Là gian thần, nịnh thần, ác quan, tội nhân có thể là nổi tiếng nhất từ trước tới nay, Chu Thông không có bằng hữu.
Tô Ly cũng thường xuyên nói mình không có bằng hữu, nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Vô luận đồng song hay là đồng liêu, thậm chí người trong đồng đạo, cũng hận Chu Thông không chết sớm một chút, tỷ như các Vương gia đương quyền hiện tại trong triều.
Nếu như Chu Thông chết, tự nhiên không có ai nhặt xác cho hắn.
Thật ra hắn từng có một bằng hữu nguyện ý nhặt xác cho hắn.
Đáng tiếc người bằng hữu này bị hắn đích thân hại chết, hơn nữa suýt nữa chết không có chỗ chôn.
Cho nên trong mùa thu này, cũng đã có thể trong tương lai thật lâu sau này, chắc chắn Chu Thông sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn không thể trách cứ người bên cạnh hoặc là thế giới này, bởi vì … mọi chuyện đều do một tay hắn tạo thành.
Bắt đầu từ giờ khắc này, hắn sẽ sống sót bất an, ngơ ngẩn, khốn hoặc, không có chút hi vọng nào, cho đến cuối cùng chết không có chỗ chôn.
Câu hỏi cỉa Trần Trường Sinh, không phải là nguyền rủa, mà là phân tích rất tỉnh táo, bình tĩnh mà vạch trần.
Như thế càng thêm đáng sợ.
Không khí trở nên an tĩnh dị thường, vô luận là Thanh Lại ty quan viên hay là Quốc Giáo học viện học sinh, thời gian rất lâu cũng không có ai nói chuyện.
Ngay tại lúc này, người có thể phá vỡ trầm mặc, chỉ có thể là bản thân Chu Thông.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh vô cùng nghiêm túc nói: “Đạo Tôn tự nhiên sẽ sắp xếp chuyện hậu sự của ta.”
Đây là khả năng lớn nhất mà trong thời gian ngắn, hắn có thể nghĩ ra để bác bỏ vấn đề của Trần Trường Sinh.
Hắn bây giờ là chó của Thương Hành Chu , thời điểm hắn chết, chủ nhân dù gì cũng phải ban phát chút thương hại.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: “Ta hiểu hắn rõ hơn người nhiều, mỗi cỗ thi thể đối với hắn mà nói đều có giá trị lợi dụng, chó hắn nuôi đã chết, hoặc là hắn sẽ ăn thịt tẩm bổ, hoặc là đem thịt phân cho người trong trấn, đổi lấy danh tiếng tốt hơn, nếu như con chó kia từng cắn người khác bị thương, hắn cũng sẽ không để ý đem xương nó nghiền thành tro, để trút giận cho người còn sống.”
Chu Thông cảm thấy có chút lạnh lẽo, sau đó thấy nóng bức, quan bào màu đỏ như máu bắt đầu đầy mồ hôi.
“Tất cả mọi người đều sẽ chết.” Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói.
Trần Trường Sinh biết, hắn đang nói Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Chu Thông nói tiếp: “Vậy ngươi có nghĩ tới đến lúc đó ai sẽ nhặt xác cho ngươi không?”
Không đợi Trần Trường Sinh nói chuyện, hắn nhìn vào mắt Trần Trường Sinh, nói tiếp: “Không nên quên, ngươi chỉ là đồ chơi của các đại nhân vật, ngươi chỉ là kẻ thay thế mà thôi!”
Từ ban đầu ” Đạo Tôn tự nhiên sẽ sắp xếp chuyện hậu sự của ta” ba câu liên tục, thật ra chỉ làm sáng tỏ một vấn đề.
Chu Thông bị vấn đề của Trần Trường Sinh chạm tới địa phương yếu ớt nhất của hắn, hắn bắt đầu bất an, thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi.
Trần Trường Sinh nói: “Ta không biết ai sẽ nhặt xác cho ta, ta chỉ biết là, trước khi ta chết, ta nhất định sẽ giết chết ngươi trước.”
Yên lặng như tờ, trong ngoài Tiết phủ chỉ có tiếng gió thu nhẹ rít.
Giống như trước, đây cũng không phải là đe dọa, bởi vì thời điểm nói những lời này, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải nói đùa, bởi vì gương mặt bình tĩnh của hắn không hề có nét vui đùa, vô cùng thật tình.
Đây là một lời tuyên cáo.
Trần Trường Sinh tuyên cáo với toàn bộ thế giới: vô luận như thế nào, Chu Thông nhất định sẽ chết trước hắn.
Chu Thông sẽ chết.
Thêm vào vấn đề lúc trước.
Đó chính là, hắn nhất định sẽ làm cho Chu Thông chết không có chỗ chôn.
…
…
Tiết phủ hoàn toàn tĩnh mịch.
Thanh Lại ty quan viên sắc mặt dị thường khó coi, Quốc Giáo học viện học sinh vẻ mặt cũng có chút khẩn trương.
Vô luận như thế nào, Chu Thông đều là đại thần trong triều, cho dù là Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Hoàng Đế Bệ Hạ, cũng sẽ không tuyên cáo như vậy.
Trần Trường Sinh đưa ra tuyên cáo như vậy, có lẽ là sẽ hả giận, nhưng sẽ gây ra rung chuyển đến mức nào?
Đối với hắn mà nói, đây không phải vấn đề, hắn không hề muốn mượn chuyện này để phát tiết tâm tình, hắn rất tỉnh táo nói ra ý nghĩ của mình, về phần người khác nghĩ thế nào, hắn không thèm để ý.
Nói xong những lời này, hắn đi tới trước mặt Tiết phu nhân.
Về phần Tiết phủ tiểu thư cùng với quản gia bị các quan viên chế trụ, tự nhiên đã được giải cứu.
Chu Thông nhìn phía sau lưng của hắn, mặt không chút thay đổi hỏi: “Ngươi giết chết ta được sao?”
Trần Trường Sinh không dừng bước lại, không xoay người, nói: “Đêm hôm đó ta đã giết ngươi một lần.”
“Có phải ngươi cảm giác mình đại nghĩa lẫm nhiên, nói những lời này thật có khí phách hay không? Thuận tâm ý, cái từ cũ rách này, ngươi đến cùng định tái diễn bao nhiêu lần đây?”
Chu Thông cuối cùng nói: “Không có ai sẽ nghĩ giống ngươi, tựa như sẽ không có ai tới nơi này.”
…
…
Sự thật chứng minh, Chu Thông sai rồi.
Sau khi Trần Trường Sinh tới không lâu, Tiết phủ đã nghênh đón một vị khách nhân.
Thân phận vị khách nhân này rất đặc thù, chính là Chu Thông cũng không làm gì được hắn, đồng thời, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của mọi người.
Vị đại nhân vật tới tế bái Tiết Tỉnh Xuyên này, là Trung Sơn Vương Trần Tư Huyền.
Vị Vương gia từng chịu vô số nhục nhã tại Thiên Hải triều này, đối với Trần Trường Sinh tự nhiên không có thái độ vui vẻ gì, đối với Chu Thông càng thêm như vậy.
Hắn thắp cho Tiết Tỉnh Xuyên một nén hương, nhìn Trần Trường Sinh một cái, sau đó nhổ nước bọt vào mặt Chu Thông.
Tiếp theo, Lễ bộ Thượng thư cũng tới, một ít đại nhân vật của Quốc Giáo cũng tới, Thiên Hải Thắng Tuyết cuối cùng cũng tới.
Có rất nhiều người chú ý tới, trên mặt Thiên Hải Thắng Tuyết mơ hồ có một vết thương, hẳn là lúc trước chuẩn bị xuất phủ, phát sinh trận xung đột kia để lại.
Mỗi một vị đại nhân vật xuất hiện ở Tiết phủ, tương đương với đánh vào mặt Chu Thông một lần.
Chu Thông dù giỏi ẩn nhẫn đến thế nào, cũng không cách nào tiếp tục ở lại.
Lúc hắn rời đi, nhìn thấy Trần Lưu vương.
“Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ yên lặng khấn cầu để Trần Trường Sinh có thể thuận lợi tiếp nhận ngôi vị Giáo Hoàng.”
Trần Lưu vương nhìn hắn thật tình nói: “Nếu không, hắn nhất định sẽ thực hiện câu nói kia.”
Năm đó trên thần đạo ở Ly cung, Mai Lý Sa đại chủ giáo tuyên cáo với toàn bộ thế giới, Trần Trường Sinh muốn đoạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, cuối cùng, Trần Trường Sinh thật sự làm được.
Hôm nay trước linh đường ở Tiết phủ, Trần Trường Sinh tuyên cáo với toàn bộ thế giới, hắn nhất định phải làm cho Chu Thông chết không có chỗ chôn…
“Người muốn giết ta rất nhiều, nhưng ta vẫn sống nhiều năm như vậy, tại sao?”
Chu Thông nở nụ cười, trong tươi cười có chút dữ tợn: “Bởi vì ta chưa bao giờ coi mình là một con người, ta rất rõ ràng chính mình là một con chó.”
Chó sẽ có chủ nhân .
Đánh chó, phải ngó mặt chủ.
Mà con chó như hắn vốn có thể tìm tới chủ nhân cường đại nhất.
“Đám thanh niên điên cuồng , nhiệt huyết , bị thanh xuân làm mờ lí trí, những năm qua đều muốn giết ta, nhưng bọn hắn giết được ta ư?”
“Về phần những người có năng lực giết ta, chẳng lẽ bọn họ đui mù không thấy được chủ nhân của ta là ai ư?”
“Trần Trường Sinh nói nhiều hơn nữa, hắn vẫn không dám động thủ đối với ta, không phải hay sao?”
Chu Thông khẽ cười nói, trong tươi cười dữ tợn dần dần biến thành giễu cợt cùng mỏi mệt, đối với thế giới này cùng với bản thân mình.
Đây là sự thật , bởi vì hắn vốn chính là cường giả tu đạo Tụ Tinh thượng cảnh, dưới trướng có vô số thích khách cùng cao thủ, người có năng lực giết hắn, phải là cường giả chân chính trên đại lục. Mà cường giả chân chính, từ trước đến giờ đều không phải là người cô đơn, bọn họ sẽ có tông phái sơn môn, sẽ có môn phiệt đệ tử, sẽ có rất nhiều người cần chiếu cố, tỷ như Chu Lạc trong quá khứ vậy. Là cường giả thần thánh lĩnh vực, nếu như hắn muốn giết chết Chu Thông, cũng không phải chuyện quá khó khăn, nhưng trong quá khứ , hắn thủy chung không thử làm chuyện này.
Người trẻ tuổi mà có dũng khí tới giết Chu Thông, lại không có năng lực giết chết hắn.
Người có thể giết chết hắn, tất nhiên đã trải qua tang thương, thành thục chững chạc, biết đạo lý lấy đại cục làm trọng.
Người như Trần Trường Sinh rất ít.
Coi như là hắn, hiện tại nếu như hắn muốn thừa kế ngôi vị Giáo Hoàng, cũng không thể động đến Chu Thông.
Ở Chu Thông xem ra, phần tuyên cáo này chẳng qua là người trẻ tuổi tức giận đe dọa mà thôi.
Trừ Trần Trường Sinh, còn có ai chứ?
Có năng lực giết chết hắn, tất nhiên sẽ không ngây thơ trẻ con như thế .
Cho nên, hắn vẫn luôn an toàn .
Lúc này, một chiếc xe ngựa chở cây hải đường, đi vào kinh đô.
Rễ cây bảo tồn rất hoàn hảo, còn bọc bùn đất tươi mới.
Theo đề kỵ quơ roi ngựa, xua đuổi người đi đường.
Bên cạnh quan đạo, có một nam nhân lẳng lặng nhìn những hình ảnh này, không nói gì.
Áo xanh của hắn bị giặt tới trắng bệch, nhìn vô cùng đĩnh trực.
Hai hàng lông mày của hắn cụp xuống, nhìn có chút keo kiệt.
Hắn giống một tiên sinh tính sổ bị thiếu nợ rất nhiều tiền công.
Cũng giống một thanh phá đao bị quấn trong lớp vải thô.
Là gian thần, nịnh thần, ác quan, tội nhân có thể là nổi tiếng nhất từ trước tới nay, Chu Thông không có bằng hữu.
Tô Ly cũng thường xuyên nói mình không có bằng hữu, nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Vô luận đồng song hay là đồng liêu, thậm chí người trong đồng đạo, cũng hận Chu Thông không chết sớm một chút, tỷ như các Vương gia đương quyền hiện tại trong triều.
Nếu như Chu Thông chết, tự nhiên không có ai nhặt xác cho hắn.
Thật ra hắn từng có một bằng hữu nguyện ý nhặt xác cho hắn.
Đáng tiếc người bằng hữu này bị hắn đích thân hại chết, hơn nữa suýt nữa chết không có chỗ chôn.
Cho nên trong mùa thu này, cũng đã có thể trong tương lai thật lâu sau này, chắc chắn Chu Thông sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn không thể trách cứ người bên cạnh hoặc là thế giới này, bởi vì … mọi chuyện đều do một tay hắn tạo thành.
Bắt đầu từ giờ khắc này, hắn sẽ sống sót bất an, ngơ ngẩn, khốn hoặc, không có chút hi vọng nào, cho đến cuối cùng chết không có chỗ chôn.
Câu hỏi cỉa Trần Trường Sinh, không phải là nguyền rủa, mà là phân tích rất tỉnh táo, bình tĩnh mà vạch trần.
Như thế càng thêm đáng sợ.
Không khí trở nên an tĩnh dị thường, vô luận là Thanh Lại ty quan viên hay là Quốc Giáo học viện học sinh, thời gian rất lâu cũng không có ai nói chuyện.
Ngay tại lúc này, người có thể phá vỡ trầm mặc, chỉ có thể là bản thân Chu Thông.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh vô cùng nghiêm túc nói: “Đạo Tôn tự nhiên sẽ sắp xếp chuyện hậu sự của ta.”
Đây là khả năng lớn nhất mà trong thời gian ngắn, hắn có thể nghĩ ra để bác bỏ vấn đề của Trần Trường Sinh.
Hắn bây giờ là chó của Thương Hành Chu , thời điểm hắn chết, chủ nhân dù gì cũng phải ban phát chút thương hại.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: “Ta hiểu hắn rõ hơn người nhiều, mỗi cỗ thi thể đối với hắn mà nói đều có giá trị lợi dụng, chó hắn nuôi đã chết, hoặc là hắn sẽ ăn thịt tẩm bổ, hoặc là đem thịt phân cho người trong trấn, đổi lấy danh tiếng tốt hơn, nếu như con chó kia từng cắn người khác bị thương, hắn cũng sẽ không để ý đem xương nó nghiền thành tro, để trút giận cho người còn sống.”
Chu Thông cảm thấy có chút lạnh lẽo, sau đó thấy nóng bức, quan bào màu đỏ như máu bắt đầu đầy mồ hôi.
“Tất cả mọi người đều sẽ chết.” Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói.
Trần Trường Sinh biết, hắn đang nói Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Chu Thông nói tiếp: “Vậy ngươi có nghĩ tới đến lúc đó ai sẽ nhặt xác cho ngươi không?”
Không đợi Trần Trường Sinh nói chuyện, hắn nhìn vào mắt Trần Trường Sinh, nói tiếp: “Không nên quên, ngươi chỉ là đồ chơi của các đại nhân vật, ngươi chỉ là kẻ thay thế mà thôi!”
Từ ban đầu ” Đạo Tôn tự nhiên sẽ sắp xếp chuyện hậu sự của ta” ba câu liên tục, thật ra chỉ làm sáng tỏ một vấn đề.
Chu Thông bị vấn đề của Trần Trường Sinh chạm tới địa phương yếu ớt nhất của hắn, hắn bắt đầu bất an, thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi.
Trần Trường Sinh nói: “Ta không biết ai sẽ nhặt xác cho ta, ta chỉ biết là, trước khi ta chết, ta nhất định sẽ giết chết ngươi trước.”
Yên lặng như tờ, trong ngoài Tiết phủ chỉ có tiếng gió thu nhẹ rít.
Giống như trước, đây cũng không phải là đe dọa, bởi vì thời điểm nói những lời này, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải nói đùa, bởi vì gương mặt bình tĩnh của hắn không hề có nét vui đùa, vô cùng thật tình.
Đây là một lời tuyên cáo.
Trần Trường Sinh tuyên cáo với toàn bộ thế giới: vô luận như thế nào, Chu Thông nhất định sẽ chết trước hắn.
Chu Thông sẽ chết.
Thêm vào vấn đề lúc trước.
Đó chính là, hắn nhất định sẽ làm cho Chu Thông chết không có chỗ chôn.
…
…
Tiết phủ hoàn toàn tĩnh mịch.
Thanh Lại ty quan viên sắc mặt dị thường khó coi, Quốc Giáo học viện học sinh vẻ mặt cũng có chút khẩn trương.
Vô luận như thế nào, Chu Thông đều là đại thần trong triều, cho dù là Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Hoàng Đế Bệ Hạ, cũng sẽ không tuyên cáo như vậy.
Trần Trường Sinh đưa ra tuyên cáo như vậy, có lẽ là sẽ hả giận, nhưng sẽ gây ra rung chuyển đến mức nào?
Đối với hắn mà nói, đây không phải vấn đề, hắn không hề muốn mượn chuyện này để phát tiết tâm tình, hắn rất tỉnh táo nói ra ý nghĩ của mình, về phần người khác nghĩ thế nào, hắn không thèm để ý.
Nói xong những lời này, hắn đi tới trước mặt Tiết phu nhân.
Về phần Tiết phủ tiểu thư cùng với quản gia bị các quan viên chế trụ, tự nhiên đã được giải cứu.
Chu Thông nhìn phía sau lưng của hắn, mặt không chút thay đổi hỏi: “Ngươi giết chết ta được sao?”
Trần Trường Sinh không dừng bước lại, không xoay người, nói: “Đêm hôm đó ta đã giết ngươi một lần.”
“Có phải ngươi cảm giác mình đại nghĩa lẫm nhiên, nói những lời này thật có khí phách hay không? Thuận tâm ý, cái từ cũ rách này, ngươi đến cùng định tái diễn bao nhiêu lần đây?”
Chu Thông cuối cùng nói: “Không có ai sẽ nghĩ giống ngươi, tựa như sẽ không có ai tới nơi này.”
…
…
Sự thật chứng minh, Chu Thông sai rồi.
Sau khi Trần Trường Sinh tới không lâu, Tiết phủ đã nghênh đón một vị khách nhân.
Thân phận vị khách nhân này rất đặc thù, chính là Chu Thông cũng không làm gì được hắn, đồng thời, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của mọi người.
Vị đại nhân vật tới tế bái Tiết Tỉnh Xuyên này, là Trung Sơn Vương Trần Tư Huyền.
Vị Vương gia từng chịu vô số nhục nhã tại Thiên Hải triều này, đối với Trần Trường Sinh tự nhiên không có thái độ vui vẻ gì, đối với Chu Thông càng thêm như vậy.
Hắn thắp cho Tiết Tỉnh Xuyên một nén hương, nhìn Trần Trường Sinh một cái, sau đó nhổ nước bọt vào mặt Chu Thông.
Tiếp theo, Lễ bộ Thượng thư cũng tới, một ít đại nhân vật của Quốc Giáo cũng tới, Thiên Hải Thắng Tuyết cuối cùng cũng tới.
Có rất nhiều người chú ý tới, trên mặt Thiên Hải Thắng Tuyết mơ hồ có một vết thương, hẳn là lúc trước chuẩn bị xuất phủ, phát sinh trận xung đột kia để lại.
Mỗi một vị đại nhân vật xuất hiện ở Tiết phủ, tương đương với đánh vào mặt Chu Thông một lần.
Chu Thông dù giỏi ẩn nhẫn đến thế nào, cũng không cách nào tiếp tục ở lại.
Lúc hắn rời đi, nhìn thấy Trần Lưu vương.
“Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ yên lặng khấn cầu để Trần Trường Sinh có thể thuận lợi tiếp nhận ngôi vị Giáo Hoàng.”
Trần Lưu vương nhìn hắn thật tình nói: “Nếu không, hắn nhất định sẽ thực hiện câu nói kia.”
Năm đó trên thần đạo ở Ly cung, Mai Lý Sa đại chủ giáo tuyên cáo với toàn bộ thế giới, Trần Trường Sinh muốn đoạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, cuối cùng, Trần Trường Sinh thật sự làm được.
Hôm nay trước linh đường ở Tiết phủ, Trần Trường Sinh tuyên cáo với toàn bộ thế giới, hắn nhất định phải làm cho Chu Thông chết không có chỗ chôn…
“Người muốn giết ta rất nhiều, nhưng ta vẫn sống nhiều năm như vậy, tại sao?”
Chu Thông nở nụ cười, trong tươi cười có chút dữ tợn: “Bởi vì ta chưa bao giờ coi mình là một con người, ta rất rõ ràng chính mình là một con chó.”
Chó sẽ có chủ nhân .
Đánh chó, phải ngó mặt chủ.
Mà con chó như hắn vốn có thể tìm tới chủ nhân cường đại nhất.
“Đám thanh niên điên cuồng , nhiệt huyết , bị thanh xuân làm mờ lí trí, những năm qua đều muốn giết ta, nhưng bọn hắn giết được ta ư?”
“Về phần những người có năng lực giết ta, chẳng lẽ bọn họ đui mù không thấy được chủ nhân của ta là ai ư?”
“Trần Trường Sinh nói nhiều hơn nữa, hắn vẫn không dám động thủ đối với ta, không phải hay sao?”
Chu Thông khẽ cười nói, trong tươi cười dữ tợn dần dần biến thành giễu cợt cùng mỏi mệt, đối với thế giới này cùng với bản thân mình.
Đây là sự thật , bởi vì hắn vốn chính là cường giả tu đạo Tụ Tinh thượng cảnh, dưới trướng có vô số thích khách cùng cao thủ, người có năng lực giết hắn, phải là cường giả chân chính trên đại lục. Mà cường giả chân chính, từ trước đến giờ đều không phải là người cô đơn, bọn họ sẽ có tông phái sơn môn, sẽ có môn phiệt đệ tử, sẽ có rất nhiều người cần chiếu cố, tỷ như Chu Lạc trong quá khứ vậy. Là cường giả thần thánh lĩnh vực, nếu như hắn muốn giết chết Chu Thông, cũng không phải chuyện quá khó khăn, nhưng trong quá khứ , hắn thủy chung không thử làm chuyện này.
Người trẻ tuổi mà có dũng khí tới giết Chu Thông, lại không có năng lực giết chết hắn.
Người có thể giết chết hắn, tất nhiên đã trải qua tang thương, thành thục chững chạc, biết đạo lý lấy đại cục làm trọng.
Người như Trần Trường Sinh rất ít.
Coi như là hắn, hiện tại nếu như hắn muốn thừa kế ngôi vị Giáo Hoàng, cũng không thể động đến Chu Thông.
Ở Chu Thông xem ra, phần tuyên cáo này chẳng qua là người trẻ tuổi tức giận đe dọa mà thôi.
Trừ Trần Trường Sinh, còn có ai chứ?
Có năng lực giết chết hắn, tất nhiên sẽ không ngây thơ trẻ con như thế .
Cho nên, hắn vẫn luôn an toàn .
Lúc này, một chiếc xe ngựa chở cây hải đường, đi vào kinh đô.
Rễ cây bảo tồn rất hoàn hảo, còn bọc bùn đất tươi mới.
Theo đề kỵ quơ roi ngựa, xua đuổi người đi đường.
Bên cạnh quan đạo, có một nam nhân lẳng lặng nhìn những hình ảnh này, không nói gì.
Áo xanh của hắn bị giặt tới trắng bệch, nhìn vô cùng đĩnh trực.
Hai hàng lông mày của hắn cụp xuống, nhìn có chút keo kiệt.
Hắn giống một tiên sinh tính sổ bị thiếu nợ rất nhiều tiền công.
Cũng giống một thanh phá đao bị quấn trong lớp vải thô.