– Trong Chu Viên có cái gì? Bảo tàng?
– Có binh khí của cường nhân năm đó Chu Độc Phu chiến thắng hoặc là công pháp bí kíp, đương nhiên, quan trọng nhất là kế thừa và ở lại trong Chu Viên.
– Sau khi tiến vào Chu Viên đồ vật tìm được thuộc về mình? Không cần giao cho triều đình?
– Ấn công ban thưởng là nguyên tắc cơ bản, đương nhiên Chu Viên dù tốt, nhưng muốn xâm nhập vào đó cũng rất nguy hiểm, huống chi còn có nhiều đối thủ như vậy. Cho nên ý nghĩa của Chu Viên chính là nơi thí luyện cho nhóm người tu hành trẻ tuổi.
– Các tiền bối cường nhân chẳng lẽ không vào Chu Viên đoạt bảo?
– Tán nhân hoặc đệ tử thân truyền của các lão quái vật sẽ vào đó, nhưng bọn họ cũng phải e dè thái độ của năm vị thánh nhân, sẽ không làm quá phận.
Rất nhiều năm trước, sau trận chiến truyền kỳ ở Lạc Dương, Chu Độc Phu chiến thắng Đại Chu Thái Tông Hoàng Đế, Thái Tông Hoàng Đế khẳng định đã thua lão mấy thứ gì đó. Mà trước đó, hắn ở ngoài Tuyết Lão Thành chiến thắng Ma quân, thiên la hùng mạnh trong tay Ma quân bị tổn thương nghiêm trọng, tụt hạng trong Bách Khí Bảng, cuối cùng chỉ có thể dùng để trong Quốc Giáo Học Viện che dấu một hồi ám sát.
Từ điểm này có thể thấy ảnh hưởng của Chu Độc Phu với đại lục, cả đời không biết chiến thắng qua bao nhiêu tuyệt thế cường nhân, nếu binh khí hay công pháp của tuyệt thế cường nhân đều ở trong Chu Viên thì đó chính là bảo tàng lớn nhất.
Huống chi, theo lời Kim Ngọc Luật, Chu Độc Phu đã mấy trăm năm không xuất hiện, hoặc đã chết hoặc phá vỡ hư không, bất kể tình huống nào, người kế thừa hắn cũng đều có thể ở lại Chu Viên.
Kế thừa đệ nhất cường nhân đại lục. Chỉ nghĩ thôi đã động lòng.
Nghe xong Kim Ngọc Luật kể lại, ba người Trần Trường Sinh mới có cảm giác rõ ràng.
Chu Viên như thế, ai không muốn vào?
Quá khứ trôi qua nhiều năm, Chu Viên mở ra chấn động đại lục, cũng không phải mỗi lần đều có thể phát hiện vị trí cụ thể của nó, năm nay vị trí của Chu Viên được xác nhận, như vậy điều này có nghĩa là Đại Chu triều sẽ phái ra rất nhiều người tiến vào Chu Viên thăm dò, ý đồ tìm kiếm bảo tàng chân chính.
Việc Thu Sơn Quân làm là tìm được cửa Chu Viên, lấy được chìa khóa Chu Viên, sương mù ngoài Chu Viên dần dần tán đi, nhưng thế giới bên trong vẫn thần bí như cũ.
Nhưng tiểu thế giới mười năm mở ra một lần này yêu cầu cảnh giới tu hành vô cùng khắc nghiệt —— chỉ có Thông U Cảnh mới có thể sinh tồn trong đó.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá trong vô thức nhìn Trần Trường Sinh. Trong trận chiến cuối cùng ở Đại Triều Thí, Trần Trường Sinh thành công Thông U, như vậy, hắn đương nhiên có tư cách tiến vào Chu Viên.
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, hắn khẳng định sau này số lượng người trẻ tuổi vào Chu Viên sẽ nhiều hơn hiện tại, bởi vì ngày mai là ngày ngộ đạo Thiên Thư Lăng.
– Ngày mai chuẩn bị thuốc và tinh thạch, tranh thủ có thể ở trong Thiên Thư Lăng ngộ đạo phá cảnh.
Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nói:
– Đến lúc đó chúng ta cùng nhau vào Chu Viên.
Kim Ngọc Luật nói:
– Điện hạ ngày mai cũng sẽ vào Thiên Thư Lăng.
Trần Trường Sinh nói:
– Vậy bốn người cùng đi.
Kỳ thật Trần Trường Sinh cũng không quá quan tâm tới chuyện về Chu Viên, bởi vì nó rất xa xôi… Kỳ thật tính ra, nó cũng không quá xa, chỉ có điều tâm tư của hắn đều đang đặt trước mắt, ngay vào tối nay.
Tối nay hắn phải vào cung làm chuyện mình nhất định phải làm, chỉ có như vậy, những chuyện khác trên thế gian như bảo tàng và huyền thoại mới có ý nghĩa với hắn.
Lúc chạng vạng tối, hoàng hôn đang nồng, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước hoàng cung. Đường Tam Thập Lục dẫn đầu nhảy xuống, tiếp theo là Hiên Viên Phá khiến mặt đất khẽ chấn động, sau đó là Trần Trường Sinh xuống xe.
Trước hoàng cung đều là người. Gần là các đệ tử trẻ của học viện và tông phái, xa xa là dân chúng xem náo nhiệt, sự nhiệt tình của người ở kinh đô từ trước đến nay vốn không chịu ảnh hưởng của thiên thời và thời tiết.
Nhìn ba người Quốc Giáo Học Viện nhất là Trần Trường Sinh, tiếng nghị luận lập tức lớn lên, các thí sinh bị coi nhẹ vẻ mặt cũng có chút thay đổi.
Tối nay, tam bảng Đại Triều Thí tổng cộng bốn mươi hai học sinh đều phải tham gia thịnh tiệc của Thánh Hậu nương nương, ca múa chè chén ăn mừng, sau đó ngủ lại trong cung, đêm thứ hai trực tiếp đi tới Thiên Thư Lăng.
Chỉ có Trần Trường Sinh không thể tham gia thịnh tiệc, mà phải một mình ở trong Lăng Yên các yên tĩnh suy nghĩ một đêm, bởi vì đây là quy củ.
Dân chúng nghị luận và vẻ mặt các thí sinh biến hóa là ở chỗ này. Lăng Yên các chính là cấm địa thần thánh, trừ những lễ tế lớn hay khi trong nước có đại sự, bệ hạ mới có thể vào các, trừ lần đó ra, hàng năm chỉ có người đứng đầu Đại Triều Thí có thể ở bên trong yên tĩnh suy nghĩ một đêm, thoạt nhìn là vinh hạnh đặc biệt hiếm có, nhưng trên thực tế, không ai cho rằng đây là chuyện tốt.
Trong Lăng Yên các khẳng định không có chăn màn gối đệm, yên tĩnh suy nghĩ một đêm e là phải khoanh chân mà ngồi, đừng nói ngủ, chỉ muốn chợp mắt một chút cũng cực khó khăn, áp lực suốt một đêm, sáng sớm sẽ cực mỏi mệt buồn ngủ, việc tiến vào Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo cũng chịu ảnh hưởng lớn.
Không người nào biết, vì sao năm đó Thái Tông Hoàng Đế lại định ra quy củ này, chỉ có thể quy kết cho vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất này muốn thông qua thủ đoạn này, tăng cường sự trung thanh của người đứng đầu Đại Triều Thí với triều đình.
Chẳng qua theo năm tháng trôi qua, quy củ chỉ còn là quy củ, bị rất nhiều người phai nhạt như không thấy, chỉ có với Trần Trường Sinh mà nói, quy củ này không đơn giản là quy củ mà là chuyện trọng yếu nhất, là nguyên nhân duy nhất để hắn rời khỏi Tây Ninh, đi vào kinh đô, tiến vào Quốc Giáo Học Viện, tham gia Đại Triều Thí, trải qua nhiều mưa gió và nguy hiểm như vậy.
Dưới vô số ánh mắt đưa tiễn, hắn đi vào cửa cung đen tối u lãnh.
Có một thái giám chỉ đường hướng vào chỗ sâu nhất, đi qua Hàm Quang điện, đi qua hoang viên, đó đều là những nơi hắn từng đi qua, sau đó hắn nhìn thấy bức thành cung xa xa phía Tây cùng với thanh đằng cuộn trên tường, biết bên kia đó là Quốc Giáo Học Viện và Bách Thảo Viên.
Càng đi sâu vào trong hoàng cung càng an tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, lúc trước ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy cung nữ thái giám nhưng giờ chẳng còn thấy ai, tiếng lễ nhạc càng lúc càng mờ nhạt mù mịt, dường như biến thành âm thanh của thế giới khác, mãi đến cuối cùng hoàn toàn biến mất, hoàn toàn tĩnh lặng.
Tên thái gíam kia chẳng rõ lặng yên rời đi lúc nào.
Chỉ còn lại có một mình Trần Trường Sinh và một tòa lầu.
Tòa lầu cao cô linh ở phía trước, không thể nào sai, đây là Lăng Yên các.
Không cần chỉ dẫn, hắn cũng không lạc đường, bởi vì đường đi thông vào Lăng Yên các chỉ có một .
Lăng Yên các rất cao, con đường kia rất thẳng, do vô số thềm đá tạo thành.
Bóng đêm bao phủ kinh đô, trời đầy sao tái nhập nhân gian.
Tinh quang rơi trên thềm đá tạo thành một tầng sáng, từ phía dưới nhìn lên, thềm đá dường như không có điểm cuối, thẳng như muốn đi tới chỗ cao nhất trên bầu trời đêm.
Trần Trường Sinh không chút do dự đi theo thềm đá hướng vào trong Lăng Yên các. Cước bộ của hắn rất ổn định nhưng không chậm, hai tay buông xuống nắm thành quyền, đại biểu cho sự khẩn trương và chờ mong.
Một cơn gió đêm thổi tới làm quần áo của hắn bay bay phấp phới.