Trần Trường Sinh đột nhiên hỏi: “Trường Sinh tông có khả năng cùng Ma tộc cấu kết hay không?”
Chiết Tụ nói: “Đạo môn nam phái tổ đình, danh môn chính tông, không có đạo lý.”
Hắn nói không có đạo lý không phải là căn cứ vào đạo đức để bình phán, mà căn cứ vào suy nghĩ theo góc độ ích lợi.
Nếu nói phản bội luôn cần mưu cầu lợi ích, Trường Sinh tông căn cơ ở Nhân tộc ở Đạo môn, bọn họ cùng cấu kết với Ma tộc có thể có ích lợi gì?
Trần Trường Sinh nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, nếu như không phải cùng Tuyết Lão thành cấu kết, Trường Sinh tông năm đó làm sao có thể bắt được mẫu thân của Thất Gian?”
Đây đúng là một vấn đề.
Năm đó hành tung của vị công chúa Ma tộc kia tất nhiên cực kỳ bí ẩn, theo đạo lý mà nói, không thể bị Trường Sinh tông bắt được dễ dàng như thế.
“Mới vừa rồi nghe ngươi nói xong chuyện tuyết lĩnh, ta cũng một mực nghĩ tới vấn đề này.”
Chiết Tụ nói: “Trường Sinh tông bị Tô Ly giết quá ác, cho dù ở phía nam còn có chút tiềm lực, cũng không có cách nào lừa dối trong Tùng Sơn quân phủ được.”
Trần Trường Sinh nhìn vào mắt của hắn nói: “Nếu như còn có người khác giúp thì sao?”
Chiết Tụ hiểu ý tứ của hắn, trong mắt lạnh lẽo vừa hiện tức ẩn
Bọn họ chuyến này muốn đi Vấn Thủy, là muốn đi đón một người bạn, bây giờ nhìn lại, đến lúc đó không khỏi còn nhiều thêm một vấn đề để hỏi.
Bóng đêm bao phủ sa mạc, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm trầm thấp, có thể là dã thú đang gặm những thi thể này.
Lúc trước nói chuyện đề cập tới cha mẹ Thất Gian rất nhiều lần, đề tài liền theo đó mà nối tiếp.
Trần Trường Sinh hỏi: “Các ngươi đã bao lâu không gặp?”
Chiết Tụ suy nghĩ một chút, nói: “Năm năm?”
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, rất dễ dàng làm người ta chết lặng, làm người ta quên mất rất nhiều chuyện.
Trần Trường Sinh hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ nàng sao?”
Chiết Tụ nghĩ tới chạy như điên trong Chu viên, đồng sanh cộng tử trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên, hắn cõng nàng, nàng chỉ đường cho hắn, đường nét trên gương mặt dần dần trở nên nhu hòa.
Hắn không trả lời câu hỏi của Trần Trường Sinh, bởi vì không cần trả lời, tựa như không cần nhớ lại, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng quên mất.
“Không cần lo lắng, sau khi trị lành bệnh của ngươi, chúng ta cùng ngươi đi Ly sơn cầu hôn, dĩ nhiên, nếu như nàng không quên ngươi.”
“Thiên nam danh môn đại phái, như thế nào lại để ý đến cô hồn dã quỷ như ta, mà trong mắt thế nhân, ta vốn chính là quái vật.”
“Ngươi không phải cô hồn dã quỷ, ngươi là phó viện giam của Quốc Giáo học viện, rồi lại nói… Ly sơn cuối cùng không phải là nơi như thế.”
“Vậy còn ngươi? Từ Hữu Dung hiện tại thế nào? Nhân gian đã thật lâu không nghe thấy tin tức của nàng.”
Nghe được những lời này của Chiết Tụ, Trần Trường Sinh yên tĩnh, thần sắc hiện lên tưởng niệm cùng lo lắng.
Vấn Thủy thành thư từ đã ngừng nửa năm, Thánh Nữ phong thư từ lại là đã sắp hai năm không còn nhận được, mà hắn và nàng đã ba năm không gặp.
“Nàng đang bế quan.”
Trần Trường Sinh trầm mặc chốc lát, tiếp tục nói: “Bế tử quan.”
Người tu đạo chỉ có đến thời khắc quan trọng nhất mới có thể tiến hành bế tử quan, bởi vì đây là một phương pháp tu hành vô cùng nguy hiểm, cũng không ai biết khi nào có thể phá cảnh, mấy tháng mấy năm mấy chục năm cũng có thể, thậm chí có khả năng trực tiếp tọa hóa ở trong động phủ.
Từ Hữu Dung thiên phú kinh người, nàng bế tử quan tất nhiên không giống người khác, nghĩ đến nguy hiểm ắt hẳn lớn hơn nữa.
Nhưng Chiết Tụ có thể hiểu được tại sao Từ Hữu Dung lại lựa chọn bế tử quan.
Thánh Nữ phong cần một vị Thánh Nữ chân chính, Ly cung cần một vị đồng minh chân chính.
Như vậy nàng cần trong thời gian ngắn nhất đột phá cánh cửa kia, tiến vào thần thánh lĩnh vực.
Chiết Tụ không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác đành đưa tay vỗ vỗ bả vai Trần Trường Sinh, tỏ vẻ an ủi.
Ba năm không gặp mặt, bọn họ so với năm đó đã nói nhiều hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng đều là người không giỏi nói chuyện, không giống tên kia trong Vấn Thủy thành.
Vừa lúc đó, trên triền núi phương xa bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, đồng thời vang lên còn có một thanh âm cường ngạnh mà lạnh lùng.
“Không cần biết các ngươi là ai, đừng hòng chạy trốn.”
Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ ở trong nháy mắt sinh ra ảo giác nào đó, thật giống như tên kia thật sự xuất hiện.
Đạo thân ảnh kia từ trên triền núi đi xuống, rốt cục đi tới trước người bọn họ.
Không phải tên kia, nhưng người này cùng tên kia ở các phương diện khác quả thật rất giống, cho nên năm đó bọn họ gặp nhau đã đối chọi gay gắt, hận không thể rút đao chém giết.
Người này là một kiếm khách, cả người đầy tro bụi, nhưng không thể che hết anh khí bức người.
Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ vừa mới nói Ly sơn nửa ngày, Ly sơn thật sự tới một người.
Quan Phi Bạch, đứng thứ tư trong Thần Quốc Thất Luật, Ly sơn kiếm đạo thiên tài, bàn về thiên phú chỉ ở dưới Thu Sơn Quân.
Ở núi đá hoang vu phương bắc chợt thấy Trần Trường Sinh biến mất ba năm, Quan Phi Bạch dĩ nhiên rất giật mình, miệng mở rộng không biết nên nói điều gì.
Sau đó hắn nhớ tới, Trần Trường Sinh đã không còn là học sinh bình thường của Quốc Giáo học viện, đã là Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Hai bên là người quen, nhưng đệ tử Ly Sơn kiếm tông thế hệ này không giống với vị sư thúc tổ của bọn họ, không có loại ý nghĩ không câu nệ lễ nghĩa.
Hắn hành lễ với Trần Trường Sinh, nói: “Bái kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ.”
Trần Trường Sinh đã sớm đứng dậy, thật tình đáp lễ.
Quan Phi Bạch có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn nói lại thôi.
Trần Trường Sinh hỏi: “Sao ngươi tới đây?”
Quan Phi Bạch nói: “Ta phụng mệnh ra Ủng Lam quan trinh thám địch tình, tình cờ phát hiện Nhân Hùng tộc có dị động, theo đầu mối tìm tới đây.”
Chiết Tụ nhìn hắn một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ bất ngờ: “Ngươi đang ở đây làm thám báo?”
Quan Phi Bạch nhíu mày nói: “Chẳng lẽ đúng là do ngươi làm?”
Giống năm đó đại triêu thí, giống ở Thiên Thư lăng, thật giống như cũng không có quá nhiều biến hóa.
Năm đó ở nội môn đệ tử của Ly Sơn kiếm tông thế hệ này, Trần Trường Sinh duy nhất có chút mâu thuẫn đúng là Quan Phi Bạch.
Đạo lý rất đơn giản, tính tình của hắn quá cứng rắn, tính tình không tốt, vô cùng dữ dằn, ngoài miệng cũng không chịu nhường người, từ ở phương diện khác nói, cùng Đường Tam Thập Lục có chút giống.
Trừ bằng hữu cùng trận doanh, không ai thích người như thế, tựa như Quốc Giáo học viện trong mắt thế nhân, đáng ghét nhất vĩnh viễn cũng chính là họ Đường.
Sau đó quan cảm của Trần Trường Sinh đối với Quan Phi Bạch xảy ra rất biến hóa lớn, không phải bởi vì Thiên Thư lăng cùng Chử Thạch đại hội chung đụng, mà là thời điểm sau đó Quốc Giáo học viện bị triều đình toàn lực chèn ép, không người dám lên tiếng ủng hộ… Quan Phi Bạch tới.
Hắn cùng với Trần Trường Sinh nói mấy câu không mặn không nhạt, sau đó yêu cầu Trần Trường Sinh tự mình đưa mình ra khỏi viện môn.
Đây là một loại thái độ, hơn nữa hắn không ngần ngại để cho thái độ như thế bị cả kinh đô nhìn thấy.
Trần Trường Sinh rất cảm tạ, nói cám ơn ngươi.
Quan Phi Bạch nói với hắn không khách khí.
Đối với những người trẻ tuổi trải qua Tuần Mai xông thần đạo, Vương Phá đưa tiễn chuyện này mà nói, hai câu này đại biểu một loại ý tứ trọng yếu phi thường.
Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là bằng hữu.
“Đều là các ngươi giết?”
Quan Phi Bạch chỉ vào phía sau ngọn núi kia.
Trần Trường Sinh nhìn Chiết Tụ.
Chiết Tụ không nói gì, bởi vì hắn không thích nói chuyện.
Trần Trường Sinh không có biện pháp, chỉ có thể tự mình giải thích.
“Quá khứ mấy năm, Nhân Hùng tộc vẫn âm thầm cấu kết cùng Ma tộc, chẳng qua là năm ngoái xem phương ta thế thịnh, mới một lần nữa đầu nhập sang đây, tâm tư không sạch sẽ, dễ dàng bị người khu sử.” Quan Phi Bạch nhìn hắn hỏi: “Vấn đề là ở, đến tột cùng là ai muốn giết ngươi?”
Trần Trường Sinh nói: “Chúng ta muốn đi Vấn Thủy.”
Một câu nói rất đơn giản, Quan Phi Bạch đã hiểu, trầm mặc một lát sau hỏi: “Tên kia không sao chứ?”