Một kiếm này thật cường đại.
Trần Trường Sinh nghĩ tới một kiếm lúc trước của Cẩu Hàn Thực, im lặng nghĩ, nếu thời điểm cuối cùng Cẩu Hàn Thực không thu chiêu, có thể mình thật sự thua.
– Vì sao ngươi lại lui về sau?
Hắn nhìn Cẩu Hàn Thực nghiêm túc hỏi.
Cẩu Hàn Thực ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Một kiếm này của ta là dùng để cắt cháo lạnh đấy.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi:
– Sau đó?
– Cháo lạnh năm đó đều là do mẫu thân của ta nấu.
– Tiếp đó?
Cẩu Hàn Thực nói:
– Người còn sống nên ta phải còn sống.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lút, nói:
– Thật có lỗi.
– Người thì sao? Ngươi là vì cái gì?
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn hỏi:
– Đứng đầu danh sách Đại Triều Thí đối với ngươi mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả sinh tử à?
Trần Trường Sinh hỏi ngược lại:
– Ngươi thì sao? Đối với ngươi mà nói có trọng yếu không?
Cẩu Hàn Thực nói:
– Đối với mỗi người tu hành mà nói, loại vinh quang này đều là trọng yếu, hơn nữa vị trí đứng đầu danh sách hai giới của Ly Sơn Kiếm Tông cũng không thể bị chặt đứt bởi nhị sư huynh ta.
– Thì ra là thế.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Thật có lỗi, đứng đầu danh sách Đại Triều Thí với ta mà nói rất quan trọng, cho nên ta không thể lui, ta không có đường lui, mà ngươi lại có đường lui, cho nên đây đối với bản thân ngươi rất không công bằng.
Cẩu Hàn Thực nói:
– Ta không hiểu ý tứ của ngươi lắm, nhưng không biết vì sao, mơ hồ có thể cảm giác được.
Trần Trường Sinh nâng đoản kiếm trong tay lên, chỉ về hướng xéo, nói:
– Đối chiến lúc trước, Trang Hoán Vũ từng nói với ta, đầu trọc không sợ bị nắm tóc- mà vua cũng sẽ thua thằng liều, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hắn nói đúng.
Cát vàng khẽ bay, tiếng ve kêu bên ngoài Lâu càng thêm nóng nảy, đám mây trên bầu trời bất ổn. Nhìn tư thế của hắn, cảm thụ được kiếm ý của hắn, Cẩu Hàn Thực mơ hồ đoán được thứ gì đó, vẻ mặt liền khẽ biến.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói rất nghiêm túc:
– Ta thật sự không có đường lui, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể mất đi, cho nên ta không sợ cho dù mất giày thì cuối cùng ta vẫn còn cái chân trần.
Cẩu Hàn Thực nói:
– Giày đối với loại người như chúng ta mà nói vốn là rất xa xỉ.
– Cho nên ta mới nói xin lỗi với ngươi.
Trần Trường Sinh nói.
Ở ngoài Tẩy Trần Lâu, Đường Tam Thập Lục giải thích chiến lược rất rõ ràng cho hắn, động trước rồi dùng tình, hiểu rồi mới nói lý, muốn thắng phải dùng lực, dùng đầu suy nghĩ, sau đó mới thử kiếm. Nhưng Trần Trường Sinh lại không làm như vậy, mãi tới lúc này mới bắt đầu nghiêm túc giao lưu với Cẩu Hàn Thực, bởi vì cái này đại biểu cho sự tôn trọng, sở dĩ lúc này mói gọi là bắt đầu bởi vì hắn có thể cảm giác được thắng bại chỉ ở trong một kiếm này.
Cẩu Hàn Thực nói:
– Kiếm tiếp theo ta dùng Phu Tử kiếm, ngươi thì sao?
Trần Trường Sinh nói:
– Chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm.
Cẩu Hàn Thực biết từ đầu tới giờ mình đều không đoán sai.
Hắn trầm mặc một thời gian, nhìn lên bầu trời xanh bên ngoài Lâu, cảm thấy có chút đói, muốn ăn chút cháo.
Qua một thời gian sau, hắn lắc lắc đầu, thu hồi thanh kiếm vào trong vỏ, xoay người rời khỏi Tẩy Trần Lâu.
Trong Lâu chỉ còn lại Trần Trường Sinh. Hắn nhìn phía trước không một bóng người, nhìn vách đá xám trắng phía đối diện, khẽ nghiêng đầu, dường như có chút ngơ ngẩn.
Vô cùng an tĩnh, không hề có một âm thanh nào.
Hắn nhìn một thời gian mới tỉnh hồn lại, cảm thấy có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Hắn lui về phía sau mấy bước, dựa vào vách tường, chậm rãi cất đoản kiếm vào trong vỏ. Sau đó hắn lại ngồi xuống, xoa xoa cái trán, lại phân không rõ phía trên tay áo là máu hay là mồ hôi.
Tẩy Trần Lâu một mảnh an tĩnh, bất kể là dưới lầu hay là trên lầu.
Không ai biết nên đánh giá cuộc chiến đấu này như thế nào là đúng nhất, cho nên thật lâu về sau, Giáo Chủ đại nhân Mai Lý Sa mới thở dài nói:
– Rất giỏi.
Hai chữ kia là nói Trần Trường Sinh, cũng nói cht—— Trần Trường Sinh rất giỏi, ở chỗ khi đối mặt với sinh tử hắn laị có biểu hiện bình tĩnh như thế, chất phác, cho nên rất đáng sợ; Cẩu Hàn Thực rất giỏi, ở chỗ thởi khắc đối mặt với việc trọng yếu nhất trong kiếp sống tu hành, hắn vẫn có thể bình tâm tĩnh khí, dùng lý trí chuyển hóa nhiệt huyết của người trẻ tuổi thành một loại lực lượng khác, lực lượng phóng khí.
Đối chiến Đại Triều Thí năm nay cuối cùng đã kết thúc như vậy, lấy việc Cẩu Hàn Thực rời khỏi mà chấm dứt, Đại Triều Thí quyết ra người đứng đầu danh sách, tâm tình các đại nhân vật lại vẫn phức tạp như cũ, vô cùng phức tạp.
Mưa phùn dừng lại, tạo ra vài tàn ảnh, ánh mặt trời dần sáng rực, xuyên qua cửa sổ dừng ở trên mặt mọi người, mặt Mai Lý Sa không chút cảm xúc, dường như không hề suy nghĩ gì, mặt Mạc Vũ không chút cảm xúc, không biết nàng đang suy nghĩ gì, mặt Từ Thế Tích không chút cảm xúc, rất nhiều người đều biết hắn suy nghĩ cái gì, còn mặt của hai vị Đại Giáo Chủ thánh đường lại không chút thay đổi là bởi vì bọn họ cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Cẩu Hàn Thực đi ra khỏi Tẩy Trần Lâu, đứng ở trên thềm đá, không để ý mọi ánh mắt đang nhìn mình, cũng không bước nhanh tìm các sư đệ nói chuyện mà là nhìn về phía không trung trên đỉnh đầu.
Ở sâu bên trong Ly Cung, Giáo Hoàng đại nhân nhìn bọt nước trên mặt Thanh Diệp, lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, rất cẩn thận mà lau đi bọt nước.
Theo sự di chuyện chậm rãi của bàn tay Giáo Hoàng đại nhân, không trung trong cung cũng phát sinh biến hóa.
Cẩu Hàn Thực nhìn thấy đám vũ vân bị lau đi, không trung lại một lần nữa trở lại xanh thẳm, lòng dạ cũng theo đó mà phấn khởi lên, cảm xúc tiêu cực theo mấy kiếm vừa rồi ở trong Tẩy Trần Lâu cũng dần dần tiêu tan.
Ngoài Tẩy Trần Lâu, tất cả thí sinh đều nhìn chằm chằm cánh cửa trên thềm đá kia.
Bọn họ nhìn thấy Cẩu Hàn Thực đi ra. Một lát sau, Trần Trường Sinh cũng đi ra…. Chính xác hơn là, hắn bị nhóm Giáo Sĩ Ly Cung dùng cáng nâng đi ra, sau đó Giáo Sĩ Ly Cung tuyên bố kết quả sau cùng.
Trần Trường Sinh thắng sao?
Thiếu niên Học Viện Quốc Giáo này thật sự đứng đầu danh sách Đại Triều Thí à?
Ngoài Tẩy Trần Lâu một mãnh tĩnh mịch, sau đó ầm một tiếng nổ tung.
Trong số đám thí sinh, rất nhiều người sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Tông Tự Sở và học sinh của Ly Cung Phụ Viện mấy ngày trước đã không ngừng trào phúng Trần Trường Sinh ở trên thần đạo.
Vị tiểu sư muội của Thánh Nữ, Phong Diệp Tiểu Liên lại khiếp sợ không biết phải nói như thế nào.
Ở bên trong bỗng nhiên vang lên thanh âm la lớn.
Đường Tam Thập Lục và Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá nhanh chóng chạy tới trước Tẩy Trần Lâu.
Đến khi tới trước lầu, sau khi xác nhận kết quả của trận chiến, Đường Tam Thập Lục đầu tiên là an tĩnh một lát, sau đó cất tiếng cười to lên. Thời điểm hắn cười còn cố ý đỡ eo, nhìn từng thí sinh đã từng coi thường không thèm để ý tới Trần Trường Sinh lúc trước, cười vô cùng kiêu ngạo, bởi vì hắn thật sự rất đắc ý, rất kiêu ngạo.
line-break’>