Trở lại trong viện, làm xong cơm canh, trước tiên ăn no nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị mấy hộp cơm, Dư Nhân lần nữa đi tới Thiên Thư lăng.
Đi tới đường thẳng dưới chân Thiên Thư lăng, hắn bỗng nhiên đổi ý, chuyển hướng sang tay phải.
Sắc trời đã sáng rực, núi non có rất nhiều người, hắn vừa mới cùng bọn họ gặp mặt, nếu như lúc này gặp lại, cảm giác có chút thân thiết, hơn nữa lần nữa gặp nhau, có phải ý nghĩa chính là người quen hay không? Hoặc là nói người quen không quen thuộc? Như vậy chẳng qua gật đầu thăm hỏi có thể bị cho là lễ số có thiếu sót hay không?
Những vấn đề này rất phiền toái, Dư Nhân không giỏi xử lý mấy chuyện này, cho nên hắn quyết định từ đường khác đi lên Thiên Thư lăng.
Hắn cũng không biết đối với tuyệt đại đa số người tu đạo trên thế gian mà nói, tiến vào Thiên Thư lăng chỉ có một con đường.
Ở trong núi rừng rậm rạp hắn đã thử rất nhiều lần, vẫn không thành công, bởi vì đi đứng bất tiện, còn ngã mấy lần, trên thân khắp nơi đều là cỏ vụn cùng lá thông, nhìn rất là chật vật.
Hắn có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm vì sao không thể tìm được một con đường?
Sau đó, hắn nhìn thấy trên núi có một con đường, con đường này dùng bạch thạch xây thành, dưới ánh mặt trời phảng phất như ngọc thạch.
Con đường này rất thẳng, hơn nữa trực tiếp thông tới chỗ cao nhất của Thiên Thư lăng.
Dư Nhân cao hứng đi tới con đường bên kia, đợi đi tới bên cạnh, lại cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì … con đường này không có một ai.
Sơn đạo này là con đường thẳng nhất thông tới đỉnh Thiên Thư lăng, cũng là con đường gần nhất, tại sao không có ai đi?
Chẳng lẽ là bởi vì đám người xem bia muốn mài dũa ý chí của mình, cho nên cố ý không đi con đường tắt này?
Nghĩ tới loại khả năng này, lại nghĩ tới chính mình lúc trước nhìn thấy sơn đạo thẳng tắp này cực kỳ mừng rỡ, Dư Nhân cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng hắn nhìn thoáng qua chân của mình, nghĩ thầm chính mình dù sao cũng không giống người bình thường, đi đường tắt một chút cũng không tính là chuyện quá mất mặt?
Hắn mang theo chút ít xấu hổ chống quải hướng đi tới trên sơn đạo.
Dùng chân của hắn, muốn lướt qua suối cạn này, thật là bất tiện, mới đi tới dưới sơn đạo, đã cảm thấy hơi mệt, cũng may nơi đó có một tòa lương đình, có thể nghỉ một lát.
Đi tới lương đình, hắn nhìn tượng đồng tràn đầy tro bụi cùng tú tích, ở trong lòng suy nghĩ, nếu như để cho sư đệ nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ khổ sở thành dạng gì chứ.
Lời này nói chính là Trần Trường Sinh rất thích sạch sẽ.
Dư Nhân liếc nhìn sơn đạo thẳng tắp, nghĩ thầm muốn leo lên nhất định phải tốn rất nhiều khí lực, vậy không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi trước, đem lực lượng khôi phục hoàn toàn, cho nên ngồi xuống bên cạnh tượng đồng.
Nhưng hắn vẫn còn có chút không thoải mái, cùng Trần Trường Sinh lớn lên từ thuở nhỏ, song phương ảnh hưởng lẫn nhau, đều có chút thích sạch sẽ.
Hắn suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, đi tới bên bờ ao, có chút khó khăn cúi người xuống, đem khăn tay nhúng ướt, sau đó đi trở về trước tượng đồng, bắt đầu cẩn thận lau chùi.
Hắn mới vừa vặn đem vai trái của tượng đồng đánh bóng, chợt nghe một giọng nói từ trong khôi giáp của tượng đồng vang lên.
Thanh âm này rất thấp trầm, cũng không vang, không cách nào truyền tới nơi xa, nhưng ở bên tai của hắn lại phảng phất như tiếng sấm.
“Đem nón giáp lau sơ qua là được.”
Gió thu phất động nước trong trong suối cạn, mang theo bụi bậm trên khôi giáp, lương đình ngập tràn an tĩnh.
Dư Nhân nhìn tượng đồng, ngây người thời gian rất lâu, giật mình nghĩ tới, lại là sống a!
…
…
Thời điểm Trần Trường Sinh mới vào kinh đô, không có bất kỳ kiến thức thường thức nào đối với thế giới này, Dư Nhân cùng hắn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tự nhiên cũng không khá hơn là mấy.
Hắn không biết sơn đạo thẳng tắp kia là thần đạo, trừ Thiên Hải Thánh Hậu cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ, không có ai có thể đặt chân lên đó.
Hắn cũng không biết pho tượng tướng quân dưới lương đình cũng không phải là pho tượng thật sự, mà là tướng quân thật sự, là đại lục đệ nhất thần tướng Hãn Thanh đã thủ lăng hơn sáu trăm năm.
Nhưng ít ra lúc này hắn biết đối phương là người sống, hơn nữa nhìn chút ít tro bụi cùng tú tích trên khôi giáp, người này đã ngồi thời gian rất lâu ở nơi này.
Ngồi lâu như vậy ở chỗ này, chẳng lẽ không nhàm chán sao? Dư Nhân mặc dù cũng không thích giao thiệp với người khác, không am hiểu giao thiệp với cùng người khác, nhưng hắn tự vấn lòng, nếu như rất nhiều năm cũng không thấy một người, có lẽ sẽ cảm thấy không thú vị, ngoài ra còn có vấn đề nữa cực kỳ quan trọng, người này vẫn ngồi ở chỗ nầy, vậy ăn cơm giải quyết như thế nào?
Nghĩ tới vấn đề ăn cơm, hắn trong vô thức lấy ra một cái hộp cơm, đưa tới trước khôi giáp của đối phương, làm dấu hỏi xem ngài có đói bụng không?
Khôi giáp không có thanh âm nào vang lên.
Dư Nhân suy nghĩ một chút, vừa làm dấu mấy động tác phức tạp, ý nói nếu không ta đi nấu bát súp cho ngài nhé?
Khôi giáp truyền ra một giọng nói: “Đặt ở chỗ này là được, mặt khác, ngươi không thể đi lên thần đạo này được.”
Dư Nhân đem cơm hộp đặt trên mặt đất, thi lễ một cái, ánh mắt lại có chút ít không thôi ngoái lại, chống quải trượng theo đường cũ quay về.
Sau khi hắn rời đi không lâu, gió thu lần nữa phủ xuống suối cạn cùng lương đình, phất lên tro bụi trong khe hở của khôi giáp.
Hai đạo ánh mắt u song tang thương sáng lên sâu trong nón giáp.
Hãn Thanh mở mắt.
Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại.
Một hộp cơm, cứ lẳng lặng đặt tại trên mặt đất trước người hắn.
…
…
Theo đường cũ trở về, không biết đi tới trước tấm thiên thư bia thứ mấy, Dư Nhân tiếp tục xem bia.
Có thể là bởi vì thiên thư bia quá mức huyền ảo nan giải, cũng có thể bởi vì nguyên nhân hắn đang suy tư chút chuyện, lần này hắn dừng lại rất lâu ở tấm bia kế tiếp.
Cho đến đêm khuya vắng người, hắn vẫn còn đang ở nơi này.
Hắn có chút đói bụng, đúng lúc này, trong bầu trời đêm bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa nhẹ.
Hắn đi vào bia lư, lấy ra hộp cơm còn dư lại đặt trên nóc thiên thư bia, bắt đầu ăn cơm.
Dạ vũ cũng không lớn, chẳng qua là thanh âm có chút làm người ta phiền muộn.
Dư Nhân đem cơm hộp dọn dẹp xong xuôi, dựa vào thiên thư bia nhìn về ngoài lư.
Nơi này đã là chỗ cao trong Thiên Thư lăng, tầm mắt xuyên thấu mành mưa nhỏ như cát, có thể thấy ngọn đèn dầu ở kinh đô.
Có lẽ bởi vì đêm quá sâu, đèn dầu trong rất nhiều trạch viện đã được dập tắt, nhìn kinh đô có chút u ám.
Dư Nhân lần nữa lo lắng cho Trần Trường Sinh.
Hắn tin tưởng sư phụ nhất định có thể giải quyết vấn đề mà sư đệ gặp phải, nhưng bệnh của sư đệ phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên, hắn cảm ứng được thứ gì, nhìn về nơi nào đó trong bầu trời đêm, khẽ cau mày, không rõ đây là một loại cảm giác như thế nào.
Trong bầu trời đêm nơi không có tinh thần, là một tòa đài cao.
Cam Lộ Đài.
…
…
Trên Cam Lộ Đài có người.
Thiên Hải Thánh Hậu chắp hai tay, đứng ở rìa đài cao, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm.
Kinh đô tối nay bỗng nhiên có rất nhiều mây, tựa như bóng đêm càng sâu hơn, tự nhiên không nhìn thấy tinh thần.
Nhưng chút ít bóng đêm cùng mây làm sao che được ánh mắt của nàng.
Tựa như dạ minh châu phát ra tia sáng cùng mưa nhẹ trên trời rơi xuống không cách nào lây dính tới thân thể của nàng.
Thần sắc xinh đẹp có chút ngưng trọng, bởi vì nàng cảm giác được rất rõ ràng, thiên đạo có điều thay đổi.
Đó chính là vận mệnh sao?
Mệnh tinh của nàng ở trời cao xa xôi, mơ hồ có chút hối hận.
Hoặc là bởi vì một viên mệnh tinh khác của nàng đang trong kinh đô.
Đó là khắc tinh trong đời của nàng.
Nàng nên làm như thế nào?
Vung tay áo che giấu quang mang của viên tinh thần này ư?
Nhưng như thế có tác dụng gì?
Nếu như nàng thật sự làm như vậy, như vậy ngày sau sẽ khó chiến thắng thiên đạo nổi.
Nhưng nếu như nàng không làm như vậy, bây giờ nàng có thể chiến thắng thiên đạo hay sao?
…
…
Trần Trường Sinh biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
Lần này thật sự là không nhiều lắm.
Vì giết Chu Thông, hắn trả giá rất nhiều, máu tươi lúc này đang chảy trong phủ tạng, kinh mạch của hắn đã gãy thất linh bát lạc, Từ Hữu Dung ở thân thể của hắn phủ một tầng thánh quang đã càng ngày càng mỏng, càng ngày càng nhạt, hắn tùy thời có thể hướng sinh mệnh phát ra hấp dẫn trí mạng nhất trong thế giới này, mà khi đó, có thể hắn đã chết rồi.
Còn có bao nhiêu thời gian? Một ngày hay là hai ngày? Một ca khúc hoặc là một chén trà?
Hắn không có chút do dự, từ dưới giường lấy ra Hoàng Chỉ tán, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đám người không có ngủ, có người canh giữ ở ngoài phòng, có người núp trên tang cây, nhưng bọn hắn không có biện pháp ngăn cản hắn rời đi lần nữa. Cho dù Chiết Tụ trên đại dong thụ cảm ứng được hắn rời đi, hẳn là cũng sẽ dành cho hắn tự do cuối cùng, bởi vì thanh niên Lang tộc lớn lên ở cánh đồng tuyết hoang man mà máu tanh, biết tử vong biết yên lặng.
Mưa nhẹ rơi vào trên Hoàng Chỉ tán, không phát ra thanh âm ba ba, ôn nhu còn giống là ở dễ chịu .
Hắn miễn cưỡng đi vào rừng rậm bên mặt hồ, sau đó hướng phía sau lộn vòng, không bao lâu đã đi tới tường rào.
Chỗ rừng sâu có cửa câu nối thẳng hoàng cung.
Mặt tường rào này có một cánh cửa năm đó Lạc Lạc để cho thuộc hạ mở ra.
Nhưng hai cánh cửa hắn cũng đều không thi, bởi vì hắn không cách nào xác định, người trong hoàng cung cùng với Giáo Hoàng sư thúc, có thể phái người canh giữ ở phía sau cửa hay không.
Hắn liếc nhìn tường rào cũ tràn đầy rêu xanh, nhẹ lướt mà qua.
Trải qua năm nay gió xuân cùng mưa thu, Bách Thảo Viên từng bị hắn và Đường Tam Thập Lục nói giảm giá nên cướp sạch không còn, hiện tại một lần nữa trở nên sinh cơ dạt dào, rất nhiều dược thảo cùng linh quả trân quý, ở phố đang cùng đầu cành lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, đang đợi hắn hái, nhưng hắn vẫn là mắt nhìn thẳng, hướng chỗ sâu đi tới.
Địa phương cuối cùng hắn muốn đi là hoàng cung.
Hắn muốn đi xác nhận Từ Hữu Dung đã an toàn.
Hắn muốn đi gặp Thiên Hải Thánh Hậu, hắn muốn hỏi nàng một số chuyện, hắn muốn hỏi những điều kia có thật hay không, có phải ngươi là mẫu thân của ta hay không, sau đó… Sau đó là đủ rồi.
Trong ngực của hắn còn có lá thư Tô Ly lưu lại, cổ tay của hắn còn có năm viên thiên thư bia hóa thành thạch châu, hắn còn có Chu viên.
Nhưng hắn không chuẩn bị làm gì trong hoàng cung, thật đã đủ rồi. Âm mưu gì, đại cục gì, đại nghĩa gì, Nhân tộc cùng Ma tộc ở giữa chiến tranh, đối với hắn người đã phải chết mà nói, có quan hệ gì đâu? Lại có ai nhẫn tâm còn muốn cầu hắn ngay tại lúc này còn muốn làm cái gì?
Hắn chỉ cần biết một ít chuyện, sau đó an tĩnh rời đi.
Không có ai có thể quyết định chính mình đến thế giới này như thế nào, nhưng lúc rời đi, ai cũng hy vọng có thể là thanh tĩnh.
Những lời này được rất nhiều người đều nói, hắn cũng đã nói, như vậy sẽ phải làm được.
Nhưng hắn không thể đi vào hoàng cung.
Bởi vì ở trong rừng chỗ sâu của Bách Thảo Viên, hắn thấy được một hình ảnh đã từng thấy qua.
Trong rừng cây có một bàn đá vuông, trên bàn đá đặt một cái bình trà đúc bằng sắt, bên cạnh đặt hai chén trà, nhìn màu trà trong chén, tối nay nấu hẳn là bạch trà.
Người uống trà vẫn là vị trung niên phụ nhân kia.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, Trần Trường Sinh có chút ngoài ý muốn.
Trở lại trong viện, làm xong cơm canh, trước tiên ăn no nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị mấy hộp cơm, Dư Nhân lần nữa đi tới Thiên Thư lăng.
Đi tới đường thẳng dưới chân Thiên Thư lăng, hắn bỗng nhiên đổi ý, chuyển hướng sang tay phải.
Sắc trời đã sáng rực, núi non có rất nhiều người, hắn vừa mới cùng bọn họ gặp mặt, nếu như lúc này gặp lại, cảm giác có chút thân thiết, hơn nữa lần nữa gặp nhau, có phải ý nghĩa chính là người quen hay không? Hoặc là nói người quen không quen thuộc? Như vậy chẳng qua gật đầu thăm hỏi có thể bị cho là lễ số có thiếu sót hay không?
Những vấn đề này rất phiền toái, Dư Nhân không giỏi xử lý mấy chuyện này, cho nên hắn quyết định từ đường khác đi lên Thiên Thư lăng.
Hắn cũng không biết đối với tuyệt đại đa số người tu đạo trên thế gian mà nói, tiến vào Thiên Thư lăng chỉ có một con đường.
Ở trong núi rừng rậm rạp hắn đã thử rất nhiều lần, vẫn không thành công, bởi vì đi đứng bất tiện, còn ngã mấy lần, trên thân khắp nơi đều là cỏ vụn cùng lá thông, nhìn rất là chật vật.
Hắn có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm vì sao không thể tìm được một con đường?
Sau đó, hắn nhìn thấy trên núi có một con đường, con đường này dùng bạch thạch xây thành, dưới ánh mặt trời phảng phất như ngọc thạch.
Con đường này rất thẳng, hơn nữa trực tiếp thông tới chỗ cao nhất của Thiên Thư lăng.
Dư Nhân cao hứng đi tới con đường bên kia, đợi đi tới bên cạnh, lại cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì … con đường này không có một ai.
Sơn đạo này là con đường thẳng nhất thông tới đỉnh Thiên Thư lăng, cũng là con đường gần nhất, tại sao không có ai đi?
Chẳng lẽ là bởi vì đám người xem bia muốn mài dũa ý chí của mình, cho nên cố ý không đi con đường tắt này?
Nghĩ tới loại khả năng này, lại nghĩ tới chính mình lúc trước nhìn thấy sơn đạo thẳng tắp này cực kỳ mừng rỡ, Dư Nhân cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng hắn nhìn thoáng qua chân của mình, nghĩ thầm chính mình dù sao cũng không giống người bình thường, đi đường tắt một chút cũng không tính là chuyện quá mất mặt?
Hắn mang theo chút ít xấu hổ chống quải hướng đi tới trên sơn đạo.
Dùng chân của hắn, muốn lướt qua suối cạn này, thật là bất tiện, mới đi tới dưới sơn đạo, đã cảm thấy hơi mệt, cũng may nơi đó có một tòa lương đình, có thể nghỉ một lát.
Đi tới lương đình, hắn nhìn tượng đồng tràn đầy tro bụi cùng tú tích, ở trong lòng suy nghĩ, nếu như để cho sư đệ nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ khổ sở thành dạng gì chứ.
Lời này nói chính là Trần Trường Sinh rất thích sạch sẽ.
Dư Nhân liếc nhìn sơn đạo thẳng tắp, nghĩ thầm muốn leo lên nhất định phải tốn rất nhiều khí lực, vậy không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi trước, đem lực lượng khôi phục hoàn toàn, cho nên ngồi xuống bên cạnh tượng đồng.
Nhưng hắn vẫn còn có chút không thoải mái, cùng Trần Trường Sinh lớn lên từ thuở nhỏ, song phương ảnh hưởng lẫn nhau, đều có chút thích sạch sẽ.
Hắn suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, đi tới bên bờ ao, có chút khó khăn cúi người xuống, đem khăn tay nhúng ướt, sau đó đi trở về trước tượng đồng, bắt đầu cẩn thận lau chùi.
Hắn mới vừa vặn đem vai trái của tượng đồng đánh bóng, chợt nghe một giọng nói từ trong khôi giáp của tượng đồng vang lên.
Thanh âm này rất thấp trầm, cũng không vang, không cách nào truyền tới nơi xa, nhưng ở bên tai của hắn lại phảng phất như tiếng sấm.
“Đem nón giáp lau sơ qua là được.”
Gió thu phất động nước trong trong suối cạn, mang theo bụi bậm trên khôi giáp, lương đình ngập tràn an tĩnh.
Dư Nhân nhìn tượng đồng, ngây người thời gian rất lâu, giật mình nghĩ tới, lại là sống a!
…
…
Thời điểm Trần Trường Sinh mới vào kinh đô, không có bất kỳ kiến thức thường thức nào đối với thế giới này, Dư Nhân cùng hắn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tự nhiên cũng không khá hơn là mấy.
Hắn không biết sơn đạo thẳng tắp kia là thần đạo, trừ Thiên Hải Thánh Hậu cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ, không có ai có thể đặt chân lên đó.
Hắn cũng không biết pho tượng tướng quân dưới lương đình cũng không phải là pho tượng thật sự, mà là tướng quân thật sự, là đại lục đệ nhất thần tướng Hãn Thanh đã thủ lăng hơn sáu trăm năm.
Nhưng ít ra lúc này hắn biết đối phương là người sống, hơn nữa nhìn chút ít tro bụi cùng tú tích trên khôi giáp, người này đã ngồi thời gian rất lâu ở nơi này.
Ngồi lâu như vậy ở chỗ này, chẳng lẽ không nhàm chán sao? Dư Nhân mặc dù cũng không thích giao thiệp với người khác, không am hiểu giao thiệp với cùng người khác, nhưng hắn tự vấn lòng, nếu như rất nhiều năm cũng không thấy một người, có lẽ sẽ cảm thấy không thú vị, ngoài ra còn có vấn đề nữa cực kỳ quan trọng, người này vẫn ngồi ở chỗ nầy, vậy ăn cơm giải quyết như thế nào?
Nghĩ tới vấn đề ăn cơm, hắn trong vô thức lấy ra một cái hộp cơm, đưa tới trước khôi giáp của đối phương, làm dấu hỏi xem ngài có đói bụng không?
Khôi giáp không có thanh âm nào vang lên.
Dư Nhân suy nghĩ một chút, vừa làm dấu mấy động tác phức tạp, ý nói nếu không ta đi nấu bát súp cho ngài nhé?
Khôi giáp truyền ra một giọng nói: “Đặt ở chỗ này là được, mặt khác, ngươi không thể đi lên thần đạo này được.”
Dư Nhân đem cơm hộp đặt trên mặt đất, thi lễ một cái, ánh mắt lại có chút ít không thôi ngoái lại, chống quải trượng theo đường cũ quay về.
Sau khi hắn rời đi không lâu, gió thu lần nữa phủ xuống suối cạn cùng lương đình, phất lên tro bụi trong khe hở của khôi giáp.
Hai đạo ánh mắt u song tang thương sáng lên sâu trong nón giáp.
Hãn Thanh mở mắt.
Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại.
Một hộp cơm, cứ lẳng lặng đặt tại trên mặt đất trước người hắn.
…
…
Theo đường cũ trở về, không biết đi tới trước tấm thiên thư bia thứ mấy, Dư Nhân tiếp tục xem bia.
Có thể là bởi vì thiên thư bia quá mức huyền ảo nan giải, cũng có thể bởi vì nguyên nhân hắn đang suy tư chút chuyện, lần này hắn dừng lại rất lâu ở tấm bia kế tiếp.
Cho đến đêm khuya vắng người, hắn vẫn còn đang ở nơi này.
Hắn có chút đói bụng, đúng lúc này, trong bầu trời đêm bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa nhẹ.
Hắn đi vào bia lư, lấy ra hộp cơm còn dư lại đặt trên nóc thiên thư bia, bắt đầu ăn cơm.
Dạ vũ cũng không lớn, chẳng qua là thanh âm có chút làm người ta phiền muộn.
Dư Nhân đem cơm hộp dọn dẹp xong xuôi, dựa vào thiên thư bia nhìn về ngoài lư.
Nơi này đã là chỗ cao trong Thiên Thư lăng, tầm mắt xuyên thấu mành mưa nhỏ như cát, có thể thấy ngọn đèn dầu ở kinh đô.
Có lẽ bởi vì đêm quá sâu, đèn dầu trong rất nhiều trạch viện đã được dập tắt, nhìn kinh đô có chút u ám.
Dư Nhân lần nữa lo lắng cho Trần Trường Sinh.
Hắn tin tưởng sư phụ nhất định có thể giải quyết vấn đề mà sư đệ gặp phải, nhưng bệnh của sư đệ phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên, hắn cảm ứng được thứ gì, nhìn về nơi nào đó trong bầu trời đêm, khẽ cau mày, không rõ đây là một loại cảm giác như thế nào.
Trong bầu trời đêm nơi không có tinh thần, là một tòa đài cao.
Cam Lộ Đài.
…
…
Trên Cam Lộ Đài có người.
Thiên Hải Thánh Hậu chắp hai tay, đứng ở rìa đài cao, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm.
Kinh đô tối nay bỗng nhiên có rất nhiều mây, tựa như bóng đêm càng sâu hơn, tự nhiên không nhìn thấy tinh thần.
Nhưng chút ít bóng đêm cùng mây làm sao che được ánh mắt của nàng.
Tựa như dạ minh châu phát ra tia sáng cùng mưa nhẹ trên trời rơi xuống không cách nào lây dính tới thân thể của nàng.
Thần sắc xinh đẹp có chút ngưng trọng, bởi vì nàng cảm giác được rất rõ ràng, thiên đạo có điều thay đổi.
Đó chính là vận mệnh sao?
Mệnh tinh của nàng ở trời cao xa xôi, mơ hồ có chút hối hận.
Hoặc là bởi vì một viên mệnh tinh khác của nàng đang trong kinh đô.
Đó là khắc tinh trong đời của nàng.
Nàng nên làm như thế nào?
Vung tay áo che giấu quang mang của viên tinh thần này ư?
Nhưng như thế có tác dụng gì?
Nếu như nàng thật sự làm như vậy, như vậy ngày sau sẽ khó chiến thắng thiên đạo nổi.
Nhưng nếu như nàng không làm như vậy, bây giờ nàng có thể chiến thắng thiên đạo hay sao?
…
…
Trần Trường Sinh biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
Lần này thật sự là không nhiều lắm.
Vì giết Chu Thông, hắn trả giá rất nhiều, máu tươi lúc này đang chảy trong phủ tạng, kinh mạch của hắn đã gãy thất linh bát lạc, Từ Hữu Dung ở thân thể của hắn phủ một tầng thánh quang đã càng ngày càng mỏng, càng ngày càng nhạt, hắn tùy thời có thể hướng sinh mệnh phát ra hấp dẫn trí mạng nhất trong thế giới này, mà khi đó, có thể hắn đã chết rồi.
Còn có bao nhiêu thời gian? Một ngày hay là hai ngày? Một ca khúc hoặc là một chén trà?
Hắn không có chút do dự, từ dưới giường lấy ra Hoàng Chỉ tán, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đám người không có ngủ, có người canh giữ ở ngoài phòng, có người núp trên tang cây, nhưng bọn hắn không có biện pháp ngăn cản hắn rời đi lần nữa. Cho dù Chiết Tụ trên đại dong thụ cảm ứng được hắn rời đi, hẳn là cũng sẽ dành cho hắn tự do cuối cùng, bởi vì thanh niên Lang tộc lớn lên ở cánh đồng tuyết hoang man mà máu tanh, biết tử vong biết yên lặng.
Mưa nhẹ rơi vào trên Hoàng Chỉ tán, không phát ra thanh âm ba ba, ôn nhu còn giống là ở dễ chịu .
Hắn miễn cưỡng đi vào rừng rậm bên mặt hồ, sau đó hướng phía sau lộn vòng, không bao lâu đã đi tới tường rào.
Chỗ rừng sâu có cửa câu nối thẳng hoàng cung.
Mặt tường rào này có một cánh cửa năm đó Lạc Lạc để cho thuộc hạ mở ra.
Nhưng hai cánh cửa hắn cũng đều không thi, bởi vì hắn không cách nào xác định, người trong hoàng cung cùng với Giáo Hoàng sư thúc, có thể phái người canh giữ ở phía sau cửa hay không.
Hắn liếc nhìn tường rào cũ tràn đầy rêu xanh, nhẹ lướt mà qua.
Trải qua năm nay gió xuân cùng mưa thu, Bách Thảo Viên từng bị hắn và Đường Tam Thập Lục nói giảm giá nên cướp sạch không còn, hiện tại một lần nữa trở nên sinh cơ dạt dào, rất nhiều dược thảo cùng linh quả trân quý, ở phố đang cùng đầu cành lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, đang đợi hắn hái, nhưng hắn vẫn là mắt nhìn thẳng, hướng chỗ sâu đi tới.
Địa phương cuối cùng hắn muốn đi là hoàng cung.
Hắn muốn đi xác nhận Từ Hữu Dung đã an toàn.
Hắn muốn đi gặp Thiên Hải Thánh Hậu, hắn muốn hỏi nàng một số chuyện, hắn muốn hỏi những điều kia có thật hay không, có phải ngươi là mẫu thân của ta hay không, sau đó… Sau đó là đủ rồi.
Trong ngực của hắn còn có lá thư Tô Ly lưu lại, cổ tay của hắn còn có năm viên thiên thư bia hóa thành thạch châu, hắn còn có Chu viên.
Nhưng hắn không chuẩn bị làm gì trong hoàng cung, thật đã đủ rồi. Âm mưu gì, đại cục gì, đại nghĩa gì, Nhân tộc cùng Ma tộc ở giữa chiến tranh, đối với hắn người đã phải chết mà nói, có quan hệ gì đâu? Lại có ai nhẫn tâm còn muốn cầu hắn ngay tại lúc này còn muốn làm cái gì?
Hắn chỉ cần biết một ít chuyện, sau đó an tĩnh rời đi.
Không có ai có thể quyết định chính mình đến thế giới này như thế nào, nhưng lúc rời đi, ai cũng hy vọng có thể là thanh tĩnh.
Những lời này được rất nhiều người đều nói, hắn cũng đã nói, như vậy sẽ phải làm được.
Nhưng hắn không thể đi vào hoàng cung.
Bởi vì ở trong rừng chỗ sâu của Bách Thảo Viên, hắn thấy được một hình ảnh đã từng thấy qua.
Trong rừng cây có một bàn đá vuông, trên bàn đá đặt một cái bình trà đúc bằng sắt, bên cạnh đặt hai chén trà, nhìn màu trà trong chén, tối nay nấu hẳn là bạch trà.
Người uống trà vẫn là vị trung niên phụ nhân kia.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, Trần Trường Sinh có chút ngoài ý muốn.