Trước lúc bắt đầu nói chuyện, nàng hắng giọng một cái, lộ vẻ cực kỳ trấn định, thậm chí hơi cười khẽ như trẻ con.
Nhưng Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh đều nhận ra thanh âm của nàng khẽ run lên.
Không phải bởi vì lấy hình thái tự do để gặp gỡ Trần Trường Sinh mà kích động, mà bởi vì nàng đang bất an.
Nàng cảm giác mình đứng quá gần trung niên đạo sĩ này, nên có chút nguy hiểm.
Lúc này nàng còn không biết người này chính là sư phụ của Trần Trường Sinh, nhưng nàng cảm giác rất rõ ràng, đối phương có năng lực thương tổn thậm chí giết chết chính mình.
Thế gian có rất ít nhân loại cường giả có năng lực thương tổn thậm chí giết chết nàng, hết lần này tới lần khác nàng tối nay mới vừa thoát khỏi mấy trăm năm cầm tù, ngay lập tức đã gặp một người.
Điều này làm cho nàng có chút cảm giác thất bại trước số mệnh, thế cho nên không dám nhìn Thương Hành Chu, mà chỉ quan sát Trần Trường Sinh, lộ vẻ cực kỳ thật tình mà chuyên chú.
Nàng cũng không biết, ở trong mắt Thương Hành Chu, sự tồn tại của nàng cũng phi thường nguy hiểm.
Loài người đã ghi lại rất rõ trong Đạo Tàng, đối với loại sinh vật cấp cao nhất dưới tinh không như Long tộc , cảnh giác như thế nào cũng không quá đáng.
Huống chi nàng là huyền sương cự long huyết thống cao quý nhất, cường đại nhất trong Long tộc, trong thân thể nhỏ bé kia tràn đầy năng lượng mà nhân loại cường giả tha thiết ước mơ, nhưng vĩnh viễn không thể nào có được, nếu như nàng học được cách sử dụng lực lượng kia, hoặc là cho dù lực lượng kia bị kích động mà bạo phát, tất nhiên sẽ tạo thành thanh thế vô cùng đáng sợ cùng hậu quả thảm thiết.
Nàng rất sợ Thương Hành Chu, Thương Hành Chu lại cảnh giác nàng, mà Trần Trường Sinh thì rất giật mình.
Hắn không ngờ nàng đã thoát khỏi đáy giếng!
Cho dù phương pháp của hắn và Từ Hữu Dung ban đầu sử dụng là chính xác, máu của hắn được Tây Lưu điển thăng hoa điều khiển không ngừng tăng nhanh tốc độ thời gian ăn mòn xích sắt, dựa theo tính toán của hắn, ít nhất còn có hai năm xích sắt mới có thể gãy, hơn nữa sau khi nàng rời khỏi lòng đất vì sao không vội vàng rời khỏi phiến đại lục đầy dẫy khí tức của loài người làm nàng chán ghét trở lại quần đảo phía nam ấm áp mà lại đi tới Quốc Giáo học viện?
Trận đàm phán này có rất nhiều biến số, hơn nữa mơ hồ đang có lợi cho hắn, nhưng Trần Trường Sinh cũng không cảm thấy vui sướng. Hắn không muốn bất luận người nào hoặc chuyện gì tham dự vào trận đàm phán này , kể cả là Ly cung giáo sĩ, Quốc Giáo học viện thầy trò, Ly sơn cùng Hòe viện hay là sư huynh lúc này đang sầu lo ở trong cung, hơn nữa nàng nói những lời này có ý gì?
Người thủ hộ? Trần Trường Sinh nhớ lại quyển thứ bảy trong đạo điển Thần Quang Ước Lý từng có lời tương tự, sau đó nhớ lại đêm đó tựa như Giáo Hoàng trong lúc vô tình nhắc tới một vài chuyện cũ.
Vô luận Quốc Giáo hay Đạo môn trước đây, muốn có đạo thống muôn đời không thay đổi, tất nhiên cực kỳ coi trọng truyền thừa. Giáo Hoàng đương đại thường thường sắp đặt trước rất nhiều năm, giáo dục bồi dưỡng truyền nhân và những đệ tử trẻ tuổi có tu đạo thiên phú, tiềm chất kinh người, nhưng muốn thành cường giả có thể dẫn dắt Đạo môn không ngừng đi về phía trước, còn cần thời gian rất dài, phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm, mà truyền nhân chánh thống của Đạo môn từ trước đến giờ số lượng đều rất ít, tỷ như đời trước chỉ có Giáo Hoàng cùng Thương Hành Chu, thế hệ này cũng chỉ có Dư Nhân và Trần Trường Sinh cùng với Thương Hành Chu không biết dùng phương pháp nào để đề đạt là Mục Tửu Thi.
Tu đạo hành trình dài dòng mà ngập tràn khó khăn như thế , số lượng truyền nhân lại ít đến vậy, từ quy luật khách quan mà nói, Đạo môn truyền thừa có thể đoạn tuyệt bất cứ lúc nào. Nhưng vô số năm qua Đạo môn truyền qua vô số đời, thủy chung không xuất hiện tình huống như thế, trừ các truyền nhân đều giống như đôi sư huynh đệ Dần và Thương cực kỳ xuất chúng ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu phi thường, đó chính là khi truyền nhân tuổi trẻ du lịch tu hành trên thế gian này, Đạo môn thường thường mời một vị tiền bối cực kỳ cường đại, hoặc là rất có địa vị làm người thủ hộ cho truyền nhân kia.
Đạo thống vạn năm bất diệt, loại quy củ này đã duy trì rất nhiều đời, so với Đại Chu triều còn lâu dài hơn. Nếu như thời điểm Trần Trường Sinh ở Tây Trữ trấn miếu cũ lấy thân phận truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo mà sống, vậy hắn quả thật cần có một người thủ hộ, hơn nữa người thủ hộ kia tất nhiên là cường giả nổi danh trên đại lục, thậm chí có khả năng chính là một vị trong Bát Phương Phong Vũ, nhưng lúc ấy toàn bộ đại lục không ai biết thân phận của hắn, hiện tại hắn đã trở thành Giáo Hoàng, còn cần người thủ hộ sao? Tại sao lại là nàng?
“Thì ra người Dần nói là ngươi.”
Thương Hành Chu ánh mắt yên tĩnh, không hiện vẻ kinh ngạc, rõ ràng trước đó đã biết chuyện này.
Hắn nhìn tiểu hắc long nói: “Đã mấy trăm năm, cuối cùng ngươi đã có thể rời khỏi chiếc giếng cạn ở Bắc Tân kiều, đạt được tự do, vì sao không trở về Nam Hải?”
“Bởi vì đây là lời hứa của ta.” Tiểu hắc long đứng trước người Trần Trường Sinh, nhìn hắn thật tình nói.
Rất rõ ràng, Thương Hành Chu mang đến rất nhiều áp lực cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập khẩn trương, nhưng vẫn kiên định.
Thương Hành Chu đột nhiên hỏi: “Ngươi sẽ bảo vệ hắn ư?”
Nàng ngẩng lên mặt, rất ngạo nhiên nói: “Đương nhiên.”
Thương Hành Chu tiếp tục hỏi: “Ngươi nguyện ý ở trước mặt tinh không cùng hắn kết làm một thể, thương yêu hắn, tôn trọng hắn, an ủi hắn, tựa như yêu bản thân mình, bất luận hắn ngã bệnh hay là khỏe mạnh, giàu có hoặc là nghèo khổ, thành công hay là thất bại, cũng thủy chung đem tên của hắn đặt trước tên của mình, cho đến khi rời khỏi thế giới này, trở về Tinh hải ư?”
Những lời này tựa như gió mát, từ từ vang lên, lại như sấm sét, ù ù không dứt.
Đây là những văn tự cổ xưa nhất trong giáo điển, đây là lời thề của người thủ hộ, đây là quy củ của Ly cung.
Nàng trầm mặc một lát, nói: “Ta nguyện ý.”
Thương Hành Chu hỏi: “Cho dù vì hắn mà giao ra sinh mệnh?”
Nàng không có chút do dự, nói: “Đúng vậy.”
Mấy năm trước ở đáy Bắc Tân kiều, nàng đã vì Trần Trường Sinh trả giá những thứ còn quan trọng hơn sinh mệnh, ít nhất bản thân nàng cho là như vậy.
Dĩ nhiên, điều này cũng không đại biểu nàng thật sự nguyện ý không hỏi bất kỳ điều kiện gì đã vì Trần Trường Sinh mà chết, cũng không có nghĩa là nàng không sợ chết. Là Long tộc có sinh mệnh dài dòng, tử vong là chuyện bọn họ rất ít khi nghĩ tới, nhưng chính bởi vì sinh mệnh rất dài, cho nên thỉnh thoảng nhớ tới , sẽ sinh ra sợ hãi vượt xa của con người.
Nàng nhìn vào mắt Thương Hành Chu nói: “Vương Chi Sách năm đó cũng không dám giết ta, chỉ dám đem ta nhốt, ta không tin ngươi dám giết ta.”
Ở trong nhận thức phổ thông của thế giới tu hành, Long tộc thường thường vĩnh sinh bất diệt , nhưng ấn tượng này không phải là sự thật, nguyên nhân chủ yếu là Long tộc là sinh mệnh cao cấp nhất dưới tinh không, có năm tháng vô cùng dài dòng cùng thực lực cường đại khó có thể tưởng tượng, hơn nữa vô số năm trước, thời điểm Long tộc rời khỏi đại lục, cùng chư phương thế giới tạo thành một dạng công ước —— bất kỳ sinh mệnh nào chủ động mạo phạm Long tộc đều phải chết.
Cái công ước này vẫn lưu truyền tới tận hôm nay, nguyên nhân chủ yếu dĩ nhiên không phải là Ma tộc cùng Nhân tộc trọng lời hứa đến cỡ nào, mà nguyên nhân vẫn từ sự cường đại của Long tộc. Vô luận đỉnh cao cường giả của Ma tộc hay là Nhân Tộc, cho dù đối mặt một con cự long lạc đàn, thậm chí suy yếu, cũng rất ít khi thử làm điều gì, bởi vì trong long thân đều có một viên thần hồn châu, một khi con cự long này bị giết chết thì thần hồn châu sẽ tan biến, tộc nhân của nó tại phía nam xa xôi cảm ứng được chắc chắn sẽ tiến hành trả thù cực kỳ điên cuồng.
Coi như năm đó Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ thống trị Đại Chu vương triều, cũng không muốn thừa nhận cái giá như vậy. Năm đó tiểu hắc long tàn sát khắp nơi, Vương Chi Sách dùng kế bắt nàng, thủy chung không giết nàng, trừ vì lý do có thể tha thứ cho nàng, nguyên nhân quan trọng hơn là bởi vì không dễ giết cùng với không dễ giết, hai từ không dễ giết này đương nhiên có ý tứ khác nhau.
Vô số năm qua, Long tộc thủy chung là đối tượng đã rời xa đại lục nhưng vẫn được kính sợ.
Nhưng ở một vài thời khắc trong lịch sử, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài chuyện bất ngờ.
Trước lúc bắt đầu nói chuyện, nàng hắng giọng một cái, lộ vẻ cực kỳ trấn định, thậm chí hơi cười khẽ như trẻ con.
Nhưng Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh đều nhận ra thanh âm của nàng khẽ run lên.
Không phải bởi vì lấy hình thái tự do để gặp gỡ Trần Trường Sinh mà kích động, mà bởi vì nàng đang bất an.
Nàng cảm giác mình đứng quá gần trung niên đạo sĩ này, nên có chút nguy hiểm.
Lúc này nàng còn không biết người này chính là sư phụ của Trần Trường Sinh, nhưng nàng cảm giác rất rõ ràng, đối phương có năng lực thương tổn thậm chí giết chết chính mình.
Thế gian có rất ít nhân loại cường giả có năng lực thương tổn thậm chí giết chết nàng, hết lần này tới lần khác nàng tối nay mới vừa thoát khỏi mấy trăm năm cầm tù, ngay lập tức đã gặp một người.
Điều này làm cho nàng có chút cảm giác thất bại trước số mệnh, thế cho nên không dám nhìn Thương Hành Chu, mà chỉ quan sát Trần Trường Sinh, lộ vẻ cực kỳ thật tình mà chuyên chú.
Nàng cũng không biết, ở trong mắt Thương Hành Chu, sự tồn tại của nàng cũng phi thường nguy hiểm.
Loài người đã ghi lại rất rõ trong Đạo Tàng, đối với loại sinh vật cấp cao nhất dưới tinh không như Long tộc , cảnh giác như thế nào cũng không quá đáng.
Huống chi nàng là huyền sương cự long huyết thống cao quý nhất, cường đại nhất trong Long tộc, trong thân thể nhỏ bé kia tràn đầy năng lượng mà nhân loại cường giả tha thiết ước mơ, nhưng vĩnh viễn không thể nào có được, nếu như nàng học được cách sử dụng lực lượng kia, hoặc là cho dù lực lượng kia bị kích động mà bạo phát, tất nhiên sẽ tạo thành thanh thế vô cùng đáng sợ cùng hậu quả thảm thiết.
Nàng rất sợ Thương Hành Chu, Thương Hành Chu lại cảnh giác nàng, mà Trần Trường Sinh thì rất giật mình.
Hắn không ngờ nàng đã thoát khỏi đáy giếng!
Cho dù phương pháp của hắn và Từ Hữu Dung ban đầu sử dụng là chính xác, máu của hắn được Tây Lưu điển thăng hoa điều khiển không ngừng tăng nhanh tốc độ thời gian ăn mòn xích sắt, dựa theo tính toán của hắn, ít nhất còn có hai năm xích sắt mới có thể gãy, hơn nữa sau khi nàng rời khỏi lòng đất vì sao không vội vàng rời khỏi phiến đại lục đầy dẫy khí tức của loài người làm nàng chán ghét trở lại quần đảo phía nam ấm áp mà lại đi tới Quốc Giáo học viện?
Trận đàm phán này có rất nhiều biến số, hơn nữa mơ hồ đang có lợi cho hắn, nhưng Trần Trường Sinh cũng không cảm thấy vui sướng. Hắn không muốn bất luận người nào hoặc chuyện gì tham dự vào trận đàm phán này , kể cả là Ly cung giáo sĩ, Quốc Giáo học viện thầy trò, Ly sơn cùng Hòe viện hay là sư huynh lúc này đang sầu lo ở trong cung, hơn nữa nàng nói những lời này có ý gì?
Người thủ hộ? Trần Trường Sinh nhớ lại quyển thứ bảy trong đạo điển Thần Quang Ước Lý từng có lời tương tự, sau đó nhớ lại đêm đó tựa như Giáo Hoàng trong lúc vô tình nhắc tới một vài chuyện cũ.
Vô luận Quốc Giáo hay Đạo môn trước đây, muốn có đạo thống muôn đời không thay đổi, tất nhiên cực kỳ coi trọng truyền thừa. Giáo Hoàng đương đại thường thường sắp đặt trước rất nhiều năm, giáo dục bồi dưỡng truyền nhân và những đệ tử trẻ tuổi có tu đạo thiên phú, tiềm chất kinh người, nhưng muốn thành cường giả có thể dẫn dắt Đạo môn không ngừng đi về phía trước, còn cần thời gian rất dài, phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm, mà truyền nhân chánh thống của Đạo môn từ trước đến giờ số lượng đều rất ít, tỷ như đời trước chỉ có Giáo Hoàng cùng Thương Hành Chu, thế hệ này cũng chỉ có Dư Nhân và Trần Trường Sinh cùng với Thương Hành Chu không biết dùng phương pháp nào để đề đạt là Mục Tửu Thi.
Tu đạo hành trình dài dòng mà ngập tràn khó khăn như thế , số lượng truyền nhân lại ít đến vậy, từ quy luật khách quan mà nói, Đạo môn truyền thừa có thể đoạn tuyệt bất cứ lúc nào. Nhưng vô số năm qua Đạo môn truyền qua vô số đời, thủy chung không xuất hiện tình huống như thế, trừ các truyền nhân đều giống như đôi sư huynh đệ Dần và Thương cực kỳ xuất chúng ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu phi thường, đó chính là khi truyền nhân tuổi trẻ du lịch tu hành trên thế gian này, Đạo môn thường thường mời một vị tiền bối cực kỳ cường đại, hoặc là rất có địa vị làm người thủ hộ cho truyền nhân kia.
Đạo thống vạn năm bất diệt, loại quy củ này đã duy trì rất nhiều đời, so với Đại Chu triều còn lâu dài hơn. Nếu như thời điểm Trần Trường Sinh ở Tây Trữ trấn miếu cũ lấy thân phận truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo mà sống, vậy hắn quả thật cần có một người thủ hộ, hơn nữa người thủ hộ kia tất nhiên là cường giả nổi danh trên đại lục, thậm chí có khả năng chính là một vị trong Bát Phương Phong Vũ, nhưng lúc ấy toàn bộ đại lục không ai biết thân phận của hắn, hiện tại hắn đã trở thành Giáo Hoàng, còn cần người thủ hộ sao? Tại sao lại là nàng?
“Thì ra người Dần nói là ngươi.”
Thương Hành Chu ánh mắt yên tĩnh, không hiện vẻ kinh ngạc, rõ ràng trước đó đã biết chuyện này.
Hắn nhìn tiểu hắc long nói: “Đã mấy trăm năm, cuối cùng ngươi đã có thể rời khỏi chiếc giếng cạn ở Bắc Tân kiều, đạt được tự do, vì sao không trở về Nam Hải?”
“Bởi vì đây là lời hứa của ta.” Tiểu hắc long đứng trước người Trần Trường Sinh, nhìn hắn thật tình nói.
Rất rõ ràng, Thương Hành Chu mang đến rất nhiều áp lực cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập khẩn trương, nhưng vẫn kiên định.
Thương Hành Chu đột nhiên hỏi: “Ngươi sẽ bảo vệ hắn ư?”
Nàng ngẩng lên mặt, rất ngạo nhiên nói: “Đương nhiên.”
Thương Hành Chu tiếp tục hỏi: “Ngươi nguyện ý ở trước mặt tinh không cùng hắn kết làm một thể, thương yêu hắn, tôn trọng hắn, an ủi hắn, tựa như yêu bản thân mình, bất luận hắn ngã bệnh hay là khỏe mạnh, giàu có hoặc là nghèo khổ, thành công hay là thất bại, cũng thủy chung đem tên của hắn đặt trước tên của mình, cho đến khi rời khỏi thế giới này, trở về Tinh hải ư?”
Những lời này tựa như gió mát, từ từ vang lên, lại như sấm sét, ù ù không dứt.
Đây là những văn tự cổ xưa nhất trong giáo điển, đây là lời thề của người thủ hộ, đây là quy củ của Ly cung.
Nàng trầm mặc một lát, nói: “Ta nguyện ý.”
Thương Hành Chu hỏi: “Cho dù vì hắn mà giao ra sinh mệnh?”
Nàng không có chút do dự, nói: “Đúng vậy.”
Mấy năm trước ở đáy Bắc Tân kiều, nàng đã vì Trần Trường Sinh trả giá những thứ còn quan trọng hơn sinh mệnh, ít nhất bản thân nàng cho là như vậy.
Dĩ nhiên, điều này cũng không đại biểu nàng thật sự nguyện ý không hỏi bất kỳ điều kiện gì đã vì Trần Trường Sinh mà chết, cũng không có nghĩa là nàng không sợ chết. Là Long tộc có sinh mệnh dài dòng, tử vong là chuyện bọn họ rất ít khi nghĩ tới, nhưng chính bởi vì sinh mệnh rất dài, cho nên thỉnh thoảng nhớ tới , sẽ sinh ra sợ hãi vượt xa của con người.
Nàng nhìn vào mắt Thương Hành Chu nói: “Vương Chi Sách năm đó cũng không dám giết ta, chỉ dám đem ta nhốt, ta không tin ngươi dám giết ta.”
Ở trong nhận thức phổ thông của thế giới tu hành, Long tộc thường thường vĩnh sinh bất diệt , nhưng ấn tượng này không phải là sự thật, nguyên nhân chủ yếu là Long tộc là sinh mệnh cao cấp nhất dưới tinh không, có năm tháng vô cùng dài dòng cùng thực lực cường đại khó có thể tưởng tượng, hơn nữa vô số năm trước, thời điểm Long tộc rời khỏi đại lục, cùng chư phương thế giới tạo thành một dạng công ước —— bất kỳ sinh mệnh nào chủ động mạo phạm Long tộc đều phải chết.
Cái công ước này vẫn lưu truyền tới tận hôm nay, nguyên nhân chủ yếu dĩ nhiên không phải là Ma tộc cùng Nhân tộc trọng lời hứa đến cỡ nào, mà nguyên nhân vẫn từ sự cường đại của Long tộc. Vô luận đỉnh cao cường giả của Ma tộc hay là Nhân Tộc, cho dù đối mặt một con cự long lạc đàn, thậm chí suy yếu, cũng rất ít khi thử làm điều gì, bởi vì trong long thân đều có một viên thần hồn châu, một khi con cự long này bị giết chết thì thần hồn châu sẽ tan biến, tộc nhân của nó tại phía nam xa xôi cảm ứng được chắc chắn sẽ tiến hành trả thù cực kỳ điên cuồng.
Coi như năm đó Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ thống trị Đại Chu vương triều, cũng không muốn thừa nhận cái giá như vậy. Năm đó tiểu hắc long tàn sát khắp nơi, Vương Chi Sách dùng kế bắt nàng, thủy chung không giết nàng, trừ vì lý do có thể tha thứ cho nàng, nguyên nhân quan trọng hơn là bởi vì không dễ giết cùng với không dễ giết, hai từ không dễ giết này đương nhiên có ý tứ khác nhau.
Vô số năm qua, Long tộc thủy chung là đối tượng đã rời xa đại lục nhưng vẫn được kính sợ.
Nhưng ở một vài thời khắc trong lịch sử, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài chuyện bất ngờ.