Bông tuyết từ thiên không bay xuống, rơi vào trên tóc, trên áo của Thiết Thụ, cũng không thật sự tiếp xúc, đã cùng với một trận thanh âm khúc khích vô cùng nhỏ, bị cắt thành vô số mảnh vụn, trông như vô số bông hoa đang nở rộ.
Nam nhân này tựa như làm bằng sắt, càng thêm rét lạnh hơn so với phong tuyết, dưới mặt quần áo ẩn giấu vô số phong mang, còn đáng sợ hơn so với đao thương.
Vương Phá đi tới bên cạnh bàn, nhìn hắn một cái, sau đó ngồi xuống, bình tĩnh đem thiết đao gác lên trên bàn.
Động tác của hắn rất ổn định, rất nhẹ, không phát ra bất kỳ thanh âm gì, tựa như tuyết rơi không tiếng động.
Bông tuyết cũng rơi vào trên tóc, trên áo của hắn, hoặc là lăn xuống, hoặc là dính vào, sau đó rơi vào trên đao, như lá vàng rơi xuống, dần dần phủ kín vỏ đao, không lộ nửa điểm phong mang.
Nhìn hình ảnh này, vẻ mặt hờ hững của Thiết Thụ dần dần xảy ra chút biến hóa, không phải là cảnh giác, không phải là ngưng trọng, mà là cảm khái.
Ở trong Đàm Chá miếu, thời điểm hắn nhắm mắt cảm ngộ giữa đầy trời lá vàng, cũng giống lúc này, đã từng gặp hình ảnh tương tự như thế.
Hắn nhìn Vương Phá hiện tại, trong mắt lại hiện lên thân ảnh thanh niên áo vải năm rời khỏi Vấn Thủy thành.
“Hôm nay ta có thể sẽ nói tương đối nhiều lời.”
Hắn nói với Vương Phá.
Vương Phá nhìn đình viện đầu kia con phố, ý tứ đã rất rõ ràng.
Thiết Thụ vẻ mặt hờ hững nói: “Trần Trường Sinh không thể nào thành công được, cho nên ta có rất nhiều thời gian.”
Vương Phá lại không nghĩ như vậy, nhưng cũng chính vì như thế, hắn tự nhiên không ngần ngại ngồi lâu thêm một chút.
“Xin tiền bối dạy bảo.”
“Năm đó ngươi rời Vấn Thủy thành, rất nhiều người cũng tới xem ngươi…”
Nghe được câu này, hai hàng lông mày rũ cụp của Vương Phá khẽ vén lên , sau đó lại rơi xuống.
Là một gã nam nhân cuối cùng của Thiên Lương quận Vương gia, nếu hắn chết, Vương gia cũng sẽ thật sự phá rồi.
Câu nói đùa của Thái Tông Hoàng Đế năm đó, sẽ trở thành sự thật.
Cho nên, hắn thuở nhỏ ẩn nhẫn, ở dưới sự giúp đỡ của Lương Vương phủ cùng với tu đạo tiền bối có chút chân thực nhiệt tình, rất khó nhọc mà trưởng thành .
Chu phiệt thế lực quá lớn, nhất là sau khi hắn có danh tiếng thiên tài tu đạo, gặp phải cục diện càng thêm nguy hiểm, cũng chính vào lúc này, Đường lão thái gia phái người đem hắn đón vào Vấn Thủy thành.
Hắn ở Vấn Thủy làm tiên sinh tính sổ mấy năm, chính là Đường gia đang che chở hắn.
Mấy năm sau, hắn quyết định rời Vấn Thủy, Đường lão thái gia cũng đồng ý với quyết định của hắn.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đại lục.
Vương Phá dám rời khỏi Vấn Thủy, thoát khỏi sự che chở của Đường gia, đồng nghĩa, sau mấy năm làm tiên sinh tính sổ, hắn đã trưởng thành đến mức có đầy đủ tự tin —— chỉ cần Chu Lạc có lời thề tinh không không cách nào tự mình xuất thủ, hoặc là triều đình không sử dụng quân đội hoặc là đại trận, rất khó để giết chết hắn.
Tất cả mọi người đều biết, Vương Phá hiện tại đã rất mạnh, nhưng hắn đến rốt cuộc mạnh đến trình độ nào rồi?
Ngày mà hắn rời Vấn Thủy thành, rất nhiều người đã đi quan đạo ngoài thành, bao gồm một số đại nhân vật.
Mọi người rất rõ ràng, vô luận Chu phiệt, Tuyệt Tình tông hay là triều đình, cũng nhất định sẽ xuất thủ với Vương Phá, ngày đó ngoài Vấn Thủy thành, nhất định sẽ có một phen náo nhiệt.
“Ta cũng đã đi.” Thiết Thụ nhìn ánh mắt của hắn nói.
Vương Phá lần đầu tiên biết chuyện này, nói: “Không ngờ tới.”
Theo đạo lý mà nói, hắn năm đó chỉ là một thanh niên thiên tài tu đạo rất có tiềm chất, vô luận như thế nào, cũng rất khó kinh động cường giả thần thánh lĩnh vực như Thiết Thụ.
“Bởi vì năm đó sau khi Tô Ly ở Vấn Thủy thành nhìn thấy ngươi, đã đưa ra một lời phê bình, người khác không biết, những người chúng ta tự nhiên có thể biết.”
Thiết Thụ nói: “Hắn nói, tương lai đao của ngươi nhất định sẽ mạnh hơn tiền nhân.”
Nghe lời này, Vương Phá không nói gì.
Cho dù là hắn, đối mặt với lời khen như vậy, cũng chỉ có thể trầm mặc.
Đối với người như Tô Ly mà nói, tiền nhân dùng đao, chỉ có một người đáng giá để hắn chuyên môn đem ra so sánh, tự nhiên là Chu Độc Phu.
“Cho nên ta nghĩ ngày đó ngươi nhất định sẽ chết.”
Thiết Thụ nhìn hắn tiếp tục nói.
Đó là một suy luận nghe có vẻ không có đạo lý, trên thực tế là chuyện đương nhiên.
Ngay cả Tô Ly cũng ca ngợi như vậy, đại nhân vật triều đình cùng Thiên Lương quận, làm sao có thể cho phép hắn tiếp tục trưởng thành chứ?
Vương Phá nhớ lại hình ảnh năm đó đi ra Vấn Thủy thành, hai hàng lông mày dần dần nhướng lên.
Không phải là đắc ý cùng kiêu ngạo hoặc hoài niệm đối với vinh quang, chẳng qua đã cách nhiều năm, vẫn khó quên sát ý ngập trời khi đó.
“Ta nhìn ngươi một người một đao đi ra khỏi Vấn Thủy thành, cũng giống như hôm nay.”
Thiết Thụ tiếp tục nói: “Rất nhiều người đã chết, ngươi còn sống, khi đó chúng ta cũng biết, Chu gia cùng triều đình gặp phải phiền toái rất lớn, bây giờ nghĩ lại, Chu Lạc chính mình lại càng rõ ràng, cho nên mới có Tầm Dương thành trận dạ vũ kia, mới có trước Thiên Thư lăng di ngôn dặn dò.”
Vương Phá bình tĩnh nói: “Ta cũng không nghĩ sự coi trọng của hắn là một loại vinh quang.”
Thiết Thụ nói: “Nhưng hắn cuối cùng là Chu Lạc, yêu cầu duy nhất của hắn trước khi chết, đám người chúng ta muốn giúp hắn làm xong.”
Vương Phá ánh mắt cụp xuống, rơi vào trên thiết đao bị tuyết mỏng bao trùm .
“Dĩ nhiên, ta nhìn ngươi một đường đi tới, cũng rất thổn thức, cũng không muốn giết ngươi.”
Thiết Thụ nói: “Nhưng ngươi không nên vào kinh, đây là tự tìm đường chết.”
Vương Phá lần nữa nhớ tới năm đó, cũng có chút thổn thức, sau đó phủi ống tay áo, để cho bông tuyết bay xuống.
Sửa sang lại ống tay áo, tự nhiên là vì để cầm đao.
Thiết Thụ vẻ mặt hờ hững hỏi: “Ngươi hôm nay nhất định phải chết ư?”
Vương Phá không trả lời câu hỏi này, nói: “Thật ra ta rất tò mò, trên thế giới này có ai có thể làm cho ngươi bỗng nhiên thay đổi chủ ý.”
Một mảnh an tĩnh, tuyết rơi vẫn không tiếng động.
Thiết Thụ thổn thức chuyện năm xưa, cũng là sự thật.
Nhưng lời của hắn nói là giả .
Từ Đàm Chá miếu cho tới hôm nay, tâm ý muốn giết Vương Phá của hắn vẫn chưa từng thay đổi.
Vương Phá vô cùng rõ ràng điểm này.
Nhưng mới vừa rồi ý tứ của Thiết Thụ đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần Vương Phá chịu rời kinh đô, hắn sẽ không xuất thủ.
Là ai làm cho hắn thay đổi chủ ý, từ giết người biến thành đuổi người?
Vương Phá sẽ không rời đi, nhưng hắn thật sự rất muốn biết đáp án này.
Có thể ảnh hưởng tới tâm ý của một vị cường giả thần thánh lĩnh vực, không phải là đại nhân vật bình thường có thể làm được .
Nhìn khắp toàn bộ đại lục, cũng sẽ không vượt quá năm người.
Cùng với một tiếng chi nha, cửa trà lâu cạnh đường được đẩy ra.
Một nam nhân rất anh tuấn đi ra, nhìn Vương Phá mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Nhìn người này, hai hàng lông mày vén lên của Vương Phá chậm rãi rơi xuống, nói: “Thì ra là… Nhị gia.”
Nam nhân anh tuấn này trước kia là phá gia chi tử nổi tiếng nhất Vấn Thủy thành, sau đó dần dần vô danh.
Chỉ có người trong Vấn Thủy Đường gia mới biết được, người này đáng sợ đến cỡ nào.
Đường gia Nhị gia.
Vương Phá từng sống ở Vấn Thủy Đường gia, hắn biết chuyện này không?
Thì ra là Vấn Thủy Đường gia.
Cũng chỉ có Vấn Thủy Đường gia, mới có thể làm cho đại nhân vật như Thiết Thụ, dưới áp lực của triều đình cùng Thương Hành Chu, vẫn có khả năng thay đổi chủ ý.
Đường gia Nhị gia nhìn Vương Phá mỉm cười nói: “Biết là ta, ngươi còn muốn kiên trì ư?”
Nam nhân này quả thật rất anh tuấn, chẳng qua không biết có phải là bởi vì gió tuyết lượn lờ hay không, mơ hồ lộ ra cảm giác âm lãnh.
Vương Phá không nói gì.
Đường gia Nhị gia vẫn mỉm cười, hỏi: “Có phải bốn chữ ân trọng như núi hay không?”
Vương Phá trầm mặc một lát, nói: “Không sai.”
Đường gia Nhị gia há mồm nở nụ cười, lộ vẻ vô cùng vui sướng, nhưng không phát ra tiếng cười.
Ở trong gió tuyết, làm lòng người run rẩy.
Sau đó, hắn dần dần thu lại nụ cười, nhìn Vương Phá mặt không chút thay đổi nói: “Hôm nay, không cho phép ngươi xuất đao.”
Bông tuyết từ thiên không bay xuống, rơi vào trên tóc, trên áo của Thiết Thụ, cũng không thật sự tiếp xúc, đã cùng với một trận thanh âm khúc khích vô cùng nhỏ, bị cắt thành vô số mảnh vụn, trông như vô số bông hoa đang nở rộ.
Nam nhân này tựa như làm bằng sắt, càng thêm rét lạnh hơn so với phong tuyết, dưới mặt quần áo ẩn giấu vô số phong mang, còn đáng sợ hơn so với đao thương.
Vương Phá đi tới bên cạnh bàn, nhìn hắn một cái, sau đó ngồi xuống, bình tĩnh đem thiết đao gác lên trên bàn.
Động tác của hắn rất ổn định, rất nhẹ, không phát ra bất kỳ thanh âm gì, tựa như tuyết rơi không tiếng động.
Bông tuyết cũng rơi vào trên tóc, trên áo của hắn, hoặc là lăn xuống, hoặc là dính vào, sau đó rơi vào trên đao, như lá vàng rơi xuống, dần dần phủ kín vỏ đao, không lộ nửa điểm phong mang.
Nhìn hình ảnh này, vẻ mặt hờ hững của Thiết Thụ dần dần xảy ra chút biến hóa, không phải là cảnh giác, không phải là ngưng trọng, mà là cảm khái.
Ở trong Đàm Chá miếu, thời điểm hắn nhắm mắt cảm ngộ giữa đầy trời lá vàng, cũng giống lúc này, đã từng gặp hình ảnh tương tự như thế.
Hắn nhìn Vương Phá hiện tại, trong mắt lại hiện lên thân ảnh thanh niên áo vải năm rời khỏi Vấn Thủy thành.
“Hôm nay ta có thể sẽ nói tương đối nhiều lời.”
Hắn nói với Vương Phá.
Vương Phá nhìn đình viện đầu kia con phố, ý tứ đã rất rõ ràng.
Thiết Thụ vẻ mặt hờ hững nói: “Trần Trường Sinh không thể nào thành công được, cho nên ta có rất nhiều thời gian.”
Vương Phá lại không nghĩ như vậy, nhưng cũng chính vì như thế, hắn tự nhiên không ngần ngại ngồi lâu thêm một chút.
“Xin tiền bối dạy bảo.”
“Năm đó ngươi rời Vấn Thủy thành, rất nhiều người cũng tới xem ngươi…”
Nghe được câu này, hai hàng lông mày rũ cụp của Vương Phá khẽ vén lên , sau đó lại rơi xuống.
Là một gã nam nhân cuối cùng của Thiên Lương quận Vương gia, nếu hắn chết, Vương gia cũng sẽ thật sự phá rồi.
Câu nói đùa của Thái Tông Hoàng Đế năm đó, sẽ trở thành sự thật.
Cho nên, hắn thuở nhỏ ẩn nhẫn, ở dưới sự giúp đỡ của Lương Vương phủ cùng với tu đạo tiền bối có chút chân thực nhiệt tình, rất khó nhọc mà trưởng thành .
Chu phiệt thế lực quá lớn, nhất là sau khi hắn có danh tiếng thiên tài tu đạo, gặp phải cục diện càng thêm nguy hiểm, cũng chính vào lúc này, Đường lão thái gia phái người đem hắn đón vào Vấn Thủy thành.
Hắn ở Vấn Thủy làm tiên sinh tính sổ mấy năm, chính là Đường gia đang che chở hắn.
Mấy năm sau, hắn quyết định rời Vấn Thủy, Đường lão thái gia cũng đồng ý với quyết định của hắn.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đại lục.
Vương Phá dám rời khỏi Vấn Thủy, thoát khỏi sự che chở của Đường gia, đồng nghĩa, sau mấy năm làm tiên sinh tính sổ, hắn đã trưởng thành đến mức có đầy đủ tự tin —— chỉ cần Chu Lạc có lời thề tinh không không cách nào tự mình xuất thủ, hoặc là triều đình không sử dụng quân đội hoặc là đại trận, rất khó để giết chết hắn.
Tất cả mọi người đều biết, Vương Phá hiện tại đã rất mạnh, nhưng hắn đến rốt cuộc mạnh đến trình độ nào rồi?
Ngày mà hắn rời Vấn Thủy thành, rất nhiều người đã đi quan đạo ngoài thành, bao gồm một số đại nhân vật.
Mọi người rất rõ ràng, vô luận Chu phiệt, Tuyệt Tình tông hay là triều đình, cũng nhất định sẽ xuất thủ với Vương Phá, ngày đó ngoài Vấn Thủy thành, nhất định sẽ có một phen náo nhiệt.
“Ta cũng đã đi.” Thiết Thụ nhìn ánh mắt của hắn nói.
Vương Phá lần đầu tiên biết chuyện này, nói: “Không ngờ tới.”
Theo đạo lý mà nói, hắn năm đó chỉ là một thanh niên thiên tài tu đạo rất có tiềm chất, vô luận như thế nào, cũng rất khó kinh động cường giả thần thánh lĩnh vực như Thiết Thụ.
“Bởi vì năm đó sau khi Tô Ly ở Vấn Thủy thành nhìn thấy ngươi, đã đưa ra một lời phê bình, người khác không biết, những người chúng ta tự nhiên có thể biết.”
Thiết Thụ nói: “Hắn nói, tương lai đao của ngươi nhất định sẽ mạnh hơn tiền nhân.”
Nghe lời này, Vương Phá không nói gì.
Cho dù là hắn, đối mặt với lời khen như vậy, cũng chỉ có thể trầm mặc.
Đối với người như Tô Ly mà nói, tiền nhân dùng đao, chỉ có một người đáng giá để hắn chuyên môn đem ra so sánh, tự nhiên là Chu Độc Phu.
“Cho nên ta nghĩ ngày đó ngươi nhất định sẽ chết.”
Thiết Thụ nhìn hắn tiếp tục nói.
Đó là một suy luận nghe có vẻ không có đạo lý, trên thực tế là chuyện đương nhiên.
Ngay cả Tô Ly cũng ca ngợi như vậy, đại nhân vật triều đình cùng Thiên Lương quận, làm sao có thể cho phép hắn tiếp tục trưởng thành chứ?
Vương Phá nhớ lại hình ảnh năm đó đi ra Vấn Thủy thành, hai hàng lông mày dần dần nhướng lên.
Không phải là đắc ý cùng kiêu ngạo hoặc hoài niệm đối với vinh quang, chẳng qua đã cách nhiều năm, vẫn khó quên sát ý ngập trời khi đó.
“Ta nhìn ngươi một người một đao đi ra khỏi Vấn Thủy thành, cũng giống như hôm nay.”
Thiết Thụ tiếp tục nói: “Rất nhiều người đã chết, ngươi còn sống, khi đó chúng ta cũng biết, Chu gia cùng triều đình gặp phải phiền toái rất lớn, bây giờ nghĩ lại, Chu Lạc chính mình lại càng rõ ràng, cho nên mới có Tầm Dương thành trận dạ vũ kia, mới có trước Thiên Thư lăng di ngôn dặn dò.”
Vương Phá bình tĩnh nói: “Ta cũng không nghĩ sự coi trọng của hắn là một loại vinh quang.”
Thiết Thụ nói: “Nhưng hắn cuối cùng là Chu Lạc, yêu cầu duy nhất của hắn trước khi chết, đám người chúng ta muốn giúp hắn làm xong.”
Vương Phá ánh mắt cụp xuống, rơi vào trên thiết đao bị tuyết mỏng bao trùm .
“Dĩ nhiên, ta nhìn ngươi một đường đi tới, cũng rất thổn thức, cũng không muốn giết ngươi.”
Thiết Thụ nói: “Nhưng ngươi không nên vào kinh, đây là tự tìm đường chết.”
Vương Phá lần nữa nhớ tới năm đó, cũng có chút thổn thức, sau đó phủi ống tay áo, để cho bông tuyết bay xuống.
Sửa sang lại ống tay áo, tự nhiên là vì để cầm đao.
Thiết Thụ vẻ mặt hờ hững hỏi: “Ngươi hôm nay nhất định phải chết ư?”
Vương Phá không trả lời câu hỏi này, nói: “Thật ra ta rất tò mò, trên thế giới này có ai có thể làm cho ngươi bỗng nhiên thay đổi chủ ý.”
Một mảnh an tĩnh, tuyết rơi vẫn không tiếng động.
Thiết Thụ thổn thức chuyện năm xưa, cũng là sự thật.
Nhưng lời của hắn nói là giả .
Từ Đàm Chá miếu cho tới hôm nay, tâm ý muốn giết Vương Phá của hắn vẫn chưa từng thay đổi.
Vương Phá vô cùng rõ ràng điểm này.
Nhưng mới vừa rồi ý tứ của Thiết Thụ đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần Vương Phá chịu rời kinh đô, hắn sẽ không xuất thủ.
Là ai làm cho hắn thay đổi chủ ý, từ giết người biến thành đuổi người?
Vương Phá sẽ không rời đi, nhưng hắn thật sự rất muốn biết đáp án này.
Có thể ảnh hưởng tới tâm ý của một vị cường giả thần thánh lĩnh vực, không phải là đại nhân vật bình thường có thể làm được .
Nhìn khắp toàn bộ đại lục, cũng sẽ không vượt quá năm người.
Cùng với một tiếng chi nha, cửa trà lâu cạnh đường được đẩy ra.
Một nam nhân rất anh tuấn đi ra, nhìn Vương Phá mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Nhìn người này, hai hàng lông mày vén lên của Vương Phá chậm rãi rơi xuống, nói: “Thì ra là… Nhị gia.”
Nam nhân anh tuấn này trước kia là phá gia chi tử nổi tiếng nhất Vấn Thủy thành, sau đó dần dần vô danh.
Chỉ có người trong Vấn Thủy Đường gia mới biết được, người này đáng sợ đến cỡ nào.
Đường gia Nhị gia.
Vương Phá từng sống ở Vấn Thủy Đường gia, hắn biết chuyện này không?
Thì ra là Vấn Thủy Đường gia.
Cũng chỉ có Vấn Thủy Đường gia, mới có thể làm cho đại nhân vật như Thiết Thụ, dưới áp lực của triều đình cùng Thương Hành Chu, vẫn có khả năng thay đổi chủ ý.
Đường gia Nhị gia nhìn Vương Phá mỉm cười nói: “Biết là ta, ngươi còn muốn kiên trì ư?”
Nam nhân này quả thật rất anh tuấn, chẳng qua không biết có phải là bởi vì gió tuyết lượn lờ hay không, mơ hồ lộ ra cảm giác âm lãnh.
Vương Phá không nói gì.
Đường gia Nhị gia vẫn mỉm cười, hỏi: “Có phải bốn chữ ân trọng như núi hay không?”
Vương Phá trầm mặc một lát, nói: “Không sai.”
Đường gia Nhị gia há mồm nở nụ cười, lộ vẻ vô cùng vui sướng, nhưng không phát ra tiếng cười.
Ở trong gió tuyết, làm lòng người run rẩy.
Sau đó, hắn dần dần thu lại nụ cười, nhìn Vương Phá mặt không chút thay đổi nói: “Hôm nay, không cho phép ngươi xuất đao.”