Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 74: Gọt hay không gọt, đây là một vấn đề

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Chỉ có rất ít người biết bí mật về máu của hắn. Ở Chu viên, đôi vợ chồng Ma Tướng cùng vị trưởng lão Vu tộc kia đều chết hết, yêu thú không thể nói với ai cả, sau khi Nam Khách nói cho phụ thân của nàng, tất nhiên cũng sẽ giữ kín bí mật, Hữu Dung dĩ nhiên sẽ không nói cho người khác biết, như vậy cũng chỉ còn lại có … sư phụ cùng Dư Nhân sư huynh.

Đêm hôm qua, thật ra Từ Hữu Dung cũng đã nhắc nhở hắn, nhưng hắn không muốn hoặc có thể nói là không dám suy nghĩ, cho nên không tiếp lời của nàng.

Nhưng vô luận hắn hay là Từ Hữu Dung cũng rất rõ ràng, vấn đề này thủy chung tồn tại, không phải là không trả lời có thể coi như không thấy .

Hôm nay, Thiên Cơ lão nhân trực tiếp đem cánh cửa này mở ra, buộc hắn phải đối mặt với vấn đề này, hơn nữa phải đưa ra đáp án của mình.

Nếu như, đây thật là một cái bẫy bày ra để ám sát Ma Quân, như vậy thật là do lão sư cùng Dư Nhân sư huynh sắp đặt hay sao?

Trần Trường Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Cơ lão nhân hỏi: “Cuối cùng kết quả như thế nào?”

Thiên Cơ lão nhân khẽ nhíu mày, không nghĩ tới thiếu niên này có thể bình tĩnh lại trong thời gian ngắn như thế.

“Ta nói rồi, thời điểm Ma Quân trở lại Tuyết Lão thành, đã bị thương nặng.”

“Ta muốn nói song phương.”

“Bạch Đế Bệ Hạ cũng bị thương không nhẹ, ít nhất cần điều dưỡng mấy năm, nhưng vết thương của Ma Quân nặng hơn.”

“Theo ta được biết, trong Tuyết Lão thành, Ma Soái cùng Hắc Bào thế như nước với lửa, chẳng qua bị Ma Quân mạnh mẽ trấn áp , hôm nay Ma Quân trọng thương, có phải đồng nghĩa với việc sự nắm giữ của hắn đối với cả Ma vực, nhất là cường độ trấn áp đối với hai vị này trở nên kém hơn không?”

“Có thể nói như vậy.”

“Vô luận Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ hoặc là tiền bối ngài, lo lắng nhất chính là Ma tộc phá hư nam bắc hợp lưu không phải sao?”

“Không sai.”

“Nếu như nội bộ không yên, nghĩ đến Ma tộc rất khó phân tinh thần để phá hư nam bắc hợp lưu.”

“Có lý.”

“Nhân tộc cùng Yêu tộc sẽ đạt được thời gian chỉnh hợp vô cùng quý giá, thế cục toàn bộ đại lục cũng sẽ nghiêng về phía chúng ta?”

“Phải.”

Sau lần đối thoại này, vườn hoa lần nữa trở nên an tĩnh.

Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh nói: “Như vậy là đủ rồi.”

Thiên Cơ lão nhân khẽ nhíu mày, nói: “Đủ rồi?”

“Đúng vậy, ta có thể là mồi nhử, suýt nữa chết đi, nhưng nếu như có thể đổi lại nhiều chỗ tốt như vậy, vậy là… đủ rồi.”

Trần Trường Sinh nhìn Thiên Cơ lão nhân thật tình nói.

Thiên Cơ lão nhân nhìn ánh mắt của hắn, không thấy chút cảm xúc dối trá, cũng không có miễn cưỡng, chỉ có chân thành tha thiết.

“Cho dù ngươi bị người ta lợi dụng?”

“Đúng vậy, cho dù bị người khác lợi dụng.”

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tức giận hay sao?” Thiên Cơ lão nhân hỏi.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: “Đúng vậy, ta rất tức giận, cũng có thể nói là khổ sở, sau này sẽ tìm cơ hội để chất vấn hắn.”

Thiên Cơ lão nhân đã hiểu được ý tứ của hắn, biết hắn sẽ không nói ra tên họ của người sắp đặt cái bẫy này, nói: “Mỗi người đều có lựa chọn của mình, chỉ hi vọng ngươi sẽ không hối hận.”

Trần Trường Sinh nói: “Thật ra ta thủy chung vẫn không hiểu được, tại sao các ngươi đều muốn ta lựa chọn.”

Thiên Cơ lão nhân đưa tay đến trong sương mù, như ảo thuật cầm tới một giỏ đào.

Quả đào thân thể đầy đặn, phấn hồng tươi mới, nhìn vô cùng mê người.

Hắn từ trong giỏ lấy ra một quả đào đưa tới trước người Trần Trường Sinh, đồng thời đưa cho hắn một con dao nhỏ.

Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhận lấy dao nhỏ, bắt đầu cẩn thận gọt vỏ.

Gọt vỏ đào không có một thanh âm, trong vườn hoa rất an tĩnh, không bao lâu, hắn đã gọt xong một quả đào, lễ phép đưa đến trước người Thiên Cơ lão nhân.

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Ăn đào gọt vỏ hay không gọt vỏ, đây chính là một loại lựa chọn.”

Tay Trần Trường Sinh đang cầm quả đào cứng lại giữa không trung.

“Nếu như chính ta ăn đào, sẽ không gọt vỏ, bởi vì vỏ trái cây có dinh dưỡng, nhưng ta nghĩ tới là ngài ăn, người già tiêu hóa không tốt, gọt vỏ thì tương đối thích hợp.”

Đây là giải thích của hắn.

Đối với Thiên Cơ lão nhân mà nói, chuyện này không có ý nghĩa.

“Vô luận đối tượng là ai, cuối cùng lựa chọn sẽ khác nhau, nhưng cuối cùng ngươi phải lựa chọn.”

“Cho nên?”

“Ngọt hay là mặn, gọt hay là không gọt, sinh tồn hay là tử vong, những chuyện này thủy chung là vấn đề.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn ánh mắt của hắn, bình tĩnh nói: “Sinh mệnh, chính là do vô số lựa chọn tạo thành , ai có thể hoàn toàn tránh né?”

Trần Trường Sinh hỏi: “Nếu như lựa chọn như thế nào, đều không thể phù hợp tâm ý của mình, vậy chúng ta nên làm thế nào?”

“Lúc ấy Ma Quân ngăn cản các ngươi ở trên sơn đạo, ta thân là chủ nhân Hàn sơn, có thể đưa ra hai loại lựa chọn bất động, nhưng vô luận là khởi động thiên thạch đại trận, đem hắn cùng các ngươi đồng thời vây ở Hàn sơn, đem các ngươi đẩy vào tuyệt cảnh, hoặc là không để ý tới Ma Quân, đi cứu các ngươi, đối với ta mà nói, cũng không phải là phương án giải quyết hoàn mỹ.”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Ta cuối cùng đưa ra lựa chọn , dựa vào tâm ý của mình.”

Trần Trường Sinh hỏi: “Không hợp tâm ý, cuối cùng lại theo tâm ý làm việc?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Thiên khung tan vỡ, tinh thần rơi xuống, ngươi căn bản không cách nào đưa ra phán đoán một cách lý tính, chỉ có thể theo tâm ý lúc đó mà thôi, đó mới là tâm ý chân chính của ngươi.”

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Hiểu rồi.”

“Mỗi người đều sẽ gặp phải vấn đề của mình, đưa ra đáp án của mình, ta lựa chọn khởi động thiên thạch đại trận, để cho ngươi cùng Đường Đường đám người cùng Ma Quân chết đi, chính là tâm ý của ta, mặc dù làm vậy không công bình đối với các ngươi, nhưng ta sẽ không cảm thấy áy náy, tin tưởng cũng không có ai trách ta, bởi vì mệnh của Ma Quân quan trọng hơn so với mệnh của tất cả các ngươi cộng lại.”

“Ta đối với chuyện này không có quá nhiều oán hận.”

“Cho dù là đối với người sắp đặt cái bẫy này?”

“Ta chỉ cảm thấy… Bọn họ nên nói cho ta biết trước, hoặc là… có thể làm cho ta cảm thấy khá hơn, không giống như bị lợi dụng thuần túy.”

“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của mình, ta không để ý tới người sắp đặt cái bẫy này suy nghĩ cái gì, nhưng đối với ngươi, ta muốn có một chút bồi bổ.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn hắn bình tĩnh nói: “Ta đề nghị ngươi hãy sử dụng cơ hội này thật tốt.”

Nghe được câu này, Trần Trường Sinh có chút giật mình, cũng có chút ngơ ngẩn.

Lấy thân phận địa vị của Thiên Cơ lão nhân trên đại lục, những lời này của hắn đối với bất kỳ người tu đạo nào mà nói, đều là hấp dẫn cực lớn.

Vô luận kim ngân tài bảo, tu đạo bí kíp, thần binh lợi khí, thậm chí danh sơn đại xuyên, Thiên Cơ các cũng có thể lấy ra.

Nhưng Trần Trường Sinh không thiếu những thứ này, hắn có Lưỡng Đoạn đao quyết, có Ly sơn kiếm pháp tổng quyết, có thân phận người thừa kế Giáo Hoàng, có thiên thư bia, còn có Đường Tam Thập Lục.

Thiên Cơ lão nhân có thể cho hắn thứ gì? Hoặc là nói, Thiên Cơ lão nhân giỏi nhất là gì?

Là trí tuệ, là lịch duyệt, là tri thức đối với thế giới này, là vô số bí mật không muốn người biết.

“Ta muốn thỉnh giáo ngài một vài vấn đề.”

Trần Trường Sinh tâm ý đã định, nhìn Thiên Cơ lão nhân nói.

Đáp án này, rất rõ ràng không ngoài dự liệu của Thiên Cơ lão nhân, hắn khẽ nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt càng thêm khắc sâu.

“Ta là ai.”

Đây là vấn đề thứ nhất mà Trần Trường Sinh nói ra.

Đây cũng là vấn đề thứ ba từ dưới lên trong Đạo Nguyên Phú.

Đây là đáp án mà vô số cường giả cao nhân từ xưa đến nay tu hành tới đỉnh phong, mờ mịt tìm kiếm khắp nơi.

Đây là một câu hỏi vô cùng nổi tiếng mà năm đó vị Giáo Hoàng đại nhân học thức thông thần cùng Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư biện luận với nhau.

Đây là một vấn đề hình dạng mà lên, đây là vấn đề triết học, vấn đề này đã tiến vào phạm trù của đạo.

Nhưng Thiên Cơ lão nhân hiểu được, vấn đề này của Trần Trường Sinh thật ra không mang nhiều tầng hàm nghĩa như thế, mà rất trực tiếp, rất đơn giản.

Hắn chỉ muốn biết —— ta rốt cuộc là ai.

Chỉ có rất ít người biết bí mật về máu của hắn. Ở Chu viên, đôi vợ chồng Ma Tướng cùng vị trưởng lão Vu tộc kia đều chết hết, yêu thú không thể nói với ai cả, sau khi Nam Khách nói cho phụ thân của nàng, tất nhiên cũng sẽ giữ kín bí mật, Hữu Dung dĩ nhiên sẽ không nói cho người khác biết, như vậy cũng chỉ còn lại có … sư phụ cùng Dư Nhân sư huynh.

Đêm hôm qua, thật ra Từ Hữu Dung cũng đã nhắc nhở hắn, nhưng hắn không muốn hoặc có thể nói là không dám suy nghĩ, cho nên không tiếp lời của nàng.

Nhưng vô luận hắn hay là Từ Hữu Dung cũng rất rõ ràng, vấn đề này thủy chung tồn tại, không phải là không trả lời có thể coi như không thấy .

Hôm nay, Thiên Cơ lão nhân trực tiếp đem cánh cửa này mở ra, buộc hắn phải đối mặt với vấn đề này, hơn nữa phải đưa ra đáp án của mình.

Nếu như, đây thật là một cái bẫy bày ra để ám sát Ma Quân, như vậy thật là do lão sư cùng Dư Nhân sư huynh sắp đặt hay sao?

Trần Trường Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Cơ lão nhân hỏi: “Cuối cùng kết quả như thế nào?”

Thiên Cơ lão nhân khẽ nhíu mày, không nghĩ tới thiếu niên này có thể bình tĩnh lại trong thời gian ngắn như thế.

“Ta nói rồi, thời điểm Ma Quân trở lại Tuyết Lão thành, đã bị thương nặng.”

“Ta muốn nói song phương.”

“Bạch Đế Bệ Hạ cũng bị thương không nhẹ, ít nhất cần điều dưỡng mấy năm, nhưng vết thương của Ma Quân nặng hơn.”

“Theo ta được biết, trong Tuyết Lão thành, Ma Soái cùng Hắc Bào thế như nước với lửa, chẳng qua bị Ma Quân mạnh mẽ trấn áp , hôm nay Ma Quân trọng thương, có phải đồng nghĩa với việc sự nắm giữ của hắn đối với cả Ma vực, nhất là cường độ trấn áp đối với hai vị này trở nên kém hơn không?”

“Có thể nói như vậy.”

“Vô luận Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ hoặc là tiền bối ngài, lo lắng nhất chính là Ma tộc phá hư nam bắc hợp lưu không phải sao?”

“Không sai.”

“Nếu như nội bộ không yên, nghĩ đến Ma tộc rất khó phân tinh thần để phá hư nam bắc hợp lưu.”

“Có lý.”

“Nhân tộc cùng Yêu tộc sẽ đạt được thời gian chỉnh hợp vô cùng quý giá, thế cục toàn bộ đại lục cũng sẽ nghiêng về phía chúng ta?”

“Phải.”

Sau lần đối thoại này, vườn hoa lần nữa trở nên an tĩnh.

Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh nói: “Như vậy là đủ rồi.”

Thiên Cơ lão nhân khẽ nhíu mày, nói: “Đủ rồi?”

“Đúng vậy, ta có thể là mồi nhử, suýt nữa chết đi, nhưng nếu như có thể đổi lại nhiều chỗ tốt như vậy, vậy là… đủ rồi.”

Trần Trường Sinh nhìn Thiên Cơ lão nhân thật tình nói.

Thiên Cơ lão nhân nhìn ánh mắt của hắn, không thấy chút cảm xúc dối trá, cũng không có miễn cưỡng, chỉ có chân thành tha thiết.

“Cho dù ngươi bị người ta lợi dụng?”

“Đúng vậy, cho dù bị người khác lợi dụng.”

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tức giận hay sao?” Thiên Cơ lão nhân hỏi.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: “Đúng vậy, ta rất tức giận, cũng có thể nói là khổ sở, sau này sẽ tìm cơ hội để chất vấn hắn.”

Thiên Cơ lão nhân đã hiểu được ý tứ của hắn, biết hắn sẽ không nói ra tên họ của người sắp đặt cái bẫy này, nói: “Mỗi người đều có lựa chọn của mình, chỉ hi vọng ngươi sẽ không hối hận.”

Trần Trường Sinh nói: “Thật ra ta thủy chung vẫn không hiểu được, tại sao các ngươi đều muốn ta lựa chọn.”

Thiên Cơ lão nhân đưa tay đến trong sương mù, như ảo thuật cầm tới một giỏ đào.

Quả đào thân thể đầy đặn, phấn hồng tươi mới, nhìn vô cùng mê người.

Hắn từ trong giỏ lấy ra một quả đào đưa tới trước người Trần Trường Sinh, đồng thời đưa cho hắn một con dao nhỏ.

Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhận lấy dao nhỏ, bắt đầu cẩn thận gọt vỏ.

Gọt vỏ đào không có một thanh âm, trong vườn hoa rất an tĩnh, không bao lâu, hắn đã gọt xong một quả đào, lễ phép đưa đến trước người Thiên Cơ lão nhân.

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Ăn đào gọt vỏ hay không gọt vỏ, đây chính là một loại lựa chọn.”

Tay Trần Trường Sinh đang cầm quả đào cứng lại giữa không trung.

“Nếu như chính ta ăn đào, sẽ không gọt vỏ, bởi vì vỏ trái cây có dinh dưỡng, nhưng ta nghĩ tới là ngài ăn, người già tiêu hóa không tốt, gọt vỏ thì tương đối thích hợp.”

Đây là giải thích của hắn.

Đối với Thiên Cơ lão nhân mà nói, chuyện này không có ý nghĩa.

“Vô luận đối tượng là ai, cuối cùng lựa chọn sẽ khác nhau, nhưng cuối cùng ngươi phải lựa chọn.”

“Cho nên?”

“Ngọt hay là mặn, gọt hay là không gọt, sinh tồn hay là tử vong, những chuyện này thủy chung là vấn đề.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn ánh mắt của hắn, bình tĩnh nói: “Sinh mệnh, chính là do vô số lựa chọn tạo thành , ai có thể hoàn toàn tránh né?”

Trần Trường Sinh hỏi: “Nếu như lựa chọn như thế nào, đều không thể phù hợp tâm ý của mình, vậy chúng ta nên làm thế nào?”

“Lúc ấy Ma Quân ngăn cản các ngươi ở trên sơn đạo, ta thân là chủ nhân Hàn sơn, có thể đưa ra hai loại lựa chọn bất động, nhưng vô luận là khởi động thiên thạch đại trận, đem hắn cùng các ngươi đồng thời vây ở Hàn sơn, đem các ngươi đẩy vào tuyệt cảnh, hoặc là không để ý tới Ma Quân, đi cứu các ngươi, đối với ta mà nói, cũng không phải là phương án giải quyết hoàn mỹ.”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Ta cuối cùng đưa ra lựa chọn , dựa vào tâm ý của mình.”

Trần Trường Sinh hỏi: “Không hợp tâm ý, cuối cùng lại theo tâm ý làm việc?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Thiên khung tan vỡ, tinh thần rơi xuống, ngươi căn bản không cách nào đưa ra phán đoán một cách lý tính, chỉ có thể theo tâm ý lúc đó mà thôi, đó mới là tâm ý chân chính của ngươi.”

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Hiểu rồi.”

“Mỗi người đều sẽ gặp phải vấn đề của mình, đưa ra đáp án của mình, ta lựa chọn khởi động thiên thạch đại trận, để cho ngươi cùng Đường Đường đám người cùng Ma Quân chết đi, chính là tâm ý của ta, mặc dù làm vậy không công bình đối với các ngươi, nhưng ta sẽ không cảm thấy áy náy, tin tưởng cũng không có ai trách ta, bởi vì mệnh của Ma Quân quan trọng hơn so với mệnh của tất cả các ngươi cộng lại.”

“Ta đối với chuyện này không có quá nhiều oán hận.”

“Cho dù là đối với người sắp đặt cái bẫy này?”

“Ta chỉ cảm thấy… Bọn họ nên nói cho ta biết trước, hoặc là… có thể làm cho ta cảm thấy khá hơn, không giống như bị lợi dụng thuần túy.”

“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của mình, ta không để ý tới người sắp đặt cái bẫy này suy nghĩ cái gì, nhưng đối với ngươi, ta muốn có một chút bồi bổ.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn hắn bình tĩnh nói: “Ta đề nghị ngươi hãy sử dụng cơ hội này thật tốt.”

Nghe được câu này, Trần Trường Sinh có chút giật mình, cũng có chút ngơ ngẩn.

Lấy thân phận địa vị của Thiên Cơ lão nhân trên đại lục, những lời này của hắn đối với bất kỳ người tu đạo nào mà nói, đều là hấp dẫn cực lớn.

Vô luận kim ngân tài bảo, tu đạo bí kíp, thần binh lợi khí, thậm chí danh sơn đại xuyên, Thiên Cơ các cũng có thể lấy ra.

Nhưng Trần Trường Sinh không thiếu những thứ này, hắn có Lưỡng Đoạn đao quyết, có Ly sơn kiếm pháp tổng quyết, có thân phận người thừa kế Giáo Hoàng, có thiên thư bia, còn có Đường Tam Thập Lục.

Thiên Cơ lão nhân có thể cho hắn thứ gì? Hoặc là nói, Thiên Cơ lão nhân giỏi nhất là gì?

Là trí tuệ, là lịch duyệt, là tri thức đối với thế giới này, là vô số bí mật không muốn người biết.

“Ta muốn thỉnh giáo ngài một vài vấn đề.”

Trần Trường Sinh tâm ý đã định, nhìn Thiên Cơ lão nhân nói.

Đáp án này, rất rõ ràng không ngoài dự liệu của Thiên Cơ lão nhân, hắn khẽ nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt càng thêm khắc sâu.

“Ta là ai.”

Đây là vấn đề thứ nhất mà Trần Trường Sinh nói ra.

Đây cũng là vấn đề thứ ba từ dưới lên trong Đạo Nguyên Phú.

Đây là đáp án mà vô số cường giả cao nhân từ xưa đến nay tu hành tới đỉnh phong, mờ mịt tìm kiếm khắp nơi.

Đây là một câu hỏi vô cùng nổi tiếng mà năm đó vị Giáo Hoàng đại nhân học thức thông thần cùng Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư biện luận với nhau.

Đây là một vấn đề hình dạng mà lên, đây là vấn đề triết học, vấn đề này đã tiến vào phạm trù của đạo.

Nhưng Thiên Cơ lão nhân hiểu được, vấn đề này của Trần Trường Sinh thật ra không mang nhiều tầng hàm nghĩa như thế, mà rất trực tiếp, rất đơn giản.

Hắn chỉ muốn biết —— ta rốt cuộc là ai.

Chọn tập
Bình luận