Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 – Chương 92: Lạc Dương

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Lương Vương Tôn sẽ không tham gia cuộc chiến tranh này, ít nhất là ở thời điểm ban đầu sẽ như vậy, nhưng hắn phải biểu lộ thái độ của mình, cho nên hắn để lại một câu nói cùng với một cái tên.

Tên đại biểu nửa số gia sản của Lương Vương phủ còn có cao thủ Tụ Tinh cảnh là Lương Hồng Trang.

Lương Vương Tôn đã thông qua Mạc Vũ lấy được quân bộ bổ nhiệm, địa phương Lương Hồng Trang muốn tới là Ủng Lam quan. Hắn nhất định sẽ trở thành tướng quân, ở trên chiến trường cũng sẽ ở chỗ tương đối an toàn, nhưng tướng quân bách chiến tử, huống chi đây nhất định là một cuộc đại chiến kéo dài, ai dám bảo đảm mình có thể còn sống trở về?

Hơn nữa Lương Hồng Trang biết với tính tình của mình, tin chắc lần này đi có thể sẽ rất khó sống sót trở về.

Nếu nói đi chịu chết, cũng chính là như thế, chẳng qua trước đó, còn có chút tâm nguyện chưa dứt, tỷ như những người đó còn sống.

Những năm gần đây, hắn có quan hệ vô cùng tốt với Tầm Dương thành thành thủ và đại chủ giáo đám người.

Mặc dù hắn có quan hệ rất bình thường với Lương Vương Tôn, nhưng dù sao hắn cũng là người của Lương Vương phủ, đại nhân vật trong Tầm Dương thành dù gì cũng phải cho hắn vài phần thể diện.

Tất cả những thứ này chính là vì hôm nay.

Lương Hồng Trang vốn đã chuẩn bị rất kỹ càng, tối nay muốn đem toàn bộ đám người này giết chết.

Hắn biết sở thích của những người này, dưới ánh đèn cầy, họa bích cùng đèn lồng màu đỏ cùng với thức ăn, tỏ vẻ thanh cao.

Lại càng không cần phải nói, trong bóng đêm còn ẩn giấu mấy tên thích khách Thiên Cơ các trước đây mà hắn dùng vô số tiền bạc mời tới.

Lúc thấy đèn lồng màu đỏ, Từ Hữu Dung đã cảm thấy vẻ sát cơ vừa hiện rồi biến mất, cho nên mới phải nhíu mày.

Cuối cùng, Lương Hồng Trang thay đổi chủ ý, cho đến thật lâu sau này, cũng không người nào biết được tại sao, hơn nữa cũng không cách nào biết được.

Mùa hè sắp tới, trên thảo nguyên sẽ phát sinh một cuộc chiến phá vòng vây, mà hắn, sẽ chết ở dưới cương chuy của đệ cửu ma tướng.

Ngồi ở trước bàn nhìn mặt của mình trong gương, Trần Trường Sinh nghĩ tới câu chuyện mà Lương Hồng Trang còn chưa kể hết, thở dài.

Phía sau truyền đến thanh âm tuôn rơi, hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trong màn lụa thân ảnh yêu kiều, mơ hồ có thể thấy được đồ án đạm hoa trên áo lót màu trắng.

Hắn vội vàng đi tới, đem tấm chăn trên sàn gấp gọn lại, tránh để cản trở đường đi.

Từ Hữu Dung xuống giường, rửa mặt đơn giản, khoác món áo đơn, cũng không cài nút áo, đi tới bên cửa sổ hai tay đẩy ra.

Gió sớm ập vào cửa sổ, rơi vào trên mặt của nàng, phất động mấy sợi tóc đen hơi ướt.

Ùa vào trong nhà còn có cảnh xuân.

Cả phòng đều xuân.

Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới nhiều năm trước.

Cũng tại gian khách sạn này, đồng dạng là một ngày cảnh xuân tươi đẹp.

Hắn hướng về phía cả Tầm Dương thành hô một câu, Ly sơn tiểu sư thúc Tô Ly ở chỗ này.

Mưa gió chợt tới, huyết chiến luân phiên.

Hôm nay hắn không cần hô những lời này, hơn nữa ở chung một chỗ với Từ Hữu Dung dĩ nhiên khoái trá hơn so với ở chung với Tô Ly.

Mà khác biệt tối trọng yếu là ngay lúc đó Nhân tộc đang phân liệt, vô luận là Quốc Giáo hai phái mới cũ, hay là Thiên Hải Thánh Hậu cùng Trần thị hoàng tộc, mà một vết rách lớn nhất trong đó chính là giữa nam bắc, ngay cả nhân giả như Giáo Hoàng, cũng một mực thầm nghĩ muốn giết chết Tô Ly, huống chi người khác.

Hiện tại thì hoàn toàn không giống.

Lạc Dương chủ động đem hỏa vân lân đưa đến Thông Châu, Tiết Hà giữ vững trầm mặc.

Lương Vương phủ dời nhà mà đi, nhưng lưu lại một nửa gia tài, Lương Hồng Trang cuối cùng không động thủ giết người, trực tiếp đi Ủng Lam quan.

Cừu hận vẫn có, vết rách vẫn còn, nhưng đã không đáng là gì.

Nhân tộc hiện tại, đoàn kết trước nay chưa từng có.

Tất cả mọi người biết, Đại Chu vương triều sắp Bắc Phạt —— cách mấy trăm năm, Nhân tộc lại một lần nữa khởi xướng tiến công Ma tộc, mục tiêu lần này vô cùng minh xác, đó chính là hoàn thành đại nghiệp mà thế hệ của Thái Tông Hoàng Đế chưa thể hoàn thành, đánh đổ Tuyết Lão thành, đánh bại đối phương hoàn toàn, tiện đà chinh phục đối phương.

Ở trước mặt một cuộc chiến tranh hình thức lớn như vậy, không còn chuyện gì trọng yếu nữa, vô luận là thù riêng ngàn năm trước hay là lý niệm xung đột.

Thiên thu muôn đời, chính là như thế.

Từ Hữu Dung không quay đầu lại, híp mắt, nhìn cảnh xuân trong Tầm Dương thành, giống như là con thỏ mới vừa tỉnh giấc, nên có chút khả ái.

“Ngươi ở lại Bạch Đế thành chơi đùa lâu như vậy, đến tột cùng là như thế nào?”

Năm ngoái đông chí, sứ đoàn Quốc Giáo rời khỏi kinh đô, đi tới yêu vực xa mấy vạn dặm, Giáo Hoàng Trần Trường Sinh cũng ở trong đội ngũ.

Cho đến ngày hôm trước, xuân ý đã thâm, Tiếu Trương sắp trở về, Trần Trường Sinh mới ngồi bạch hạc rời đi.

Thời gian đã có hơn trăm ngày?

Trần Trường Sinh nói: “Tuy nói mọi chuyện đều có tiền lệ, nhưng dù sao đã cách mấy trăm năm, để cho Bạch Đế đáp ứng liên binh không khó, nhưng chi tiết cũng rất phiền toái.”

Từ Hữu Dung nói: “Xem ra còn khó hơn là việc câu cá ở trên Hồng Hà.”

Lúc nói những lời này, trên mặt của nàng không có thần sắc gì.

Nhưng ai cũng biết, nàng muốn biểu đạt cảm xúc như thế nào.

Nghe những lời này, Trần Trường Sinh ngây ngốc, mơ hồ hiểu được vì sao từ đêm hôm trước đến giờ nàng biểu đạt lãnh đạm đến như thế, trong lúc nhất thời lại chưa biết nên giải thích như thế nào.

Sau một khắc, hắn chợt nhớ tới chỉ điểm của Đường Tam Thập Lục, vẻ mặt khẽ biến hô: “Ngươi nhìn, trên trời có diều kìa.”

Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, nhìn về thiên không ngoài cửa sổ, chỉ thấy trời xanh không mây, không hề có vật gì khác.

Trần Trường Sinh bước nhanh tiến lên, từ sau ôm lấy nàng, hai cánh tay ôm chặt, vừa vặn thích hợp.

“Ta không buông tay.”

“Toàn bộ đại lục cũng đã đoàn kết như vậy, sao chúng ta có thể phân liệt được?”

“Nam bắc hợp lưu, triều giáo hợp nhất, đều dựa vào chúng ta.”

“Ngươi liền theo ta đi.”

“Hoặc là, ta theo ngươi.”

Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, không nói gì.

Vốn nên là cảm xúc ghét cay ghét đắng, được cảnh xuânchiếu rọi, vì sao lại có vẻ thẹn thùng vô hạn?

Mưa phùn trong tia nắng ban mai, tái nhập nơi này cựu địa, người vội vàng tránh né.

Cách hơn mười dặm, nhìn kinh đô xa xa, đoàn xe phân thành hai nhóm, một nhóm theo Lạc Thủy lên kinh, một nhóm còn lại đi hướng phương xa.

Phương xa của kinh đô này, không phải nơi nào khác trên đại lục, mà là Lạc Dương, đây là một cách diễn tả vô cùng có ý thơ.

Rất nhiều năm trước thời điểm từ Tây Trữ trấn đi kinh đô, Trần Trường Sinh từng đi ngang qua Lạc Dương, nhưng khi đó hắn không vào thành.

Ở Lạc Dương, thật sự không dễ, khách sạn nơi đó thực sự đắt đỏ.

Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh đi vào Lạc Dương, cũng là lần đầu tiên hắn đi vào Trường Xuân quan.

Đây là mười năm qua, lần đầu tiên hắn gặp sư phụ của mình Thương Hành Chu.

Năm đó đánh một trận ở Quốc Giáo học viện, Thương Hành Chu đi tới Lạc Dương, ở Trường Xuân quan không ra, cách nay đã có mười năm.

Chuyện cũ như vậy, nhưng cũng chưa phải là kết thúc, Nhân tộc hôm nay vô cùng đoàn kết, nhưng dù sao vẫn còn một vài vết rách, vắt ngang giữa những người khác cùng những chuyện khác.

Trong đó vết nứt sâu nhất cũng là trọng yếu nhất, tự nhiên là giữa Trần Trường Sinh cùng Thương Hành Chu.

Thương Hành Chu nhiều năm không để ý tới chánh sự, nhưng hắn còn sống, vì vậy sẽ đại biểu nhất phương thế lực, cũng có thể nói là rất nhiều tín ngưỡng.

Đạo nhân Trường Xuân quan không ngăn cản, bình tĩnh mà đem yêu cầu cầu kiến của Trần Trường Sinh đưa đi vào.

Cho dù là quan chủ của bọn họ mười năm trước bị Trần Trường Sinh mời tới Lưu Thanh giết chết, bọn họ đối với Trần Trường Sinh lại như cũ vẫn duy trì lễ số, không có bất kỳ hận ý.

Loại tồn tại không có tâm tình, hoặc là nói không có ý thức chủ quan này, thật sự rất đáng sợ.

Cũng chỉ có đạo nhân như vậy đại khái mới có thể đem Tiếu Trương bức vào cánh đồng tuyết hay sao?

Trần Trường Sinh lặng yên suy nghĩ, sau đó nhận được đáp lại đến từ trong quan.

Một tiểu đạo sĩ sáu bảy tuổi từ trong Trường Xuân quan chạy ra, thở hổn hển nói: “Lão tổ nói, hôm nay không tiếp khách!”

Trần Trường Sinh đưa tay véo gương mặt trắng như tuyết lại ánh màu hồng của tiểu đạo sĩ, cười nói: “Nói cho lão tổ, đây là chuyện Bạch Đế thành.”

Không người nào ngăn cản cước bộ của hắn nữa, xem ra những lời này thật sự rất có ý nghĩa đối với Thương Hành Chu.

Trường Xuân quan khắp nơi đều là ruộng.

Bên trong ruộng không trồng lúa, trên bờ ruộng cây tùng rất dễ nhìn, nhưng không có nghĩa bên trong ruộng trồng chính là phong quang.

Khí tức nhàn nhạt bao phủ điền dã đầu xuân, mấy chục khoảnh đất trong đạo quan thì ra trồng đều là dược thảo.

Ở dưới sự hướng dẫn của tiểu đạo sĩ, Trần Trường Sinh đi tới phiến dược điền này, cầm lấy cái cuốc bên bờ ruộng, bắt đầu nhổ cỏ dời lá.

Chọn tập
Bình luận