm, là sai lầm gì?

Giáo Hoàng đại nhân nói:
– Năm đó hắn vi phạm quốc giáo Đại Quang Minh Hội quyết ý, ủng hộ Trần thị hoàng tộc đối kháng Thánh Hậu, kéo cả Quốc Giáo Học Viện thậm chí là mọi người vào vực sâu kia.

Đại Chu ủng hộ Trần thị hoàng tộc, đây là chuyện đương nhiên thì làm sai chỗ nào? Trần Trường Sinh không chút do dự nói:
– Đây không phải sai.

– Lúc ấy, chỉ có Thánh Hậu đi lên ngôi vị Hoàng đế mới có thể ổn định triều chính, bằng không Đại Chu sẽ phân liệt, chiến hỏa liên miên, Ma tộc chắc chắn thừa cơ xâm nhập phía nam, bất kể xuất phát lựa chọn hay mục đích đều là chính xác, trong mắt những lão nhân như ta, chỉ cần ảnh hưởng đến đại cục nhân loại đối kháng Ma tộc thì là sai.

Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn nói:
– Khoảng cách tới chiến tranh năm đó đã qua mấy trăm năm, những đứa bé như ngươi có rất ít người thấy tận mắt thấy qua Ma tộc, càng không thể tưởng tượng cảnh tượng thảm thiết năm đó, nếu biết, như vậy ngươi sẽ cho rằng chúng ta quyết định là chính xác.

Trần Trường Sinh tuổi còn nhỏ, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải một người dễ dàng bị thuyết phục, trực tiếp hỏi:
– Như vậy hiện tại thì sao? Ngài và Thánh Hậu nương nương càng lúc càng xa, chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng tới đại cục đối kháng Ma tộc?

Chọn tập
Bình luận
× sticky