Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 46: Thiên nam tân thiên

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Trong nước sông tràn đầy khối băng, tốc độ chảy không nhanh, máu đỏ tươi cũng không nhanh chóng bị xua tan.

Máu tươi nhỏ trên tờ giấy trắng, trên giấy mấy cái hắc động, nhìn so với dĩ vãng bất kỳ thời khắc nào cũng càng thêm tăng kinh khủng.

Nhìn nam nhân đứng ở trong sông, Vũ Lâm quân kỵ binh cũng cảm nhận được một cỗ cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có. Hai vị thần tướng nhìn thiết thương trong tay rõ ràng đã cong gãy, trong mắt hiện lên cảm xúc hãi dị. Bọn họ biết người này rất mạnh, lại không nghĩ rằng, hẳn là mạnh đến loại trình độ này.

“Con mẹ nó ngươi điên rồi sao!” Đường gia Nhị gia đứng ở trên đê, hướng về phía nam nhân trong nước sông gào hô.

Thần sắc trên mặt hắn dị thường âm trầm, trong tròng mắt lửa giận dị thường dữ dằn, khiếp sợ tới cực điểm, cũng tức giận tới cực điểm.

Vương Phá cụt tay phá cảnh, một đao chém chết Thiết Thụ, đây là sự thực hắn không cách nào tiếp nhận.

Nhưng mà, chứng kiến Vương Phá sắp chết lại được người này cứu, càng làm cho hắn không cách nào tiếp nhận.

Vô luận nghĩ thế nào, người này cũng không có lý do gì để cứu Vương Phá.

Họa Giáp Tiếu Trương, đứng thứ hai trên Tiêu Dao bảng, vẻn vẹn chỉ dưới Vương Phá.

Hắn cũng là cường giả thứ hai trong thế hệ trung sinh trong mắt rất nhiều người, vẫn vẻn vẹn chỉ dưới Vương Phá.

Mấy chục năm qua, vị thiên tài điên cuồng dữ dằn này, ở trong chiến đấu với người tu đạo cùng đời có thể nói là chưa từng thất bại, duy chỉ có đối mặt Vương Phá, chưa từng chiến thắng.

Hắn đương nhiên là người muốn chiến thắng Vương Phá nhất trên thế giới này, hơn nữa sau Thiên Thư lăng chi biến, ai cũng biết, hắn hiện tại đã đứng về phía triều đình, hắn không có bất kỳ lý do gì không muốn Vương Phá chết, càng tìm không được bất kỳ lý do có thể giải thích, hắn vì sao phải mạo hiểm lớn như thế để tới cứu Vương Phá.

Gió rét ở trên nước sông gào thét mà qua, nhấc lên giấy trắng trên mặt Tiếu Trương, phất rơi mấy giọt huyết châu.

Giấy trắng hai hắc động, mơ hồ thấy, hắn liếc mắt một cái.

Đây tự nhiên là nhằm vào Đường gia Nhị gia kinh sợ quát hỏi.

Ngươi điên rồi sao?

Lão tử vốn chính là người điên, còn cần phải hỏi nữa sao?

Dĩ nhiên, ai cũng biết, câu nói kia của Đường gia Nhị gia, là muốn nghe được lý do của hắn.

Tiếu Trương không để ý đến, rất khinh thường, nghĩ thầm ngươi ngay cả chuyện này cũng không hiểu, có tư cách gì nói chuyện với ta?

Nếu như lúc này có mặt chính là Tuần Mai, là Tiểu Đức, cho dù là Lương Vương Tôn, hẳn là cũng sẽ không hỏi vấn đề này, bởi vì bọn họ hiểu.

Vương Phá cũng hiểu, nhưng Đường gia Nhị gia không hiểu. Lúc trước ở trên đường tuyết, Vương Phá nói hắn thua xa Tiếu Trương đám người, chính là bởi vì điểm này. Cho dù Đường gia Nhị gia âm mưu rất cao, tương lai sẽ trở thành kiêu hùng có thể ảnh hưởng toàn bộ đại lục, nhưng ở trên hai chữ võ đạo, vĩnh viễn cũng cản không nổi mấy người này, bởi vì hắn không hiểu.

Tiếu Trương cho tới bây giờ cũng không thích Vương Phá, dĩ nhiên muốn chiến thắng Vương Phá, cũng muốn Vương Phá chết, nhưng phải thành lập ở một điều kiện tiên quyết.

Hắn muốn đích thân động thủ, tuyệt đối không thể mượn tay người khác.

Mấy chục năm qua, hắn thủy chung không bằng Vương Phá, hôm nay Vương Phá ở Lạc Thủy một đao chém thần thánh, hắn càng bị bỏ rất xa.

Chính bởi vì như thế, hắn càng không thể để cho Vương Phá chết, nói như vậy, cả đời này hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng Vương Phá.

Như vậy, cho dù sau này tiến nhập thần thánh lĩnh vực, thậm chí tu đến cảnh giới cao hơn, cũng sẽ vĩnh viễn không bằng đối phương.

Đêm đó Tuần Mai từ bỏ ước nguyện cũ liều chết trèo lên thần đạo, hôm nay Tiếu Trương làm trái với tâm ý liều mạng cứu Vương Phá, cũng bởi vì đạo lý như vậy.

“Đi thôi.”

Nhìn trên đê càng ngày càng nhiều bóng người, nhìn binh sĩ lần nữa chuẩn bị khống cung, Tiếu Trương nói hai chữ.

Trên mặt của hắn phủ giấy trắng, không thấy được vẻ mặt, nhưng từ trình độ thanh âm lạnh lùng đi lên phỏng đoán , hẳn là mặt không chút thay đổi.

Dĩ nhiên, hắn cũng không xoay người, mặc dù hai chữ này rất rõ ràng là nói với Vương Phá ở phía sau.

Vương Phá biết tính tình của hắn, không lấy làm lạ, xoay người đi tới thượng du, trên bờ đê bên kia còn không có thân ảnh của Vũ Lâm quân.

Bởi vì thương thế quá nặng, lại ở trong nước, động tác của hắn có chút chậm chạp, nhưng thái độ rất dứt khoát, không có chút do dự nào.

Ngược lại là cảm xúc của Tiếu Trương trở nên có chút quái dị, xoay người nhìn hắn hỏi: “Nói đi là đi?”

Vương Phá không xoay người, tiếp tục đi tới bên bờ, nói: “Ngươi nói để cho ta đi, dĩ nhiên ta đây sẽ đi.”

Tiếu Trương có chút mất hứng, giọng khàn khàn reo lên: “Ngay cả cám ơn cũng không nói một tiếng sao?”

Vương Phá vẫn không có xoay người, chỉ giơ tay lên trên không trung giơ giơ, tỏ vẻ một chút ý tứ.

Tiếu Trương rất căm tức, nói: “Có lý nào lại như vậy.”

Hắn không biết, trên mặt Vương Phá lúc này xuất hiện nụ cười ấm áp.

Năm ấy sau khi Tuần Mai chết, hắn không nói với người khác ba chữ cám ơn ngươi nữa.

Nhìn động tĩnh trong nước sông, trên đê tao động, Vũ Lâm quân phân ra hơn hai trăm kỵ, theo quan đạo đầy hàn liễu, hướng thượng du mau chóng đuổi theo.

Rất rõ ràng, đám kỵ binh này chuẩn bị đi chặn đường Vương Phá, cho dù Tiếu Trương có thể giữ chân hai vị thần tướng, Đường gia Nhị gia, cũng không thể đem tất cả mọi người giữ lại nơi này.

Hàn liễu nổi lên bụi mù, tiếng chân trận trận, không khí lộ ra vẻ phá lệ khẩn trương hung hiểm, mấu chốt hơn chính là, bờ bên kia Lạc Thủy cũng mơ hồ truyền đến tiếng chân.

Kinh đô rất lớn, Lạc Thủy rất dài, nhưng tựa như Vương Phá hôm nay không tìm được một chỗ để lên bờ.

Hắn bị thương nặng, rất có thể sẽ chết đi.

Đúng lúc này, trên bờ rừng hàn liễu bỗng nhiên sáng lên một đạo kiếm quang, sinh ra một đạo kiếm ý.

Kiếm quang rất sáng, giống như là kim ô bay lên bầu trời, sắp sửa thiêu đốt hết thảy, kiếm ý rất chính, giống như là một đạo sơn môn.

Hàn liễu đột nhiên vỡ vụn, chiến mã ngã trên đất, thanh âm kiếm phong cắt kim khí cùng kêu thảm thiết sau khi bị thương liên tiếp vang lên.

Bụi mù rơi xuống, chỉ thấy một người giơ kiếm, hơn mười kỵ binh nằm trong vũng máu.

Đây là một người trẻ tuổi.

Bằng chừng ấy tuổi đã phá cảnh Tụ Tinh, cho dù đặt ở niên đại của Vương Phá bọn họ, cũng hết sức hiếm thấy.

Bằng chừng ấy tuổi đã có thể đem Sơn Môn Kiếm cùng Kim Ô Kiếm luyện vào kiếm chiêu cùng một thức, cho dù ở Ly Sơn kiếm tông, thiên phú kiếm đạo của hắn cũng vẻn vẹn chỉ dưới Thu Sơn Quân.

Hắn là Thần Quốc Thất Luật thứ tư Quan Phi Bạch.

Ngay sau đó, có mấy người từ rừng hàn liễu lao ra, không chút do dự nhảy vào bên trong Lạc Thủy hàn lãnh thấu xương, liều mạng bơi về phía Vương Phá.

Bọn họ là giáo tập cùng học sinh Hòe viện.

Cùng với thanh âm bánh xe lăn trên đá xanh, ba cỗ liễn cao quý chí cực, đi tới trên bờ đê Lạc Thủy.

Một trung niên nam tử, từ chiếc liễn phía trước nhất xuống tới, chính là Thu Sơn gia Gia chủ.

Hai chiếc liễn kia thủy chung an tĩnh, người không xuống xe, nhưng ai cũng có thể đoán ra, hẳn là chủ nhân thiên nam thế gia cùng địa vị xấp xỉ với Thu Sơn gia Gia chủ.

Ly sơn Quan Phi Bạch, Hòe viện giáo tập cùng học sinh, thiên nam thế gia gia chủ, đều tới tham gia khánh điển nam bắc hợp lưu.

Sau khi khánh điển chấm dứt, bọn họ tạm thời còn không rời đi, ở lại kinh đô.

Đổi lại dĩ vãng, nếu như là cục diện như hiện tại, người trong t Hòe viện ự nhiên muốn liều chết cứu Vương Phá, lấy tính tình của Quan Phi Bạch cùng phong phạm làm việc của Ly Sơn kiếm tông, hắn cũng sẽ xuất kiếm, nhưng Thu Sơn gia chủ cùng hai vị thế gia gia chủ khác, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại bờ Lạc Thủy.

Khi đó Vương Phá mặc dù đã là tu đạo thiên tài thế nhân ca ngợi, nhưng vẫn không đủ để khiến cho các thế gia dưới đại bối cảnh nam bắc hợp lưu đắc tội với Đại Chu triều đình.

Nhưng hiện tại đã bất đồng, Vương Phá vào kinh ngộ đao, phá cảnh chém thần thánh, hướng toàn bộ đại lục phát ra tuyên cáo cực kỳ mạnh mẽ.

Một vị cường giả thần thánh lĩnh vực đã được chứng minh, cùng một vị tu đạo thiên tài tiềm lực vô cùng, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Sau khi Tô Ly cùng Thánh Nữ phía nam rời đi, vấn đề để thiên nam cảm thấy khó giải quyết, bất an thậm chí sợ hãi, chính là bọn họ hiện tại không có tuyệt thế cường giả trấn giữ.

Bọn hắn bây giờ đã có.

Vương Phá mặc dù bị thương nặng, tùy thời có thể chết đi, nhưng chỉ cần hắn có thể sống được, thiên nam sẽ có thêm một vị cường giả thần thánh lĩnh vực.

Không, là cường giả thần thánh lĩnh vực duy nhất của thiên nam.

Cho nên, Thu Sơn gia chủ cùng với mọi người ở thiên nam, cũng sẽ không để cho Vương Phá bị triều đình giết chết.

Tuyệt đối không thể.

Trong nước sông tràn đầy khối băng, tốc độ chảy không nhanh, máu đỏ tươi cũng không nhanh chóng bị xua tan.

Máu tươi nhỏ trên tờ giấy trắng, trên giấy mấy cái hắc động, nhìn so với dĩ vãng bất kỳ thời khắc nào cũng càng thêm tăng kinh khủng.

Nhìn nam nhân đứng ở trong sông, Vũ Lâm quân kỵ binh cũng cảm nhận được một cỗ cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có. Hai vị thần tướng nhìn thiết thương trong tay rõ ràng đã cong gãy, trong mắt hiện lên cảm xúc hãi dị. Bọn họ biết người này rất mạnh, lại không nghĩ rằng, hẳn là mạnh đến loại trình độ này.

“Con mẹ nó ngươi điên rồi sao!” Đường gia Nhị gia đứng ở trên đê, hướng về phía nam nhân trong nước sông gào hô.

Thần sắc trên mặt hắn dị thường âm trầm, trong tròng mắt lửa giận dị thường dữ dằn, khiếp sợ tới cực điểm, cũng tức giận tới cực điểm.

Vương Phá cụt tay phá cảnh, một đao chém chết Thiết Thụ, đây là sự thực hắn không cách nào tiếp nhận.

Nhưng mà, chứng kiến Vương Phá sắp chết lại được người này cứu, càng làm cho hắn không cách nào tiếp nhận.

Vô luận nghĩ thế nào, người này cũng không có lý do gì để cứu Vương Phá.

Họa Giáp Tiếu Trương, đứng thứ hai trên Tiêu Dao bảng, vẻn vẹn chỉ dưới Vương Phá.

Hắn cũng là cường giả thứ hai trong thế hệ trung sinh trong mắt rất nhiều người, vẫn vẻn vẹn chỉ dưới Vương Phá.

Mấy chục năm qua, vị thiên tài điên cuồng dữ dằn này, ở trong chiến đấu với người tu đạo cùng đời có thể nói là chưa từng thất bại, duy chỉ có đối mặt Vương Phá, chưa từng chiến thắng.

Hắn đương nhiên là người muốn chiến thắng Vương Phá nhất trên thế giới này, hơn nữa sau Thiên Thư lăng chi biến, ai cũng biết, hắn hiện tại đã đứng về phía triều đình, hắn không có bất kỳ lý do gì không muốn Vương Phá chết, càng tìm không được bất kỳ lý do có thể giải thích, hắn vì sao phải mạo hiểm lớn như thế để tới cứu Vương Phá.

Gió rét ở trên nước sông gào thét mà qua, nhấc lên giấy trắng trên mặt Tiếu Trương, phất rơi mấy giọt huyết châu.

Giấy trắng hai hắc động, mơ hồ thấy, hắn liếc mắt một cái.

Đây tự nhiên là nhằm vào Đường gia Nhị gia kinh sợ quát hỏi.

Ngươi điên rồi sao?

Lão tử vốn chính là người điên, còn cần phải hỏi nữa sao?

Dĩ nhiên, ai cũng biết, câu nói kia của Đường gia Nhị gia, là muốn nghe được lý do của hắn.

Tiếu Trương không để ý đến, rất khinh thường, nghĩ thầm ngươi ngay cả chuyện này cũng không hiểu, có tư cách gì nói chuyện với ta?

Nếu như lúc này có mặt chính là Tuần Mai, là Tiểu Đức, cho dù là Lương Vương Tôn, hẳn là cũng sẽ không hỏi vấn đề này, bởi vì bọn họ hiểu.

Vương Phá cũng hiểu, nhưng Đường gia Nhị gia không hiểu. Lúc trước ở trên đường tuyết, Vương Phá nói hắn thua xa Tiếu Trương đám người, chính là bởi vì điểm này. Cho dù Đường gia Nhị gia âm mưu rất cao, tương lai sẽ trở thành kiêu hùng có thể ảnh hưởng toàn bộ đại lục, nhưng ở trên hai chữ võ đạo, vĩnh viễn cũng cản không nổi mấy người này, bởi vì hắn không hiểu.

Tiếu Trương cho tới bây giờ cũng không thích Vương Phá, dĩ nhiên muốn chiến thắng Vương Phá, cũng muốn Vương Phá chết, nhưng phải thành lập ở một điều kiện tiên quyết.

Hắn muốn đích thân động thủ, tuyệt đối không thể mượn tay người khác.

Mấy chục năm qua, hắn thủy chung không bằng Vương Phá, hôm nay Vương Phá ở Lạc Thủy một đao chém thần thánh, hắn càng bị bỏ rất xa.

Chính bởi vì như thế, hắn càng không thể để cho Vương Phá chết, nói như vậy, cả đời này hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng Vương Phá.

Như vậy, cho dù sau này tiến nhập thần thánh lĩnh vực, thậm chí tu đến cảnh giới cao hơn, cũng sẽ vĩnh viễn không bằng đối phương.

Đêm đó Tuần Mai từ bỏ ước nguyện cũ liều chết trèo lên thần đạo, hôm nay Tiếu Trương làm trái với tâm ý liều mạng cứu Vương Phá, cũng bởi vì đạo lý như vậy.

“Đi thôi.”

Nhìn trên đê càng ngày càng nhiều bóng người, nhìn binh sĩ lần nữa chuẩn bị khống cung, Tiếu Trương nói hai chữ.

Trên mặt của hắn phủ giấy trắng, không thấy được vẻ mặt, nhưng từ trình độ thanh âm lạnh lùng đi lên phỏng đoán , hẳn là mặt không chút thay đổi.

Dĩ nhiên, hắn cũng không xoay người, mặc dù hai chữ này rất rõ ràng là nói với Vương Phá ở phía sau.

Vương Phá biết tính tình của hắn, không lấy làm lạ, xoay người đi tới thượng du, trên bờ đê bên kia còn không có thân ảnh của Vũ Lâm quân.

Bởi vì thương thế quá nặng, lại ở trong nước, động tác của hắn có chút chậm chạp, nhưng thái độ rất dứt khoát, không có chút do dự nào.

Ngược lại là cảm xúc của Tiếu Trương trở nên có chút quái dị, xoay người nhìn hắn hỏi: “Nói đi là đi?”

Vương Phá không xoay người, tiếp tục đi tới bên bờ, nói: “Ngươi nói để cho ta đi, dĩ nhiên ta đây sẽ đi.”

Tiếu Trương có chút mất hứng, giọng khàn khàn reo lên: “Ngay cả cám ơn cũng không nói một tiếng sao?”

Vương Phá vẫn không có xoay người, chỉ giơ tay lên trên không trung giơ giơ, tỏ vẻ một chút ý tứ.

Tiếu Trương rất căm tức, nói: “Có lý nào lại như vậy.”

Hắn không biết, trên mặt Vương Phá lúc này xuất hiện nụ cười ấm áp.

Năm ấy sau khi Tuần Mai chết, hắn không nói với người khác ba chữ cám ơn ngươi nữa.

Nhìn động tĩnh trong nước sông, trên đê tao động, Vũ Lâm quân phân ra hơn hai trăm kỵ, theo quan đạo đầy hàn liễu, hướng thượng du mau chóng đuổi theo.

Rất rõ ràng, đám kỵ binh này chuẩn bị đi chặn đường Vương Phá, cho dù Tiếu Trương có thể giữ chân hai vị thần tướng, Đường gia Nhị gia, cũng không thể đem tất cả mọi người giữ lại nơi này.

Hàn liễu nổi lên bụi mù, tiếng chân trận trận, không khí lộ ra vẻ phá lệ khẩn trương hung hiểm, mấu chốt hơn chính là, bờ bên kia Lạc Thủy cũng mơ hồ truyền đến tiếng chân.

Kinh đô rất lớn, Lạc Thủy rất dài, nhưng tựa như Vương Phá hôm nay không tìm được một chỗ để lên bờ.

Hắn bị thương nặng, rất có thể sẽ chết đi.

Đúng lúc này, trên bờ rừng hàn liễu bỗng nhiên sáng lên một đạo kiếm quang, sinh ra một đạo kiếm ý.

Kiếm quang rất sáng, giống như là kim ô bay lên bầu trời, sắp sửa thiêu đốt hết thảy, kiếm ý rất chính, giống như là một đạo sơn môn.

Hàn liễu đột nhiên vỡ vụn, chiến mã ngã trên đất, thanh âm kiếm phong cắt kim khí cùng kêu thảm thiết sau khi bị thương liên tiếp vang lên.

Bụi mù rơi xuống, chỉ thấy một người giơ kiếm, hơn mười kỵ binh nằm trong vũng máu.

Đây là một người trẻ tuổi.

Bằng chừng ấy tuổi đã phá cảnh Tụ Tinh, cho dù đặt ở niên đại của Vương Phá bọn họ, cũng hết sức hiếm thấy.

Bằng chừng ấy tuổi đã có thể đem Sơn Môn Kiếm cùng Kim Ô Kiếm luyện vào kiếm chiêu cùng một thức, cho dù ở Ly Sơn kiếm tông, thiên phú kiếm đạo của hắn cũng vẻn vẹn chỉ dưới Thu Sơn Quân.

Hắn là Thần Quốc Thất Luật thứ tư Quan Phi Bạch.

Ngay sau đó, có mấy người từ rừng hàn liễu lao ra, không chút do dự nhảy vào bên trong Lạc Thủy hàn lãnh thấu xương, liều mạng bơi về phía Vương Phá.

Bọn họ là giáo tập cùng học sinh Hòe viện.

Cùng với thanh âm bánh xe lăn trên đá xanh, ba cỗ liễn cao quý chí cực, đi tới trên bờ đê Lạc Thủy.

Một trung niên nam tử, từ chiếc liễn phía trước nhất xuống tới, chính là Thu Sơn gia Gia chủ.

Hai chiếc liễn kia thủy chung an tĩnh, người không xuống xe, nhưng ai cũng có thể đoán ra, hẳn là chủ nhân thiên nam thế gia cùng địa vị xấp xỉ với Thu Sơn gia Gia chủ.

Ly sơn Quan Phi Bạch, Hòe viện giáo tập cùng học sinh, thiên nam thế gia gia chủ, đều tới tham gia khánh điển nam bắc hợp lưu.

Sau khi khánh điển chấm dứt, bọn họ tạm thời còn không rời đi, ở lại kinh đô.

Đổi lại dĩ vãng, nếu như là cục diện như hiện tại, người trong t Hòe viện ự nhiên muốn liều chết cứu Vương Phá, lấy tính tình của Quan Phi Bạch cùng phong phạm làm việc của Ly Sơn kiếm tông, hắn cũng sẽ xuất kiếm, nhưng Thu Sơn gia chủ cùng hai vị thế gia gia chủ khác, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại bờ Lạc Thủy.

Khi đó Vương Phá mặc dù đã là tu đạo thiên tài thế nhân ca ngợi, nhưng vẫn không đủ để khiến cho các thế gia dưới đại bối cảnh nam bắc hợp lưu đắc tội với Đại Chu triều đình.

Nhưng hiện tại đã bất đồng, Vương Phá vào kinh ngộ đao, phá cảnh chém thần thánh, hướng toàn bộ đại lục phát ra tuyên cáo cực kỳ mạnh mẽ.

Một vị cường giả thần thánh lĩnh vực đã được chứng minh, cùng một vị tu đạo thiên tài tiềm lực vô cùng, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Sau khi Tô Ly cùng Thánh Nữ phía nam rời đi, vấn đề để thiên nam cảm thấy khó giải quyết, bất an thậm chí sợ hãi, chính là bọn họ hiện tại không có tuyệt thế cường giả trấn giữ.

Bọn hắn bây giờ đã có.

Vương Phá mặc dù bị thương nặng, tùy thời có thể chết đi, nhưng chỉ cần hắn có thể sống được, thiên nam sẽ có thêm một vị cường giả thần thánh lĩnh vực.

Không, là cường giả thần thánh lĩnh vực duy nhất của thiên nam.

Cho nên, Thu Sơn gia chủ cùng với mọi người ở thiên nam, cũng sẽ không để cho Vương Phá bị triều đình giết chết.

Tuyệt đối không thể.

Chọn tập
Bình luận