Sau hắc ám trước khi hửng sáng cũng có thể sẽ là đêm dài.
…………………………………………………………….
Tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng đọc sách, Quốc Giáo học viện hôm nay tạm thời chỉ có thể nghe được tiếng đọc sách. Tuyết mới từ thiên không bay xuống quá mức mềm nhẹ , qua một thời gian, mới được các học sinh trong phòng học nhìn thấy, tạo thành một loạt tiếng reo vui mừng, giáo tập đến từ Giáo Khu xử trầm giọng mắng mấy câu, mới đem xôn xao mơ hồ áp chế, song sau một khắc ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gió gào thét, toàn bộ các phòng học cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh, các học sinh trẻ tuổi xôn xao lao tới bên cửa sổ.
Gió cuốn lên một lớp tuyết mỏng mới vừa phủ lên ngọn cỏ, một con bạch hạc chậm rãi từ thiên không đáp xuống, như nhảy múa ở trong tuyết, xinh đẹp vô cùng.
“Thật xinh đẹp!” Các nữ hài tử nhìn hình ảnh này, kích động hô lên.
Theo Nhân Ma Yêu tộc cường thế quật khởi, yêu thú từng hoành hành trên đại lục đã sớm trốn vào trong đầm lầy núi hoang, tương ứng, thần thú tiên cầm cũng trở nên cực kỳ hiếm thấy, bình thường chỉ có những tông môn ở trong núi sâu mới có thể thấy được, các học sinh mới của Quốc Giáo học viện phần lớn đến từ các châu quận, so với người kinh đô kiến thức rộng rãi mà nói, lại càng rất ít gặp qua những thứ tiên cầm trong truyền thuyết. Nhưng cũng có người ở kinh đô sinh sống thời gian rất lâu , từ Thiên Đạo viện chuyển đến Sơ Văn Bân nhìn con bạch hạc này, nhớ lại thứ gì, giật mình nói: “Đây. . . Đây không phải là con bạch hạc của Từ phủ hay sao?”
Nghe lời này, bên cạnh hắn nhất thời trở nên yên tĩnh, ngay sau đó, toàn bộ các phòng học cũng trở nên yên tĩnh, các học sinh nhìn về bạch hạc, cũng không dám tạo ra thanh âm quá lớn.
Con bạch hạc này không phải là bạch hạc bình thường, sự xuất hiện của nó đại biểu một cái tên, cái tên này đối với các học sinh mà nói, chính là thánh khiết tốt đẹp, không thể khinh nhờn như vậy .
Đồng thời, đám học sinh cũng biết, con bạch hạc này trở về đối với Quốc Giáo học viện, đối với viện trưởng của bọn họ mà nói có ý nghĩa thế nào.
Quả không sai, thời gian không bao lâu, một thân ảnh đã xuất hiện trong tầm mắt của các học sinh.
Trần Trường Sinh đi tới trên bãi cỏ ven hồ, đi tới trước người bạch hạc. Bạch hạc nhìn hắn gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn về tàng thư lâu cách đó không xa cùng học sinh bên cửa sổ, lộ ra vẻ có chút nghi ngờ, tựa như không rõ tại sao mới một năm, nơi này đã xảy ra biến hóa lớn đến vậy.
Nhìn bạch hạc, hắn trầm mặc một lát, hỏi: “Nàng. . . đã trở về?”
. . .
. . .
Hai vệt dài lao thẳng vào kinh đô, một trắng một xám, trắng chính là bạch hạc, xám lại là con kim sí đại bằng mà Từ Hữu Dung mang ra khỏi Chu viên.
—— sở dĩ là xám, bởi vì con đại bằng này còn chưa trưởng thành, màu lông chưa trở nên tiên diễm, càng không có ánh vàng lấp lóe, nhìn nó như bám đầy bụi , hơn nữa có chút nhỏ, tựa như phản ứng đầu tiên của Trần Trường Sinh lúc ban đầu, hiện tại nhìn nó giống như một con gà núi.
Thời điểm tiến vào kinh đô, bạch hạc thanh tiếu một tiếng, hồng ưng chuẩn bị cất cánh chặn đường phát hiện là nó tự nhiên cho đi, mà con ấu bằng chẳng những không đi theo bạch hạc bay đi Quốc Giáo học viện, ngược lại tựa như đối với “đồng loại” trên hoàng thành sinh ra hứng thú, trên không trung vòng vo một vòng, vẫy cánh, sau đó đáp xuống thành cung.
Đều nói phượng hoàng mắc nạn không bằng gà núi, con ấu bằng này nhìn tựa như con gà núi, nhưng cuối cùng phượng hoàng chính là phượng hoàng, kim bằng chính là kim bằng, dù sao cũng không thể thật sự biến thành gà núi.
Nó thu cánh chim, ngẩng đầu ưỡn ngực về phía đám hồng ưng đang bay tới, nhìn chung quanh, ánh mắt hờ hững, lộ vẻ cực kỳ kiệt ngạo bất tuần.
Hồng ưng là phi điểu cường đại nhất mà Đại Chu quân đội thuần dưỡng, tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng, hơn nữa trời sanh kiêu ngạo cường hãn, mặc dù gặp địch nhân cường đại đến đâu, cũng sẽ không khiếp đảm, tương truyền ngàn năm trước bên trong cuộc chiến diệt ma, Ma Soái thời đấy có nuôi một con thương khung yêu thú, cuối cùng chính là bị mấy chục con hồng ưng dùng sinh mệnh làm đại giá, sinh sinh mổ chết ở trên bầu trời. Song lúc này nhìn con chinh hình thể hơi nhỏ như con gà núi, hơn mười con hồng ưng đồng thời dựng đứng lông vũ, lộ vẻ vô cùng cảnh giác, thậm chí Vũ Lâm quân bên cạnh còn cảm nhận được sự sợ hãi của bọn nó, về phần mấy con hồng nhạn ở gần đó biểu hiện càng thêm thê thảm, trực tiếp bị dọa đến co quắp ngã lăn trên mặt đất, đứng cũng không dám đứng lên.
Đó là con chim gì? Vũ Lâm quân có chút không giải thích được, cảnh giác nhìn bên kia, trong vô thức nắm chặt thương trong tay.
Đúng lúc này, hỏa vân lân đứng dưới thành cung đang ngây người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tiết Tỉnh Xuyên ở trong phòng lấy tâm ý mài thương cũng có điều cảm, tùy theo nhìn lên phía trên.
Trên thành cung, ấu bằng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nó cảm nhận được một đạo sát ý.
Nó nhìn xuống mặt đất, tầm mắt rơi vào trên người hỏa vân lân, cảm thấy có chút phiền toái.
Sau đó nó chú ý tới nơi sát ý phát ra, nhìn gian phòng kia, phát hiện là một phiền toái rất lớn.
Nếu như kim bằng bây giờ đã thành niên, tự nhiên có thể không thèm để ý hỏa vân lân khiêu khích, cũng sẽ không e ngại Tiết Tỉnh Xuyên, nhưng hiện tại không được.
Khi nó nhìn thấy con hắc dương trên bãi cỏ trong hoàng cung, lông xám trên cổ khẽ xù lên, cảm nhận được bất an mãnh liệt.
Thế giới ngoài Chu viên, quả nhiên vẫn tràn đầy hung hiểm y như trí nhớ kiếp trước, nhất là tòa đô thành của Nhân tộc này, vẫn cùng trước kia giống nhau như đúc, chính mình chẳng qua đáp xuống chơi đùa một phen, làm sao lại có thể đụng phải nhiều phiền toái như vậy? Đang ở Vũ Lâm quân chuẩn bị dùng thương ép đến, nó mở rộng hai cánh, hướng phía dưới thành cung bay đi, chỉ trong chốc lát đã xẹt qua quảng trường trước cung, bay qua vài tòa Vương phủ cùng ba con đường lớn, đáp xuống trên một con đường xa xa.
Trên con đường này hiện tại dân chúng xôn xao, vô cùng náo nhiệt, đứng ở trên thành cung, mơ hồ có thể thấy một chiếc liến hoa mỹ ở trên đường chậm chạp đi về phía trước .
Đám lính thấy con quái điểu đáp xuống chiếc liễn kia, mới biết được nó đến từ Thánh Nữ phong, nghĩ thầm khó trách đáng sợ như thế.
Có quan viên vội vã mà đến, bẩm báo một cái tin tức mới vừa biết được.
“Thánh Nữ trước đây đã thối vị? Do Từ Hữu Dung kế nhiệm?”
Nghe tin tức này, Tiết Tỉnh Xuyên nhìn về phương hướng con đường nơi xa, kinh ngạc nghĩ tới Nam Khê trai đã xảy ra chuyện gì, tại sao xuất hiện thay đổi lớn như thế?
Đối với đệ tử Nam Khê trai cùng dân chúng thiên nam mà nói, Từ Hữu Dung là Thánh Nữ tương lai, đối với dân chúng Đại Chu kinh đô mà nói, Từ Hữu Dung là kiêu ngạo của bọn hắn, bởi vì nàng sinh trưởng ở nơi đây, theo tin tức Từ Hữu Dung chính thức kế nhiệm Thánh Nữ phía nam truyền bá, bách tính kinh đô trên đường hẻm hoan nghênh nàng bởi vì giật mình mà an tĩnh một lát, sau đó tiếng hoan hô rung trời lật đất vang lên.
Đám trẻ nhỏ ở bên đường đuổi theo liễn, cô gái trẻ tuổi quơ khăn tay cùng bó hoa tươi, có giáo đồ thành kính, quỳ gối ở địa phương liễn vừa đi qua , càng không ngừng cầu xin chúc phúc, thanh niên nam tử ánh mắt chính cực nóng —— cho dù tuyết hòa với gió, khí trời hàn lãnh, cũng không thể khiến cho nhiệt tình của dân chúng giảm bớt phần nào, mà khi gió phất lên tấm rèm che liễn, mơ hồ lộ ra thân ảnh cô gái bên trong, không khí lại càng nhiệt liệt tới cực điểm, rất nhiều người cũng bất chấp Ly cung giáo sĩ quát mắng, cửa thành ty kỵ binh ngăn cản, càng không để ý tới ánh mắt cảnh giác của thiên nam kỵ binh, vội vã chen tới giữa đường, mặc dù cuối cùng đều bị kỵ binh ngăn cản, nhưng không ngăn được thứ trong tay bọn họ.
Trong lúc nhất thời, hoa tươi cực kỳ hiếm thấy trong tiết trời mùa đông như mưa rơi rơi xuống, chỉ trong chốc lát, liễn mà Từ Hữu Dung đang ngồi đã biến thành một mảnh biển hoa.
Trái cây tươi mới sạch sẽ, lại càng không ngừng ném tới đoàn xe. Phía sau bên trong một chiếc xe, Diệp Tiểu Liên đưa tay bắt lấy một cái trái cây, nhẹ nhẹ cắn một cái, cảm thấy rất chua ngọt ngon miệng, đôi mắt vui vẻ híp lại, dĩ nhiên, tựa như các sư tỷ khác trong xe, nàng vui sướng đến từ sự nhiệt tình của dân chúng kinh đô —— nghĩ tới Thánh Nữ được Chu nhân kính yêu như thế, nghĩ đến sau khi nam bắc hợp lưu, địa vị Thánh Nữ phong chưa chắc đã giảm xuống, nói không chừng còn tốt hơn, trai chủ rời đi tạo thành bất an nhất thời tiêu giảm rất nhiều, các nàng mang theo bảy phần vui sướng, ba phần tự hào nghĩ tới: “Trong truyền thuyết Chu Ngọc Nhân năm đó vào kinh đô, đại khái cũng không hơn thế là bao.”
. . .
. . .
“Chu Ngọc Nhân năm đó vào kinh, thật sự suýt nữa bị nhìn mà chết, nhớ đến lúc ấy ta còn tuổi còn nhỏ, cùng biểu tỷ ở phủ học sĩ đứng ở trên Rừng Hồ lâu nhìn lén, thật là náo nhiệt. . .”
Không biết có phải là bởi vì thấy Từ Hữu Dung, nhớ lại chính mình lúc tuổi còn trẻ hay không, Thiên Hải Thánh Hậu rất hiếm thấy tỏ ra thần thái hồi ức, nhưng cũng chỉ chốc lát thời gian, đã hồi phục bộ dáng lạnh nhạt bình thời, nói: “Muốn không bị nhìn chết, cần có da mặt dày chút ít, cũng phải đem thể cốt làm cho mạnh mẽ chút ít.”
Tại trước mắt thế nhân, Từ Hữu Dung từ trước đến giờ giữ vững bộ dáng tiên tử điềm tĩnh lạnh nhạt, cũng chỉ có ở trước mặt Thánh Nữ lão sư cùng nương nương tự nhiên nhất, nói: “Da mặt dày. . . có cái gì tốt chứ.”
Thánh Hậu nhìn nàng, trong mắt toát ra vẻ ấm áp, trìu mến nói: “Da mặt mỏng có gì tốt? Xem khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi ửng đỏ kìa.”
Lần này nói chuyện với nhau tự nhiên có thâm ý, vô luận da mặt dày, hay là thân thể khỏe hơn chút ít, cũng là Thánh Hậu nhắc nhở nàng.
Muốn ngồi vững vị trí trai chủ Nam Khê trai, cuối cùng trở thành Thánh Nữ mà cả thiên nam cũng tán thành, ở Thánh Hậu xem ra, lòng dạ độc ác là điều kiện cần phải có.
Da mặt dày chính là lòng dạ ác độc, chỉ có chính mình đủ mạnh, thời điểm muốn dùng thủ đoạn độc ác mới có lực lượng.
“Nếu muốn làm cho thân thể khỏe mạnh hơn, không phải chúng ta nên bắt đầu ăn cơm sao.”
Mạc Vũ đứng ở một bên, đang chia thức ăn, nhìn bộ dáng Từ Hữu Dung có chút kinh ngạc, biết nàng hoặc là không muốn nói tiếp, hoặc là chính là như khi còn bé không muốn cãi vã nữa, cười cười chuyển đề tài.
Thánh Hậu nói: “Bọn nhỏ hiện tại, đều không thích nghe đám gia hỏa chúng ta nói chuyện rồi.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói nói: “Nương nương đâu có giá, nương nương vĩnh viễn sẽ không già.”
Mạc Vũ ở bên nghe được rùng mình một cái, nói: “Mấy năm không gặp, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi vẫn ngọt như vậy.”
“Ăn cơm cũng đừng nói chuyện.”
Thánh Hậu cầm lấy đũa, gắp một món ăn vào chén của Từ Hữu Dung, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Trong cung điện lớn như thế, không có bất kỳ thái giám cung nữ, chỉ có ba người các nàng, lộ vẻ rất trống trải.
Nhất là bắt đầu ăn cơm, không còn bất kỳ thanh âm gì vang lên, không khí lộ ra vẻ có chút quỷ dị.
Sau hắc ám trước khi hửng sáng cũng có thể sẽ là đêm dài.
…………………………………………………………….
Tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng đọc sách, Quốc Giáo học viện hôm nay tạm thời chỉ có thể nghe được tiếng đọc sách. Tuyết mới từ thiên không bay xuống quá mức mềm nhẹ , qua một thời gian, mới được các học sinh trong phòng học nhìn thấy, tạo thành một loạt tiếng reo vui mừng, giáo tập đến từ Giáo Khu xử trầm giọng mắng mấy câu, mới đem xôn xao mơ hồ áp chế, song sau một khắc ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gió gào thét, toàn bộ các phòng học cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh, các học sinh trẻ tuổi xôn xao lao tới bên cửa sổ.
Gió cuốn lên một lớp tuyết mỏng mới vừa phủ lên ngọn cỏ, một con bạch hạc chậm rãi từ thiên không đáp xuống, như nhảy múa ở trong tuyết, xinh đẹp vô cùng.
“Thật xinh đẹp!” Các nữ hài tử nhìn hình ảnh này, kích động hô lên.
Theo Nhân Ma Yêu tộc cường thế quật khởi, yêu thú từng hoành hành trên đại lục đã sớm trốn vào trong đầm lầy núi hoang, tương ứng, thần thú tiên cầm cũng trở nên cực kỳ hiếm thấy, bình thường chỉ có những tông môn ở trong núi sâu mới có thể thấy được, các học sinh mới của Quốc Giáo học viện phần lớn đến từ các châu quận, so với người kinh đô kiến thức rộng rãi mà nói, lại càng rất ít gặp qua những thứ tiên cầm trong truyền thuyết. Nhưng cũng có người ở kinh đô sinh sống thời gian rất lâu , từ Thiên Đạo viện chuyển đến Sơ Văn Bân nhìn con bạch hạc này, nhớ lại thứ gì, giật mình nói: “Đây. . . Đây không phải là con bạch hạc của Từ phủ hay sao?”
Nghe lời này, bên cạnh hắn nhất thời trở nên yên tĩnh, ngay sau đó, toàn bộ các phòng học cũng trở nên yên tĩnh, các học sinh nhìn về bạch hạc, cũng không dám tạo ra thanh âm quá lớn.
Con bạch hạc này không phải là bạch hạc bình thường, sự xuất hiện của nó đại biểu một cái tên, cái tên này đối với các học sinh mà nói, chính là thánh khiết tốt đẹp, không thể khinh nhờn như vậy .
Đồng thời, đám học sinh cũng biết, con bạch hạc này trở về đối với Quốc Giáo học viện, đối với viện trưởng của bọn họ mà nói có ý nghĩa thế nào.
Quả không sai, thời gian không bao lâu, một thân ảnh đã xuất hiện trong tầm mắt của các học sinh.
Trần Trường Sinh đi tới trên bãi cỏ ven hồ, đi tới trước người bạch hạc. Bạch hạc nhìn hắn gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn về tàng thư lâu cách đó không xa cùng học sinh bên cửa sổ, lộ ra vẻ có chút nghi ngờ, tựa như không rõ tại sao mới một năm, nơi này đã xảy ra biến hóa lớn đến vậy.
Nhìn bạch hạc, hắn trầm mặc một lát, hỏi: “Nàng. . . đã trở về?”
. . .
. . .
Hai vệt dài lao thẳng vào kinh đô, một trắng một xám, trắng chính là bạch hạc, xám lại là con kim sí đại bằng mà Từ Hữu Dung mang ra khỏi Chu viên.
—— sở dĩ là xám, bởi vì con đại bằng này còn chưa trưởng thành, màu lông chưa trở nên tiên diễm, càng không có ánh vàng lấp lóe, nhìn nó như bám đầy bụi , hơn nữa có chút nhỏ, tựa như phản ứng đầu tiên của Trần Trường Sinh lúc ban đầu, hiện tại nhìn nó giống như một con gà núi.
Thời điểm tiến vào kinh đô, bạch hạc thanh tiếu một tiếng, hồng ưng chuẩn bị cất cánh chặn đường phát hiện là nó tự nhiên cho đi, mà con ấu bằng chẳng những không đi theo bạch hạc bay đi Quốc Giáo học viện, ngược lại tựa như đối với “đồng loại” trên hoàng thành sinh ra hứng thú, trên không trung vòng vo một vòng, vẫy cánh, sau đó đáp xuống thành cung.
Đều nói phượng hoàng mắc nạn không bằng gà núi, con ấu bằng này nhìn tựa như con gà núi, nhưng cuối cùng phượng hoàng chính là phượng hoàng, kim bằng chính là kim bằng, dù sao cũng không thể thật sự biến thành gà núi.
Nó thu cánh chim, ngẩng đầu ưỡn ngực về phía đám hồng ưng đang bay tới, nhìn chung quanh, ánh mắt hờ hững, lộ vẻ cực kỳ kiệt ngạo bất tuần.
Hồng ưng là phi điểu cường đại nhất mà Đại Chu quân đội thuần dưỡng, tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng, hơn nữa trời sanh kiêu ngạo cường hãn, mặc dù gặp địch nhân cường đại đến đâu, cũng sẽ không khiếp đảm, tương truyền ngàn năm trước bên trong cuộc chiến diệt ma, Ma Soái thời đấy có nuôi một con thương khung yêu thú, cuối cùng chính là bị mấy chục con hồng ưng dùng sinh mệnh làm đại giá, sinh sinh mổ chết ở trên bầu trời. Song lúc này nhìn con chinh hình thể hơi nhỏ như con gà núi, hơn mười con hồng ưng đồng thời dựng đứng lông vũ, lộ vẻ vô cùng cảnh giác, thậm chí Vũ Lâm quân bên cạnh còn cảm nhận được sự sợ hãi của bọn nó, về phần mấy con hồng nhạn ở gần đó biểu hiện càng thêm thê thảm, trực tiếp bị dọa đến co quắp ngã lăn trên mặt đất, đứng cũng không dám đứng lên.
Đó là con chim gì? Vũ Lâm quân có chút không giải thích được, cảnh giác nhìn bên kia, trong vô thức nắm chặt thương trong tay.
Đúng lúc này, hỏa vân lân đứng dưới thành cung đang ngây người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tiết Tỉnh Xuyên ở trong phòng lấy tâm ý mài thương cũng có điều cảm, tùy theo nhìn lên phía trên.
Trên thành cung, ấu bằng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nó cảm nhận được một đạo sát ý.
Nó nhìn xuống mặt đất, tầm mắt rơi vào trên người hỏa vân lân, cảm thấy có chút phiền toái.
Sau đó nó chú ý tới nơi sát ý phát ra, nhìn gian phòng kia, phát hiện là một phiền toái rất lớn.
Nếu như kim bằng bây giờ đã thành niên, tự nhiên có thể không thèm để ý hỏa vân lân khiêu khích, cũng sẽ không e ngại Tiết Tỉnh Xuyên, nhưng hiện tại không được.
Khi nó nhìn thấy con hắc dương trên bãi cỏ trong hoàng cung, lông xám trên cổ khẽ xù lên, cảm nhận được bất an mãnh liệt.
Thế giới ngoài Chu viên, quả nhiên vẫn tràn đầy hung hiểm y như trí nhớ kiếp trước, nhất là tòa đô thành của Nhân tộc này, vẫn cùng trước kia giống nhau như đúc, chính mình chẳng qua đáp xuống chơi đùa một phen, làm sao lại có thể đụng phải nhiều phiền toái như vậy? Đang ở Vũ Lâm quân chuẩn bị dùng thương ép đến, nó mở rộng hai cánh, hướng phía dưới thành cung bay đi, chỉ trong chốc lát đã xẹt qua quảng trường trước cung, bay qua vài tòa Vương phủ cùng ba con đường lớn, đáp xuống trên một con đường xa xa.
Trên con đường này hiện tại dân chúng xôn xao, vô cùng náo nhiệt, đứng ở trên thành cung, mơ hồ có thể thấy một chiếc liến hoa mỹ ở trên đường chậm chạp đi về phía trước .
Đám lính thấy con quái điểu đáp xuống chiếc liễn kia, mới biết được nó đến từ Thánh Nữ phong, nghĩ thầm khó trách đáng sợ như thế.
Có quan viên vội vã mà đến, bẩm báo một cái tin tức mới vừa biết được.
“Thánh Nữ trước đây đã thối vị? Do Từ Hữu Dung kế nhiệm?”
Nghe tin tức này, Tiết Tỉnh Xuyên nhìn về phương hướng con đường nơi xa, kinh ngạc nghĩ tới Nam Khê trai đã xảy ra chuyện gì, tại sao xuất hiện thay đổi lớn như thế?
Đối với đệ tử Nam Khê trai cùng dân chúng thiên nam mà nói, Từ Hữu Dung là Thánh Nữ tương lai, đối với dân chúng Đại Chu kinh đô mà nói, Từ Hữu Dung là kiêu ngạo của bọn hắn, bởi vì nàng sinh trưởng ở nơi đây, theo tin tức Từ Hữu Dung chính thức kế nhiệm Thánh Nữ phía nam truyền bá, bách tính kinh đô trên đường hẻm hoan nghênh nàng bởi vì giật mình mà an tĩnh một lát, sau đó tiếng hoan hô rung trời lật đất vang lên.
Đám trẻ nhỏ ở bên đường đuổi theo liễn, cô gái trẻ tuổi quơ khăn tay cùng bó hoa tươi, có giáo đồ thành kính, quỳ gối ở địa phương liễn vừa đi qua , càng không ngừng cầu xin chúc phúc, thanh niên nam tử ánh mắt chính cực nóng —— cho dù tuyết hòa với gió, khí trời hàn lãnh, cũng không thể khiến cho nhiệt tình của dân chúng giảm bớt phần nào, mà khi gió phất lên tấm rèm che liễn, mơ hồ lộ ra thân ảnh cô gái bên trong, không khí lại càng nhiệt liệt tới cực điểm, rất nhiều người cũng bất chấp Ly cung giáo sĩ quát mắng, cửa thành ty kỵ binh ngăn cản, càng không để ý tới ánh mắt cảnh giác của thiên nam kỵ binh, vội vã chen tới giữa đường, mặc dù cuối cùng đều bị kỵ binh ngăn cản, nhưng không ngăn được thứ trong tay bọn họ.
Trong lúc nhất thời, hoa tươi cực kỳ hiếm thấy trong tiết trời mùa đông như mưa rơi rơi xuống, chỉ trong chốc lát, liễn mà Từ Hữu Dung đang ngồi đã biến thành một mảnh biển hoa.
Trái cây tươi mới sạch sẽ, lại càng không ngừng ném tới đoàn xe. Phía sau bên trong một chiếc xe, Diệp Tiểu Liên đưa tay bắt lấy một cái trái cây, nhẹ nhẹ cắn một cái, cảm thấy rất chua ngọt ngon miệng, đôi mắt vui vẻ híp lại, dĩ nhiên, tựa như các sư tỷ khác trong xe, nàng vui sướng đến từ sự nhiệt tình của dân chúng kinh đô —— nghĩ tới Thánh Nữ được Chu nhân kính yêu như thế, nghĩ đến sau khi nam bắc hợp lưu, địa vị Thánh Nữ phong chưa chắc đã giảm xuống, nói không chừng còn tốt hơn, trai chủ rời đi tạo thành bất an nhất thời tiêu giảm rất nhiều, các nàng mang theo bảy phần vui sướng, ba phần tự hào nghĩ tới: “Trong truyền thuyết Chu Ngọc Nhân năm đó vào kinh đô, đại khái cũng không hơn thế là bao.”
. . .
. . .
“Chu Ngọc Nhân năm đó vào kinh, thật sự suýt nữa bị nhìn mà chết, nhớ đến lúc ấy ta còn tuổi còn nhỏ, cùng biểu tỷ ở phủ học sĩ đứng ở trên Rừng Hồ lâu nhìn lén, thật là náo nhiệt. . .”
Không biết có phải là bởi vì thấy Từ Hữu Dung, nhớ lại chính mình lúc tuổi còn trẻ hay không, Thiên Hải Thánh Hậu rất hiếm thấy tỏ ra thần thái hồi ức, nhưng cũng chỉ chốc lát thời gian, đã hồi phục bộ dáng lạnh nhạt bình thời, nói: “Muốn không bị nhìn chết, cần có da mặt dày chút ít, cũng phải đem thể cốt làm cho mạnh mẽ chút ít.”
Tại trước mắt thế nhân, Từ Hữu Dung từ trước đến giờ giữ vững bộ dáng tiên tử điềm tĩnh lạnh nhạt, cũng chỉ có ở trước mặt Thánh Nữ lão sư cùng nương nương tự nhiên nhất, nói: “Da mặt dày. . . có cái gì tốt chứ.”
Thánh Hậu nhìn nàng, trong mắt toát ra vẻ ấm áp, trìu mến nói: “Da mặt mỏng có gì tốt? Xem khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi ửng đỏ kìa.”
Lần này nói chuyện với nhau tự nhiên có thâm ý, vô luận da mặt dày, hay là thân thể khỏe hơn chút ít, cũng là Thánh Hậu nhắc nhở nàng.
Muốn ngồi vững vị trí trai chủ Nam Khê trai, cuối cùng trở thành Thánh Nữ mà cả thiên nam cũng tán thành, ở Thánh Hậu xem ra, lòng dạ độc ác là điều kiện cần phải có.
Da mặt dày chính là lòng dạ ác độc, chỉ có chính mình đủ mạnh, thời điểm muốn dùng thủ đoạn độc ác mới có lực lượng.
“Nếu muốn làm cho thân thể khỏe mạnh hơn, không phải chúng ta nên bắt đầu ăn cơm sao.”
Mạc Vũ đứng ở một bên, đang chia thức ăn, nhìn bộ dáng Từ Hữu Dung có chút kinh ngạc, biết nàng hoặc là không muốn nói tiếp, hoặc là chính là như khi còn bé không muốn cãi vã nữa, cười cười chuyển đề tài.
Thánh Hậu nói: “Bọn nhỏ hiện tại, đều không thích nghe đám gia hỏa chúng ta nói chuyện rồi.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói nói: “Nương nương đâu có giá, nương nương vĩnh viễn sẽ không già.”
Mạc Vũ ở bên nghe được rùng mình một cái, nói: “Mấy năm không gặp, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi vẫn ngọt như vậy.”
“Ăn cơm cũng đừng nói chuyện.”
Thánh Hậu cầm lấy đũa, gắp một món ăn vào chén của Từ Hữu Dung, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Trong cung điện lớn như thế, không có bất kỳ thái giám cung nữ, chỉ có ba người các nàng, lộ vẻ rất trống trải.
Nhất là bắt đầu ăn cơm, không còn bất kỳ thanh âm gì vang lên, không khí lộ ra vẻ có chút quỷ dị.