Một con diều bay trong bầu trời.
Ở một góc vắng vẻ, Vương Phá biến mất khỏi mặt nước bùn, híp mắt nhìn về tiểu sơn, tự nhiên nhận ra được, đó là diều của Tiếu Trương.
Diều này không phải là vài ngày trước đã rớt trên tường thành Tuyết Lão thành sao?
Con diều kia trước đó từng buộc lên một người, hôm nay lại là buộc lên một bức họa.
Bức họa kia phi thường to lớn, chiều rộng chiều cao hơn mười trượng, theo gió nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như sóng lúa, cảnh vật vẽ trên vải lại không hề bị ảnh hưởng, vô cùng rõ ràng.
Nhìn bức họa kia, Phí Điển thần tướng vừa được một viên Chu Sa đan cứu sống, ánh mắt mất tiêu cự dần dần tập trung lại, trở nên vô cùng sắc bén.
Phía nam bình nguyên ba vị lão nhân dẫn dắt một chi lương thực, đồng thời nheo mắt, phát lên hồi ức vô cùng.
Tuyết Lão thành, trong bóng đen của điện lâu, Hắc Bào hai tay giấu ở trong tay áo, khóe môi nổi lên nụ cười giễu cợt.
Bọn họ đều đang xem cảnh vật trong bức họa.
Bên trong chính là già lam tự cũng không phải là nhân gian có thể có, cực kỳ xinh đẹp.
Phật tông truyền thừa đã bị chặt đứt vô số năm.
Già lam tự hương khói còn lan tràn đến thật lâu sau.
Cho đến ngàn năm trước, rốt cục hủy diệt trong chiến hỏa.
Ma tộc xâm lấn, Lạc Dương bị vây ba tháng, trong thành nhân khẩu chỉ còn ba phần mười, dân chúng tử thương thảm trọng, cuối cùng sáu trăm ngàn người bị giết.
Già lam tự tượng trưng cho dấu vết văn minh như vậy, không biết bị hủy bao nhiêu.
Qua bao nhiêu long đong, kết thúc cuối cùng bằng một bó đuốc.
Bức họa này, vẽ đúng là lửa đốt già lam tự.
Hiện tại đích xác có rất ít người tận mắt chứng kiến già lam tự, nhưng người ở trong sách gặp hình vẽ già lam tự rất nhiều, người biết câu chuyện kia cũng rất nhiều.
Về phần Lạc Dương chi vây, càng là nhục nhã cùng thảm thống tất cả loài người đều không thể quên được.
Bức họa lớn giắt trong bầu trời, vẽ vô cùng đẹp, trông rất sống động, tựa như chân thật.
Nhìn lửa cháy trong bức họa kia, các tướng sĩ tựa hồ có thể nghe được nhà cao cửa rộng đổ sụp mà phát ra thanh âm đau xót.
Ở trong bức họa kia còn có rất nhiều gương mặt, thống khổ, vặn vẹo, ngơ ngẩn, chết lặng, cuối cùng những người này đều chết, chết trong trận đại hỏa kia.
Thấy bức họa kia, tướng sĩ nơi tiền tuyến lần nữa hiểu được một cái đạo lý đơn giản.
Đây chính là lịch sử.
Đây chính là ngọn nguồn tức giận.
Đây chính là nguyên nhân tại sao chúng ta hiện tại xuất hiện bên dưới Tuyết Lão thành.
…
…
Theo bức họa kia cùng với tin tức ẩn chứa trong bức họa lưu truyền trong quân doanh, đồng thời còn có một phỏng đoán cũng đồng thời lưu truyền.
Tương truyền năm đó, Họa Thánh Ngô Đạo Tử hàng năm ở trong chùa vẽ bích hoạ, cái bức hình này có phải hắn vẽ hay không?
Hiện tại toàn bộ đại lục đều đã biết, Ngô Đạo Tử không chết, hắn đang theo người khác tứ hải vân du.
Nếu như Ngô Đạo Tử đã tới, có phải ý nghĩa… vị kia cũng đã tới hay không?
Nghĩ đến nhân vật truyện kỳ như Vương Chi Sách tùy thời có thể xuất hiện nơi tiền tuyến, Nhân tộc quân đội tinh thần đại chấn.
Tới tạo thành đối lập chính là, Ma tộc sĩ khí bỗng nhiên giảm sút không ít, hơn nữa nếu so với trình độ tăng lên của Nhân tộc lại càng thêm khoa trương.
Đối với Nhân tộc quân đội mà nói, Thương Hành Chu cùng Vương Chi Sách mang đến lực ảnh hưởng không sai biệt lắm. Đối với Ma tộc mà nói, lại hoàn toàn bất đồng, bọn họ có thể không biết hiện tại Hoàng Đế Nhân tộc là ai, cũng không biết Trần Trường Sinh, không biết Thương Hành Chu là lão sư của Hoàng Đế Nhân Tộc cùng Trần Trường Sinh, nhưng bọn hắn tuyệt đối biết Vương Chi Sách là ai.
…
…
Lúc hoàng hôn.
Trời chiều nhiễm đỏ phía tây Tuyết Lão thành.
Nửa tòa thành thị phảng phất sắp bốc cháy lên.
Bỗng nhiên, trên tường thành cùng bình nguyên dưới thành, vang lên vô số tiếng cuồng nhiệt la lên.
Câu chữ vâng lên nghe như là cổ luân mộc.
Rất nhiều Nhân tộc tướng sĩ có thể hiểu một chút từ ngữ đơn giản của Ma tộc, nhất là ý tứ của từ này, bọn họ sẽ không quên.
Khi Ma tộc binh lính điên cuồng mà đánh giết tới đây, thời điểm muốn lấy mạng đổi mạng, thời điểm bọn hắn bị vây ở đỉnh núi, cuối cùng tự sát, cũng sẽ hô vang từ này.
Từ này có ý tứ là thần hoàng đế.
Ma Quân rốt cục xuất hiện.
Trần Trường Sinh nhận lấy kính thiên lý trong tay Lăng Hải Chi Vương, hướng Tuyết Lão thành nhìn lên.
Hôm nay không khí đặc biệt sạch sẽ, trời chiều cũng không có ảnh hưởng tầm mắt, có thể miễn cưỡng thấy rõ ràng hình ảnh ở tường thành.
Mặc dù có chút mơ hồ, Trần Trường Sinh vẫn nhận ra gương mặt đã nhiều năm không thấy kia.
So với ban đầu ở Bạch Đế thành, Ma Quân lộ ra vẻ trầm ổn rất nhiều, vẻ mặt càng thêm uy nghiêm.
Nhìn Ma Quân cố ý giữ lại chòm râu, Trần Trường Sinh nhớ lại Đường Tam Thập Lục, sau đó vừa nhìn thấy Ma Quân ma giác.
Theo đạo lý mà nói, Ma Quân thân là hoàng tộc cũng không có ma giác, nhưng hắn làm hai cái, hơn nữa để trang sức, lộ vẻ phá lệ khoa trương.
Rất rõ ràng, đây là phương pháp dùng để lấy được tình cảm của Ma tộc cấp thấp và cấp trung.
…
…
Thương Hành Chu đến.
Ma Quân xuất hiện.
Chuyện này đồng nghĩa, thời khắc quyết chiến cuối cùng sắp xảy ra.
Đối với Ma tộc mà nói, nếu như có thể giữ gìn Tuyết Lão thành, thủ đến khi trời đông giá rét phủ xuống, đương nhiên là phương pháp tốt nhất. Nhưng bọn hắn không có cách nào giải quyết vấn đề lương thảo, chuyện này và năm đó thành Lạc Dương gặp phải tình hình giống nhau như đúc. Cho dù bọn họ tự tru diệt dân chúng, tận lực giảm bớt nhân khẩu không thuộc về quân sự, cũng không có cách nào giải quyết khẩu phần lương thực cho mấy chục vạn chiến sĩ bộ lạc ngoài thành.
Hơn nữa, Nhân tộc quân đội sẽ không cho bọn hắn lưu lại bất kỳ cơ hội nào.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, bây giờ nhìn lại, Ma tộc chiếm địa lợi, Nhân tộc chiếm nhân hòa, về phần thiên thời…
Gần nhất tuyết rơi tựa như có vẻ càng thêm chiếu cố Ma tộc, nhưng thời gian quyết chiến lại là do Nhân tộc xác định.
Như vậy ai sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến tranh này?
…
…
Lại là một sáng sớm.
Tuyết Lão thành phía ngoài bình nguyên an tĩnh phảng phất còn chưa tỉnh lại.
Tiếng kèn đột nhiên xuất hiện vang lên.
Chính là toàn bộ thế giới giật mình thức giấc.
Trong thế giới toàn bộ sinh mạng, cũng đang đợi giờ khắc này.
Có lẽ đêm qua căn bản cũng không có ai có thể ngủ được.
Ma tộc chủ lực lang kỵ hướng Nhân tộc đông lộ quân phát khởi mãnh liệt tiến công.
Trên bình nguyên bùn đất màu đen tung bay, như mưa rơi rơi xuống, khắp nơi đều là thanh âm binh khí va chạm, thanh âm kêu rên cùng bi thảm, còn có thanh âm trận pháp khởi động.
Đông lộ quân khó nhọc thừa nhận Ma tộc giống như thủy triều công kích, rốt cục ở lúc xế chiều tranh thủ đến một đoạn thời gian nghỉ ngơi hiếm thấy.
Đại doanh hướng tiền tuyến phát ra cấp lệnh, yêu cầu đội ngũ phía trước nhất mau sớm lui về, cùng kỵ binh trù bị đổi ca.
Mưa tên ở trong bầu trời bay múa, áp chế đối phương mâu binh, cũng là vì muốn che chở để bọn họ rút lui.
Toàn bộ tiến trình đều ở đâu vào đấy tiến hành, chỉ có một địa phương gặp phải chút ít phiền toái.
Từ khai chiến đến nay bắc tam doanh vẫn đi ở phía trước nhất cự tuyệt triệt thoái về phía sau.
Bởi vì Quan Phi Bạch không nghe quân lệnh.
Hắn không phải quan chỉ huy bắc tam doanh, nhưng hắn là Ly Sơn kiếm tông đệ tử, là người mạnh nhất trong đội ngũ.
Ban đầu hắn và hai gã sư đệ mạo hiểm giết lên vách đá, đã tới Tuyết Lão thành đầu tiên.
Cả bắc tam doanh, hiện tại cũng chỉ nghe lời của Quan Phi Bạch.
Quan Phi Bạch sở dĩ không muốn triệt thoái phía sau, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Sư đệ của hắn Lương Bán Hồ đã chết, Quan Bạch vì viện binh cứu bọn họ cũng đã chết.
Hắn đã giết đỏ cả mắt rồi.
Đang ở thời khắc khẩn trương nhất, cùng với một tiếng hạc kêu, Từ Hữu Dung đi tới nơi này.
Quan Phi Bạch nắm kiếm, híp mắt, nhìn nàng, thanh âm khàn khàn trầm thấp tới cực điểm, giống như dã thú rất nhiều ngày không có uống nước.
“Sư muội, không cần khuyên ta.”
Hắn híp đôi mắt một mảnh huyết sắc lại.
Từ Hữu Dung biết hắn nhìn như còn có lý trí, nói chuyện còn có mạch lạc, trên thực tế đã điên cuồng, không cách nào khuyên nhủ.
“Ta nhớ Thu Sơn sư huynh hẳn là đã chuẩn bị cho các ngươi một cái túi gấm.”
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn nói: “Ngươi nên mở ra để xem một chút.”