Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 86: Trực kiếm

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Quan Bạch đưa ra ý kiến của mình, hiện tại phải xem Trần Trường Sinh có muốn tiếp nhận hay không.

Đối với hắn mà nói, đây đúng là một vấn đề tương đối phiền toái, ở rất nhiều người xem ra, ít nhất hôm nay hắn không nên xuất thủ.

Quan Bạch cũng không phải là Tụ Tinh cảnh sơ cảnh bình thường từng thua ở dưới kiếm của hắn, mà là kiếm đạo cao thủ thật sự, cảnh giới tu vi hơn xa Trần Trường Sinh. Quan trọng hơn là, Quan Bạch không biết bởi vì duyên cớ nào đó đã bị trọng thương, bị chặt đứt cánh tay phải, cho dù như hắn nói một năm qua đã luyện kiếm tay trái, cũng không thể nào khôi phục thực lực như lúc ban đầu, Trần Trường Sinh cho dù đem hết toàn lực thắng được đối phương, cũng sẽ không có chút vẻ vang nào.

Hắn là Giáo Hoàng tương lai, thắng, chỉ có thể nhận lấy chê trách, thua, lại vô cùng mất mặt, phương pháp tốt nhất chính là không chấp nhận khiêu chiến của đối phương.

Không khí rất an tĩnh, tất cả mọi người nhìn Trần Trường Sinh, đang đợi quyết định của hắn, không người nào dám thúc dục hắn, nhưng an tĩnh cùng tầm mắt lúc này, cũng là một loại áp lực vô hình.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng ở sau lớp lụa trắng kia vang lên: “Con đường tu đạo dài dòng, nhưng nếu đã cất bước, làm thế nào còn có thể dừng lại, chỉ cần ngươi không ngừng đi, luôn luôn có ngày đi tới, không cần để ý sớm muộn, càng không cần để ý thắng bại, lại không cần bởi vì thế gian báng dự mà loạn tâm, chẳng lẽ bây giờ ngươi ngay cả chuyện này còn thấy không rõ lắm ư?”

Người có thể sử dụng loại khẩu khí này nói với Trần Trường Sinh, thế gian hiện tại không có hơn mười người, lúc này có mặt, chỉ có Thiên Cơ lão nhân và… Từ Hữu Dung mới có tư cách ấy.

Người nói chuyện là Từ Hữu Dung, thanh âm của nàng có thể nói là trong trẻo, cũng có thể nói là lạnh lùng, không có cảm xúc quá mức minh xác.

Rất nhiều người theo tiếng nói nhìn về phía sau lụa trắng trên đài cao, nhìn bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện, trong lòng sinh ra cảm xúc khác thường, bởi vì vậy không khí trở nên có chút quái dị.

Lời nói này của Từ Hữu Dung, tựa như là khích lệ, nhưng nếu như từ một góc độ khác đánh giá, càng giống như khích tướng, thậm chí có thể nói là giễu cợt.

Mọi người nghĩ đến điểm này, không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái, nghĩ thầm cho dù là Thánh Nữ đạo tâm sáng sủa, ở kinh đô nhục nhã vì bị từ hôn, vẫn sẽ có chút ít oán khí a.

Ly Sơn kiếm tông mọi người nghe lời này, nhưng sinh ra nhiều ý khác hơn.

Quan Phi Bạch nhìn Cẩu Hàn Thực có chút không xác định nói: “Nhìn phản ứng của sư muội, đại sư huynh… Hẳn là còn có cơ hội sao?”

Cẩu Hàn Thực đọc một lượt Đạo Tàng, nhưng thực sự không rõ đối với những chuyện này.

Lúc này người hiểu được chân tướng sự tình, chẳng qua chỉ có một mình Đường Tam Thập Lục, hắn nhìn thần sắc trên mặt mọi người, còn có động tĩnh Ly Sơn kiếm tông bên kia, khóe môi vén lên thành nụ cười lạnh, mang theo giễu cợt như muốn nói, các ngươi những người này làm sao hiểu được đôi vợ chồng son này tán tỉnh nhau cùng biểu diễn ân ái chứ.

Mọi người cho là những lời này của Từ Hữu Dung là đang cười nhạo Trần Trường Sinh.

Đường Tam Thập Lục biết không phải vậy, Trần Trường Sinh chính mình dĩ nhiên càng thêm biết không phải, hắn hiểu được ý của nàng.

Tu đạo cần chính là không ngừng tôi luyện, tiến bộ cần chính là không ngừng khiêu chiến, thắng bại cũng không quan trọng, báng dự lại càng không sao cả.

Nếu như hắn muốn phá cảnh, cần phải học được không để ý hết thảy, trở về đến bản chất tu đạo.

Thông qua cảm ngộ cuộc sống, thông qua chiến đấu thu hoạch cảm giác vượt xa bình thường, thông qua sinh tử lớn nhất áp lực đạt được lực lượng tinh thần cường đại.

Hắn không nhìn nàng sau lụa trắng, mà là nhìn chút ít sương mù sau hồ, cuối cùng thu hồi tầm mắt, nhìn về Quan Bạch trên thạch bình.

Gió hồ nhẹ phẩy, thổi lên bụi đất trên phiến đá, thổi bay đi phiến lá, ngoài ra còn có tay áo của hắn.

Hắn đi tới thạch bình, đi tới trước người Quan Bạch.

Đây là rất nhiều người lần đầu tiên thấy hắn từ khoảng cách gần.

Mọi người phát hiện Trần Trường Sinh trong truyền thuyết, dáng vẻ cũng không anh tuấn, nhưng mặt mày vô cùng sạch sẽ, còn mang theo chút ít ngây ngô.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như là một trận gió xuân thanh tân, tự có vẻ thoát trần.

Trong đám người vang lên tiếng nghị luận cảm khái còn có ca ngợi.

Quan Bạch rất bình tĩnh, không nói thêm gì nữa, tự bên hông gỡ xuống trường kiếm, nắm trong tay, giơ tới không trung trước người.

Hắn hiện tại chỉ còn lại một tay, làm sao rút kiếm?

Tay của hắn chậm rãi dời lên trên, đi tới chỗ chuôi kiếm, đốt ngón tay khẽ dùng sức, nắm chặt.

Cùng với thanh âm ma sát, vỏ kiếm chậm rãi trôi xuống, lộ ra thân kiếm sáng ngời.

Hình ảnh này rất đẹp.

Giống như là mặt hồ mấy chục mẫu rêu xanh, bị một cơn gió lớn chậm chạp cuộn lên, sau đó mang đi.

Càng giống là một vị tướng quân huyết chiến giữa cát vàng, chậm chạp mà kiên định cởi xuống khôi giáp trên người, lộ ra thân thể tràn đầy lực lượng.

Đây chính là tháo giáp.

Tháo giáp cũng không có nghĩa là về vườn, cũng có thể là mở đầu cho một cuộc chiến đấu long trọng.

Hoặc là nói, đây là một chiến đấu trở về bản chất, thậm chí mang theo chút ngây thơ.

Cuộc chiến đấu này không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ nhân tố bên ngoài nào, không có ích lợi trận doanh gút mắt, không có gì cá độ cùng tiền đánh cuộc, chỉ là chiến đấu đơn thuần.

So sánh chính là mạnh yếu, tranh giành chính là thắng bại, muốn chính là thống khoái.

Chỉ là một hình ảnh đơn giản kiếm rời khỏi vỏ, Quan Bạch đem tâm ý cùng chiến ý của mình triển lộ không bỏ sót.

Rất nhiều người mắt sáng rực lên.

Nhất là người tu đạo giống như Quan Phi Bạch.

Ai không thích chiến đấu như vậy chứ?

Cho dù ngay cả Đường Tam Thập Lục cũng cảm thấy thân thể có chút nóng lên, trong vô thức đi tới gần hơn, đi tới bên cạnh mọi người của Ly Sơn kiếm tông, muốn tới gần cuộc chiến đấu này hơn chút ít.

Chỉ có Chiết Tụ không có phản ứng gì, vẫn vẻ mặt hờ hững, không hề có chút hứng thú nào, không giống như thế nhân tưởng tượng, hắn thật ra không thích chiến đấu, theo hắn, mục đích của chiến đấu là vì giết chết địch nhân, thắng bại, thống khoái chuyện này, thật sự là chuyện vô vị.

Sau một khắc, chiến ý được thắp lên trong đám người đang xem cuộc chiến, nhanh chóng biến mất.

Ánh sáng trong mắt Quan Phi Bạch đám người trong nháy mắt biến mất, biến thành cảm xúc kinh ngạc hoặc là thất bại.

Bởi vì một đạo kiếm ý xuất hiện ở đỉnh Hàn Sơn.

Đạo kiếm ý này đến từ kiếm trong tay Quan Bạch, đến từ lông mày cùng mắt, đến từ tóc đen thắt chặt, cũng đến từ trống rỗng ống tay áo, đến từ mỗi một chỗ trên thân thể của hắn.

Đạo kiếm ý này vô cùng lành lạnh, vô cùng phong duệ, chút ít đá sỏi cùng vụn cỏ lúc trước bị kiếm của Lương Bán Hồ cùng Quan Phi Bạch chém vỡ, lại bị chém nhỏ hơn.

Nước hồ cùng gió hồ từng bị chém đứt, sau đó trở lại như lúc ban đầu, lần nữa bị chém đứt, xuất hiện vô số vết rách, hơn nữa nhất thời vô pháp phục hồi như cũ, hình ảnh nhìn có chút thần diệu.

Kiếm ý thật cường đại, chính là cao ngạo tự tin như Quan Phi Bạch cùng Đường Tam Thập Lục, không thừa nhận cũng không được, chính mình căn bản không phải đối thủ của đạo kiếm ý này.

Trong đám người vang lên một mảnh kinh hô, sau đó nhanh chóng trở nên càng thêm an tĩnh.

Toàn bộ tầm mắt cũng rơi vào trên người Quan Bạch, tràn đầy khiếp sợ cùng kính sợ.

Không hổ là cường giả trên Tiêu Dao Bảng, Thiên Đạo viện đại danh, Quan Bạch mật một cánh tay, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng mà giới chẳng những không giảm xuống, thậm chí lĩnh ngộ trên kiếm đạo càng tăng thêm một bước!

Tựa như Từ Hữu Dung lúc trước đã nói với Trần Trường Sinh, cơ duyên thường thường đến từ chính ngăn trở, đột phá thường thường đến từ khảo nghiệm sinh tử.

Năm ngoái ở kinh đô, bởi vì thảm cảnh của con chó hoang trong ngõ, Quan Bạch không chịu để cho lão đạo cô kia rời đi, sau đó hắn gặp phải nhục nhã cùng đả kích lớn nhất từ trước tới nay trong cuộc đời này.

Hắn rời đi kinh đô, ẩn cư ở sơn thôn vắng vẻ, dùng nửa năm hồi phục thương thế, sau đó bắt đầu tĩnh ngộ.

Ở bên bờ suối nhỏ dưới vách núi, ở bên hồ nước sau nông trại, hắn rất bình tĩnh mà nghiêm túc suy tư thời gian rất lâu.

Hắn xác nhận chính mình đêm đó không làm gì sai, đừng bảo hắn lúc ấy đã là cường giả trên Tiêu Dao bảng, cho dù vẫn là hài đồng năm sáu tuổi chưa biết tu hành, cũng sẽ đứng ra.

Bởi vì chuyện này rất đúng, là chuyện phải làm, làm sao có thể coi như không có , cần gì để ý lão đạo cô kia là ai? Vì sao phải hối hận?

Không, dứt khoát.

Quan Bạch cũng không biết, hắn ở bên khe suối cùng hồ nước vừa nghĩ thông suốt vấn đề này, rất nhiều năm trước, một người tên là Vương Phá, từng tại hoang dã nơi Thiên Lương quận cũng từng nghĩ tới.

Vương Phá đang sau khi thông suốt vấn đề này, rốt cục có đao đạo của mình.

Loại đao đạo này mặc dù còn xa không cường đại kinh khủng bằng đao đạo của Chu Độc Phu, nhưng từ cảnh giới đi lên mà nói, đã có đủ tư cách đánh đồng.

Loại đao đạo này tên là thẳng.

Quan Bạch thông suốt vấn đề này, từ đây hắn cũng có kiếm đạo của mình, cũng gọi là thẳng.

Ngày đó bên khe suối phong diệp khắp núi, bên hồ nước ve mùa đông không kêu, kiếm đạo của hắn đã đại thành.

Trần Trường Sinh cảm thụ được kiếm ý của Quan Bạch, sinh lòng bội phục.

Hắn coi Vương Phá là thần tượng, có thể nào không thích loại kiếm ý này.

Hơn nữa hắn mơ hồ biết Quan Bạch ban đầu ở trong kinh đô đã gặp phải chuyện gì.

Hắn rất bội phục đối phương có thể trong một năm ngắn ngủi, từ cụt tay trọng thương khôi phục, thậm chí kiếm đạo cảnh giới còn hơn ban đầu, hắn càng thêm bội phục nguyên nhân mà đối phương bị thương.

Nhân vật như thế, kiếm ý như thế, dĩ nhiên chỉ có thể là thẳng.

Oanh một tiếng, cánh đồng tuyết trong thân thể của hắn bắt đầu dữ dằn thiêu đốt, biến thành vô số chân nguyên, thông qua kinh mạch hẹp hòi, chuyển vận hướng các nơi.

Thân thể của hắn ở trên thạch bình biến thành một đạo tàn ảnh, biến thành một đường thẳng tắp, đi tới trước người Quan Bạch một kiếm đâm ra.

Một kiếm này, vô cùng thẳng.

Quan Bạch đưa ra ý kiến của mình, hiện tại phải xem Trần Trường Sinh có muốn tiếp nhận hay không.

Đối với hắn mà nói, đây đúng là một vấn đề tương đối phiền toái, ở rất nhiều người xem ra, ít nhất hôm nay hắn không nên xuất thủ.

Quan Bạch cũng không phải là Tụ Tinh cảnh sơ cảnh bình thường từng thua ở dưới kiếm của hắn, mà là kiếm đạo cao thủ thật sự, cảnh giới tu vi hơn xa Trần Trường Sinh. Quan trọng hơn là, Quan Bạch không biết bởi vì duyên cớ nào đó đã bị trọng thương, bị chặt đứt cánh tay phải, cho dù như hắn nói một năm qua đã luyện kiếm tay trái, cũng không thể nào khôi phục thực lực như lúc ban đầu, Trần Trường Sinh cho dù đem hết toàn lực thắng được đối phương, cũng sẽ không có chút vẻ vang nào.

Hắn là Giáo Hoàng tương lai, thắng, chỉ có thể nhận lấy chê trách, thua, lại vô cùng mất mặt, phương pháp tốt nhất chính là không chấp nhận khiêu chiến của đối phương.

Không khí rất an tĩnh, tất cả mọi người nhìn Trần Trường Sinh, đang đợi quyết định của hắn, không người nào dám thúc dục hắn, nhưng an tĩnh cùng tầm mắt lúc này, cũng là một loại áp lực vô hình.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng ở sau lớp lụa trắng kia vang lên: “Con đường tu đạo dài dòng, nhưng nếu đã cất bước, làm thế nào còn có thể dừng lại, chỉ cần ngươi không ngừng đi, luôn luôn có ngày đi tới, không cần để ý sớm muộn, càng không cần để ý thắng bại, lại không cần bởi vì thế gian báng dự mà loạn tâm, chẳng lẽ bây giờ ngươi ngay cả chuyện này còn thấy không rõ lắm ư?”

Người có thể sử dụng loại khẩu khí này nói với Trần Trường Sinh, thế gian hiện tại không có hơn mười người, lúc này có mặt, chỉ có Thiên Cơ lão nhân và… Từ Hữu Dung mới có tư cách ấy.

Người nói chuyện là Từ Hữu Dung, thanh âm của nàng có thể nói là trong trẻo, cũng có thể nói là lạnh lùng, không có cảm xúc quá mức minh xác.

Rất nhiều người theo tiếng nói nhìn về phía sau lụa trắng trên đài cao, nhìn bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện, trong lòng sinh ra cảm xúc khác thường, bởi vì vậy không khí trở nên có chút quái dị.

Lời nói này của Từ Hữu Dung, tựa như là khích lệ, nhưng nếu như từ một góc độ khác đánh giá, càng giống như khích tướng, thậm chí có thể nói là giễu cợt.

Mọi người nghĩ đến điểm này, không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái, nghĩ thầm cho dù là Thánh Nữ đạo tâm sáng sủa, ở kinh đô nhục nhã vì bị từ hôn, vẫn sẽ có chút ít oán khí a.

Ly Sơn kiếm tông mọi người nghe lời này, nhưng sinh ra nhiều ý khác hơn.

Quan Phi Bạch nhìn Cẩu Hàn Thực có chút không xác định nói: “Nhìn phản ứng của sư muội, đại sư huynh… Hẳn là còn có cơ hội sao?”

Cẩu Hàn Thực đọc một lượt Đạo Tàng, nhưng thực sự không rõ đối với những chuyện này.

Lúc này người hiểu được chân tướng sự tình, chẳng qua chỉ có một mình Đường Tam Thập Lục, hắn nhìn thần sắc trên mặt mọi người, còn có động tĩnh Ly Sơn kiếm tông bên kia, khóe môi vén lên thành nụ cười lạnh, mang theo giễu cợt như muốn nói, các ngươi những người này làm sao hiểu được đôi vợ chồng son này tán tỉnh nhau cùng biểu diễn ân ái chứ.

Mọi người cho là những lời này của Từ Hữu Dung là đang cười nhạo Trần Trường Sinh.

Đường Tam Thập Lục biết không phải vậy, Trần Trường Sinh chính mình dĩ nhiên càng thêm biết không phải, hắn hiểu được ý của nàng.

Tu đạo cần chính là không ngừng tôi luyện, tiến bộ cần chính là không ngừng khiêu chiến, thắng bại cũng không quan trọng, báng dự lại càng không sao cả.

Nếu như hắn muốn phá cảnh, cần phải học được không để ý hết thảy, trở về đến bản chất tu đạo.

Thông qua cảm ngộ cuộc sống, thông qua chiến đấu thu hoạch cảm giác vượt xa bình thường, thông qua sinh tử lớn nhất áp lực đạt được lực lượng tinh thần cường đại.

Hắn không nhìn nàng sau lụa trắng, mà là nhìn chút ít sương mù sau hồ, cuối cùng thu hồi tầm mắt, nhìn về Quan Bạch trên thạch bình.

Gió hồ nhẹ phẩy, thổi lên bụi đất trên phiến đá, thổi bay đi phiến lá, ngoài ra còn có tay áo của hắn.

Hắn đi tới thạch bình, đi tới trước người Quan Bạch.

Đây là rất nhiều người lần đầu tiên thấy hắn từ khoảng cách gần.

Mọi người phát hiện Trần Trường Sinh trong truyền thuyết, dáng vẻ cũng không anh tuấn, nhưng mặt mày vô cùng sạch sẽ, còn mang theo chút ít ngây ngô.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như là một trận gió xuân thanh tân, tự có vẻ thoát trần.

Trong đám người vang lên tiếng nghị luận cảm khái còn có ca ngợi.

Quan Bạch rất bình tĩnh, không nói thêm gì nữa, tự bên hông gỡ xuống trường kiếm, nắm trong tay, giơ tới không trung trước người.

Hắn hiện tại chỉ còn lại một tay, làm sao rút kiếm?

Tay của hắn chậm rãi dời lên trên, đi tới chỗ chuôi kiếm, đốt ngón tay khẽ dùng sức, nắm chặt.

Cùng với thanh âm ma sát, vỏ kiếm chậm rãi trôi xuống, lộ ra thân kiếm sáng ngời.

Hình ảnh này rất đẹp.

Giống như là mặt hồ mấy chục mẫu rêu xanh, bị một cơn gió lớn chậm chạp cuộn lên, sau đó mang đi.

Càng giống là một vị tướng quân huyết chiến giữa cát vàng, chậm chạp mà kiên định cởi xuống khôi giáp trên người, lộ ra thân thể tràn đầy lực lượng.

Đây chính là tháo giáp.

Tháo giáp cũng không có nghĩa là về vườn, cũng có thể là mở đầu cho một cuộc chiến đấu long trọng.

Hoặc là nói, đây là một chiến đấu trở về bản chất, thậm chí mang theo chút ngây thơ.

Cuộc chiến đấu này không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ nhân tố bên ngoài nào, không có ích lợi trận doanh gút mắt, không có gì cá độ cùng tiền đánh cuộc, chỉ là chiến đấu đơn thuần.

So sánh chính là mạnh yếu, tranh giành chính là thắng bại, muốn chính là thống khoái.

Chỉ là một hình ảnh đơn giản kiếm rời khỏi vỏ, Quan Bạch đem tâm ý cùng chiến ý của mình triển lộ không bỏ sót.

Rất nhiều người mắt sáng rực lên.

Nhất là người tu đạo giống như Quan Phi Bạch.

Ai không thích chiến đấu như vậy chứ?

Cho dù ngay cả Đường Tam Thập Lục cũng cảm thấy thân thể có chút nóng lên, trong vô thức đi tới gần hơn, đi tới bên cạnh mọi người của Ly Sơn kiếm tông, muốn tới gần cuộc chiến đấu này hơn chút ít.

Chỉ có Chiết Tụ không có phản ứng gì, vẫn vẻ mặt hờ hững, không hề có chút hứng thú nào, không giống như thế nhân tưởng tượng, hắn thật ra không thích chiến đấu, theo hắn, mục đích của chiến đấu là vì giết chết địch nhân, thắng bại, thống khoái chuyện này, thật sự là chuyện vô vị.

Sau một khắc, chiến ý được thắp lên trong đám người đang xem cuộc chiến, nhanh chóng biến mất.

Ánh sáng trong mắt Quan Phi Bạch đám người trong nháy mắt biến mất, biến thành cảm xúc kinh ngạc hoặc là thất bại.

Bởi vì một đạo kiếm ý xuất hiện ở đỉnh Hàn Sơn.

Đạo kiếm ý này đến từ kiếm trong tay Quan Bạch, đến từ lông mày cùng mắt, đến từ tóc đen thắt chặt, cũng đến từ trống rỗng ống tay áo, đến từ mỗi một chỗ trên thân thể của hắn.

Đạo kiếm ý này vô cùng lành lạnh, vô cùng phong duệ, chút ít đá sỏi cùng vụn cỏ lúc trước bị kiếm của Lương Bán Hồ cùng Quan Phi Bạch chém vỡ, lại bị chém nhỏ hơn.

Nước hồ cùng gió hồ từng bị chém đứt, sau đó trở lại như lúc ban đầu, lần nữa bị chém đứt, xuất hiện vô số vết rách, hơn nữa nhất thời vô pháp phục hồi như cũ, hình ảnh nhìn có chút thần diệu.

Kiếm ý thật cường đại, chính là cao ngạo tự tin như Quan Phi Bạch cùng Đường Tam Thập Lục, không thừa nhận cũng không được, chính mình căn bản không phải đối thủ của đạo kiếm ý này.

Trong đám người vang lên một mảnh kinh hô, sau đó nhanh chóng trở nên càng thêm an tĩnh.

Toàn bộ tầm mắt cũng rơi vào trên người Quan Bạch, tràn đầy khiếp sợ cùng kính sợ.

Không hổ là cường giả trên Tiêu Dao Bảng, Thiên Đạo viện đại danh, Quan Bạch mật một cánh tay, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng mà giới chẳng những không giảm xuống, thậm chí lĩnh ngộ trên kiếm đạo càng tăng thêm một bước!

Tựa như Từ Hữu Dung lúc trước đã nói với Trần Trường Sinh, cơ duyên thường thường đến từ chính ngăn trở, đột phá thường thường đến từ khảo nghiệm sinh tử.

Năm ngoái ở kinh đô, bởi vì thảm cảnh của con chó hoang trong ngõ, Quan Bạch không chịu để cho lão đạo cô kia rời đi, sau đó hắn gặp phải nhục nhã cùng đả kích lớn nhất từ trước tới nay trong cuộc đời này.

Hắn rời đi kinh đô, ẩn cư ở sơn thôn vắng vẻ, dùng nửa năm hồi phục thương thế, sau đó bắt đầu tĩnh ngộ.

Ở bên bờ suối nhỏ dưới vách núi, ở bên hồ nước sau nông trại, hắn rất bình tĩnh mà nghiêm túc suy tư thời gian rất lâu.

Hắn xác nhận chính mình đêm đó không làm gì sai, đừng bảo hắn lúc ấy đã là cường giả trên Tiêu Dao bảng, cho dù vẫn là hài đồng năm sáu tuổi chưa biết tu hành, cũng sẽ đứng ra.

Bởi vì chuyện này rất đúng, là chuyện phải làm, làm sao có thể coi như không có , cần gì để ý lão đạo cô kia là ai? Vì sao phải hối hận?

Không, dứt khoát.

Quan Bạch cũng không biết, hắn ở bên khe suối cùng hồ nước vừa nghĩ thông suốt vấn đề này, rất nhiều năm trước, một người tên là Vương Phá, từng tại hoang dã nơi Thiên Lương quận cũng từng nghĩ tới.

Vương Phá đang sau khi thông suốt vấn đề này, rốt cục có đao đạo của mình.

Loại đao đạo này mặc dù còn xa không cường đại kinh khủng bằng đao đạo của Chu Độc Phu, nhưng từ cảnh giới đi lên mà nói, đã có đủ tư cách đánh đồng.

Loại đao đạo này tên là thẳng.

Quan Bạch thông suốt vấn đề này, từ đây hắn cũng có kiếm đạo của mình, cũng gọi là thẳng.

Ngày đó bên khe suối phong diệp khắp núi, bên hồ nước ve mùa đông không kêu, kiếm đạo của hắn đã đại thành.

Trần Trường Sinh cảm thụ được kiếm ý của Quan Bạch, sinh lòng bội phục.

Hắn coi Vương Phá là thần tượng, có thể nào không thích loại kiếm ý này.

Hơn nữa hắn mơ hồ biết Quan Bạch ban đầu ở trong kinh đô đã gặp phải chuyện gì.

Hắn rất bội phục đối phương có thể trong một năm ngắn ngủi, từ cụt tay trọng thương khôi phục, thậm chí kiếm đạo cảnh giới còn hơn ban đầu, hắn càng thêm bội phục nguyên nhân mà đối phương bị thương.

Nhân vật như thế, kiếm ý như thế, dĩ nhiên chỉ có thể là thẳng.

Oanh một tiếng, cánh đồng tuyết trong thân thể của hắn bắt đầu dữ dằn thiêu đốt, biến thành vô số chân nguyên, thông qua kinh mạch hẹp hòi, chuyển vận hướng các nơi.

Thân thể của hắn ở trên thạch bình biến thành một đạo tàn ảnh, biến thành một đường thẳng tắp, đi tới trước người Quan Bạch một kiếm đâm ra.

Một kiếm này, vô cùng thẳng.

Chọn tập
Bình luận