“Không biết.” Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: “Đã nửa năm không có tin tức gì.”
Quan Phi Bạch trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Ta cùng đi với các ngươi.”
Trần Trường Sinh có chút giật mình, Chiết Tụ cũng ngẩng đầu lên. Từ Thanh Đằng yến đến đại triêu thí rồi đến Thiên Thư lăng xem bia cho đến sau đó đi Hàn Sơn tham gia Chử Thạch đại hội, Đường Tam Thập Lục cùng Quan Phi Bạch chỉ cần gặp mặt sẽ cãi vã, giương cung bạt kiếm rất lợi hại, vì sao hắn lại muốn đi Vấn Thủy?
Nhìn ánh mắt hai người, Quan Phi Bạch có chút không được tự nhiên, nói: “Ta muốn tới để cười hắn vô dụng không được sao?”
“Được, tùy ngươi.” Trần Trường Sinh cười nói.
Chiết Tụ lắc đầu, nghĩ thầm cũng đã qua nhiều năm như thế, làm sao vẫn giữ tính cách như trẻ con vậy.
Trần Trường Sinh lại nói: “Ủng Lam quan bên kia làm sao bây giờ? Mặc dù nói Ly Sơn kiếm tông các ngươi chỉ nghe điều động không nghe tuyên, nhưng cũng không thể tự tiện rời đi.”
Quan Phi Bạch nói: “Trước đó đã nói rồi, xong xuôi chuyện này ta sẽ về Ly sơn, khi đến thành trấn ta để cho dịch trạm mang phong thư trở về là được.”
Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, hỏi: “Thì ra ngươi chuẩn bị trở về Ly sơn?”
“Nhị sư huynh lúc này chắc đã rời khỏi Ủng Tuyết quan, tất cả sư huynh đệ chúng ta đều sẽ trở về.”
“Bởi vì Ma tộc rút quân ư?”
“Có một phần là nguyên nhân này, chủ yếu là đại sư huynh sắp về Ly sơn.”
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi: “Những năm qua, sư huynh các ngươi đi đâu vậy?”
Tại trước mắt thế nhân, hắn đã biến mất ba năm, nhưng Thu Sơn Quân đã biến mất năm năm rồi.
Thu Sơn Quân đến tột cùng đi nơi nào, đây là chuyện tất cả mọi người thật sự rất tò mò.
“Chúng ta cũng không biết.”
Quan Phi Bạch nhìn Trần Trường Sinh muốn nói cái gì đó, cuối cùng không nói gì.
Cho dù ai tới nghĩ, Thu Sơn Quân biến mất tất nhiên là liên quan tới hắn, chính xác hơn, có liên quan tới hôn ước của hắn cùng Từ Hữu Dung. Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Ta chưa từng gặp Thu Sơn Quân, nhưng nếu như hắn đúng như các ngươi hình dung, ta tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì tình mà tị thế.”
…
…
Bóng đêm sâu đậm, tinh quang rực rỡ.
Đứng ở đỉnh núi có thể thấy rõ ràng rất nhiều phong cảnh trên mặt đất.
Ở ngoài Hán Thu thành, lấy đạo sơn lĩnh này làm ranh giới, thế giới chia làm hai nửa, một bên là nước sông bồi đắp vô số năm tạo thành đồng cỏ phì nhiêu, ở trong thời tiết rét đậm, vẫn bảo lưu chút màu xanh, không có cảm giác hoang vu, một bên lại là do tảng đá tạo thành sơn cốc cùng sa mạc không có chút sinh cơ nào, hoang vu tới cực điểm.
Muốn đi Vấn Thủy, từ bên nào đi cũng có thể.
La Bố không biết Trần Trường Sinh lựa chọn thế nào, hắn lúc này muốn biết chính là, trong núi rừng chút ít người đuổi giết kia, sẽ lựa chọn làm sao.
Bên trong người đuổi giết có rất nhiều cao thủ cường giả, một phần đến từ Đường gia, một phần đến từ Ngô gia, một phần đến từ Mộc Thác gia, còn có một bộ phận đến từ gia tộc của hắn.
Nói đơn giản một chút, những người này là lực lượng tinh nhuệ của tứ đại thế gia.
Nếu như Trần Trường Sinh thật sự bị những người truy tung này chặn lại , không ai dự liệu được kết cục cuối cùng.
Dưới ánh sao núi rừng tràn đầy một loại mỹ cảm hư ảo không hề chân thật, chuyện xảy ra kế tiếp, để cho La Bố cũng cảm thấy có chút không thật.
Người đuổi giết đến từ tứ đại thế gia, không lựa chọn bất kỳ một con đường nào, sau khi nhận được phía trước mấy kỵ thám báo hồi báo, trải qua một phen thương nghị, dọc theo đường cũ rút lui trở về.
La Bố đối với phong cách hành sự cẩn thận bảo thủ mấy thế gia này vô cùng hiểu rõ, hơi chút nghĩ ngợi đã đoán được chuyện gì có thể xảy ra.
Đám người đuổi giết này không cách nào xác nhận Trần Trường Sinh lựa chọn con đường nào, muốn tiếp tục truy kích cần phải chia ra. Nghe ra đây tựa hồ là vấn đề số học rất đơn giản, chia ra làm hai là được, nhưng ngươi lừa ta gạt ở giữa các thế gia để cho bài toán này trở nên phức tạp. Hơn nữa bọn họ không có lòng tin chỉ dùng một nửa nhân thủ là có thể đem Trần Trường Sinh giết chết.
Vấn đề quan trọng hơn, thám báo hồi báo thủ thế rất rõ ràng, dọc theo con đường trên sông đi phía nam tình hình có biến.
Như vậy bọn họ nhất định phải suy nghĩ, có phải là cái bẫy Quốc Giáo bố trí hay không?
…
…
La Bố liếc nhìn sa mạc núi đá phương bắc ở dưới ánh sao trắng đến có chút chói mắt, xoay người đi tới phía dưới sơn lĩnh.
Mượn rừng đêm che giấu, hắn rất nhanh đã đi tới bờ sông.
Ở trong bóng đêm, hắn dọc theo dòng sông trầm mặc đi lại, đi thẳng đến ánh sáng mặt trời mới lên, nắng sớm rơi xuống, đem con sông quanh co bôi thành một cái đai lưng màu bạc.
Con sông này là nhánh sông của Vấn Thủy, hướng nam mà đi, cùng phiến núi đá sa mạc phương bắc so sánh, tương đối ấm áp.
Nhưng dù sao cũng là mùa đông, nước sông vẫn đông lạnh, phía trên phủ tầng tuyết thật dầy.
Phía trước dòng sông gập về bên phải, vách núi nổi bật, mọc lên một lùm mai vàng.
La Bố đi tới bên cạnh bụi mai vàng, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy những người trên mặt sông phương xa.
Trên mặt sông băng tuyết đã bị nứt vỡ, hướng bốn phía lan tràn đi, sâu vài chục trượng, cuối mỗi đạo lỗ hổng đều nằm một người áo đen.
Băng tuyết còn vương vết máu, các hắc y nhân hôn mê bất tỉnh, không biết sinh tử.
Nhìn hình ảnh này, có thể suy đoán ra, lúc trước giao thủ, là kinh thiên động địa như thế nào.
Có thể nghĩ ra, đối thủ của hắc y nhân lại là cường đại đến cỡ nào.
Còn có hai đạo thân ảnh đứng vững, ở trên sông tuyết hàn lãnh.
Một người chính là áo xanh quái khách La Bố ở Hán Thu thành nhìn thấy, trên mặt vẫn mang theo mặt nạ làm bằng đồng, nhìn dị thường kinh khủng.
Kinh khủng hơn chính là trên người hắn toát ra khí tức.
Từ thiên không rơi xuống bông tuyết cùng với từ trong sông phất tới gió rét, ở thời điểm đến gần thân thể hắn, liền tự nhiên tránh né.
Dưới tầng thứ chiến đấu như vậy, quái khách áo xanh không cách nào che giấu khí tức của mình, càng không cách nào giấu diếm cảnh giới của mình.
La Bố khẽ nhíu mày, tay phải trong vô thức nắm thanh kiếm ở bờ thắt lưng.
Mặc dù hắn xuất kiếm, cũng không thể nào là đối thủ của người áo xanh kia, nhưng hắn chỉ có cầm thanh này kiếm, mới có thể bình tĩnh, bảo đảm không bị đối phương phát hiện.
Người áo xanh kia dĩ nhiên là vị cường giả thần thánh lĩnh vực!
Đại Tây Châu ẩn giấu thực lực, quả nhiên vượt ra khỏi phỏng đoán của rất nhiều người ở Trung Thổ đại lục.
Càng làm người khiếp sợ chính là, người áo xanh cường đại như thế, ở trong trận chiến đấu sáng nay, lại là bên thua.
Một đạo máu tươi từ vai hắn trôi rơi, trên mặt hắn mặt nạ đồng cũng thiếu hụt một khối.
Ai có thể chiến thắng một cường giả thần thánh lĩnh vực?
Ở đối diện sông tuyết, người này cũng mặc trường sam màu xanh, nhưng tương đối nhạt hơn, hơn nữa cũng càng mộc mạc.
Hắn không mang mặt nạ, trực diện gió tuyết cùng thế giới này, thần tình lạnh nhạt.
Lông mày của hắn rũ cụp, hai vai cũng có chút cụp xuống, nhìn rất keo kiệt.
Gió tuyết đi tới trước người của hắn, càng không ngừng thổi lất phất, tay áo khẽ nhúc nhích, hẳn là trống không.
Ba năm trước đây, hắn tự đoạn một cánh tay.
Hắn dùng còn cái tay còn lại nắm lấy một thanh thiết đao.
Gió tuyết lượn lờ, không biết sợ hãi.
Tuyết rơi nước chảy, cũng đã chặt đứt.
“Không nghĩ tới, lại có cơ hội lãnh giáo đao đạo của Thiên Lương Vương Phá.”
Áo xanh quái khách thanh âm hơi nghẹn nói.
Vương Phá ánh mắt yên tĩnh nói: “Ta cũng không nghĩ tới, có thể có cơ hội thấy phong thái của cao thủ Đại Tây Châu.”