Nam Khê trai hợp trai đại điển đã tan thành mây khói, nhưng chuyện đã xảy ra trong đó lại làm kinh hãi toàn bộ thiên hạ.
Cường giả thần thánh lĩnh vực chiến đấu, âm mưu của Đại Tây Châu bại lộ, thanh y khách bỏ mình trở thành đề tài thảo luận sôi nổi nhất của mọi người gần đây.
Thánh Nữ Từ Hữu Dung phá bích xuất quan, nàng cùng Giáo Hoàng Trần Trường Sinh liên thủ lại có thể chính diện đối kháng với cường giả thần thánh lĩnh vực, lại càng tạo thành vô số nghị luận cùng kính sợ.
Đường gia, Thu Sơn gia, Mộc Chá gia cùng Ngô gia tứ đại thế gia làm việc trở nên cực kỳ khiêm tốn, tự nhiên không thể rời bỏ tác dụng của Đường Tam Thập Lục phát huy trong đó.
Trường Sinh tông truyền đến tin tức mới nhất, chính thức bồi tội với Đường gia, phái ra trưởng lão giải độc chữa thương cho Đường gia đích tôn đại gia.
Nhưng Trừ Tô đã biến mất.
Ai nấy đều thấy được, Trường Sinh tông ngày càng điêu tàn đã không cách nào khống chế được quái vật này.
Đại Chu triều đình vẫn cường đại, Thương Hành Chu vẫn ngồi vững vàng trên vị trí cao nhất thế gian.
Dựa theo hiệp nghị năm đó, Giáo Hoàng Trần Trường Sinh vẫn không thể về kinh đô, chỉ có thể du lịch ở thế gian, chẳng biết lúc nào mới có thể thoát khỏi cục diện này.
Nhưng ai nấy đều thấy được, thiên hạ đại thế giống như tinh không sau cơn mưa bình thường, đang mơ hồ phát sinh biến hóa nào đó.
Ăn xong nồi đậu hoa ngư, Trần Trường Sinh không dừng lại thêm nhiều nữa, sáng sớm hôm sau đã dẫn Đường Tam Thập Lục đám người rời khỏi Thánh Nữ phong.
Về phần đêm hôm đó, hắn cùng với Thánh Nữ Từ Hữu Dung ở Nam Khê trai đã thảo luận những gì, đã làm gì, tự nhiên không ai biết.
Đồng giang thượng du, ngọn núi san sát, hoặc dưới ánh mặt trời, hoặc ở trong mây mù, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng.
Từ Giản tự ở trên Linh Chương phong có rất nhiều cây chương thơm ngát, bề mặt tràn đầy vẻ thanh tú, làm lòng người khoái trá.
Đi qua Linh Chương phong, trong vòng hơn mười dặm đã tới một vách đá, ngoài vách mây mù lượn lờ, khó có thể thấy đáy, đối diện mơ hồ có thể thấy được một tòa cô phong, hai bên có một sợi xích sắt tương liên, theo gió núi lung lay, nhìn đã làm lòng người sinh ra sợ hãi, chớ đừng nói chi là đi phía trên đó.
“Ngọn núi này tên gì?” Đường Tam Thập Lục chỉ vào đối diện hỏi.
Diệp Tiểu Liên đưa bọn họ tới đây nói: “Ngọn núi này tên là Độc Nhất phong, chính là ngọn núi nằm phía cực đông của ba mươi sáu ngọn núi ở Ly sơn, năm đó Thu Sơn sư huynh thường ở trên ngọn núi này luyện kiếm, có khi mây mù tản đi, ánh sáng rực rỡ, đứng ở bên này cũng có thể thấy rất rõ ràng.”
Đường Tam Thập Lục nghe cảm khái trong lời nói của nàng, trêu ghẹo nói: “Ngươi khi còn bé ở chỗ này nhìn thấy, đối với Thu Sơn Quân vừa gặp đã thương ư?”
Năm đó ở trên Ly cung thần đạo, hắn cùng Diệp Tiểu Liên từng có một cuộc cãi vã vô cùng nổi tiếng, tự nhiên sẽ hiểu tình ý của nàng.
Diệp Tiểu Liên đã sớm không còn là tiểu cô nương năm đó, nghe lời này cũng không để ý, bình tĩnh nói: “Phải thì như thế nào?”
Đường Tam Thập Lục tiến tới bên người nàng, hạ thấp giọng hỏi: “Mạo muội hỏi thăm một chút, vậy hiện tại ngươi thích ai?”
Diệp Tiểu Liên không dễ dàng phát giác nhìn Trần Trường Sinh nơi xa một cái, mỉm cười nói: “Ta thích Trai chủ nhất.”
Đường Tam Thập Lục nghe đáp án này cảm thấy không thú vị, nói: “Nữ nhân thật là giỏi biến hóa.”
Chiết Tụ ở bên nghe bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy không thú vị, hướng bên vách núi đi tới, nhìn xích sắt trong mây mù theo gió đong đưa, cảm thấy lúc này mới thú vị.
Cô phong như ẩn như hiện trong mây mù ở trước mắt.
Trần Trường Sinh nhìn nơi đây, nhưng lại nghĩ tới chuyện nơi khác.
Hộ Tam Thập Nhị biết hắn đang lo lắng điều gì, thấp giọng nói: “Bạch Đế thành bên kia còn chưa có tin tức hồi đáp.”
Trần Trường Sinh nói: “Cho dù không tìm được Chi Chi, vì sao ngay cả Kim trường sử bên kia cũng không tiếp xúc được?”
Hộ Tam Thập Nhị nói: “Bởi vì chuyện này quá đột nhiên, không có nhiều chi tiết trình báo, nhưng thuộc hạ nhớ trích lục hai năm qua xem được, vị Kim trường sử kia đã bị giáng chức lần nữa, hôm nay ở ngoài Bạch Đế thành canh tác như cũ, cho dù liên hệ với hắn, chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề.”
Trần Trường Sinh không nói gì.
Sau đêm đó ở tuyết lĩnh, hắn ở Phản Nhai mã tràng dưỡng thương, cũng đã cùng Chi Chi một lần nữa thành lập lên liên lạc.
Sau đó hắn thông qua Tùng Sơn quân phủ đi Vấn Thủy thành, Chi Chi lại là một mình đi Bạch Đế thành cách xa tám vạn dặm.
Quốc Giáo muốn cùng triều đình tranh giành thiên hạ đại thế, hắn muốn cùng sư phụ Thương Hành Chu tranh giành thế cục, đầu tiên cần suy nghĩ chính là ngoại viện của mình.
Hắn đi Vấn Thủy Đường gia, tới Thánh Nữ phong, cùng với hành trình kế tiếp, cũng là suy nghĩ trên phương diện này.
Chi Chi trong chuyện này sắm vai nhân vật trọng yếu nhất.
Đối với Quốc Giáo cùng triều đình mà nói, ngoại viện tối trọng yếu là gì?
Không phải là các đại thế gia lấy Đường gia cầm đầu, không phải là thiên nam các tông phái, không phải là Thánh Nữ phong, mà là Yêu tộc.
Thậm chí từ ý nào đó mà nói, thái độ của Bạch Đế thành có thể quyết định rất nhiều chuyện.
Thái độ của Mục phu nhân đã vô cùng minh xác, hắn chỉ có thể hi vọng Chi Chi cùng Bạch Đế thành có liên hệ sâu đậm, có thể tạm thời ổn định được đối phương.
Theo đạo lý mà nói, cho dù Mục phu nhân tham gia âm mưu của Đại Tây Châu, đứng về phía sư phụ Thương Hành Chu, Chi Chi ở Bạch Đế thành cũng có thể an toàn .
Nhưng hiện tại hắn càng ngày càng cảm thấy bất an, không biết tại sao.
Có thể là bởi vì thần hồn liên lạc giữa hắn cùng Chi Chi đã bị chặt đứt.
Có thể là bởi vì người trong Quốc Giáo không thể tiếp xúc được với Kim Ngọc Luật.
Cũng có thể là bởi vì hắn đã nhiều năm không nghe được tin tức của tên kia.
Mấy năm qua ngươi rốt cuộc ở nơi đâu, đang làm những gì?
Đường Tam Thập Lục đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn an ủi nói: “Không cần lo lắng, hùng hài tử kia da dày thịt béo, sẽ không có chuyện gì, nhiều nhất chính là chịu chút khổ cực mà thôi.”
Chiết Tụ nghĩ tới thiếu niên Hùng tộc trong Quốc Giáo học viện ngày ngày dùng lưng ném cây, len lén dấu thức ăn, đường nét trên bộ mặt cứng rắn cực kỳ hiếm thấy trở nên nhu hòa chút ít.
Đường Tam Thập Lục hỏi: “Kế tiếp đi nơi nào?”
Trần Trường Sinh chỉ vào đối diện nói: “Ly sơn.”
Trong mây mù tòa cô phong kia chính là Ly sơn.
Phía bắc nhất của Lạc Mai sơn mạch, bên cạnh bình nguyên phì nhiêu nhất Nhân tộc thế giới, có ba mươi sáu ngọn núi, như lưỡi kiếm sắc bén chỉ vào phương bắc.
Những ngọn núi này đều là Ly sơn.
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt khẽ run lên, hỏi: “Thật sự muốn đi ư? Chúng ta hiện tại không có thời gian.”
Trần Trường Sinh nhìn Chiết Tụ một cái, nghĩ thầm quả thật không có thời gian .
Đột nhiên, một đạo chấn động sinh ra bên vách núi.
Đạo chấn động này rất kịch liệt, mây mù ngoài vách núi bị chấn thành sợi nhỏ, từ từ tan biến.
Sợi xích sắt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí có thể thấy tú tích phía trên.
Ngay sau đó, lại có một đạo chấn động vang lên, tro bụi trên mặt đất bị chấn lên, từ từ bay múa.
Chấn động này từ đâu tới?
Vẻ mặt Đường Tam Thập Lục trở nên ngưng trọng.
Trần Trường Sinh hơi khẩn trương.
Bọn họ đều đang nhìn Chiết Tụ.
Chấn động đến từ thân thể của Chiết Tụ.
Như thủy triều, như lôi đình.
Sắc mặt Chiết Tụ trở nên dị thường tái nhợt, tựa như mới vừa chịu một cuộc trọng thương.
Bạch Đế thành rõ ràng là có vấn đề, Trần Trường Sinh còn muốn đi Ly sơn, không phải bởi vì hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào (nổi hứng).
Mà bởi vì tâm huyết dâng trào của Chiết Tụ đã bộc phát càng ngày càng nhiều, bệnh tình càng ngày càng nặng.
“Không cần phải vội, hẳn là còn có thể sống mười ngày nửa tháng.”
Chiết Tụ rất hiếm thấy nói một câu nói đùa.
Nhưng không người nào có thể bật cười.