Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 127: Mời quân rời núi

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Sương thảo phủ một tầng bạch nhung cực mỏng, đó chính là thứ mà long tương mã thích nhất, sau bão cát mặt cỏ phủ một tầng trầm trầm, lại là một đám tro bụi, đàn ngựa căn bản không có chỗ nào hạ miệng, ở cạnh vách núi nhìn thời gian rất lâu, cho đến đoán chừng cũng nhìn thấu rồi, cũng không thể tránh được, không thể làm gì khác đành xoay người mà quay về.

Thức ăn ngon trước mặt lại không thể mở rộng miệng cắn ăn, vô luận người hay là ngựa cũng sẽ không cao hứng, nếu như lúc này thấy có người còn cười đặc biệt vui vẻ, tất nhiên cho là đối phương đang cười nhạo mình, vô luận người có thể nghĩ như vậy hay không, rất rõ ràng, con ngựa này nhìn Trần Trường Sinh là nghĩ như vậy .

—— nó bỗng nhiên vọt tới Trần Trường Sinh.

Là chủng loại chiến mã ưu tú nhất, tính tình long tương mã dù không tốt đến đâu, cũng sẽ không tùy tiện phát động công kích đối với binh lính, bọn quân sĩ rất rõ ràng thất long tương mã này chỉ muốn hù dọa Trần Trường Sinh một cái , nếu như là bình thời, chơi đùa như vậy căn bản sẽ không khiến cho bọn hắn chú ý, nhưng nghĩ tới Trần Trường Sinh trọng thương chưa lành, vừa mới có thể cử động, vẫn còn có chút cảnh giác cầm chặt mộc côn.

Chuyện phát sinh kế tiếp nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Thất long tương mã này không tiếp tục lao tới nữa, cách hơn mười trượng liền giảm tốc độ, biến thành chậm rãi bước đi thong thả, đầu hướng hai bên không ngừng lắc lư , tựa như cực kỳ khốn hoặc, lỗ mũi không ngừng phập phồng, tựa như đang ngửi cái gì, ánh mắt bướng bỉnh mà ác liệt rất nhanh đã bị khát vọng thân cận thay thế.

Nó bước đi thong thả đến trước người Trần Trường Sinh, kính cẩn nghe theo cúi đầu xuống, tựa như là muốn Trần Trường Sinh vuốt ve nó.

Đám long tương mã còn lại chú ý tới động tĩnh bên này, vội vàng chạy tới, cũng như thất long tương mã lúc trước, vây đến bên người Trần Trường Sinh, cực kỳ cẩn thận rồi lại khó có thể ức chế vui mừng trong lòng cọ vào người hắn, có thất long tương mã gan lớn thậm chí len lén liếm liếm nhánh cây trong tay của hắn.

Nhìn hình ảnh này, tiếng cười của quân sĩ Phản Nhai mã tràng cũng đã dừng lại, rất kinh ngạc, nghĩ thầm chuyện này là sao?

Đúng lúc này, thất long tương mã cầm đầu thần tuấn nhất gạt mở chúng mã đi tới trước người Trần Trường Sinh, lấy một tư thái nhún nhường khẽ cong gối xuống, quỳ trên mặt đất.

Làm vậy tựa như đang mời Trần Trường Sinh lên ngựa, cũng có thể là muốn mời Trần Trường Sinh ban cho chúc phúc.

Thanh âm khiếp sợ ở bốn phía liên tiếp vang lên.

Đứng bên bên ngoài, La Bố cũng thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh được đàn ngựa vây vào giữa, như có điều suy nghĩ.

Đêm hôm đó, tinh quang như thường, trên lò lửa trong phòng cũng vẫn hầm một nồi canh thịt, cũng không huyên náo như mấy ngày trước nữa.

Không có một quân sĩ nào trong Phản Nhai mã tràng ở trong phòng cùng Trần Trường Sinh nói chuyện phiếm, bởi vì tối nay có khách tới.

La Bố liếc nhìn Nam Khách đứng bên lò lửa quan sát nồi canh thịt, quay đầu nhìn về Trần Trường Sinh trên giường, không có bất kỳ che dấu, nói thẳng: “Ngươi dĩ nhiên không phải là người bình thường.”

Trần Trường Sinh nghĩ tới trong núi chút ít bố trí quân sự có thể nói là hoàn mỹ còn có gian thư phòng lúc trước, nói: “Ngươi dĩ nhiên cũng không phải là người bình thường.”

La Bố nhìn vào mắt của hắn hỏi: “Ngươi từ trên núi té xuống cùng ta có quan hệ hay không?”

“Không có.” Trần Trường Sinh bình tĩnh nhìn vào mắt của hắn, nói: “Từ ý nào đó mà nói, ta đúng là một dược thương.”

La Bố bình tĩnh hỏi: “Như vậy hôm nay ngươi ở trong Phản Nhai mã tràng đi dạo một ngày, có thấy được thứ mà ngươi muốn thấy hay không?”

Trần Trường Sinh rất thành thực hồi đáp: “Có.”

“Ngươi nhìn thấy gì?”

“Ta thấy được Phản Nhai nơi này có một vị đại tướng.”

Nghe những lời này, La Bố trầm mặc một thời gian ngắn, nói: “Nói thẳng ý của ngươi đi.”

Trần Trường Sinh nhìn vào mắt của hắn nói: “Ta muốn mời ngươi rời núi.”

Rời khỏi núi nào?

Vạn dặm hàn sơn.

Phía ngoài hàn sơn chính là cánh đồng tuyết, là chiến trường tranh đấu cùng Ma tộc.

Trần Trường Sinh nói tiếp: “Ta không rõ ràng ngươi có biết hay không, nhưng Ninh Thập Vệ đã chết, Tùng Sơn quân phủ cần một vị thần tướng mới.”

La Bố trầm mặc một lát, nói: “Ta có thể đem chuyện này hiểu là, ngươi rất thưởng thức ta, cho nên quyết định đưa ta tới Tùng Sơn quân phủ nhận chức thần tướng hay không?”

Trần Trường Sinh không nói gì, chính là lặng yên nhận thức, bởi vì quả thật hắn nghĩ như vậy , đồng thời hắn cũng chú ý, La Bố mặc dù bị giáng chức đến Phản Nhai mã tràng hoang vắng, nhưng tựa như đối với Tùng Sơn quân phủ thậm chí tin tức cao tầng hơn cũng có thể nắm giữ, điều này làm cho hắn càng thêm tò mò, người này đến tột cùng có thân thế lai lịch thế nào.

“Một vị dược thương lại có thể quyết định vị trí thần tướng, ta đại khái có thể hiểu được tại sao Đại Chu triều lại càng ngày càng xuống dốc .”

La Bố nhìn hắn mỉm cười nói: “Như vậy ngươi là người của Tương Vương hay là người của Thiên Hải gia đây? Hoặc là nói, ngươi là bí sử xuất thân từ Lạc Dương đạo quan hay sao?”

Những lời này cuối cùng nhắc tới bí sử của Lạc Dương đạo quan, chính là các đạo nhân áo xanh bên cạnh Đạo Tôn Thương Hành Chu hiện tại.

Đã cách hai năm, lần nữa nghe được có người nói tới sư phụ của mình, Trần Trường Sinh có một chút cảm khái.

Hắn không giải thích lai lịch của mình cho La Bố, cũng không giải thích tại sao mình phải làm như vậy.

Bởi vì hắn không phải là đại biểu của Tương Vương, không phải đại biểu của Thiên Hải gia, không phải đại biểu của Đại Chu triều đình, hắn đại biểu chính là Ly cung, là Quốc Giáo, là thiên hạ.

Hắn là Giáo Hoàng, vì vậy phải gánh vác trách nhiệm đối với toàn bộ thế giới, theo lý thường phải suy nghĩ cho tương lai của Nhân tộc.

Trong suy nghĩ của hắn, nhân vật giống như La Bố, bị đặt ở chỗ như Phản Nhai mã tràng, thật sự là một chuyện cực kỳ lãng phí.

“Ta đại khái có thể đoán được ý nghĩ của ngươi, không có gì hơn mấy từ như nhân tài không được trọng dụng, hay là không gặp thời.”

La Bố nhìn hắn bình tĩnh nói: “Nhưng ngươi không biết, ta tới Phản Nhai mã tràng là tới để ẩn cư, hoặc là nói bị buộc phải ẩn cư, nhưng cuối cùng là chuyện chính mình tiếp nhận.”

Trần Trường Sinh nhìn hắn rất chân thành nói: “Nếu như bị ngoại lực bức bách, có lẽ ta có thể giúp ngươi giải quyết một chút.”

Không biết tại sao, vẻ mặt của Trần Trường Sinh càng thật tình, vẻ mặt của La Bố càng thêm buông lỏng, hoặc là bởi vì … điểm này làm cho hắn nhớ lại các đồng môn của mình, tiếp theo hắn nhớ lại năm ấy kiếm khí tung hoành khắp núi, trong vô thức nhìn xuống ngực của mình, nghĩ thầm có một số chuyện cuối cùng phải để tự mình giải quyết, lắc đầu.

“Ta không thích phiền toái.”

“Ta cũng không muốn gây phiền toái cho ngươi.”

“Cho nên ta sẽ không rời núi.”

La Bố bình tĩnh mà đơn giản kết thúc câu chuyện này, nói: “Hai ngày nữa thương thế của ngươi sẽ khá hơn, ta sẽ phái người đưa các ngươi đi.”

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Tốt lắm, nếu sau này có chuyện, ngươi cứ tới tìm ta.”

La Bố mỉm cười nói: “Ta không thích tìm người khác, vẫn là phiền toái.”

Một câu nói bình thản, nhưng ẩn chứa tự tin vô cùng tiêu sái, tựa như lạc khoản trên hai bức họa kia.

Trần Trường Sinh nói: “Ân cứu mạng, tất phải hồi báo.”

La Bố nói: “Làm gì tùy ngươi, không cần phải nói.”

Trần Trường Sinh nói: “Một người bạn đã dạy ta, có một số việc phải làm, nhưng nói vẫn phải nói.”

La Bố cảm thấy những lời này có chút ý tứ, nói: “Bằng hữu này của ngươi hoặc là ngụy quân tử, không thì sẽ là chân tiểu nhân.”

Trần Trường Sinh nghĩ tới vị bằng hữu đã hai năm không gặp này, lại nghĩ tới nửa năm qua chưa nhận được thư của hắn, hoài niệm đột nhiên mà sinh, khó lòng ức chế.

Hắn rất chân thành giải thích với La Bố: “Bằng hữu của ta là một ngụy tiểu nhân, chân quân tử.”

La Bố nghe vậy mà cười, sau đó nhìn Nam Khách hỏi: “Nàng thật là muội muội của ngươi sao?”

Câu hỏi này dường như có thâm ý.

Trần Trường Sinh nghe rất rõ ràng, nhưng hắn không thể nào bỏ rơi Nam Khách, gật đầu.

“Có đôi khi, người nói dối chưa chắc đã là người ngông cuồng, ngược lại có lẽ là chân nhân.”

La Bố nhìn hắn mỉm cười nói: “Ta không biết ngươi là ai, đại biểu cho ai, ác hay là thiện, nhưng ít ra ở phương diện này, ta rất thưởng thức ngươi.”

Gian phòng trở nên an tĩnh, chỉ có thanh âm ồ ồ, đó là tiếng canh thịt sôi trào.

Nam Khách múc một chén canh thịt, đi tới bên giường.

Lúc này ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Cửa phòng bị dùng sức đẩy ra, một gã thân binh đi vào trong nhà, khiếp sợ hô cái gì, hoàn toàn không chú ý tới việc mình sắp sửa đụng vào trên người Nam Khách.

Chọn tập
Bình luận