Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 76: Nhân sinh chính là vô số lựa chọn (Thượng)

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Trên mặt hồ có vô số làn gió, không biết vì sao xuyên qua trận pháp, đi tới nơi này , đem sương mù xua đi, đem nhiệt độ biến thành lạnh lẽo.

Tựa như tâm tình hai người đang có mặt nơi này.

“Y thuật của ta không bằng Thương, cũng không như Dần.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn hắn nói: “Nếu như hai người bọn họ đều không có biện pháp gì, ta cũng không biết làm thế nào cả.”

Trần Trường Sinh nhìn về phương xa, nhìn phía sương mù bị gió thổi tan, mơ hồ có thể thấy mặt hồ xanh lam, rất dễ nhìn.

“Nhưng mà, dựa theo phán đoán của ta, nếu vấn đề là ở thời điểm còn bé thiên luân nổ tung làm cho kinh mạch bế tắc, như vậy nếu như ngươi không tu hành nữa, thậm chí trực tiếp đem chân nguyên trong cơ thể hóa giải, hoặc là có thể miễn cưỡng giữ vững nguyên trạng, ít nhất… có thể đem thời điểm thương thế bộc phát kéo dài hơn một chút.”

Nghe được Thiên Cơ lão nhân nói, Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, hỏi: “Tiền bối, có mấy phần nắm chắc?”

Đối với chuyện này, Thiên Cơ lão nhân tại lúc hắn hôn mê đã suy tính rất lâu, nói thẳng: “Hai thành.”

Hai thành, thật sự là mấy chữ không được tự nhiên, nói là có hi vọng, nhưng có chút xa vời , nói là tuyệt vọng, nhưng rõ ràng có thể thấy được con đường phía trước.

Hôm nay Trần Trường Sinh biết rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện liên quan tới mình, nhưng mà cuối con đường, vẫn có một bóng đen rất lớn.

Nếu như đổi lại là người khác, ở giữa hi vọng cùng tuyệt vọng qua lại mấy lần, sợ rằng tinh thần đã sớm suy sụp rồi, nhưng hắn không như vậy.

Hắn thậm chí rất nhanh đã thoát khỏi cảm xúc lúc trước, trở lại bình tĩnh chân chính.

Thiên Cơ lão nhân vẻ mặt không thay đổi, trong lòng lại nhấc lên gợn sóng —— dùng cái tâm tính này, nếu không phải thiên không giả mệnh, há có thể không thành đại đạo?

Tâm chí của Trần Trường Sinh thật sự rất đáng sợ, hắn lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng trở lại bình tĩnh, thậm chí quên đi lúc trước nói chuyện với nhau.

Sau đó, hắn hỏi một vấn đề rất ngây thơ trẻ con.

“Tiền bối, ngài là ở bên nào?”

Nếu như người khác tới hỏi Thiên Cơ lão nhân vấn đề như vậy, kết quả nhất định rất thê thảm.

Nhưng thân phận của Trần Trường Sinh rất đặc thù, vô luận là quan hệ với Giáo Hoàng, Thương, hay là quan hệ có thể có cùng Thánh Hậu.

Thiên Cơ lão nhân lại thật sự trả lời.

“Vậy… Nếu như ta thật sự là Chiêu Minh Thái tử… Thánh Hậu nương nương sẽ giết ta sao?”

Vấn đề kế tiếp của Trần Trường Sinh, không chỉ là ngây thơ trẻ con , thậm chí có chút ít quá mức.

Mà quá đáng hơn chính là, Thiên Cơ lão nhân lại thật sự trả lời.

“Theo cách hiểu của ta về nương nương, cuối cùng sẽ như thế. Nàng đã đợi hai năm, nhưng không thể nào chờ đợi mãi được.”

“Tại sao?”

“Ngươi nghe qua tin đồn nghịch thiên cải mệnh chưa?”

“Ta vẫn cho rằng đây chỉ là tin đồn.”

“Tin đồn thường thường đến từ chân thật, thậm chí chân thật có thể còn ly kỳ hơn so với tin đồn.”

Trần Trường Sinh trầm mặc.

Trên đại lục vẫn truyền lưu lời đồn nào đó.

Mấy trăm năm trước, Thánh Hậu nương nương bị Thái Tông Hoàng Đế trục xuất khỏi hoàng cung, ở Bách Thảo Viên làm quen hai vị bằng hữu biết bí mật về nghịch thiên cải mệnh.

Hai người này chính là Giáo Hoàng Bệ Hạ hiện tại, cùng với sư phụ của hắn, Quốc Giáo học viện tiền nhiệm viện trưởng Thương Hành Chu.

Thánh Hậu nương nương thề vớitinh không, nguyện ý huyết mạch đoạn tuyệt, dùng chuyện này đổi lấy bất thế công nghiệp.

“Huyết mạch đoạn tuyệt ư…” Hắn lẩm bẩm nói.

Thiên Cơ lão nhân nhìn ánh mắt của hắn, giọng nói u sầu: “Vận mệnh thứ này, chưa bao giờ là chuyện buôn bán một lần. Nghịch thiên cải mệnh không có thời khắc kết thúc, từ hiến tế tinh không, đến trở về Tinh hải, không có lúc nào không tiến hành, nếu như nương nương muốn nghịch thiên cải mệnh viên mãn, nàng không thể có bất kỳ huyết mạch đời sau.”

“Nếu có thì sao?”

“Nếu có, đó chính là vết rách trong vận mệnh của nàng, cũng chính là nhược điểm lớn nhất của nàng.”

“Nhưng là… Nếu như ta thật sự là Chiêu Minh Thái tử, vậy nương nương… Nàng chính là mẫu thân của ta.”

Trần Trường Sinh nghĩ đến vấn đề này, tâm tình không cách nào ức chế trở nên phức tạp .

Thiên Cơ lão nhân vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí có chút lãnh khốc: “Nương nương từng có rất nhiều đứa con, nhưng, đều đã chết.”

Trần Trường Sinh nói: “Bình Quốc công chúa thì sao?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Không ít người bao gồm cả ta bên trong đều biết, Bình Quốc công chúa cũng không phải là con gái ruột của nương nương, chỉ là chính nàng không biết mà thôi.”

Đột nhiên nghe được tin tức như thế, Trần Trường Sinh khiếp sợ im lặng, sau đó phát hiện rất nhiều địa phương trước kia không hiểu, đều đã có đáp án.

Tỷ như Thánh Hậu nương nương rất chiều chuộng Bình Quốc công chúa, giáo dục cũng có vấn đề.

Tỷ như thời điểm Bình Quốc công chúa muốn cùng Từ Hữu Dung tranh thủ tình cảm, vĩnh viễn chịu thua.

“Nếu như nói nương nương có người nào nối dõi ở trên đại lục này, vậy chỉ có thể là Từ Hữu Dung.”

Thiên Cơ lão nhân tựa như biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: “Mặc dù đây là truyền thừa tinh thần cùng huyết mạch thiên phú.”

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, hỏi: “Nếu ngài cùng nương nương quan hệ rất tốt, tại sao muốn nói với ta những bí mật này?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Bởi vì ta hy vọng có thể trợ giúp ngươi đưa ra lựa chọn chính xác.”

Thời điểm nói những lời này, hắn nhìn quả đào trong tay Trần Trường Sinh một cái.

Quả đào đã gọt vỏ thời gian rất lâu, màu sắc không thảy đổi, nhưng cảm giác đã không còn tươi mới.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát sau nói: “Ta có thể lựa chọn cái gì?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Ngươi có thể coi như không biết gì cả, trở về kinh đô, sau đó bị nương nương xử tử, hoặc là lựa chọn rời đi, mai danh ẩn tích, sau này không thấy nữa.”

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn hắn hỏi: “Nhưng tại sao muốn để ta lựa chọn?”

“Bởi vì… Ta không muốn nương nương gặp phải sự lựa chọn khó khăn như vậy một lần nữa.” Thiên Cơ lão nhân cảm khái vạn phần, nói: “Bắt đầu từ lúc ngươi vào kinh đô, nàng vẫn đang do dự, nếu không ngươi đã chết lâu rồi… hổ ăn thịt con, là một câu chuyện bi thương đến nhường nào.”

Trần Trường Sinh cánh mũi khẽ động, khí tức trở nên có chút thô bạo.

Chỉ có người thân quen nhất với hắn, mới biết được, đây là dấu hiệu tâm tình của hắn vô cùng không tốt .

Trong thời gian hơn một năm qua, hắn đã có rất ít biểu hiện như vậy.

Cho nên Lạc Lạc biết, Đường Tam Thập Lục biết, nhưng ngay cả Từ Hữu Dung cũng không biết.

“Vậy hổ con bị ăn thì sao? Hổ con bị ăn thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải bi thương hơn thê thảm hơn ư?”

Hắn nhìn vào mắt Thiên Cơ lão nhân nói: “Hơn nữa ta chưa chắc đã là Chiêu Minh Thái tử, coi như phải, cũng không phải do ta lựa chọn, hẳn là nàng, ngài muốn ta mai danh ẩn tích, sau này không thấy nữa, tại sao nàng không thể làm coi như không biết gì, không làm gì?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Bởi vì ngươi đã xuất hiện tại kinh đô, như thế nào có thể giả vờ như không nhìn thấy ngươi? Từ Quốc Giáo học viện đến Thanh Đằng yến, từ trên Ly cung thần đạo Mai Lý Sa tuyên cáo đến đại triêu thí thủ bảng thủ danh, quá nhiều người cố ý để cho nương nương nhìn thấy ngươi.”

Trần Trường Sinh nói: “Nhìn thấy thì thế nào?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Nếu như ngươi thật sự là Chiêu Minh Thái tử, vậy ngươi chính là khuyết khẩu trí mạng nhất trong quá trình nghịch thiên cải mệnh của nương nương, ngươi ở kinh đô thêm một ngày, nàng nhìn ngươi thêm một ngày, đối với nàng mà nói đều là hành hạ khó có thể tưởng tượng, nếu như nàng thủy chung không để tâm đến ngươi, như vậy ngươi cuối cùng sẽ trở thành khắc tinh trong đời nàng. Hai năm trước cái đêm mà ngươi ở Quốc Giáo học viện định mệnh tinh, thật ra thì rất nhiều người đều có cảm ứng, mà những ngày qua ta một mực tính toán, cuối cùng xác nhận quả nhiên không sai.”

Nghe xong lời nói này, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu.

Nếu nói tinh không, nếu nói vận mệnh, ở trên thiên thư bia đều có hiện ra. Nếu nói nghịch thiên, nếu nói cải mệnh, bút ký của Vương Chi Sách cũng đã có ghi lại. Hắn đã xem, hắn đã đọc, nhớ rất rõ ràng, tinh thần trên thiên thư bia tạo thành đường nét không cố định, khúc dạo đầu trong bút ký của Vương Chi Sách đã viết: không có vận mệnh!

“Không có vận mệnh.” Hắn thấp giọng nói.

Trên mặt hồ có vô số làn gió, không biết vì sao xuyên qua trận pháp, đi tới nơi này , đem sương mù xua đi, đem nhiệt độ biến thành lạnh lẽo.

Tựa như tâm tình hai người đang có mặt nơi này.

“Y thuật của ta không bằng Thương, cũng không như Dần.”

Thiên Cơ lão nhân nhìn hắn nói: “Nếu như hai người bọn họ đều không có biện pháp gì, ta cũng không biết làm thế nào cả.”

Trần Trường Sinh nhìn về phương xa, nhìn phía sương mù bị gió thổi tan, mơ hồ có thể thấy mặt hồ xanh lam, rất dễ nhìn.

“Nhưng mà, dựa theo phán đoán của ta, nếu vấn đề là ở thời điểm còn bé thiên luân nổ tung làm cho kinh mạch bế tắc, như vậy nếu như ngươi không tu hành nữa, thậm chí trực tiếp đem chân nguyên trong cơ thể hóa giải, hoặc là có thể miễn cưỡng giữ vững nguyên trạng, ít nhất… có thể đem thời điểm thương thế bộc phát kéo dài hơn một chút.”

Nghe được Thiên Cơ lão nhân nói, Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, hỏi: “Tiền bối, có mấy phần nắm chắc?”

Đối với chuyện này, Thiên Cơ lão nhân tại lúc hắn hôn mê đã suy tính rất lâu, nói thẳng: “Hai thành.”

Hai thành, thật sự là mấy chữ không được tự nhiên, nói là có hi vọng, nhưng có chút xa vời , nói là tuyệt vọng, nhưng rõ ràng có thể thấy được con đường phía trước.

Hôm nay Trần Trường Sinh biết rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện liên quan tới mình, nhưng mà cuối con đường, vẫn có một bóng đen rất lớn.

Nếu như đổi lại là người khác, ở giữa hi vọng cùng tuyệt vọng qua lại mấy lần, sợ rằng tinh thần đã sớm suy sụp rồi, nhưng hắn không như vậy.

Hắn thậm chí rất nhanh đã thoát khỏi cảm xúc lúc trước, trở lại bình tĩnh chân chính.

Thiên Cơ lão nhân vẻ mặt không thay đổi, trong lòng lại nhấc lên gợn sóng —— dùng cái tâm tính này, nếu không phải thiên không giả mệnh, há có thể không thành đại đạo?

Tâm chí của Trần Trường Sinh thật sự rất đáng sợ, hắn lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng trở lại bình tĩnh, thậm chí quên đi lúc trước nói chuyện với nhau.

Sau đó, hắn hỏi một vấn đề rất ngây thơ trẻ con.

“Tiền bối, ngài là ở bên nào?”

Nếu như người khác tới hỏi Thiên Cơ lão nhân vấn đề như vậy, kết quả nhất định rất thê thảm.

Nhưng thân phận của Trần Trường Sinh rất đặc thù, vô luận là quan hệ với Giáo Hoàng, Thương, hay là quan hệ có thể có cùng Thánh Hậu.

Thiên Cơ lão nhân lại thật sự trả lời.

“Vậy… Nếu như ta thật sự là Chiêu Minh Thái tử… Thánh Hậu nương nương sẽ giết ta sao?”

Vấn đề kế tiếp của Trần Trường Sinh, không chỉ là ngây thơ trẻ con , thậm chí có chút ít quá mức.

Mà quá đáng hơn chính là, Thiên Cơ lão nhân lại thật sự trả lời.

“Theo cách hiểu của ta về nương nương, cuối cùng sẽ như thế. Nàng đã đợi hai năm, nhưng không thể nào chờ đợi mãi được.”

“Tại sao?”

“Ngươi nghe qua tin đồn nghịch thiên cải mệnh chưa?”

“Ta vẫn cho rằng đây chỉ là tin đồn.”

“Tin đồn thường thường đến từ chân thật, thậm chí chân thật có thể còn ly kỳ hơn so với tin đồn.”

Trần Trường Sinh trầm mặc.

Trên đại lục vẫn truyền lưu lời đồn nào đó.

Mấy trăm năm trước, Thánh Hậu nương nương bị Thái Tông Hoàng Đế trục xuất khỏi hoàng cung, ở Bách Thảo Viên làm quen hai vị bằng hữu biết bí mật về nghịch thiên cải mệnh.

Hai người này chính là Giáo Hoàng Bệ Hạ hiện tại, cùng với sư phụ của hắn, Quốc Giáo học viện tiền nhiệm viện trưởng Thương Hành Chu.

Thánh Hậu nương nương thề vớitinh không, nguyện ý huyết mạch đoạn tuyệt, dùng chuyện này đổi lấy bất thế công nghiệp.

“Huyết mạch đoạn tuyệt ư…” Hắn lẩm bẩm nói.

Thiên Cơ lão nhân nhìn ánh mắt của hắn, giọng nói u sầu: “Vận mệnh thứ này, chưa bao giờ là chuyện buôn bán một lần. Nghịch thiên cải mệnh không có thời khắc kết thúc, từ hiến tế tinh không, đến trở về Tinh hải, không có lúc nào không tiến hành, nếu như nương nương muốn nghịch thiên cải mệnh viên mãn, nàng không thể có bất kỳ huyết mạch đời sau.”

“Nếu có thì sao?”

“Nếu có, đó chính là vết rách trong vận mệnh của nàng, cũng chính là nhược điểm lớn nhất của nàng.”

“Nhưng là… Nếu như ta thật sự là Chiêu Minh Thái tử, vậy nương nương… Nàng chính là mẫu thân của ta.”

Trần Trường Sinh nghĩ đến vấn đề này, tâm tình không cách nào ức chế trở nên phức tạp .

Thiên Cơ lão nhân vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí có chút lãnh khốc: “Nương nương từng có rất nhiều đứa con, nhưng, đều đã chết.”

Trần Trường Sinh nói: “Bình Quốc công chúa thì sao?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Không ít người bao gồm cả ta bên trong đều biết, Bình Quốc công chúa cũng không phải là con gái ruột của nương nương, chỉ là chính nàng không biết mà thôi.”

Đột nhiên nghe được tin tức như thế, Trần Trường Sinh khiếp sợ im lặng, sau đó phát hiện rất nhiều địa phương trước kia không hiểu, đều đã có đáp án.

Tỷ như Thánh Hậu nương nương rất chiều chuộng Bình Quốc công chúa, giáo dục cũng có vấn đề.

Tỷ như thời điểm Bình Quốc công chúa muốn cùng Từ Hữu Dung tranh thủ tình cảm, vĩnh viễn chịu thua.

“Nếu như nói nương nương có người nào nối dõi ở trên đại lục này, vậy chỉ có thể là Từ Hữu Dung.”

Thiên Cơ lão nhân tựa như biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: “Mặc dù đây là truyền thừa tinh thần cùng huyết mạch thiên phú.”

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, hỏi: “Nếu ngài cùng nương nương quan hệ rất tốt, tại sao muốn nói với ta những bí mật này?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Bởi vì ta hy vọng có thể trợ giúp ngươi đưa ra lựa chọn chính xác.”

Thời điểm nói những lời này, hắn nhìn quả đào trong tay Trần Trường Sinh một cái.

Quả đào đã gọt vỏ thời gian rất lâu, màu sắc không thảy đổi, nhưng cảm giác đã không còn tươi mới.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát sau nói: “Ta có thể lựa chọn cái gì?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Ngươi có thể coi như không biết gì cả, trở về kinh đô, sau đó bị nương nương xử tử, hoặc là lựa chọn rời đi, mai danh ẩn tích, sau này không thấy nữa.”

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn hắn hỏi: “Nhưng tại sao muốn để ta lựa chọn?”

“Bởi vì… Ta không muốn nương nương gặp phải sự lựa chọn khó khăn như vậy một lần nữa.” Thiên Cơ lão nhân cảm khái vạn phần, nói: “Bắt đầu từ lúc ngươi vào kinh đô, nàng vẫn đang do dự, nếu không ngươi đã chết lâu rồi… hổ ăn thịt con, là một câu chuyện bi thương đến nhường nào.”

Trần Trường Sinh cánh mũi khẽ động, khí tức trở nên có chút thô bạo.

Chỉ có người thân quen nhất với hắn, mới biết được, đây là dấu hiệu tâm tình của hắn vô cùng không tốt .

Trong thời gian hơn một năm qua, hắn đã có rất ít biểu hiện như vậy.

Cho nên Lạc Lạc biết, Đường Tam Thập Lục biết, nhưng ngay cả Từ Hữu Dung cũng không biết.

“Vậy hổ con bị ăn thì sao? Hổ con bị ăn thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải bi thương hơn thê thảm hơn ư?”

Hắn nhìn vào mắt Thiên Cơ lão nhân nói: “Hơn nữa ta chưa chắc đã là Chiêu Minh Thái tử, coi như phải, cũng không phải do ta lựa chọn, hẳn là nàng, ngài muốn ta mai danh ẩn tích, sau này không thấy nữa, tại sao nàng không thể làm coi như không biết gì, không làm gì?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Bởi vì ngươi đã xuất hiện tại kinh đô, như thế nào có thể giả vờ như không nhìn thấy ngươi? Từ Quốc Giáo học viện đến Thanh Đằng yến, từ trên Ly cung thần đạo Mai Lý Sa tuyên cáo đến đại triêu thí thủ bảng thủ danh, quá nhiều người cố ý để cho nương nương nhìn thấy ngươi.”

Trần Trường Sinh nói: “Nhìn thấy thì thế nào?”

Thiên Cơ lão nhân nói: “Nếu như ngươi thật sự là Chiêu Minh Thái tử, vậy ngươi chính là khuyết khẩu trí mạng nhất trong quá trình nghịch thiên cải mệnh của nương nương, ngươi ở kinh đô thêm một ngày, nàng nhìn ngươi thêm một ngày, đối với nàng mà nói đều là hành hạ khó có thể tưởng tượng, nếu như nàng thủy chung không để tâm đến ngươi, như vậy ngươi cuối cùng sẽ trở thành khắc tinh trong đời nàng. Hai năm trước cái đêm mà ngươi ở Quốc Giáo học viện định mệnh tinh, thật ra thì rất nhiều người đều có cảm ứng, mà những ngày qua ta một mực tính toán, cuối cùng xác nhận quả nhiên không sai.”

Nghe xong lời nói này, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu.

Nếu nói tinh không, nếu nói vận mệnh, ở trên thiên thư bia đều có hiện ra. Nếu nói nghịch thiên, nếu nói cải mệnh, bút ký của Vương Chi Sách cũng đã có ghi lại. Hắn đã xem, hắn đã đọc, nhớ rất rõ ràng, tinh thần trên thiên thư bia tạo thành đường nét không cố định, khúc dạo đầu trong bút ký của Vương Chi Sách đã viết: không có vận mệnh!

“Không có vận mệnh.” Hắn thấp giọng nói.

Chọn tập
Bình luận