Trần Trường Sinh trầm mặc không nói gì, nếu như không nhớ lầm, Thu Sơn Quân hiện tại chưa đầy hai mươi tuổi, còn chưa tham gia Đại Triều Thí, chưa tiến vào Thiên Thư Lăng, nhưng mà hắn đã Tụ Tinh. Từ Hữu Dung nhỏ hơn mình ba tuổi, cũng chưa vào Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo, cũng đã thành Thông U Thượng Cảnh.
Hắn im lặng cảm thán nghĩ, đây mới thực sự là thiên tài.
Hắn tu Thuận Tâm Ý, chú ý tâm tình điềm tĩnh, hơn nữa hắn với Từ Hữu Dung quả thật không có bất kỳ tình ý nào, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi khi nhắc tới nàng cùng với người tên Thu Sơn Quân hắn lại có chút không được tự nhiên, càng khiến hắn không thoải mái là dù hắn đã sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, Thu Sơn Quân vẫn vững vàng chắn trước mặt mình.
Hắn đứng đầu Đại Triều Thí, Thu Sơn Quân lấy được chìa khóa Chu Viên, hắn tiến Thiên Thư Lăng xem bia phá cảnh, Thu Sơn Quân không cần xem Thiên Thư Bia đã Tụ Tinh thành công, quốc tộc đại sự và việc nhỏ trong nhà, cần ngoại vật và không cần ngoại vật, thấy thế nào cũng là người sau mạnh hơn.
– Ta cho rằng ngươi mạnh hơn Thu Sơn Quân.
Giáo Hoàng đại nhân dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói:
– Dù người khác không cho là như vậy, cũng không dám nói ngươi yếu hơn Thu Sơn Quân.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
– Ta không bằng hắn.
Giáo Hoàng đại nhân bình tĩnh nói:
– Ngươi nhỏ hơn hắn bốn tuổi.
Trần Trường Sinh giật mình, sau đó cười vui vẻ.
Giáo Hoàng đại nhân tiếp tục nói:
– Về phần Từ Hữu Dung… Nàng dù sao cũng là nữ nhi của Từ Thế Tích.
Trần Trường Sinh im lặng, Từ Thế Tích là chó của Thánh Hậu nương nương, Từ Hữu Dung đương nhiên phải đứng về phái Thánh Hậu nương nương và người phía nam, nói một cách khác là đối lập với quốc giáo.
Hắn nghĩ đến một vấn đề đáng sợ:
– Thánh Hậu nương nương biết lai lịch của ta không?
Giáo Hoàng đại nhân gật gật đầu, nói:
– Mạc Vũ đã sớm phái người đi Tây Ninh trấn kiểm chứng lai lịch của ngươi, chuyện này không có khả năng dấu diếm tiếp, sau Đại Triều Thí ta đã nói rõ với Thánh Hậu.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát sau hỏi:
– Nương nương có thể …
– Sẽ không.
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn mỉm cười nói:
– Nếu nương nương không muốn bóc trần, vậy cũng sẽ không, ít nhất ngoài mặt sẽ không động thủ với ngươi, bởi vì như vậy chẳng khác nào đẩy Ly Cung làm kẻ địch của bà ta, không có ai muốn thấy cục diện như vậy, dù có là Thiên Hải Thánh Hậu.
Cái gì là tự tin và lo lắng? Chính là cái này.
– Vật trong Chu Viên đương nhiên quan trọng, nhưng không nên quên, kẻ thù chân chính còn ở phương bắc. Lần này chìa khóa Chu Viên rơi vào trong tay chúng ta, nhưng Ma tộc chắc chắn sẽ không cam tâm từ bỏ, nếu Hắc Bào còn sống, hắn nhất định sẽ làm chút chuyện, bất kể ở Chu Viên hay đã ra khỏi Chu Viên, chỉ cần chưa trở về kinh thì đều phải cẩn thận.
– Đa tạ thánh nhân chỉ điểm.
Trần Trường Sinh nói.
Giáo Hoàng đại nhân nói nói:
– Còn muốn gọi ta là thánh nhân sao?
Trần Trường Sinh có chút không quen nói:
– Vâng, sư thúc.
Giáo Hoàng đại nhân hài lòng cười cười.
Trước lúc chấm dứt cuộc trò chuyện, Trần Trường Sinh đưa ra một yêu cầu.
Lúc trước Giáo Hoàng đại nhân đã từng nói, đêm cuối Thanh Đằng Yến là ông để Mạc Vũ đưa Trần Trường Sinh vào Đồng cung, như vậy hắn hẳn rõ ràng dưới lòng đất có cái gì.
– Ta muốn gặp Hắc Long kia.
Trần Trường Sinh nhìn Giáo Hoàng đại nhân thành khẩn nói.
Giáo Hoàng đại nhân thật không ngờ hắn đề xuất thỉnh cầu này, mỉm cười hỏi:
– Nghe như ngươi từng gặp Hắc Long kia?
Trần Trường Sinh kể lại chuyện gặp Hắc Long dưới đáy đầm, rất nhiều chi tiết, nhưng không nói ở đó Tọa Chiếu suýt nữa tự cháy chết, chỉ nói đã từng đáp ứng đối phương, nếu như đối phương nguyện ý thả chính mình rời đi, mình sẽ dành thời gian tới thăm hắn, cái này chính là hứa hẹn.
– Tuy rằng đó là một ác long, nhưng hứa hẹn chính là hứa hẹn.
Giáo Hoàng đại nhân dường như rất hài lòng với hành vi của hắn, nói:
– Vương Chi Sách năm đó lừa bắt nó ở đáy đầm, quả thật không phúc hậu cho lắm.
Trần Trường Sinh hỏi:
– Ta muốn gặp nó như thế nào?
– Giếng ở Bắc Tân Kiều đã mở.
Nói xong câu đó, Giáo Hoàng lấy từ trong lòng ngực ra một tấm bảng gỗ đưa cho hắn.
Trần Trường Sinh tiếp nhận tấm biển, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ nổi: Quốc Giáo Học Viện.
– Đây là…
Trần Trường Sinh nhìn tấm bảng gỗ, có chút không rõ
Giáo Hoàng đại nhân mỉm cười nói:
– Đây là viện bài Quốc Giáo Học Viện.
Trần Trường Sinh vẫn không rõ.
Giáo Hoàng đại nhân nói:
– Chỉ có viện trưởng Quốc Giáo Học Viện mới có tư cách cầm tấm viện bài này.
Trần Trường Sinh vẫn không rõ, hoặc là nói mơ hồ hiểu rồi, nhưng lại không thể tin.
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn mỉm cười nói:
– Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, người làm sư thúc cuối cùng cũng phải có quà gặp mặt, chỉ mở giếng Bắc Tân Kiều thấy thế nào cũng quá keo kiệt, tấm lệnh bài này thế nào?
Trần Trường Sinh không biết tấm lệnh bài này thế nào, không biết là dùng vật liệu gì chế thành, có bao nhiêu năm lịch sử, chỉ biết tấm lệnh bài này nặng vô cùng.
– Từ Tây Ninh vào kinh đô, đánh bậy đánh bạ tiến vào Quốc Giáo Học Viện, bây giờ nghĩ lại không phải một loại dự báo sao, Quốc Giáo Học Viện bị hủy trong tay sư phụ ngươi, nó nên được hồi sinh lại ở trong tay ngươi.
Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn cảm thán nói.
Trần Trường Sinh thế mới biết lúc tiếp nhận lệnh bài kia, hắn liền trở thành viện trưởng mới của Quốc Giáo Học Viện, chỉ có điều… viện trưởng Quốc Giáo Học Viện là thân phận gì? Mặc dù nói mười năm qua Quốc Giáo Học Viện suy tàn, nhưng dù sao cũng từng là một trong Thanh Đằng Lục Viện, ngang hàng với Thiên Đạo Viện. Mà lúc chiều hắn mới nghe Lạc Lạc nói tháng trước thánh đường đại chủ giáo Chiết Xung Điện bệnh chết, Thiên Đạo Viện viện trưởng Mao Thu Vũ thăng tiến làm một trong sáu người đứng đầu quốc giáo.
Hắn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi mà có thể làm viện trưởng Quốc Giáo Học Viện? Hắn đột nhiên cảm giác lệnh bài càng lúc càng nặng, còn bắt đầu cảm thấy bỏng tay.
Ra khỏi điện không xa thì nghe thấy tiếng ho khan, Trần Trường Sinh nhìn lại thì thấy Giáo Xu Xứ giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, liền khẩn trương tiến lên thi lễ.
Mai Lý Sa nhìn hắn cười nói:
– Hiện tại đã rõ ràng hết chưa?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát mới nói:
– Cũng tàm tạm.
Mai Lý Sa nhìn bầu trời đêm đầy sao, trầm mặc một lát mới nói:
– Ngươi có biết ta rất già không?
Trần Trường Sinh còn chưa kịp nói tiếp, Mai Lý Sa tiếp tục thản nhiên nói:
– Bây giờ quốc giáo, chỉ có ta cùng với Giáo Hoàng đại nhân là già nhất, trải qua nhiều chuyện, cũng thấy rất nhiều chuyện, nhưng già là chuyện không tốt, bởi vì sẽ nhớ kỹ quá nhiều chuyện, như vậy cuộc sống sẽ có chút vất vả.
– Chuyện năm đó ở Quốc giáo đến giờ ta vẫn nhớ rất rõ ràng. Tuy nhiên có chút kỳ quái là hơn mười năm trước chuyện xảy ra Quốc Giáo Học Viện ta lại có phần quên mất.
Mai Lý Sa ho hai tiếng, tiếp tục nói:
– Ta cùng sư phụ của ngươi quan hệ rất tốt, cho nên người đầu tiên phát hiện ra thân phận của ngươi là ta, ta lúc ấy cũng không rõ ràng ý tứ của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên cách quãng thời gian mới cho hắn biết, đương nhiên, sự cẩn thận của sư phụ ngươi cũng có thể lý giải.