Dựa theo quy củ của Bạch Đế nhất tộc cùng với truyền thống của Yêu tộc, nếu như không thể đem công pháp hoàng tộc tu hành đến cao nhất, sẽ không có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Vài ngàn năm quá khứ, không có bất kỳ trường hợp đặc biệt nào khác, mà chưa từng có một vị công chúa Yêu tộc nào có thể đem công pháp hoàng tộc tu hành tới chỗ cao nhất.
Nếu như không có hoàng tử khác, như vậy hoàng tộc sẽ tiến hành chọn rể, phò mã được phong Thân Vương, đợi đem công pháp hoàng tộc tu hành tới cao nhất, sẽ trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế của Yêu tộc.
Lạc Lạc Điện hạ phải lập gia đình, ở trong suy nghĩ của rất nhiều thần dân Yêu tộc là chuyện đương nhiên rất theo lý thường, mà nàng gả cho ai mới thật sự là mấu chốt.
Bởi vì vị nam tử mà nàng lựa chọn, rất có khả năng chính là Bạch Đế đời sau.
Hiên Viên Phá không nghĩ như vậy.
Hắn giống Lạc Lạc Điện hạ, đều là học sinh Quốc Giáo học viện, đồng thời tất cả đều là bệnh nhân của Trần Trường Sinh.
Hắn rõ ràng hơn so với ai khác, vấn đề kinh mạch của Lạc Lạc Điện hạ, cũng sớm đã được Trần Trường Sinh chữa hết, chỉ cần cho nàng đầy đủ thời giờ, nàng dĩ nhiên có thể đem công pháp hoàng tộc tu hành đến cao nhất, cho đến lúc này, nàng đã là Bạch Đế đời sau không thể tranh cãi nữa, cần gì còn phải kiếm chồng?
Được rồi, cho dù Lạc Lạc Điện hạ sẽ trở thành Bạch Đế đời sau, nàng vẫn sẽ phải kết hôn.
Hiên Viên Phá ngồi trên tảng đá bên bờ Hồng hà, đột nhiên cảm giác được trên mặt có chút ướt.
Có hạt mưa theo gió sớm rơi xuống.
Trời sắp mưa, điện hạ phải lập gia đình, đây đều là chuyện tự nhiên.
Chẳng qua tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Dĩ nhiên không phải bởi vì hắn có chút tình cảm không ai biết đến đối với điện hạ.
Hắn là người của Quốc Giáo học viện, điện hạ là phó viện trưởng của Quốc Giáo học viện, hắn có trách nhiệm bảo vệ cho điện hạ.
Hắn biết điện hạ vốn không muốn gả cho người khác.
Nếu như nàng xảy ra chuyện, hắn làm sao còn mặt mũi để gặp Trần Trường Sinh?
Chiết Tụ sẽ càng coi thường hắn?
Tô Mặc Ngu có thể xóa tên hắn khỏi danh sách học viện hay không?
Còn có… cái miệng của Đường Tam Thập Lục.
Nghĩ tới đây, Hiên Viên Phá cảm thấy rất đáng sợ, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
“Điện hạ, ta sẽ không để cho ngươi lập gia đình !”
Hắn một quyền nặng nề nện vào trên tảng đá bên cạnh.
Cánh tay phải của hắn khô quắt tương đối lợi hại, nhìn không có chút khí lực, trên tảng đá có rêu xanh, chỉ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Chỉ có cẩn thận quan sát, mới có thể mơ hồ thấy, ở phía dưới ống tay áo có vô số tia điện bao phủ quanh tay của hắn.
Hiên Viên Phá rời khỏi bờ Hồng hà.
Sau nửa canh giờ.
Bên bờ Hồng hà vang lên một tiếng sấm.
Mưa sa đột nhiên tan biến.
Bên bờ này tảng đá lớn cứng rắn, từ giữa nứt toác ra, cùng với thanh âm ùng ùng, rơi xuống trong nước.
Toàn bộ rêu xanh bên ngoài tảng đá đều bị cháy đen.
…
…
Từ kinh đô trở lại Bạch Đế thành đã bốn năm.
Cuộc sống của Lạc Lạc cũng rất bình thường.
Tựa như từ nhỏ đến lớn, cẩm y ngọc thực, học tập tu hành, cầm kỳ thư họa, đăng cao nhìn xa.
Trừ lo lắng cho Trần Trường Sinh cùng chút ít cố nhân ở Quốc Giáo học viện, không có chuyện gì khác có thể ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Nụ cười của nàng vẫn ngọt ngào như vậy, ánh mắt vẫn linh động như vậy, tựa như có thể biểu đạt thành lời.
Hôm nay Lạc Lạc Điện hạ học tập chính là pháp kiếm của Ly sơn kiếm pháp.
Mấy năm qua, Trần Trường Sinh chỉ gửi cho nàng một phong thư, nhưng lá thư này rất dài, viết rất nhiều chữ.
Ở trong lá thư này, Trần Trường Sinh đem toàn bộ bài tập trong năm năm của nàng ghi chép xong xuôi.
Từ góc độ này mà nói, lão sư Trần Trường Sinh mặc dù làm không phải đặc biệt xứng chức, nhưng cũng không thể nói nửa điểm tâm tư cũng không hao tốn được.
Về phần vì sao phải học Ly sơn kiếm pháp, là bởi vì Trần Trường Sinh cảm thấy Ly sơn kiếm pháp là tốt nhất, mà vừa vặn Ly sơn kiếm pháp tổng quyết đang ở trong tay của Lạc Lạc.
Gió sớm mang theo hạt mưa rơi vào trên cửa, tầm mắt của Lạc Lạc rời khỏi kiếm phổ rơi vào trên cửa, nhìn hạt mưa đang nhuộm dần ra, vừa giống như nhìn nơi xa bên kia mưa bụi.
Trong bốn năm này, nàng học tập vô cùng chăm chỉ, không lơi lỏng bất cứ chút thời gian.
Chỉ cần có thể nắm giữ Ly Sơn kiếm tông pháp kiếm, bài tập Trần Trường Sinh đưa ra cho nàng đã sắp sửa hoàn thành.
Việc này nàng hoàn thành còn sớm hơn một năm so với kỳ hạn trong thư.
“Nếu như học xong những thứ này, tiên sinh sẽ đến gặp ta sao? Ít nhất… hẳn là phải viết thêm phong thư mới, bố trí bài tập mới.”
Lạc Lạc lặng yên suy nghĩ, thu liễm tâm thần, tiếp tục quan sát kiếm phổ.
Lý nữ quan dùng ánh mắt sủng nịch nhìn nàng, vừa kiêu ngạo, vừa đau lòng.
Hạt mưa nhẹ gõ vào mặt cửa sổ, có tiếng quỳ lạy cùng tiếng bước chân vang lên.
Lạc Lạc hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, phát ra một tiếng khẽ gọi vui vẻ, hướng bên kia nhào tới.
Nàng ôm cánh tay Mục phu nhân , nhẹ nhàng lúc lắc đầu, cười ngọt ngào , có chút giống như đang làm nũng, nhưng nhiều hơn là tưởng niệm cùng với thân cận.
Mục phu nhân mỉm cười vuốt ve mặt nàng, ôn tồn quan tâm mấy câu.
Nói chút ít chuyện phiếm xong, Lạc Lạc bắt đầu thỉnh giáo một chút nghi nan trên tu hành, Mục phu nhân rất chân thành giải đáp.
Thời gian cứ như vậy dần dần trôi đi.
Mục phu nhân rời đi.
Lạc Lạc nhìn phương hướng nàng biến mất, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, chẳng biết tại sao lộ ra chút ưu thương.
“Thật sự đã xác nhận rồi sao?”
“Đúng vậy, trong thành đã truyền ra… Ngọn nguồn hẳn là thị vệ trong Uyên Châu các.”
Lạc Lạc ưu thương là vì Mục phu nhân vừa rồi không hề nhắc đến với nàng chuyện này.
Nàng nhìn Lý nữ quan, có chút mong đợi hỏi: “Phụ thân trong vòng nửa năm có khả năng xuất quan hay không?”
Lý nữ quan thấp giọng nói: “Hẳn là không có.”
Năm đó Bạch Đế cùng Ma Quân ở cánh đồng tuyết phía bắc Hàn sơn đánh một trận kinh thiên, lưỡng bại câu thương.
Ma Quân trực tiếp bị Hắc Bào cùng Ma Soái liên thủ ép phải rời khỏi ngôi vị hoàng đế, đánh xuống thâm uyên, cuối cùng ở tuyết lĩnh bị con trai ruột dùng tinh không để giết chết.
Bạch Đế bị thương cũng nghiêm trọng, ở tràng đại chiến này lại có cảm ngộ, trở lại Bạch Đế thành bắt đầu bế quan tiềm tu, dưỡng thương đồng thời hy vọng có thể tiến thêm một bước.
Đến hiện tại, vị Yêu tộc chí tôn bá đạo tuyệt luân này đã năm năm không xuất hiện.
Lạc Lạc nhìn đường nét lăng nhiên dày đặc trên kiếm phổ, trầm mặc một lát sau hỏi: “Kim trường sử bên kia thì sao?”
“Trông chừng vẫn rất nghiêm, nếu như muốn tiếp xúc, rất khó không để người phát hiện.”
Lý nữ quan do dự một chút rồi nói ra: “Cho dù liên lạc được với Kim trường sử, hắn cũng không có cách nào.”
“Có lý.”
Lạc Lạc hỏi tiếp: “Hiên Viên Phá còn ở trong tửu quán kia ư?”
Nghe tên Hiên Viên Phá, trên mặt Lý nữ quan cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười, nói: “Hơn nữa mỗi ngày cũng vẫn vào cung xem thực đơn.”
Lạc Lạc cười nói: “Ngươi phái người theo dõi hắn, nếu như hắn muốn làm gì, cứ trực tiếp đánh bất tỉnh, đưa về kinh đô.”
Lý nữ quan nhẹ giọng vâng, sau đó không nhịn được thở dài một tiếng.
Thân phận địa vị của Lạc Lạc cực kỳ tôn quý, nhưng mà hiện tại khi mẫu thân của nàng muốn khống chế nàng, nàng không cách nào tìm được bất kỳ trợ thủ nào.
Hùng tộc thanh niên duy nhất có thể giúp nàng, hơn nữa vẫn muốn giúp nàng, nàng cũng không nỡ để hắn vì mình mà chết.
“Ngài biết ta nhất sợ cái gì chứ?” Lạc Lạc thấp giọng nói.
Lý nữ quan giật mình.
Lạc Lạc trầm mặc một lát, nói: “Ta sợ nhất chính là, mẫu thân làm như vậy chẳng lẽ không sợ sau này phụ thân sẽ tức giận hay sao?”
Đây cũng là chuyện Lý nữ quan không hiểu được.
“Nếu như mẫu thân không lo lắng, như vậy chỉ có hai khả năng. Một khả năng chính là tình cảm mấy trăm năm qua của bọn họ chỉ là giả dối, mẫu thân sẽ gây khó dễ cho phụ thân, còn có một loại khả năng đáng sợ hơn, chính là phụ thân cũng biết chuyện này.”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Lạc Lạc có chút ngơ ngẩn, lộ vẻ vô cùng bất lực nhỏ yếu.
Lý nữ quan cuối cùng không nhịn được hỏi: “Điện hạ, vì sao chúng ta không gửi thư cho Nhân tộc?”