“Ta sẽ học làm quen với việc coi chuỗi thạch châu này là đồ trang sức, mà không phải thiên thư bia.”
Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh nói: “Sau đó, lúc này ta cảm thấy hơi đói bụng.”
Nhà cỏ của Tuần Mai đã thật lâu không có ai ở, tro bụi rất nhiều, nhưng các loại dụng cụ vẫn còn đủ.
Trần Trường Sinh đi trong vườn hái một ít rau xanh, bấm mười mấy quả ớt, cắt nửa khối thịt khô cắt nhỏ phủ lên mật đường chưng chín, cộng với cơm tẻ chính là một bữa hương vị ngọt ngào.
Từ Hữu Dung ăn cảm thấy rất hài lòng, có chút ngượng ngùng.
Kế tiếp bọn họ thảo luận một chút đại triêu thí cùng với sang năm Chử Thạch đại hội tình, cùng với rời đi Thiên Thư lăng như thế nào.
Để tránh cho bị người khác thấy, do đó đoán được điều gì, tiện đà để cho lời đồn trong kinh đô càng thêm sôi sùng sục, hai người thương nghị xong xuôi, chia nhau rời đi, Từ Hữu Dung đi trước, Trần Trường Sinh sẽ ở Thiên Thư lăng thêm một ngày, nhưng không nghĩ tới, chuyện này hoàn toàn là giấu đầu hở đuôi, làm sao giấu được người khác.
Hoặc là nói, điều này là bịt tai trộm chuông mà thôi (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy).
Nhưng Từ Hữu Dung còn chưa kịp rời đi, tiểu viện đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Người đến là bia thị giả xuất thân Hòe viện Kỷ Tấn, không biết có phải do nhận ra thân phận Từ Hữu Dung hay không, hay là đoán được điều gì, hắn đứng ở bên kia hàng rào, vẻ mặt lộ ra có chút cô đơn, sắc mặt có chút tái nhợt, oán độc không cam lòng trong ánh mắt cũng không còn, mà rất là phức tạp, nhưng không cách nào nói rõ.
Trần Trường Sinh chuẩn bị nói gì đó, Từ Hữu Dung ý bảo hắn chờ một chút.
Nàng ống tay áo lướt nhẹ, đi tới trước hàng rào, nhìn Kỷ Tấn vẻ mặt hờ hững nói: “Ta sẽ đệ trình hủy bỏ tư cách bia thị giả của ngươi, đem ngươi trục xuất khỏi Thiên Thư lăng.”
Ánh mắt xuyên qua cành mai, rơi vào trên mặt của nàng.
Gương mặt xinh đẹp chí cực, nhất thời tăng thêm mấy phần thần thánh trang nghiêm.
Bởi vì thời điểm nói những lời này, nàng là Thánh Nữ phía nam cao cao tại thượng.
Muốn trở thành bia thị giả của Thiên Thư lăng, là một chuyện cực kỳ khó khăn, cần lập ra huyết thệ vô cùng cực đoan, hơn nữa trong tối tăm thật sự có thiên đạo lực nào đó.
Một khi phát ra huyết thệ, trở thành bia thị giả, có được sự tự do sớm chiều chung đụng cùng thiên thư bia mà người tu hành tha thiết ước mơ, đồng thời cũng mất đi tự do rời khỏi Thiên Thư lăng, cả đời chỉ có thể nghiên cứu thiên thư bia, nghiên cứu học vấn ở trong lăng, mà không thể rời Thiên Thư lăng một bước.
Từ ban đầu Quốc Giáo định ra quy củ này cho đến hiện tại, đã qua vô số thời gian, chỉ có một lần phá lệ —— đó chính là Tô Ly xông vào Thiên Thư lăng, đem hai gã bia thị giả xuất thân Ly Sơn kiếm tông mắng cho máu chó xối đầu, sau đó cưỡng ép mang về Ly sơn.
Hai vị bia thị giả này, chính là hai vị trưởng lão Ly sơn Giới Luật đường sau đó, cũng chính là một trong các chủ mưu làm cho Ly sơn nội loạn .
Thiên Thư lăng có sức hấp dẫn quá lớn đối với người tu đạo, tựa như một cơn mộng đẹp không cách nào kết thúc.
Càng đạo pháp tinh thâm, thời gian nghiên cứu thiên thư bia càng dài, càng không nỡ rời khỏi nơi này.
Ngay cả người thiên tư tu đạo hơn người như Tuần Mai cũng dùng thời gian mấy chục năm mới có thể tỉnh lại.
Muốn thủ tiêu huyết thệ của một gã bia thị giả, trục xuất hắn khỏi Thiên Thư lăng, cũng chỉ có Giáo Hoàng cùng Thánh Nữ mới có tư cách, hơn nữa vị bia thị giả kia sẽ phải chịu huyết thệ cắn trả, vô cùng thống khổ.
Nghe Từ Hữu Dung nói, nhìn Kỷ Tấn sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, Trần Trường Sinh sinh lòng cảnh giác.
Trong suy nghĩ của hắn, Kỷ Tấn chịu nhục nhã như vậy, trừng phạt lớn như thế, tất nhiên sẽ phẫn nộ tới cực điểm, thậm chí có thể nổi điên, xuất thủ đối với Từ Hữu Dung.
Nhưng Kỷ Tấn không nổi giận xuất thủ, một lát sau, hắn dần dần tỉnh táo, cách hàng rào hướng về phía Từ Hữu Dung cúi người.
Hắn lạy dài chấm đất, lộ ra vẻ vô cùng cung kính.
Thanh âm của hắn có chút run rẩy, rất kích động, lại hơi ngơ ngẩn.
“Đa tạ Thánh Nữ đã thương xót, Kỷ Tấn cảm ơn vô tận, tất lấy cái chết để báo đáp.”
Nhìn thân ảnh Kỷ Tấn dần dần biến mất ở trong rừng cây, Trần Trường Sinh có chút không giải thích được.
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn muốn đi ra ngoài.”
“Nghe nói… Huyết thệ cắn trả rất đáng sợ.”
“Cuối cùng không đáng sợ bằng so với việc mất tự do.”
“Nhưng bọn họ trở thành bia thị giả chẳng phải là tự nguyện đấy sao?”
“Ý nghĩ của con người, theo thời gian trôi qua, thường thường sẽ phát sinh một chút biến hóa bọn họ ban đầu không thể ngờ được.”
Từ Hữu Dung đi tới bên cạnh hắn, nói: “Thiên Thư lăng đối với rất nhiều người tu đạo mà nói, là giấc mộng đẹp nhất, cũng là giam cầm lớn nhất.”
Trần Trường Sinh mơ hồ nhớ được chính mình ban đầu đã nghe qua cách nói tương tự.
Nàng tiếp tục nói: “Thật ra ta vẫn luôn có ý định, chuẩn bị thuyết phục các sư thúc trong trai, thương nghị với Ly cung, đem quy củ này hủy bỏ.”
Trần Trường Sinh nhìn gương mặt thanh lệ vô song của nàng, cảm thấy nàng càng ngày càng dễ nhìn, phát ra từ nội tâm nói: “Ngươi là người tốt.”
Sau đó hắn lại nói: “Nếu như Ly cung không đồng ý yêu cầu của Nam Khê trai, chờ tương lai ta làm Giáo Hoàng rồi, cũng sẽ tranh thủ phế bỏ quy củ này.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Ngươi cũng là người tốt.”
…
…
Ngày hôm sau, Trần Trường Sinh ra khỏi Thiên Thư lăng, được mấy vị hồng y giáo chủ hộ tống , trở về Quốc Giáo học viện.
Lúc đó nắng sớm mờ mờ, phương tây như đêm, thời gian còn rất sớm, hắn đang chuẩn bị đi phòng bếp mới được sửa chữa phía bên kia hồ tìm Hiên Viên Phá lấy chút ít đồ ăn, lại bỗng nhiên ở trên đại dong thụ thấy được một người hoàn toàn không ngờ tới, không khỏi vi thất kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trừ rất ít tình huống đặc biệt, Đường Tam Thập Lục tuyệt đối sẽ không rời giường sớm như vậy, nhưng lúc này hắn vẫn đứng ở trên cành đại dong thụ ngắm nhìn phương xa, cũng không biết cả đêm không ngủ, hay là xảy ra chuyện gì, hắn không có nhìn Trần Trường Sinh, vẫn nhìn phương xa, vẻ mặt hờ hững hỏi: “Ngươi biết chuyện thống khổ nhất trên nhân thế là cái gì chứ?”
Trần Trường Sinh lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: “Chuyện thống khổ nhất trên nhân thế này, chính là thời điểm đám người chúng ta mệt mỏi như heo chó, những người khác còn có thời gian rảnh rỗi đi ước hẹn, hơn nữa ngươi còn phải giữ bí mật cho người khác, giỏi lắm… Lại hẹn hò ở Thiên Thư lăng.”
Quốc Giáo học viện chiêu tân, các học sinh mới gặp phải khảo nghiệm lần đầu tiên chính là đại triêu thí, vì đại triêu thí sắp đến, vô luận Đường Tam Thập Lục hay là Tô Mặc Ngu cũng bận rộn tới cực điểm, ngay cả Chiết Tụ cũng thỉnh thoảng sẽ dạy dỗ các học sinh mới, dùng thống khổ cùng máu tươi nói cho bọn hắn biết chiến đấu chân chính là gì.
Nhưng Trần Trường Sinh thân là viện trưởng Quốc Giáo học viện, hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Đường Tam Thập Lục thực sự thống khổ, chính là muốn nhắc đến ba chữ giữ bí mật.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung từng quen biết ở Chu viên, có tình ý với nhau, thường xuyên lén gặp gỡ, bí mật này, hiện tại kinh đô chỉ có một mình hắn biết.
Nếu nói bí mật, môt khi để người biết được, người mang bí mật thường thường sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giống như Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung những ngày qua.
Nhưng người biết được bí mật, lại không thể nói ra, lại phải kế thừa nổi thống khổ cùng áp lực của bọn hắn, thậm chí còn lớn hơn một chút.
Lời đồn truyền khắp kinh đô, tất cả mọi người đang nói Trần Trường Sinh yêu thương Từ Hữu Dung mà không được, Đường Tam Thập Lục hận không thể đem nước bọt phun đến trên mặt những người đó , hận không thể khai trương lại Rừng Hồ lâu, sau đó đứng ở trên mái nhà hướng về phía hàng vạn hàng nghìn dân chúng kể lại câu chuyện này, đem bí mật của hai người kia chiêu cáo thiên hạ.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, cho nên hắn rất thống khổ, thậm chí có chút ít tức giận.
Trần Trường Sinh nhìn hắn, có chút không hiểu nói: “Ban đầu là ngươi nói ta phải nhịn mà.”
Đường Tam Thập Lục nhìn nói: “Nhưng ta đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.”
“Ta sẽ học làm quen với việc coi chuỗi thạch châu này là đồ trang sức, mà không phải thiên thư bia.”
Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh nói: “Sau đó, lúc này ta cảm thấy hơi đói bụng.”
Nhà cỏ của Tuần Mai đã thật lâu không có ai ở, tro bụi rất nhiều, nhưng các loại dụng cụ vẫn còn đủ.
Trần Trường Sinh đi trong vườn hái một ít rau xanh, bấm mười mấy quả ớt, cắt nửa khối thịt khô cắt nhỏ phủ lên mật đường chưng chín, cộng với cơm tẻ chính là một bữa hương vị ngọt ngào.
Từ Hữu Dung ăn cảm thấy rất hài lòng, có chút ngượng ngùng.
Kế tiếp bọn họ thảo luận một chút đại triêu thí cùng với sang năm Chử Thạch đại hội tình, cùng với rời đi Thiên Thư lăng như thế nào.
Để tránh cho bị người khác thấy, do đó đoán được điều gì, tiện đà để cho lời đồn trong kinh đô càng thêm sôi sùng sục, hai người thương nghị xong xuôi, chia nhau rời đi, Từ Hữu Dung đi trước, Trần Trường Sinh sẽ ở Thiên Thư lăng thêm một ngày, nhưng không nghĩ tới, chuyện này hoàn toàn là giấu đầu hở đuôi, làm sao giấu được người khác.
Hoặc là nói, điều này là bịt tai trộm chuông mà thôi (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy).
Nhưng Từ Hữu Dung còn chưa kịp rời đi, tiểu viện đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Người đến là bia thị giả xuất thân Hòe viện Kỷ Tấn, không biết có phải do nhận ra thân phận Từ Hữu Dung hay không, hay là đoán được điều gì, hắn đứng ở bên kia hàng rào, vẻ mặt lộ ra có chút cô đơn, sắc mặt có chút tái nhợt, oán độc không cam lòng trong ánh mắt cũng không còn, mà rất là phức tạp, nhưng không cách nào nói rõ.
Trần Trường Sinh chuẩn bị nói gì đó, Từ Hữu Dung ý bảo hắn chờ một chút.
Nàng ống tay áo lướt nhẹ, đi tới trước hàng rào, nhìn Kỷ Tấn vẻ mặt hờ hững nói: “Ta sẽ đệ trình hủy bỏ tư cách bia thị giả của ngươi, đem ngươi trục xuất khỏi Thiên Thư lăng.”
Ánh mắt xuyên qua cành mai, rơi vào trên mặt của nàng.
Gương mặt xinh đẹp chí cực, nhất thời tăng thêm mấy phần thần thánh trang nghiêm.
Bởi vì thời điểm nói những lời này, nàng là Thánh Nữ phía nam cao cao tại thượng.
Muốn trở thành bia thị giả của Thiên Thư lăng, là một chuyện cực kỳ khó khăn, cần lập ra huyết thệ vô cùng cực đoan, hơn nữa trong tối tăm thật sự có thiên đạo lực nào đó.
Một khi phát ra huyết thệ, trở thành bia thị giả, có được sự tự do sớm chiều chung đụng cùng thiên thư bia mà người tu hành tha thiết ước mơ, đồng thời cũng mất đi tự do rời khỏi Thiên Thư lăng, cả đời chỉ có thể nghiên cứu thiên thư bia, nghiên cứu học vấn ở trong lăng, mà không thể rời Thiên Thư lăng một bước.
Từ ban đầu Quốc Giáo định ra quy củ này cho đến hiện tại, đã qua vô số thời gian, chỉ có một lần phá lệ —— đó chính là Tô Ly xông vào Thiên Thư lăng, đem hai gã bia thị giả xuất thân Ly Sơn kiếm tông mắng cho máu chó xối đầu, sau đó cưỡng ép mang về Ly sơn.
Hai vị bia thị giả này, chính là hai vị trưởng lão Ly sơn Giới Luật đường sau đó, cũng chính là một trong các chủ mưu làm cho Ly sơn nội loạn .
Thiên Thư lăng có sức hấp dẫn quá lớn đối với người tu đạo, tựa như một cơn mộng đẹp không cách nào kết thúc.
Càng đạo pháp tinh thâm, thời gian nghiên cứu thiên thư bia càng dài, càng không nỡ rời khỏi nơi này.
Ngay cả người thiên tư tu đạo hơn người như Tuần Mai cũng dùng thời gian mấy chục năm mới có thể tỉnh lại.
Muốn thủ tiêu huyết thệ của một gã bia thị giả, trục xuất hắn khỏi Thiên Thư lăng, cũng chỉ có Giáo Hoàng cùng Thánh Nữ mới có tư cách, hơn nữa vị bia thị giả kia sẽ phải chịu huyết thệ cắn trả, vô cùng thống khổ.
Nghe Từ Hữu Dung nói, nhìn Kỷ Tấn sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, Trần Trường Sinh sinh lòng cảnh giác.
Trong suy nghĩ của hắn, Kỷ Tấn chịu nhục nhã như vậy, trừng phạt lớn như thế, tất nhiên sẽ phẫn nộ tới cực điểm, thậm chí có thể nổi điên, xuất thủ đối với Từ Hữu Dung.
Nhưng Kỷ Tấn không nổi giận xuất thủ, một lát sau, hắn dần dần tỉnh táo, cách hàng rào hướng về phía Từ Hữu Dung cúi người.
Hắn lạy dài chấm đất, lộ ra vẻ vô cùng cung kính.
Thanh âm của hắn có chút run rẩy, rất kích động, lại hơi ngơ ngẩn.
“Đa tạ Thánh Nữ đã thương xót, Kỷ Tấn cảm ơn vô tận, tất lấy cái chết để báo đáp.”
Nhìn thân ảnh Kỷ Tấn dần dần biến mất ở trong rừng cây, Trần Trường Sinh có chút không giải thích được.
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn muốn đi ra ngoài.”
“Nghe nói… Huyết thệ cắn trả rất đáng sợ.”
“Cuối cùng không đáng sợ bằng so với việc mất tự do.”
“Nhưng bọn họ trở thành bia thị giả chẳng phải là tự nguyện đấy sao?”
“Ý nghĩ của con người, theo thời gian trôi qua, thường thường sẽ phát sinh một chút biến hóa bọn họ ban đầu không thể ngờ được.”
Từ Hữu Dung đi tới bên cạnh hắn, nói: “Thiên Thư lăng đối với rất nhiều người tu đạo mà nói, là giấc mộng đẹp nhất, cũng là giam cầm lớn nhất.”
Trần Trường Sinh mơ hồ nhớ được chính mình ban đầu đã nghe qua cách nói tương tự.
Nàng tiếp tục nói: “Thật ra ta vẫn luôn có ý định, chuẩn bị thuyết phục các sư thúc trong trai, thương nghị với Ly cung, đem quy củ này hủy bỏ.”
Trần Trường Sinh nhìn gương mặt thanh lệ vô song của nàng, cảm thấy nàng càng ngày càng dễ nhìn, phát ra từ nội tâm nói: “Ngươi là người tốt.”
Sau đó hắn lại nói: “Nếu như Ly cung không đồng ý yêu cầu của Nam Khê trai, chờ tương lai ta làm Giáo Hoàng rồi, cũng sẽ tranh thủ phế bỏ quy củ này.”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Ngươi cũng là người tốt.”
…
…
Ngày hôm sau, Trần Trường Sinh ra khỏi Thiên Thư lăng, được mấy vị hồng y giáo chủ hộ tống , trở về Quốc Giáo học viện.
Lúc đó nắng sớm mờ mờ, phương tây như đêm, thời gian còn rất sớm, hắn đang chuẩn bị đi phòng bếp mới được sửa chữa phía bên kia hồ tìm Hiên Viên Phá lấy chút ít đồ ăn, lại bỗng nhiên ở trên đại dong thụ thấy được một người hoàn toàn không ngờ tới, không khỏi vi thất kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trừ rất ít tình huống đặc biệt, Đường Tam Thập Lục tuyệt đối sẽ không rời giường sớm như vậy, nhưng lúc này hắn vẫn đứng ở trên cành đại dong thụ ngắm nhìn phương xa, cũng không biết cả đêm không ngủ, hay là xảy ra chuyện gì, hắn không có nhìn Trần Trường Sinh, vẫn nhìn phương xa, vẻ mặt hờ hững hỏi: “Ngươi biết chuyện thống khổ nhất trên nhân thế là cái gì chứ?”
Trần Trường Sinh lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: “Chuyện thống khổ nhất trên nhân thế này, chính là thời điểm đám người chúng ta mệt mỏi như heo chó, những người khác còn có thời gian rảnh rỗi đi ước hẹn, hơn nữa ngươi còn phải giữ bí mật cho người khác, giỏi lắm… Lại hẹn hò ở Thiên Thư lăng.”
Quốc Giáo học viện chiêu tân, các học sinh mới gặp phải khảo nghiệm lần đầu tiên chính là đại triêu thí, vì đại triêu thí sắp đến, vô luận Đường Tam Thập Lục hay là Tô Mặc Ngu cũng bận rộn tới cực điểm, ngay cả Chiết Tụ cũng thỉnh thoảng sẽ dạy dỗ các học sinh mới, dùng thống khổ cùng máu tươi nói cho bọn hắn biết chiến đấu chân chính là gì.
Nhưng Trần Trường Sinh thân là viện trưởng Quốc Giáo học viện, hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Đường Tam Thập Lục thực sự thống khổ, chính là muốn nhắc đến ba chữ giữ bí mật.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung từng quen biết ở Chu viên, có tình ý với nhau, thường xuyên lén gặp gỡ, bí mật này, hiện tại kinh đô chỉ có một mình hắn biết.
Nếu nói bí mật, môt khi để người biết được, người mang bí mật thường thường sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giống như Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung những ngày qua.
Nhưng người biết được bí mật, lại không thể nói ra, lại phải kế thừa nổi thống khổ cùng áp lực của bọn hắn, thậm chí còn lớn hơn một chút.
Lời đồn truyền khắp kinh đô, tất cả mọi người đang nói Trần Trường Sinh yêu thương Từ Hữu Dung mà không được, Đường Tam Thập Lục hận không thể đem nước bọt phun đến trên mặt những người đó , hận không thể khai trương lại Rừng Hồ lâu, sau đó đứng ở trên mái nhà hướng về phía hàng vạn hàng nghìn dân chúng kể lại câu chuyện này, đem bí mật của hai người kia chiêu cáo thiên hạ.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, cho nên hắn rất thống khổ, thậm chí có chút ít tức giận.
Trần Trường Sinh nhìn hắn, có chút không hiểu nói: “Ban đầu là ngươi nói ta phải nhịn mà.”
Đường Tam Thập Lục nhìn nói: “Nhưng ta đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.”