Ma Quân trẻ tuổi không nói thêm lời, cúi người xuống, sờ nhẹ trán Ma Quân, nhẹ giọng nói gì đó.
Hắn nói không phải là tiếng nói Ma tộc bình thường, mang theo một loại ý tứ phảng phất thiên nhiên bi thương, giống như là cầu nguyện hoặc là chúc phúc.
Sắp chết, phụ thân của hắn.
Sáng ngời trong đôi mắt của Ma Quân đã từ từ ảm đạm, tựa như viên tinh thần phương bắc bầu trời đêm.
Nam Khách ở bên kia nắm tay của hắn, hắn không để ý đến.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Ma Quân trẻ tuổi, nhẹ nhàng vỗ lưng, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Theo đôi mắt nhắm lại, hô hấp của hắn cũng trở nên càng dài, cho đến không còn nữa, lúc đó dừng lại.
Đạo tinh quang u lam trong vết thương trên bụng của hắn lan tràn ra bốn phía, đem ma thân của hắn biến thành băng.
Gió rét không còn gào thét, tinh quang tránh về phía phương xa, bóng đêm càng ngày càng đậm, một mảnh an tĩnh, tựa như thời gian cùng không gian cũng ngưng lại .
Ma Quân đã chết.
Một đời truyền thuyết đến đây kết thúc.
Ngàn năm trước đoạn lịch sử rộng lớn mạnh mẽ nhất, đến giờ phút này, cuối cùng có thể đặt một dấu chấm hết.
Đối với Nhân tộc mà nói, đoạn lịch sử này theo Hãn Thanh rời khỏi lương đình trước Thiên Thư lăng, theo Lăng Yên các sụp đổ, đã tuyên cáo kết thúc.
Đối với Ma tộc cùng với toàn bộ đại lục mà nói, tối nay mới thật sự là kết thúc.
Không biết qua thời gian bao lâu, Ma Quân trẻ tuổi lau đi nước mắt, dừng bi thương, đứng dậy.
Theo hắn đứng dậy, bóng đêm trong bầu trời tựa như tràn vào thân thể của hắn, để cho hắn lộ vẻ vô cùng cao lớn, càng cường đại hơn.
Vô số ngàn năm cường giả truyền thừa, vào giờ khắc này mới chính thức, đầy đủ giao cho hắn.
Bắt đầu từ giờ khắc này, hắn chính là quân vương phương bắc đại lục, chủ nhân Ma tộc, không còn cần bất kỳ tiền tố, trẻ tuổi hoặc là mới.
Hắn là Ma Quân.
Hắn nhìn về Trần Trường Sinh.
“Thời điểm nhân vật vĩ đại như phụ hoàng rời khỏi thế giới này, không nên tịch mịch hoặc là bình thản như thế. Cũng may có Nhân tộc Giáo Hoàng như ngươi chôn cùng, cũng miễn cưỡng coi như an ủi. Hiện tại, ngươi có thể chết, dĩ nhiên, những thứ đó của ngươi cần phải lưu lại.”
Trần Trường Sinh nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Ma Quân trầm mặc một lát, nói: “Chu viên? Thiên thư bia? Tối nay mặc dù ta mất đi một vị phụ thân, nhưng lại được đền bù không ít.”
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh xác nhận hắn thật sự biết ngọn nguồn phát ra lòng tin của mình, như vậy, sự tin tưởng của hắn từ đâu mà đến?
“Không cần cố gắng vào Chu viên.” Ma Quân nhìn ánh mắt của hắn nói: “Ta mặc dù không phải là cường giả như phụ hoàng có thể chặt đứt liên lạc giữa ngươi với không gian, nhưng ta cam đoan với ngươi, khi ngươi đang thử xuyên không, ta có vô số phương pháp làm cho ngươi thất bại.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, hỏi: “Hắc Bào?”
Ma Quân có chút bất ngờ, nói: “Ngươi có thể nghĩ đến nguyên nhân nhanh như vậy, đầu óc coi như thanh tĩnh.”
Ban đầu sau Chu viên chi biến, Ly cung cùng Ly sơn tiến hành phân tích thời gian rất lâu, xác nhận Hắc Bào hiểu rất rõ Chu viên, hơn nữa có thể thông qua phương pháp nào đó ảnh hưởng đến quy tắc của Chu viên. Ban đầu hồn xu trong tay Nam Khách có thể điều khiển thú triều đã bị phá hủy, Hắc Bào thiết bàn cũng bị Già Thiên kiếm đâm rách, nhưng ai dám bảo đảm không có thủ đoạn khác?
Ở trên tay Ma Quân bị thương rất nặng, tiểu hắc long bị ném tới xa vạn dặm, thanh diệp không có ở đây, thiên thư bia chưa ngộ minh, Chu viên không dám tự ý vào, vô luận ai tới nhìn, Trần Trường Sinh lúc này muốn sống rời đi, cũng là chuyện cực kỳ khó khăn tình, nhưng chính hắn không cho là như vậy.
“Ta lúc này muốn rời đi, rất đơn giản.” Trần Trường Sinh nhìn Ma Quân nói.
Ma Quân vẻ mặt hơi kinh ngạc, hỏi: “Phải không?”
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: “Chỉ cần giết chết ngươi là được rồi.”
Lúc nói những lời này, hắn rất bình tĩnh.
Ma Quân khẽ nhíu mày nói: “Ngươi cảm giác mình có tư cách nói lời như thế?”
“Ta tại sao không có tư cách nói lời như thế?”
Trần Trường Sinh nói: “Ngươi lớn tuổi hơn ta nhưng không lớn hơn bao nhiêu, ngươi am hiểu ẩn nhẫn nhưng thiên phú chân thật cũng chưa chắc cao bằng ta, ngươi là Ma Quân, ta là Giáo Hoàng, pháp bảo thủ đoạn ta cũng không kém hơn ngươi, vô luận từ góc độ nào đánh giá, ta cũng không kém ngươi, tại sao không có thể cùng ngươi chiến một cuộc?”
Cảnh giới thực lực, tu đạo thiên phú, kỳ ngộ tạo hóa, thân phận địa vị quyền thế. . . Ma Quân trẻ tuổi dĩ nhiên chính là nhân vật số một trên đại lục.
Nhưng phiến đại lục này có hai nhân vật ở tất cả phương diện cũng có thể cùng Ma Quân trẻ tuổi ngang hàng.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Ma Quân lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Quả thật có đạo lý, nhưng tối nay có vẻ ngươi đã bị thương rất nặng.”
“Đúng vậy a, nhưng tại sao ngươi phải nói nhiều lời như thế?”
Trần Trường Sinh nói: “Điều này nói rõ ngươi không có lòng tin giết chết ta, mà cho ta rất nhiều lòng tin, lòng tin giết chết ngươi.”
Nói xong câu đó, hắn đưa tay về phía trong bóng đêm.
Mấy viên thiên thư bia hóa thành thạch châu lặng yên không một tiếng động từ trong bóng đêm bay về, rơi vào trên cổ tay của hắn.
Trên người hắn không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, nhưng cánh tay trái vẫn hoàn hảo , lúc trước trong bầu trời đêm, hắn chuẩn bị dùng tay trái để xuất kiếm.
Lúc này, tay trái của hắn vẫn đang nắm kiếm, rất ổn định.
Mấy ngàn thanh kiếm từ đáy hồ bay lên, từ trong rừng bay ra, đi tới bốn phía thân thể của hắn, lẳng lặng lơ lửng, cũng rất ổn định.
Ma Quân cảm thụ được kiếm ý lành lạnh trong bầu trời đêm, khẽ híp mắt, nói: “Ngươi nói, nếu như là Tô Ly tới dùng những thanh kiếm này, hình tượng sẽ như thế nào?”
Những lời này không có bất cứ quan hệ nào với hiện tại, lộ ra vẻ phá lệ đột nhiên.
Tựa như Ma Quân xuất thủ.
Vũ khí của Ma Quân, không phải là cây chày đá tên là Tinh Không Sát, mà là một chiếc lược bằng sừng.
Chuẩn xác hơn mà nói, đây là một pháp khí rất cường đại giống chiếc lược bằng sừng.
Nó tên là Thiên Ma giác.
Thiên Ma giác mang theo vô số hắc khí nồng nặc, hướng về phía Trần Trường Sinh rơi xuống.
Màu đen tràn ngập trong tuyết cốc, che đậy tinh không, tựa như là một mảnh bóng đêm chân chính, như vực sâu không đáy, làm người ta thấy mà sợ hãi.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh nhớ lại năm đó rời đi Chu viên ở cánh đồng tuyết nhìn thấy phiến bóng đêm, vẻ mặt hơi có ngưng trọng.
Ma Quân trẻ tuổi ẩn nhẫn nhiều năm, đem toàn bộ thiên phú cùng tài hoa ẩn núp dưới bề ngoài bất cần, tối nay cuối cùng đã triển lộ phong mang.
Sau khi đạt được đầy đủ truyền thừa, cảnh giới của hắn cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng!
Ở trong thế hệ trẻ của Nhân tộc, rất khó tìm ra nhân vật cường đại như thế.
Vô luận là hắn hay là Từ Hữu Dung, rõ ràng cũng còn kém một đoạn, coi như là Thu Sơn Quân tới, cũng chưa chắc thắng được đối phương.
Trừ phi là những người đứng đầu Tiêu Dao bảng như Tiếu Trương, Lương Vương Tôn đám người, có lẽ mới có khả năng đánh một trận.
Hắn hiện tại đã bị thương nặng, uy lực ngự kiếm không bằng một phần của trạng thái đỉnh phong, chỉ có thể bằng pháp bảo cùng ngoại vật để tác chiến, càng thêm không phải là đối thủ.
Nhưng hắn lúc trước không nói dối, hắn quả thật muốn đem Ma Quân giết chết.
Bởi vì hắn còn có thủ đoạn khác, trợ thủ khác.