Trần Trường Sinh đã tới cáo biệt sư huynh, trước khi rời đi tự nhiên muốn đến gặp nàng.
Năm đó Mạc Vũ chính là mỹ nhân rất nổi danh tại kinh đô, hiện tại càng nghiên lệ chí cực, thực sự động lòng người.
Hắn biết nàng không phải cố ý câu dẫn chính mình, chẳng qua nơi này thật sự quá nóng, ngay cả trận pháp làm mát trong điện cũng tựa như không có tác dụng gì.
“Chỗ này quá nhỏ.”
Hắn nhìn về bốn phía nói.
Đây là một gian phòng chuyên môn ngăn cách ra phía sau đại điện, cùng kiến trúc thể chế trong hoàng cung so sánh, quả thật lộ vẻ phi thường nhỏ, hơn nữa còn không thông gió.
“Năm đó trước khi nương nương buông rèm chấp chính, theo tiên đế học chính vụ hai mươi mấy năm, chính là ở chỗ này bàng thính.”
Mạc Vũ châm chọc nói: “Đoạn thời gian Bệ Hạ mới vừa vào cung, mỗi khi triều hội, Đạo Tôn đều ngồi ở chỗ này, hiện tại ta ngồi nơi đây, chẳng lẽ còn có tư cách bất mãn hay sao?”
Trần Trường Sinh cười khổ nói: “Nếu thế quả thật khó lòng mà nói được gì.”
Mạc Vũ nhíu mày nói: “Có phải các người đều cảm thấy ta rất có dã tâm hay không.”
Có đoạn thời gian, Trần Trường Sinh quả thật cảm thấy nàng rất có dã tâm, không phải tại thời điểm Thánh Hậu nương nương còn sống, mà là mười năm trước.
Nàng cùng hắn thủy chung vẫn duy trì liên lạc, lúc Bệ Hạ chiếu nàng về kinh, nàng đã gởi thư biểu hiện hơi do dự, sau mới phát hiện được nàng đã sớm quyết định chủ ý.
Nhưng sau khi nàng kiên trì gả cho Lâu Dương Vương, Trần Trường Sinh lại cảm giác cái nhìn của mình đối với nàng có lẽ cũng không chính xác.
Nếu như nàng thật sự có dã tâm, nàng nên gả cho đối tượng có quyền thế hơn nữa, thậm chí nàng hoàn toàn có thể gả cho Hoàng Đế Bệ Hạ, trở thành Hoàng Hậu nương nương.
“Vậy phải xem dã tâm ngươi nói là cái gì.” Trần Trường Sinh nói.
Mạc Vũ nói: “Nếu như dã tâm đồng nghĩa với quyền lực, ta thừa nhận dục vọng về phương diện này rất mạnh, nhưng ta chỉ cần quyền lực có thể bảo đảm chính mình có tư cách xử lý triều chính mà thôi.”
Lời nói này diễn giải hơi lòng vòng, Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút mới rõ, tò mò hỏi: “Tại sao ngươi lại thích xử lý chính vụ như vậy?”
“Bởi vì ta là nữ quan do nương nương dạy dỗ a.”
Mạc Vũ nhìn hắn nói: “Ta cùng Hữu Dung đều do nương nương dạy dỗ, ta thích và cũng có năng lực xử lý chánh sự, mà nàng am hiểu nhất chính là đại sát bốn phương.”
Trần Trường Sinh nghĩ tới rất nhiều hình ảnh những năm qua, đối với những lời này chỉ có thể lặng yên nhận thức.
Mạc Vũ nói: “Dĩ nhiên, nàng giống nương nương hơn ta, có thể cũng là vì nàng giỏi giết người hơn ta.”
Mười mấy năm trước ở tòa cung điện cách đây không xa, Thiên Hải Thánh Hậu từng nói với nàng cùng Từ Hữu Dung giết người mới là chánh đạo.
Mạc Vũ biết mình không làm được như thế, có thể bởi vì khi còn bé gặp qua quá nhiều hình ảnh tộc nhân bị giết quá máu tanh.
Năm ấy ở trên Bình An đạo nàng cầm kiếm đem Chu Thông chém cả người là máu, tựa như đã đem toàn bộ sát ý trên thân mình dùng hết rồi.
Trần Trường Sinh không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi: “Thành thân đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn sợ ngươi như thế sao?”
Câu này hỏi chính là Lâu Dương Vương.
Mạc Vũ lông mày chau lên, nói: “Đó là nể, không phải sợ, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi ư?”
Trần Trường Sinh không ngờ lửa lại cháy ngược đến người mình, có chút lúng túng.
Mạc Vũ tha cho hắn, nói: “Hắn hiện tại ngày ngày ở nhà học nấu nướng, vừa học được phương pháp ngâm củ cải thứ mười bảy, bộ dạng rất vui vẻ.”
Trần Trường Sinh nhìn bộ dạng nàng cũng rất vui vẻ, cũng thật cao hứng, rồi lại có chút cảm xúc tương đối phức tạp.
Hắn liếc nhìn nàng thái dương khẽ sung lên, thu hồi tầm mắt, nâng chung trà lên nhấp một hớp, hỏi: “Gần đây ngươi ngủ có ngon không?”
Mạc Vũ mi phi sắc vũ nói: “Rất ngon a, ngươi biết không, người mập mạp thân thể mát lạnh, ôm ấp rất thoải mái nha.”
…
…
Ở trên đường đi ra tiền tuyến, Trần Trường Sinh mỗi lần nhớ tới chuyện ngày đó trong hoàng cung, không nhịn được tự giễu mà cười.
Hình ảnh như vậy đã xuất hiện nhiều lần lắm, để cho An Hoa có chút khẩn trương, mà Phục Tân Tri cùng Trần Phú Quý hiện tại đã trở thành Quốc Giáo học viện giáo tập cũng rất bất an.
Trần Trường Sinh không mang theo quá nhiều Ly cung giáo sĩ, mà là mang rất nhiều học sinh Thanh Đằng chư viện.
Hắn dùng danh nghĩa chính là dò xét, học sinh Thanh Đằng chư viện còn lại là danh nghĩa tới tiền tuyến thực tập.
Tiến vào Thiên Lương quận không lâu, còn chưa tới Tầm Dương thành, Trần Trường Sinh đã dẫn An Hoa rời khỏi đội ngũ.
Thực lục của đạo điện các nơi càng không ngừng đưa đến trong tay của hắn, hắn cũng tận mắt thấy chân thực tình hình ở dân gian, thấy được binh sĩ dưỡng thương, sau đó thấy được thảo nguyên.
Ở trước lúc tiến vào chiến trường thực sự, hắn lần nữa nhớ tới câu nói cuối cùng của Mạc Vũ trong hoàng cung.
“Dân chúng kinh đô đã hai tháng không có thịt ăn, năm nay cây bông chuyển tới từ Lư Lăng phủ chỉ có ba thuyền, nếu như các ngươi thua trận, như vậy mùa đông năm nay sẽ xuất hiện vô số lưu dân, trên đường sẽ thấy vô số người chết cóng, đây là một trận quốc chiến, lấy toàn bộ quốc lực mà chiến, như vậy nhất định cần phải thắng, nếu không, thua sẽ mất nước.”
Đúng vậy, đây là một trận quốc chiến, song phương chắc chắn sẽ đổ dồn toàn bộ lực lượng, không tiếc bất cứ giá nào để đoạt được thắng lợi cuối cùng.
Nhưng có một số việc, Trần Trường Sinh còn đắn đo, Cẩu Hàn Thực cùng hắn thảo luận rất nhiều lần, cũng không đưa ra kết luận làm người ta tin phục.
Vô luận là giai đoạn thứ nhất hay là giai đoạn thứ hai của chiến tranh, Ma tộc sử dụng thủ đoạn vô cùng dữ dằn, chỉ sợ là đối với một cuộc quốc chiến mà nói, cũng lộ vẻ hơi quá mức.
Theo lý mà nói, không có ai lựa chọn phương thức ngọc đá cùng vỡ ngay khi cuộc chiến mới bắt đầu, cho dù Ma tộc tương đối yếu thế, vì sao lại không có lòng tin như vậy? Hơn nữa làm như vậy cũng không có bất kỳ khả năng thay đổi quyết tâm của loài người, như vậy trừ để cho Ma tộc thất bại mau hơn một chút còn có ý nghĩa gì đây?
…
…
Người trong cuộc rất khó nhìn rõ ràng cả cục diện, cho dù là Ma Quân hay là Ma Soái.
Người ngoài cuộc bởi vì vấn đề thị giác ngược lại dễ dàng thấy được chút vấn đề, tỷ như Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực cảm thấy một chút gì đó không đúng, Thương Hành Chu đã sớm chú ý tới điểm này.
Một đội ngũ từ Hàn sơn đi tới Ly sơn, trên đường đi dừng lại một đêm ở Lạc Dương.
Sáng sớm hôm sau, Thương Hành Chu đã rời Lạc Dương, không có bất kỳ ai biết chuyện này, hắn chỉ dẫn theo một tiểu đạo sĩ như pho tượng bằng ngọc.
Tây Trữ trấn miếu cũ ngay từ mười mấy năm trước, cũng đã thành địa phương triều đình trọng điểm bảo vệ, nhưng làm sao quân sĩ có thể ngăn được hắn?
Hắn mang theo tiểu đạo sĩ tiến vào miếu cũ, hướng về phía gian phòng đã sớm trống không trầm mặc một chút, phân phó tiểu đạo sĩ dưới tàng cây tiếp tục học thuộc tây lưu điển, ra miếu đi tới bên khe suối.
Nước suối vẫn trong như năm đó, hoa rơi nước chảy bèo trôi, lúc chảy qua trước người hắn, đã tăng thêm phần tươi sống.
Một vị tăng nhân xuất hiện tại bên khe suối.
Hắn vẫn như mười mấy năm trước, dung nhan tuấn tú, nhìn không ra cụ thể số tuổi, mặc tăng y màu đen, phía trên tràn đầy vết rách cùng tro bụi.
Thương Hành Chu nói với hắn: “Vương gia, ta muốn biết một ít chuyện.”
Vị tăng nhân này là con của Sở Vương, theo như bối phận tính toán, là đường thúc của Dư Nhân, nếu như còn ở trong triều, tự nhiên là sẽ vị vương gia.
Nếu như năm đó không có Bách Thảo Viên chi biến, có lẽ hắn bây giờ đã là Hoàng Đế.
Dĩ nhiên, Thương Hành Chu sẽ không thừa nhận như vậy.
Tăng nhân nói: “Thỉnh giảng.”
Thương Hành Chu nói: “Thánh Quang đại lục rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tăng nhân trầm mặc không nói.
Thương Hành Chu lạnh nhạt nói: “Ngươi cuối cùng là người bên phía chúng ta.”
Tăng nhân trong mắt thương xót toàn bộ hóa thành thê lương, nói: “Bất quá là kẻ lang thang không có nhà để về thôi.”
Thương Hành Chu bỗng nhiên nói: “Thiên Hải trọng thương thần hồn của ngươi, làm cho ngươi không thể trở về, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là chuyện xấu.”
Những lời này rất rõ ràng đang hoài nghi hắn cùng với Thánh Quang đại lục có âm mưu gì.
Tăng nhân nói: “Hoàng đồ nghiệp bá công dã tràng.”
Thương Hành Chu nói: “Tổng yếu phải suy nghĩ cho hậu nhân, bất kể như thế nào, cuối cùng cũng là Trần thị huyết mạch.”
Tăng nhân trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Đây là hứa hẹn của ngươi ư?”
“Nếu như ta chết, học trò của ta sẽ đón các ngươi trở lại.”
Thương Hành Chu không biết nghĩ tới điều gì, trầm mặc một lát, lại nói: “Nếu như bọn họ cự tuyệt, ta sẽ để người học sinh này đón các ngươi trở lại.”
Tăng nhân nhìn về tiểu đạo sĩ dưới đại thụ kia, lộ vẻ mặt hài lòng, nói: “Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Thương Hành Chu nói: “Ta muốn ngươi giúp ta truyền một cái tin, còn có đưa một đồ vật.”
Tăng nhân nói: “Thánh Quang đại lục quá mức xa xôi, chuyện này cần thời gian rất lâu.”
Thương Hành Chu nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Tăng nhân nói: “Tin tức gì?”
Thương Hành Chu nói: “Nói cho Tô Ly, có chuyện phát sinh.”
Tăng nhân nói: “Ta thật sự không biết Thánh Quang đại lục sẽ có chuyện gì phát sinh.”
Thương Hành Chu nói: “Ta cũng không biết sẽ có chuyện gì phát sinh, nhưng ta nghĩ hắn nên biết nơi này có chuyện đang phát sinh.”
Tăng nhân trầm mặc một lát, nói: “Đồ vật?”
Thương Hành Chu đưa tới một thanh kiếm.
Kiếm dùng vải bọc kín vô cùng tốt, ở giữa dùng đồng xanh đun chảy đúc thành một cái hoàn.
Tăng nhân nhận lấy kiếm, ngón tay cầm đồng xanh hoàn, không cùng thân kiếm chạm vào, phi thường cẩn thận.
“Hảo kiếm.”
Tầm mắt của tăng nhân rơi vào đồng xanh hoàn, cảm khái nói: “Bảo vật như vậy lại bị ngươi dung hòa để xuyên không đưa kiếm, thật là xa xỉ.”
Già Thiên Kiếm đương nhiên là hảo kiếm.
Đồng xanh là mảnh Hạo Thiên Kính.