Từ ý nào đó mà nói, kiếm đạo của Trần Trường Sinh có chút vô lý.
Chỉ cần hắn có thể phá vỡ tinh vực của đối thủ, như vậy cho dù cảnh giới của đối thủ hơn xa hắn, cũng sẽ cảm thấy rất phiền toái.
Ba năm trước ở kinh đô một ngày tuyết rơi, hắn nâng kiếm xông vào Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, cường giả Tiêu Dao bảng như Tiểu Đức còn có vài chục tên thích khách cao cấp của Thiên Cơ các cùng Thanh Lại ti đồng thời xuất thủ, cũng không có cách nào làm gì hắn, chính là đạo lý này.
Bạch Hổ thần tướng trong mắt sinh ra hối hận, sau đó bị kiếm quang chém vỡ.
Hắn biết mình đã khinh địch.
Nhưng hắn sẽ không từ bỏ, một mặt huy động thiết thương, ở trước người tạo thành từng tấm màn sắt, một mặt híp mắt, quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh.
Ngự kiếm số lượng càng nhiều, đối với chân nguyên cùng thần thức tiêu hao sẽ càng kịch liệt, đây là đạo lý mà ai cũng biết.
Trong suy nghĩ của hắn cho dù chân nguyên của Trần Trường Sinh hùng hồn đến cỡ nào, thần thức tĩnh lặng đến cỡ nào, mấy trăm đạo kiếm như mưa to rơi xuống cũng không thể chống đỡ thời gian quá dài. Hắn tin tưởng mình chỉ cần mình kiên trì thêm một thời gian ngắn, thậm chí chỉ cần mấy tức, chân nguyên thần thức của Trần Trường Sinh sẽ tiêu hao hầu như không còn, như vậy sẽ đến thời điểm phản kích.
Thiết thương trong tay của hắn mang theo cảm giác bén nhọn mà huy động, phòng ngự càng thêm nghiêm mật , thậm chí không hề để ý kiếm quang chém về phía hai chân cùng cánh tay, mà chỉ bảo vệ chỗ yếu hại, đem mấy trăm đạo kiếm của Trần Trường Sinh cùng địch nhân không cách nào xác nhận phương vị ngăn ở phía ngoài, đang đợi thời khắc phản kích đi đến.
Ý nghĩ này không sai, thậm chí có thể nói là chiến pháp ổn thỏa nhất. Nhưng mấy tức sau, hắn khiếp sợ phát hiện, chân nguyên cùng thần thức của Trần Trường Sinh không có bất kỳ dấu hiệu khô kiệt, thậm chí ngay cả điềm báo suy yếu cũng không có! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Cho dù hắn từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu hành, minh tưởng, tọa chiếu, cũng không thể có nhiều tinh huy chân nguyên như vậy được! Hơn nữa tại sao thần thức của hắn lại bình tĩnh như thế, cảm giác căn bản không giống một người trẻ tuổi, mà giống một lão giáo sĩ ở trong đạo quan bế quan mấy trăm năm!
Kiếm quang đầy trời, liên tục không dứt.
Kiếm thanh phá không, bên tai không dứt.
Bạch Hổ thần tướng khiếp sợ không biết nói gì, tiện đà sinh ra báo động mãnh liệt.
Nếu như lúc trước, hắn liều mạng bị thương, cố gắng rút đi, hoặc là còn có thể tránh né được đầy trời kiếm vũ.
Nhưng hắn muốn thủ để phản công, cho nên bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, mà bây giờ đã không tìm được cơ hội rời đi nữa.
Giống như con rắn nước trong dòng suối, mùa đông đến nước dần khô cạn, nhưng nó bởi vì tham lam mấy con cá ngon lành vì nước cạn mà bơi chậm lại, mấy phen do dự không rời khỏi khe suối, cuối cùng không có cá ăn, lại bị đông cứng thành băng, sau đó chết đi!
Nhìn như quá trình rất dài dòng, trên thực tế đối với những người đứng xem mà nói, chỉ trong mấy tức mà thôi.
Một chén trà vẫn sẽ còn nóng hổi, một nén hương mới chỉ đốt được một chút.
Bạch Hổ thần tướng biết mình phải liều mạng rồi.
Hắn cuồng vận chân nguyên, thiết thương ngang trời mà đánh, đánh ra Vấn Sơn một kích cường đại nhất, muốn khiến cho Trần Trường Sinh thu kiếm để phòng ngự.
Đầy trời kiếm vũ chợt thu lại, treo ở không trung bốn phía Trần Trường Sinh, bắn ra vô số tia lửa, cực kỳ miễn cưỡng mà đem một thương này ngăn cản.
Mưa qua đi chính là trời xanh thẳm.
Một đạo quang mang màu xanh hiện lên, hai bàn tay mang theo lông tơ màu đen, rơi vào phía sau cổ Bạch Hổ thần tướng.
Bạch Hổ thần tướng hự lên một cái, thiết thương nặng nề đâm xuống trên mặt đất, chân nguyên cuồng bạo mượn địa thế quay về, đánh về phía phía sau.
Nhưng mà, kiếm ngân vang lên!
Vô số kiếm ý bén nhọn chí cực, chặt đứt nham mạch dưới đáy nhai bình, đem thương thế của hắn chặt đứt!
Bạch Hổ thần tướng hét to, mượn thương thế còn sót lại muốn bay lên, thoát khỏi hiểm cảnh bị trước sau giáp công.
Một đạo kiếm quang sáng ngời chí cực, ở trước mắt của hắn xẹt qua, sau đó ẩn vào trời cao.
Mười đạo lệ mang màu xanh hiện ra trên đỉnh đầu của hắn, sau đó ẩn vào trong không khí.
Bạch Hổ thần tướng hét vang đột nhiên đình chỉ!
Nhai bình một mảnh an tĩnh.
Một thanh kiếm đâm vào lồng ngực của hắn.
Nơi đó xuất hiện một cái hố sâu, máu tươi từ bên trong rỉ ra.
Rắc rắc một tiếng vang nhỏ.
Một đôi tay bẻ gãy cổ của hắn.
Đầu của hắn gục xuống một bên.
…
…
Đại Chu đệ nhị thần tướng Bạch Hổ, cảnh giới Tụ Tinh đỉnh phong, tu vi thực lực đã đến rất gần Tiết Tỉnh Xuyên năm đó.
Vô luận từ phương diện nào đến xem, hắn cũng mạnh hơn so với Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ.
Nhưng hôm nay hắn bị Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ vây công, đừng bảo là chiến thắng, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Hắn ngã xuống trên nhai bình, bắn ra vô số máu tươi, cứ như vậy mang theo không cam lòng cùng tuyệt vọng còn có ngơ ngẩn mà chết đi.
Nhai bình vẫn tĩnh mịch.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thế cục chuyển đổi quá nhanh, thế cho nên đến hiện tại, còn có rất nhiều người phản ứng không kịp.
Nam Khê trai quyết ý hợp trai, mở ra đại điển, mời triều đình cùng các tông phái sơn môn tới xem lễ, bị Giáo Hoàng Trần Trường Sinh cực kỳ cường ngạnh phủ quyết, nhưng Trần Trường Sinh bỗng nhiên biến thành thủ phạm thật sự giết chết Biệt Thiên Tâm, trở thành mục tiêu báo thù của vợ chồng Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích.
Mắt thấy Vô Cùng Bích sắp sửa giết chết Giáo Hoàng Trần Trường Sinh, Thánh Nữ Từ Hữu Dung bỗng nhiên phá quan lao ra, hai người kết hợp kiếm pháp khiếp sợ toàn trường. Đợi Biệt Dạng Hồng phá kiếm pháp kết hợp, lại bị Đồng cung Ngô tiễn của Từ Hữu Dung ngăn cản, Bạch Hổ thần tướng nhân cơ hội đánh lén Trần Trường Sinh, Vương Phá từ thiên ngoại đánh xuống một đao muốn cứu người, rồi lại bị Vô Cùng Bích ngăn cản.
Đúng lúc này, thanh y khách, cường giả thần bí đến từ Đại Tây Châu hướng Trần Trường Sinh phát khởi một kích lôi đình nhìn như không người nào có thể ngăn trở. Nhìn như không người nào có thể ngăn, là bởi vì lúc ấy thoạt nhìn, người có năng lực ngăn cản hắn hoặc là bị người ngăn cản hoặc là không có đạo lý nào để ngăn cản.
Biệt Dạng Hồng là người sau, hắn rat ay đã trực tiếp thay đổi thế cục nơi này, hơn nữa còn bóc trần đáp án chân chính.
Âm mưu của thanh y khách đã bại lộ, sau đó bỏ mình, theo đạo lý mà nói, câu chuyện này tới đây hẳn là có thể kết thúc, nhưng cũng không phải vậy.
Nếu như nói Bạch Hổ thần tướng ban đầu xuất thủ, đại biểu thái độ của triều đình cùng Đạo Tôn Thương Hành Chu.
Như vậy Bạch Hổ thần tướng chết, tự nhiên đại biểu thái độ của Quốc Giáo cùng Giáo Hoàng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh tự mình ra tay giết người này.
Thế gian không còn điều gì bộc lộ thái độ rõ ràng hơn chuyện này được nữa.
…
…
Tương Vương khẽ híp mắt, nhìn Trần Trường Sinh nói: “Bệ Hạ, ngươi cứ như vậy giết hắn ư?”
Trần Trường Sinh không nói gì, người trả lời Tương Vương là Hộ Tam Thập Nhị.
Vị chủ giáo này quát nói: “Người này ý đồ mưu sát Giáo Hoàng Bệ Hạ, đại nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần.”
Tựa như vài ngày trước ở Vấn Thủy thành nhà cũ.
Đường Tam Thập Lục muốn Đường gia Nhị gia phải chết, phải lập tức chết, trước lúc mặt trời xuống núi phải chết.
Bạch Hổ thần tướng dám hướng Trần Trường Sinh xuất thủ, như vậy cũng nhất định phải chết, phải chết tại chỗ, chết dưới vạn chúng chú mục.
Tương Vương không nói thêm gì nữa.
Biệt Dạng Hồng nhìn hắn nói: “Đợi ta đi Bạch Đế thành giết Mục Tửu Thi xong, sẽ đi kinh đô hỏi Đạo Tôn một chút, chuyện này hắn có tham dự hay không.”
Sau đó hắn nhìn về Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, nói: “Xin lỗi.”
Cuối cùng, hắn cùng với Vương Phá thăm hỏi lẫn nhau, cùng Vô Cùng Bích rời đi.
Nhìn thân ảnh đôi vợ chồng phá không mà lên, biến mất ở trong biển mây hơi có vẻ tiêu điều, tâm tình đám người bên trên nhai bình khác nhau, sinh ra chút ít đồng tình.