Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 6 – Chương 153: Thành ý của Tuyết Lão thành

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Editor: Bến

Đạo thanh âm bình tĩnh mà cao xa kia, đến từ Mục phu nhân.

Là Hoàng Hậu Yêu tộc cùng Thánh Nhân còn tại thế, nàng có được uy vọng khó có thể tưởng tượng ở trong Bạch Đế thành, nhưng cho dù là nàng, muốn đem một Ma tộc biến thành khách nhân cũng là chuyện khó khăn phi thường, rất có thể sẽ phải chịu làn sóng phản đối cực kỳ kịch liệt.

Trong điện đại nhân vật Yêu tộc so với dân chúng ở trước hoàng thành có được nhiều lực lượng hơn, tự nhiên cũng có nhiều ý nghĩ hơn.

Chẳng qua là trên cao nhất thân ảnh như núi kia thủy chung an tĩnh bất động, nhắm mắt trầm mặc không nói, tựa như căn bản không nghe được chỉ trích đối với người trẻ tuổi đội nón lá kia, cũng không nghe được Mục phu nhân nói ở xa tới là khách, cả thạch điện an tĩnh hơn so với trong tưởng tượng.

An tĩnh thường thường đồng nghĩa trầm thấp, không khí trong thạch điện rất khẩn trương, các tộc tộc trưởng trong trưởng lão hội cùng đại thần yêu tướng hoặc là hơi có thâm ý nhìn nhau, hoặc là quan sát mặt đất trước chân trầm mặc không nói, hoặc là híp mắt, đang đợi người trẻ tuổi đội nón lá kia đi đến.

Yêu điện ở chỗ cao nhất của hoàng thành, trước điện có một mảng thạch đài lớn, dọc theo thạch đài có trồng một gốc lê. Ngoài gốc lê là một lan can bằng đá rất dài, đứng ở lan can có thể từ trên cao nhìn xuống quan sát đường phố trong Bạch Đế thành cùng với trọc lãng ở Hồng hà, thậm chí có thể thấy thiên thụ trong dãy núi xa xôi.

Nơi này chính là Quan Cảnh đài nổi tiếng của hoàng thành.

Người có tư cách đứng ở chỗ này quan sát không phải là phong cảnh, mà là giang sơn, hoặc có thể nói là thiên hạ.

Thanh niên đội nón lá đi tới trên Quan Cảnh đài, đứng dưới cây lê nhìn tòa yêu điện dùng đá xây thành, không có ý tứ đi vào.

Tòa thạch điện truyền ra rất nhiều tiếng gió, trong tiếng gió mơ hồ có rất nhiều tiếng hít thở, cùng với tiếng lòng không hiển lộ ra ngoài.

Không biết qua thời gian bao lâu, thạch điện mới vang lên một đạo thanh âm chân chính. Nói chuyện chính là thái công của yêu đình. Vị đại nhân vật xuất thân Lộc tộc này làm việc từ trước đến giờ rất cẩn thận, hôm nay không biết bởi vì nguyên nhân nào, lại mở đầu đưa ra câu hỏi.

“Các hạ tới từ Tuyết Lão thành cách xa vạn dặm, không biết muốn làm gì?”

Thanh niên đội nón lá nói: “Đương nhiên là tới tham gia Thiên Tuyển đại điển.”

Thanh âm của Lý tộc tộc trưởng vang lên, âm trầm cộng thêm hàn lãnh, giống như là sơn tuyền mùa đông giá rét : “Chẳng lẽ ngươi muốn cưới Lạc Lạc Điện hạ?”

Thanh niên đội nón lá lạnh nhạt đáp: “Không sai, ta từ trước đến giờ yêu mến công chúa điện hạ của quý tộc, cho nên cố ý tới tham gia Thiên Tuyển đại điển, chẳng lẽ có gì không thể ư? Theo ta được biết, vô luận là quy củ Thiên Tuyển hay là yêu điển đều không cấm chuyện này.”

Lý tộc tộc trưởng thanh âm càng thêm rét lạnh, nói: “Ngươi cảm thấy Ma tộc cũng có loại tư cách này ư?”

Thanh niên đội nón lá bình tĩnh nói: “Thiên thụ hoang hỏa rất công bằng, hôm qua ta đã vượt qua khảo nghiệm của tổ linh, như vậy nên có tư cách.”

Trong điện an tĩnh một thời gian ngắn. Các đại nhân vật Yêu tộc không biết nên đáp lại những lời này như thế nào. Rất nhiều người hôm qua tận mắt thấy động tĩnh trong núi lớn, hơn nữa sau đó đại tế ti xác nhận thanh niên đội nón lá này đã vượt qua khảo nghiệm của tổ linh, dựa theo truyền thống của Yêu tộc, vô luận thanh niên đội nón lá này đến từ nơi nào, hiện tại cũng coi là huyết mạch Yêu tộc, chẳng qua là…

Lý tộc tộc trưởng thanh âm vẫn lạnh lùng như vậy, chẳng qua cùng lúc trước so sánh đã bớt chút hàn lãnh: “Cho dù ngươi thông qua thiên thụ hoang hỏa tẩy luyện cùng khảo nghiệm của tổ linh, thậm chí lấy được thắng lợi Thiên Tuyển đại điển, nhưng ngươi dù sao cũng là Ma tộc, làm sao có thể cưới công chúa điện hạ tộc ta?”

Thanh âm của Lộc tộc thái công lần nữa vang lên: “Không sai, loại chuyện này chưa từng xảy ra, quá mức hoang đường.”

“Không đúng.” Thanh niên đội nón lá bình tĩnh nói: “Trong lịch sử chuyện này đã phát sinh rất nhiều lần .”

Nghe những lời này, thạch điện bỗng nhiên trở nên có chút hỗn loạn. Ở trong năm tháng lịch sử dài dòng, quả thật có rất nhiều công chúa Yêu tộc từng gả cho Tuyết Lão thành, nhất là hai ngàn năm trước, nhưng đây không phải là câu chuyện mọi người ca tụng, mà là lịch sử khuất nhục của Yêu tộc, mấy tên tộc trưởng cùng yêu tướng đứng dậy nhìn ngoài điện mắng lớn, có hai vị tính tình dữ dằn lại rút đao muốn đi chém chết thanh niên đội nón lá kia.

Ở trong phiến hỗn loạn này, bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Đạo thanh âm kia trầm thấp chí cực, quanh quẩn trong thạch điện trống trải, ông ông tác hưởng.

Tiếng quát mắng cùng tiếng nghị luận biến mất, hai gã yêu tướng nắm đao cũng dừng bước.

Bởi vì … thanh âm này đến từ đại trưởng lão, Tương tộc tộc trưởng quyền thế thứ hai Yêu tộc hiện nay.

“Ngươi, đến tột cùng muốn làm gì?”

Tiếng quát mắng cùng tiếng nghị luận biến mất, hai gã yêu tướng dừng bước, đó là tôn kính đối với Tương tộc tộc trưởng.

Nhưng đối với Sĩ tộc tộc trưởng, Hùng tộc tộc trưởng các đại nhân vật mà nói, bọn họ trầm mặc có thâm ý hơn.

Đêm qua được Tây Hoang đạo điện ra ám hiệu, dưới sự giúp đỡ của một vài thế lực, bọn họ đã mơ hồ tra được thứ gì, hoặc là nói đoán được điều gì.

Chân tướng vẫn còn trong sương mù, không hoàn toàn hiển lộ, nhưng Tương tộc tộc trưởng hẳn là đã biết thân phận của người trẻ tuổi đội nón lá này, đã như vậy, vì sao hắn còn muốn hỏi mục đích chân thực của người trẻ tuổi này? Chuyện này ý vị như thế nào?

Dùng chuyện này để suy đoán, mấy câu nói lúc trước của Lộc tộc thái công cùng với Lý tộc tộc trưởng tựa như cũng có vấn đề.

Bọn họ nhìn như đang chỉ trích, làm khó người trẻ tuổi đến từ Tuyết Lão thành kia, nhưng trên thực tế lại là cho người này cơ hội giải thích, hơn nữa thông qua những lời nói này thành công xóa bỏ khiếp sợ cùng với tức giận mà chuyện này mang đến .

Sĩ tộc tộc trưởng cùng Hùng tộc tộc trưởng liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấu khiếp sợ cùng lo sợ trong mắt lẫn nhau.

Thanh âm của Tương tộc tộc trưởng từ thạch điện đi tới trên Quan Cảnh đài.

Thanh âm của hắn như chuông cổ, tựa như ẩn chứa uy lực vô cùng, mặc dù không có thực sự hiện ra lực lượng, cũng mang theo một trận gió lớn.

Rõ ràng là mùa đông, gốc cây lê trên Quan Cảnh đài lại nở rộ hoa.

Gió lớn phất qua, hoa trắng tuôn rơi rơi xuống, rơi vào trên nón lá, cũng rơi vào trên vai của hắn.

Thanh niên đội nón lá khẽ nhếch khóe môi, khẽ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách mỏng.

Hắn nhẹ búng tay, bản sách mỏng này cứ như vậy bay lên, tựa như có một sợi dây vô hình dẫn dắt, từ từ bay vào trong thạch điện.

Không biết qua thời gian bao lâu, trong điện bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.

Sau đó có tiếng kinh hô liên tiếp, không hề đoạn tuyệt, trong đó xen lẫn ngôn ngữ mang theo tâm tình khó có thể tin.

“Đây là cái gì?”

“Chẳng lẽ đây là bản đồ Ma vực cánh đồng tuyết ư?”

“Ma tộc rốt cuộc muốn làm cái gì? Đường chỉ hồng này là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn đem phiến lãnh thổ này đưa cho chúng ta?”

“Đây nhất định là âm mưu, là âm mưu của Hắc Bào!”

Theo thời gian trôi đi, tiếng kinh hô cùng tiếng tranh chấp dần dần biến mất, trong điện trở nên an tĩnh.

Chỉ có thể trộm nghe đến tiếng hít thở của đại nhân vật Yêu tộc, hơn nữa tiếng hít thở này cũng lộ vẻ có chút dồn dập.

Trong điện trở nên vô cùng an tĩnh, sinh ra một loại cảm giác đè nén dị thường.

Có thể là bởi vì khẩn trương, bởi vì khiếp sợ, cũng có thể là bởi vì hưng phấn.

Không biết qua bao lâu, một đạo thanh có một chút run rẩy âm vang lên: “Ngươi… có thể đại biểu cho Tuyết Lão thành ư?”

Thanh niên đội nón lá phủi hoa trắng trên vai, nói: “Dĩ nhiên.”

Lại có thanh âm hỏi: “Tuyết Lão thành… chứng minh thành ý của mình như thế nào?”

Thanh niên đội nón lá bình tĩnh nói: “Bổn quân tự mình đến đây, chẳng lẽ còn chưa tính là có thành ý ư?”

Chọn tập
Bình luận