Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 92: Ta sẽ vì quân đánh một trận (Trung)

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Kiếm ý tung hoành, kiếm quang như nước, đây là nơi mà mọi người trong Quốc Giáo ở lại, hiện tại lại bị Thánh Nữ phong khống chế.

Mấy trăm người đứng ở ngoài lâu, phía trước nhất cũng là người trong Quốc Giáo, nghe nữ đệ tử Nam Khê trai kia nói, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, hỏi: “Thánh Nữ rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Đây cũng là vấn đề tất cả mọi người muốn hỏi.

Mọi người còn chưa hết bang hoàng, đầu tiên là tại sao Trần Trường Sinh bỗng nhiên hôn mê, chẳng lẽ do hắn phá cảnh thất bại, vì vậy tinh huy đảo nghịch? Nhưng mọi người có mặt ở đó nhìn thấy rất rõ ràng, hắn đã thành công ngưng kết ra tinh vực của mình, ở trong ghi chép lịch sử, còn chưa có người tu đạo nào xuất hiện loại vấn đề này.

Tiếp theo chính là biểu hiện của Thánh Nữ Từ Hữu Dung, ở thời khắc tất cả mọi người không còn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể khiếp sợ nhìn Thiên Đạo Kiếm hạ xuống, nàng ngoài dự tính xuất hiện trên thạch bình, không tiếc trọng thương thay Trần Trường Sinh chặn một kiếm kia. Tại sao nàng có thể dự phán được một kiếm này? Tại sao nàng nguyện ý cản một kiếm này thay Trần Trường Sinh?

Hôn ước truyền lưu đã lâu ở đại lục, tất cả mọi người biết ân oán tình cừu giữa Đông Ngự thần tướng phủ cùng Trần Trường Sinh, tất cả mọi người cho là nàng cùng Trần Trường Sinh là địch nhân, thậm chí được coi là đối thủ số mệnh, nhưng nhìn vẻ mặt khi nàng đem Trần Trường Sinh ôm vào trong ngực, coi thế gian không còn gì quan trọng, toát ra bất lực cùng yếu ớt, còn ai dám tin tưởng tin đồn này nữa?

Chiết Tụ không nghĩ những vấn đề này, hắn chỉ muốn biết tình huống bây giờ của Trần Trường Sinh, bị Nam Khê trai các đệ tử kết thành kiếm trận ngăn cản ở ngoài lâu, là chuyện hắn không thể tiếp nhận, hắn không tiếp tục lao tới trong lầu, là bởi vì Đường Tam Thập Lục ngăn cản trước người của hắn.

Thế gian đích xác rất ít người biết quan hệ chân thật giữa Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục là một trong số đó.

Hiện tại, Thiên Cơ lão nhân cũng biết, hoặc là đã xác nhận phỏng đoán của mình không sai, bởi vì lúc này hắn đang trong lầu, nhìn Từ Hữu Dung.

Từ Hữu Dung ngồi ở bên giường, không hề lo sợ không yên bất lực như lúc trước, đã trở lại bình tĩnh.

Nhưng trên gương mặt xinh đẹp, vẫn tràn ngập lo lắng cùng ân cần, minh nghiên trong ngày thường trở nên ảm đạm rất nhiều.

Tay nàng nhẹ nhàng nắm tay Trần Trường Sinh.

Nhìn hình tượng này, Thiên Cơ lão nhân thở dài trong lòng.

Trần Trường Sinh còn chưa tỉnh lại.

Từ Hữu Dung nhìn Thiên Cơ lão nhân, không nói gì, nhưng ý hỏi thăm đã rất rõ ràng.

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, nói: “Kinh mạch đã đứt, không thể dùng thuốc để vãn hồi được nữa.”

Trần Trường Sinh là người thừa kế Giáo Hoàng, là tương lai của Quốc Giáo, vô luận quan hệ giữa Thiên Cơ lão nhân cùng Giáo Hoàng như thế nào, cũng không thể nhìn hắn gặp chuyện không may ở Hàn Sơn, Thiên Cơ các vô số linh đan diệu dược trân quý , cũng đã sớm đem ra sử dụng, dưới giường của hắn thậm chí chất đầy tinh thạch, nhưng không có bất kỳ tác dụng đối với thương thế của hắn.

Cho dù ai nghe lời này, đại khái cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng vẻ mặt Từ Hữu Dung vẫn rất bình tĩnh, hỏi: “Đã đứt bao nhiêu nơi?”

Trong thân thể con người tổng cộng có bảy mươi hai đạo kinh mạch, ba trăm sáu mươi lăm khí khiếu.

Là Thánh Nữ tu đạo từ thuở nhỏ, nàng cũng rõ ràng kinh mạch cùng khí khiếu phương vị cùng chiều hướng, cũng rất rõ ràng hậu quả nghiêm trọng khi có chút kinh mạch gãy lìa.

Nàng rất lo lắng tình huống bây giờ của Trần Trường Sinh, nhưng nhất định phải đem tình huống làm cho cụ thể tỉ mỉ hơn, mới dễ dàng tiến hành cứu trị sau đó.

Thiên Cơ lão nhân trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: “Tất cả.”

“Tất cả?” Từ Hữu Dung lặp lại.

Đôi lông mày nhỏ nhắn nhướng lên, giống như là kiếm.

Đôi mắt sáng như thu thủy híp lên, vẫn là kiếm.

Nàng không tin lời của Thiên Cơ lão nhân. Cho dù Trần Trường Sinh phá cảnh thất bại, tinh huy đảo nghịch, dựa theo điển tịch cùng y án ghi lại tình huống tương tự, lúc ấy người tu đạo gặp phải cắn trả nguy hiểm nhất, cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như thế đứt rời toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.

Thiên Cơ lão nhân nói: “Kinh mạch của hắn vốn đã có vấn đề, ta trước kia mơ hồ biết được, nhưng không ngờ vấn đề nghiêm trọng đến loại trình độ này.”

Từ Hữu Dung nhìn về Trần Trường Sinh trên giường, nhìn hắn nhắm mắt, gò má tái nhợt, hỏi: “Kinh mạch của hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Hắn trời sinh thiên luân đã hủy diệt ở trong bụng mẹ, tạo thành kinh mạch bế tắc cùng gãy lìa, đồng thời thành kinh mạch cũng giòn yếu hơn rất nhiều so với người bình thường.”

Từ Hữu Dung nghe lời này, an tĩnh thời gian rất lâu, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh nhiều hơn một chút thương xót.

“Tại sao lại xảy ra vấn đề vào lúc này?”

“Ta cũng không ngờ được vấn đề sẽ bộc phát vào lúc này, bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc phá cảnh, tinh huy tràn vào, trực tiếp phá vỡ thành kinh mạch của hắn.”

“Nhưng vấn đề… tại sao trước kia hắn không nghĩ biện pháp để giải quyết?”

“Đây là bệnh, không có cách nào trị được.”

“Không có bệnh nào không thể trị.” Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ mê man, bình tĩnh nói.

Thiên Cơ lão nhân nhìn nàng, mang theo một tia ý nghĩ thương xót nói: “Đây là bệnh của hắn từ trong bụng mẹ, đây chính là mệnh của hắn.”

Thế gian có bệnh không thể trị được hay không?

Có, đó chính là mệnh.

Con dấu bằng đá lập loè ở trong gió tuyết.

Ma Quân đứng ở chỗ cao nhất của Tuyết Lão thành, nhìn quốc độ mà mình thống lĩnh, vẻ mặt cực kỳ hờ hững, trên mặt sơn thủy tàn phá đã hoàn toàn biến mất.

Trong gió tuyết một đạo thân ảnh nhỏ gầy chậm rãi đi, sau đó quỳ xuống sau lưng hắn.

“Đứng lên đi.” Thanh âm Ma Quân không có chút tâm tình.

Nàng đứng lên, vẻ mặt so với Ma Quân còn hờ hững hơn, thanh âm cũng càng thêm lãnh đạm: “Phụ hoàng, ta muốn đi kinh đô.”

Thời điểm nói những lời này, nàng nghĩ tới chuyện gặp phải trong Chu viên, Trần Trường Sinh đã nói những lời đó, trong vô thức nhíu nhíu mày.

Như vậy, cự ly hơi rộng giữa hai mắt nàng, tựa như trở nên nhỏ hơn chút ít.

“Không đồng ý.” Ma Quân nhìn con gái của mình, mặt không chút thay đổi nói.

Nam Khách vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nói: “Trần Trường Sinh sẽ về kinh đô.”

Ma Quân nghe lời này, trầm mặc không nói.

Mới vừa rồi, cây hồng hắn từ bên khe suối Hàn Sơn mang về tới nơi đây có một quá chín, rơi vào trên thềm đá bạch ngọc, vỡ thành một đống nát bét, nhìn qua giống như đỉnh đầu bị nghiền nát.

Hắn có cảm ứng, mới có thể đi tới trong gió tuyết nhìn chăm chú quốc độ của mình, suy tư về chuyện phát sinh.

Hắn trường sinh cùng với nhân loại tên là Trường Sinh kia.

“Ta thật tò mò viên trái cây này cuối cùng sẽ bị ai ăn.”

Ma Quân nói: “Không có ai có thể chịu được loại hấp dẫn này, tựa như huynh trưởng của ngươi.”

Trái cây chín mọng sẽ phát ra mùi thơm, tựa như Ma Quân Vương Tọa đại biểu quyền lực cao nhất.

Nam Khách bình tĩnh nói: “Ta sẽ giết chết hắn.”

Không biết hắn nơi này chỉ chính là Trần Trường Sinh hay là vị huynh trưởng của nàng.

Kế đạo nhân cùng Dư Nhân vào kinh đô, nhưng chưa đi đến kinh đô.

Bọn họ đi Thiên Thư lăng, ở trong một mảnh vườn trái cây sườn đông của lăng, kiếm một gian nhà cỏ tạm thời nghỉ chân.

Không biết có phải nhờ có Thiên Thư lăng tồn tại hay không, kinh đô không có bất kỳ người nào phát hiện vị đương sự giả của Quốc Giáo học viện huyết án đã trở về.

Cuối thần đạo trong Thiên Thư lăng, người thủ lăng dưới lương đình, đại lục đệ nhất thần tướng Hãn Thanh, cũng giống như ngủ thiếp đi bình thường.

Mùa hè lặng lẽ trôi đi, mùa thu sắp tới.

Dư Nhân đi phế viên bên ngoài nhà cỏ không người nào ở hái ớt xanh, bởi vì đi đứng bất tiện, đi không bao xa đã mệt mỏi, đưa tay vịn cây nghỉ ngơi chút ít.

Chẳng qua khẽ vịn nhẹ nhàng, trên cây rơi xuống rất nhiều trái cây, lăn tới khắp nơi, có thể nghĩ tới đã chín tới trình độ thế nào.

Dư Nhân mặt lộ vẻ vui mừng, ngồi xổm người xuống đi nhặt trái cây, chuẩn bị buổi tối để cho sư phụ nếm thử.

Nhưng đang ở thời khắc tay rơi vào trên trái cây, vẻ mặt liền thay đổi.

Hắn cũng không hiểu tại sao, chính là cảm thấy đặc biệt bi thương.

Hắn bỗng nhiên rất nhớ sư đệ của mình.

Thiên thư bia là ngọn nguồn tất cả kiến thức của Quốc Giáo.

Tinh không là chỉ hướng tất cả tinh thần trong Quốc Giáo.

Đây cũng là vận mệnh.

Người tin giáo, không khỏi cảm thấy kính sợ đối với thứ này.

Thánh Nữ phong chân truyền Quốc Giáo nam phái, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Từ Hữu Dung thuở nhỏ đã tiếp nhận loại giáo dục này, loại tư tưởng này đã ăn sâu tận xương tủy, không thể nào như Vương Chi Sách năm đó và Trần Trường Sinh, nói ra bốn chữ ta không tin mệnh.

Thiên Cơ lão nhân nói loại bệnh này của Trần Trường Sinh không có cách nào trị, là mệnh.

Nàng cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng rung động.

“Ta muốn dẫn hắn về kinh đô, nương nương cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ đều ở đó, sẽ có biện pháp trị khỏi cho hắn.”

“Không người nào có thể trị khỏi cho hắn.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn nàng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nương nương có thể nghịch thiên cải mệnh, ngươi có thể không?”

Từ Hữu Dung an tĩnh một lát, nói: “Hoặc là không thể, nhưng ta muốn thử xem.”

Nàng tin tưởng hơn nữa kính sợ vận mệnh, thậm chí có thể sẽ bình tĩnh tiếp nhận tất cả vận mệnh của mình, vô luận đó là tốt hay là không tốt.

Nhưng nàng không có biện pháp tiếp nhận bi thảm cùng bất công mà vận mệnh đặt lên trên người Trần Trường Sinh.

Nàng buông tay Trần Trường Sinh, nhẹ nhàng mà vuốt ve trên trán của hắn.

Thiên Cơ lão nhân biết nàng muốn làm cái gì, cảnh cáo nói: “Không cần dùng Thánh Quang thuật, sẽ chỉ làm thương thế của hắn nặng hơn.”

Từ Hữu Dung không nói tiếp, cũng không có ý tứ dời tay.

Thiên Cơ lão nhân thanh âm trở nên có chút lãnh đạm: “Ngươi không tin ta ư?”

Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: “Đúng vậy.”

Thiên Cơ lão nhân trầm mặc hội nhi, hỏi: “Vì cái gì?”

Từ Hữu Dung ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Bởi vì vừa rồi ngươi không xuất thủ.”

Thiên Cơ lão nhân vừa rồi thừa nhận trước kia đã nhìn ra kinh mạch của Trần Trường Sinh có vấn đề, nói rõ hắn đối với chuyện này đã có chuẩn bị.

Thiên Đạo Kiếm của Quan Bạch rơi xuống, theo đạo lý mà nói, chỉ có hắn có thể thay đổi kết cục cuối cùng.

Nhưng hắn không làm gì cả, ngồi yên trên đài cao.

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn Thiên Cơ lão nhân.

Vô luận bối phận hay là cảnh giới thực lực, nàng cùng vị đứng đầu Bát Phương Phong Vũ này xê xích quá nhiều.

Nhưng nàng là Thánh Nữ phía nam, đại biểu nhất phái rất cường đại trong Quốc Giáo.

Nàng trong bình tĩnh tự có uy nghiêm, câu hỏi tự có phong mang: “Ngươi có phải rất muốn hắn chết hay không?”

Thiên Cơ lão nhân nhìn về Trần Trường Sinh trên giường hôn mê bất tỉnh, trầm mặc một lát sau nói: “Ta đã nói với hắn, nếu như tiếp tục tu hành, nhất định sẽ xảy ra vấn đề, nhưng hắn không nghe, như vậy hắn sẽ thành vấn đề của nương nương, ngươi để cho hắn tiếp tục sống, như vậy tương lai ai tới giải quyết vấn đề này cho nương nương?”

Hắn không trả lời câu hỏi của Từ Hữu Dung, nhưng đã lặng yên nhận thức.

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn hỏi: “Vấn đề của hắn cùng nương nương lại có quan hệ gì?”

“Ta mặc dù tên là Thiên Cơ, nhưng đem hết tâm thần, cũng chỉ có thể thấy được một chút thiên cơ, biết được hình dạng nhưng không biết giá trị.”

Nói xong câu đó, Thiên Cơ lão nhân chắp hai tay sau lung đi tới ngoài lâu.

Là người cùng tuổi đời với Ma Quân, số tuổi lớn nhất trong thần thánh lĩnh vực của đại lục hiện tại, hắn thật sự rất già rồi, bóng lưng có chút còng xuống.

Thiên Cơ lão nhân thật ra rất thích giao thiệp với người trẻ tuổi, ban đầu nguyện ý ủng hộ Thánh Hậu, chính là đạo lý tương tự. Hắn rất thích Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, hắn vốn muốn giải thích với Từ Hữu Dung, vài ngày trước hắn vận dụng Hàn Sơn thiên thạch đại trận cố gắng nhốt Ma Quân, cuối cùng Ma Quân phá trận rời đi, để cho hắn bị thương rất nặng.

Nhưng cuối cùng hắn không nói gì.

Bởi vì bị thương nặng là sự thật, hắn muốn Trần Trường Sinh chết, giống như trước cũng là sự thật.

Nhìn Thiên Cơ lão nhân rời đi, Từ Hữu Dung tâm thần rốt cục buông lỏng chút ít, mặt mày lúc trước sắc bén như kiếm, một lần nữa trở nên dịu dàng.

Đúng lúc này, Nam Khê trai nữ đệ tử Diệp Tiểu Liên đi tới ngoài điện, quỳ rạp xuống trước cửa, nói: “Trai chủ, có việc gấp cần bẩm báo.”

Kiếm ý tung hoành, kiếm quang như nước, đây là nơi mà mọi người trong Quốc Giáo ở lại, hiện tại lại bị Thánh Nữ phong khống chế.

Mấy trăm người đứng ở ngoài lâu, phía trước nhất cũng là người trong Quốc Giáo, nghe nữ đệ tử Nam Khê trai kia nói, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, hỏi: “Thánh Nữ rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Đây cũng là vấn đề tất cả mọi người muốn hỏi.

Mọi người còn chưa hết bang hoàng, đầu tiên là tại sao Trần Trường Sinh bỗng nhiên hôn mê, chẳng lẽ do hắn phá cảnh thất bại, vì vậy tinh huy đảo nghịch? Nhưng mọi người có mặt ở đó nhìn thấy rất rõ ràng, hắn đã thành công ngưng kết ra tinh vực của mình, ở trong ghi chép lịch sử, còn chưa có người tu đạo nào xuất hiện loại vấn đề này.

Tiếp theo chính là biểu hiện của Thánh Nữ Từ Hữu Dung, ở thời khắc tất cả mọi người không còn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể khiếp sợ nhìn Thiên Đạo Kiếm hạ xuống, nàng ngoài dự tính xuất hiện trên thạch bình, không tiếc trọng thương thay Trần Trường Sinh chặn một kiếm kia. Tại sao nàng có thể dự phán được một kiếm này? Tại sao nàng nguyện ý cản một kiếm này thay Trần Trường Sinh?

Hôn ước truyền lưu đã lâu ở đại lục, tất cả mọi người biết ân oán tình cừu giữa Đông Ngự thần tướng phủ cùng Trần Trường Sinh, tất cả mọi người cho là nàng cùng Trần Trường Sinh là địch nhân, thậm chí được coi là đối thủ số mệnh, nhưng nhìn vẻ mặt khi nàng đem Trần Trường Sinh ôm vào trong ngực, coi thế gian không còn gì quan trọng, toát ra bất lực cùng yếu ớt, còn ai dám tin tưởng tin đồn này nữa?

Chiết Tụ không nghĩ những vấn đề này, hắn chỉ muốn biết tình huống bây giờ của Trần Trường Sinh, bị Nam Khê trai các đệ tử kết thành kiếm trận ngăn cản ở ngoài lâu, là chuyện hắn không thể tiếp nhận, hắn không tiếp tục lao tới trong lầu, là bởi vì Đường Tam Thập Lục ngăn cản trước người của hắn.

Thế gian đích xác rất ít người biết quan hệ chân thật giữa Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục là một trong số đó.

Hiện tại, Thiên Cơ lão nhân cũng biết, hoặc là đã xác nhận phỏng đoán của mình không sai, bởi vì lúc này hắn đang trong lầu, nhìn Từ Hữu Dung.

Từ Hữu Dung ngồi ở bên giường, không hề lo sợ không yên bất lực như lúc trước, đã trở lại bình tĩnh.

Nhưng trên gương mặt xinh đẹp, vẫn tràn ngập lo lắng cùng ân cần, minh nghiên trong ngày thường trở nên ảm đạm rất nhiều.

Tay nàng nhẹ nhàng nắm tay Trần Trường Sinh.

Nhìn hình tượng này, Thiên Cơ lão nhân thở dài trong lòng.

Trần Trường Sinh còn chưa tỉnh lại.

Từ Hữu Dung nhìn Thiên Cơ lão nhân, không nói gì, nhưng ý hỏi thăm đã rất rõ ràng.

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, nói: “Kinh mạch đã đứt, không thể dùng thuốc để vãn hồi được nữa.”

Trần Trường Sinh là người thừa kế Giáo Hoàng, là tương lai của Quốc Giáo, vô luận quan hệ giữa Thiên Cơ lão nhân cùng Giáo Hoàng như thế nào, cũng không thể nhìn hắn gặp chuyện không may ở Hàn Sơn, Thiên Cơ các vô số linh đan diệu dược trân quý , cũng đã sớm đem ra sử dụng, dưới giường của hắn thậm chí chất đầy tinh thạch, nhưng không có bất kỳ tác dụng đối với thương thế của hắn.

Cho dù ai nghe lời này, đại khái cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng vẻ mặt Từ Hữu Dung vẫn rất bình tĩnh, hỏi: “Đã đứt bao nhiêu nơi?”

Trong thân thể con người tổng cộng có bảy mươi hai đạo kinh mạch, ba trăm sáu mươi lăm khí khiếu.

Là Thánh Nữ tu đạo từ thuở nhỏ, nàng cũng rõ ràng kinh mạch cùng khí khiếu phương vị cùng chiều hướng, cũng rất rõ ràng hậu quả nghiêm trọng khi có chút kinh mạch gãy lìa.

Nàng rất lo lắng tình huống bây giờ của Trần Trường Sinh, nhưng nhất định phải đem tình huống làm cho cụ thể tỉ mỉ hơn, mới dễ dàng tiến hành cứu trị sau đó.

Thiên Cơ lão nhân trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: “Tất cả.”

“Tất cả?” Từ Hữu Dung lặp lại.

Đôi lông mày nhỏ nhắn nhướng lên, giống như là kiếm.

Đôi mắt sáng như thu thủy híp lên, vẫn là kiếm.

Nàng không tin lời của Thiên Cơ lão nhân. Cho dù Trần Trường Sinh phá cảnh thất bại, tinh huy đảo nghịch, dựa theo điển tịch cùng y án ghi lại tình huống tương tự, lúc ấy người tu đạo gặp phải cắn trả nguy hiểm nhất, cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như thế đứt rời toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.

Thiên Cơ lão nhân nói: “Kinh mạch của hắn vốn đã có vấn đề, ta trước kia mơ hồ biết được, nhưng không ngờ vấn đề nghiêm trọng đến loại trình độ này.”

Từ Hữu Dung nhìn về Trần Trường Sinh trên giường, nhìn hắn nhắm mắt, gò má tái nhợt, hỏi: “Kinh mạch của hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Hắn trời sinh thiên luân đã hủy diệt ở trong bụng mẹ, tạo thành kinh mạch bế tắc cùng gãy lìa, đồng thời thành kinh mạch cũng giòn yếu hơn rất nhiều so với người bình thường.”

Từ Hữu Dung nghe lời này, an tĩnh thời gian rất lâu, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh nhiều hơn một chút thương xót.

“Tại sao lại xảy ra vấn đề vào lúc này?”

“Ta cũng không ngờ được vấn đề sẽ bộc phát vào lúc này, bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc phá cảnh, tinh huy tràn vào, trực tiếp phá vỡ thành kinh mạch của hắn.”

“Nhưng vấn đề… tại sao trước kia hắn không nghĩ biện pháp để giải quyết?”

“Đây là bệnh, không có cách nào trị được.”

“Không có bệnh nào không thể trị.” Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ mê man, bình tĩnh nói.

Thiên Cơ lão nhân nhìn nàng, mang theo một tia ý nghĩ thương xót nói: “Đây là bệnh của hắn từ trong bụng mẹ, đây chính là mệnh của hắn.”

Thế gian có bệnh không thể trị được hay không?

Có, đó chính là mệnh.

Con dấu bằng đá lập loè ở trong gió tuyết.

Ma Quân đứng ở chỗ cao nhất của Tuyết Lão thành, nhìn quốc độ mà mình thống lĩnh, vẻ mặt cực kỳ hờ hững, trên mặt sơn thủy tàn phá đã hoàn toàn biến mất.

Trong gió tuyết một đạo thân ảnh nhỏ gầy chậm rãi đi, sau đó quỳ xuống sau lưng hắn.

“Đứng lên đi.” Thanh âm Ma Quân không có chút tâm tình.

Nàng đứng lên, vẻ mặt so với Ma Quân còn hờ hững hơn, thanh âm cũng càng thêm lãnh đạm: “Phụ hoàng, ta muốn đi kinh đô.”

Thời điểm nói những lời này, nàng nghĩ tới chuyện gặp phải trong Chu viên, Trần Trường Sinh đã nói những lời đó, trong vô thức nhíu nhíu mày.

Như vậy, cự ly hơi rộng giữa hai mắt nàng, tựa như trở nên nhỏ hơn chút ít.

“Không đồng ý.” Ma Quân nhìn con gái của mình, mặt không chút thay đổi nói.

Nam Khách vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nói: “Trần Trường Sinh sẽ về kinh đô.”

Ma Quân nghe lời này, trầm mặc không nói.

Mới vừa rồi, cây hồng hắn từ bên khe suối Hàn Sơn mang về tới nơi đây có một quá chín, rơi vào trên thềm đá bạch ngọc, vỡ thành một đống nát bét, nhìn qua giống như đỉnh đầu bị nghiền nát.

Hắn có cảm ứng, mới có thể đi tới trong gió tuyết nhìn chăm chú quốc độ của mình, suy tư về chuyện phát sinh.

Hắn trường sinh cùng với nhân loại tên là Trường Sinh kia.

“Ta thật tò mò viên trái cây này cuối cùng sẽ bị ai ăn.”

Ma Quân nói: “Không có ai có thể chịu được loại hấp dẫn này, tựa như huynh trưởng của ngươi.”

Trái cây chín mọng sẽ phát ra mùi thơm, tựa như Ma Quân Vương Tọa đại biểu quyền lực cao nhất.

Nam Khách bình tĩnh nói: “Ta sẽ giết chết hắn.”

Không biết hắn nơi này chỉ chính là Trần Trường Sinh hay là vị huynh trưởng của nàng.

Kế đạo nhân cùng Dư Nhân vào kinh đô, nhưng chưa đi đến kinh đô.

Bọn họ đi Thiên Thư lăng, ở trong một mảnh vườn trái cây sườn đông của lăng, kiếm một gian nhà cỏ tạm thời nghỉ chân.

Không biết có phải nhờ có Thiên Thư lăng tồn tại hay không, kinh đô không có bất kỳ người nào phát hiện vị đương sự giả của Quốc Giáo học viện huyết án đã trở về.

Cuối thần đạo trong Thiên Thư lăng, người thủ lăng dưới lương đình, đại lục đệ nhất thần tướng Hãn Thanh, cũng giống như ngủ thiếp đi bình thường.

Mùa hè lặng lẽ trôi đi, mùa thu sắp tới.

Dư Nhân đi phế viên bên ngoài nhà cỏ không người nào ở hái ớt xanh, bởi vì đi đứng bất tiện, đi không bao xa đã mệt mỏi, đưa tay vịn cây nghỉ ngơi chút ít.

Chẳng qua khẽ vịn nhẹ nhàng, trên cây rơi xuống rất nhiều trái cây, lăn tới khắp nơi, có thể nghĩ tới đã chín tới trình độ thế nào.

Dư Nhân mặt lộ vẻ vui mừng, ngồi xổm người xuống đi nhặt trái cây, chuẩn bị buổi tối để cho sư phụ nếm thử.

Nhưng đang ở thời khắc tay rơi vào trên trái cây, vẻ mặt liền thay đổi.

Hắn cũng không hiểu tại sao, chính là cảm thấy đặc biệt bi thương.

Hắn bỗng nhiên rất nhớ sư đệ của mình.

Thiên thư bia là ngọn nguồn tất cả kiến thức của Quốc Giáo.

Tinh không là chỉ hướng tất cả tinh thần trong Quốc Giáo.

Đây cũng là vận mệnh.

Người tin giáo, không khỏi cảm thấy kính sợ đối với thứ này.

Thánh Nữ phong chân truyền Quốc Giáo nam phái, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Từ Hữu Dung thuở nhỏ đã tiếp nhận loại giáo dục này, loại tư tưởng này đã ăn sâu tận xương tủy, không thể nào như Vương Chi Sách năm đó và Trần Trường Sinh, nói ra bốn chữ ta không tin mệnh.

Thiên Cơ lão nhân nói loại bệnh này của Trần Trường Sinh không có cách nào trị, là mệnh.

Nàng cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng rung động.

“Ta muốn dẫn hắn về kinh đô, nương nương cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ đều ở đó, sẽ có biện pháp trị khỏi cho hắn.”

“Không người nào có thể trị khỏi cho hắn.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn nàng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nương nương có thể nghịch thiên cải mệnh, ngươi có thể không?”

Từ Hữu Dung an tĩnh một lát, nói: “Hoặc là không thể, nhưng ta muốn thử xem.”

Nàng tin tưởng hơn nữa kính sợ vận mệnh, thậm chí có thể sẽ bình tĩnh tiếp nhận tất cả vận mệnh của mình, vô luận đó là tốt hay là không tốt.

Nhưng nàng không có biện pháp tiếp nhận bi thảm cùng bất công mà vận mệnh đặt lên trên người Trần Trường Sinh.

Nàng buông tay Trần Trường Sinh, nhẹ nhàng mà vuốt ve trên trán của hắn.

Thiên Cơ lão nhân biết nàng muốn làm cái gì, cảnh cáo nói: “Không cần dùng Thánh Quang thuật, sẽ chỉ làm thương thế của hắn nặng hơn.”

Từ Hữu Dung không nói tiếp, cũng không có ý tứ dời tay.

Thiên Cơ lão nhân thanh âm trở nên có chút lãnh đạm: “Ngươi không tin ta ư?”

Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: “Đúng vậy.”

Thiên Cơ lão nhân trầm mặc hội nhi, hỏi: “Vì cái gì?”

Từ Hữu Dung ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Bởi vì vừa rồi ngươi không xuất thủ.”

Thiên Cơ lão nhân vừa rồi thừa nhận trước kia đã nhìn ra kinh mạch của Trần Trường Sinh có vấn đề, nói rõ hắn đối với chuyện này đã có chuẩn bị.

Thiên Đạo Kiếm của Quan Bạch rơi xuống, theo đạo lý mà nói, chỉ có hắn có thể thay đổi kết cục cuối cùng.

Nhưng hắn không làm gì cả, ngồi yên trên đài cao.

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn Thiên Cơ lão nhân.

Vô luận bối phận hay là cảnh giới thực lực, nàng cùng vị đứng đầu Bát Phương Phong Vũ này xê xích quá nhiều.

Nhưng nàng là Thánh Nữ phía nam, đại biểu nhất phái rất cường đại trong Quốc Giáo.

Nàng trong bình tĩnh tự có uy nghiêm, câu hỏi tự có phong mang: “Ngươi có phải rất muốn hắn chết hay không?”

Thiên Cơ lão nhân nhìn về Trần Trường Sinh trên giường hôn mê bất tỉnh, trầm mặc một lát sau nói: “Ta đã nói với hắn, nếu như tiếp tục tu hành, nhất định sẽ xảy ra vấn đề, nhưng hắn không nghe, như vậy hắn sẽ thành vấn đề của nương nương, ngươi để cho hắn tiếp tục sống, như vậy tương lai ai tới giải quyết vấn đề này cho nương nương?”

Hắn không trả lời câu hỏi của Từ Hữu Dung, nhưng đã lặng yên nhận thức.

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn hỏi: “Vấn đề của hắn cùng nương nương lại có quan hệ gì?”

“Ta mặc dù tên là Thiên Cơ, nhưng đem hết tâm thần, cũng chỉ có thể thấy được một chút thiên cơ, biết được hình dạng nhưng không biết giá trị.”

Nói xong câu đó, Thiên Cơ lão nhân chắp hai tay sau lung đi tới ngoài lâu.

Là người cùng tuổi đời với Ma Quân, số tuổi lớn nhất trong thần thánh lĩnh vực của đại lục hiện tại, hắn thật sự rất già rồi, bóng lưng có chút còng xuống.

Thiên Cơ lão nhân thật ra rất thích giao thiệp với người trẻ tuổi, ban đầu nguyện ý ủng hộ Thánh Hậu, chính là đạo lý tương tự. Hắn rất thích Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, hắn vốn muốn giải thích với Từ Hữu Dung, vài ngày trước hắn vận dụng Hàn Sơn thiên thạch đại trận cố gắng nhốt Ma Quân, cuối cùng Ma Quân phá trận rời đi, để cho hắn bị thương rất nặng.

Nhưng cuối cùng hắn không nói gì.

Bởi vì bị thương nặng là sự thật, hắn muốn Trần Trường Sinh chết, giống như trước cũng là sự thật.

Nhìn Thiên Cơ lão nhân rời đi, Từ Hữu Dung tâm thần rốt cục buông lỏng chút ít, mặt mày lúc trước sắc bén như kiếm, một lần nữa trở nên dịu dàng.

Đúng lúc này, Nam Khê trai nữ đệ tử Diệp Tiểu Liên đi tới ngoài điện, quỳ rạp xuống trước cửa, nói: “Trai chủ, có việc gấp cần bẩm báo.”

Chọn tập
Bình luận