Chỉ nghe mấy tiếng vỡ vang lên, Hoàng Chỉ Tán trên không trung lưu lại máy luồng tàn ảnh, cực kỳ nhanh chóng thu nạp trở về, cuối cùng biến thành một quả cầu kim loại trở về lòng bàn tay hắn, chỉ có điều mặt cầu đã không còn bóng loáng sáng ngời, nhìn tựa như một viên đá cuội mới từ trong cát đào lên.
Rời khỏi thành Ly Vấn Thủy, đi hướng tây bắc, đó là Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh kéo dài hơn nghìn dặm, chân núi đông bắc có sông lớn xuyên qua, hai bờ sông đất đai màu mỡ không ngừng, đúng là Quận Thiên Lương.
Địa điểm đoàn người Trần Trường Sinh muốn đi, rời khỏi quận thành Quận Thiên Lương còn một khoảng cách rất xa, nhưng hiện tại, thế gia trong thành Quận Thiên Lương sớm đã phái ra vô số cao thủ, đã vây lại nơi này.
Bởi vì năm nay, Chu Viên ở giữa Thành Hán Thu.
Chu Viên là một thế giới nhỏ, mỗi mười năm mở ra một lần, địa điểm mỗi lần xuất hiện tất cả không giống nhau, có đôi khi ở Giang Nam, có đôi khi ở Đông Sơn, có đôi khi ở cánh đồng tuyết, có đôi khi ở xung quanh kinh đô, có đôi khi ở bên ngoài Thành Tuyết Lão, còn có hai lần thậm chí ở đại lục và trên biển lớn mênh mông ở giữa Đại Tây châu.
Đoàn xe đến từ kinh đô, thời điểm đến Hán Thu Thành, đã là chạng vạng, khoảng cách Chu Viên chính thức mở ra, chỉ còn lại có thời gian một đêm.
Người tu hành từ các nơi của đại lục chạy tới Thông U Cảnh, hơn nữa trưởng bối sư môn của bọn họ, ít nhất mấy trăm người, đều cùng đợi trong Thành Hán Thu.
Một đêm cuối cùng, đối với rất nhiều người mà nói, đều có vẻ đặc biệt dài lâu, có rất nhiều cao thủ tuổi trẻ, không kiên nhẫn chờ lâu ở khách điếm, sớm đã ra khỏi thành, đi tới vùng ngoài bìa rừng kia.
Sau rừng cây xa xa có thể thấy được đỉnh Tuyết Phong đã trắng xóa, trong bóng chiều thiêu đốt, cũng không có chuyện gì khác.
Các cao thủ trẻ tuổi này, đang nhìn vùng hoàng hôn đó thấp giọng bàn luận cái gì, nhưng không người nào dám tới gần rừng cây.
Bởi vì vùng ngoài bìa rừng kia, có mấy căn nhà tranh, nhà mấy vị đại nhân vật tạm ngồi xuống.
Ngồi tạm ở bên trong nhà, trấn giữ bầu trời nhỏ, cái này chính là trấn thủ.
Năm nay có một vị đại chủ giáo của quốc giáo thánh đường trấn thủ Chu Viên, hai vị Đại Chu thần tướng, một vị trưởng lão Trường Sinh Tông.
Nhưng người thật sự khiến các cao thủ trẻ tuổi này không dám tiến gần, trong căn nhà tranh nọ ở phía trước nhất.
Đó là một người nam nhân trung niên, tóc dài xõa vai, khí thái tự nhiên, phóng khoáng, nhìn quanh nhà lạnh lùng đến cực điểm.
Người tu hành từ trong Thành Hán Thu đi ra, xa xa thi lễ đối với căn nhà tranh này, rất là cung kính, nam nhân trung niên kia cũng là để ý đều không để ý.
Đối với việc này không có bất kỳ người nào có ý kiến.
Bởi vì vị nam nhân trung niên kia là tông chủ Tuyệt Thế Tông, cũng là gia chủ của Thiên Lương Chu gia.
Đệ nhất thế gia Quận Thiên Lương, đương nhiên là Đại Chu hoàng tộc Trần thị.
Nhưng Trần thị hoàng tộc hiện tại ở kinh đô, sau khi Vương gia tại Vương Phá suy bại, Chu gia liền đã trở thành đệ nhất thế gia của Quận Thiên Lương trên thực tế.
Đương nhiên, hắn càng kinh thế hãi tục ở thân phận của tu hành giới.
Bởi vì hắn chính là Chu Lạc bên trong Bát Phương Phong Vũ.
Dưới ánh trăng uống một mình, Chu Lạc.
Ngũ thánh nhân, Bát Phương Phong Vũ, người trong Bảng Tiêu Dao, đều là cao thủ đỉnh cao của đại lục chân chính. .
Cùng so sánh với ngũ thánh nhân, Bát Phương Phong Vũ không có thế tục quyền lực lớn như vậy, nhưng theo cảnh giới tu hành mà nói, cũng không hơi yếu.
Vị cao thủ này được người đời tôn là dưới ánh trăng uống một mình, không phải là bởi vì hắn hảo tửu, mà là vì ba trăm năm trước, hắn từng xa phó cực bắc cánh đồng tuyết, ở ngoài Thành Tuyết Lão, tận mắt ngắm trăng mà thành một bài thơ, sau khi thành thơ, lộ ra từ thánh cảnh giới, một lần hành động chém giết ma tướng thứ hai, thế gian khiếp sợ.
Tuyệt Thế Tông tu hành đúng là tuyệt tình diệt tính.
Hắn viết có một câu trong bài thơ kia dưới ánh trăng ở Thành Tuyết Lão này, uống một mình không phân thân.
Ai cũng biết, tính tình của vị cao thủ đại lục này không tốt như thế.
Cho nên, không người nào dám tới gần căn nhà tranh đó.
Mà ngay cả thiên mã dường như cũng cảm giác được trong căn nhà tranh đó truyền đến uy áp kinh khủng và hàm ý lạnh lùng, cúi đầu tỏ vẻ thần phục.
Trần Trường Sinh khẽ vuốt lông cánh của nó an ủi, nhìn thân hình gầy yếu mà hống hách vô cùng phía trong nhà tranh kia, trầm mặc không nói.
Có người chú ý tới kí hiệu Ly Cung trên càng xe của người đi đường này, đoán được lai lịch của bọn họ, giữa lúc an tĩnh hơi có xôn xao, ngầm trộm nghe thấy có người thấp giọng đang hỏi ai là Trần Trường Sinh. Đang lúc hoàng hôn, cảnh vật ảm đạm, thiên mã trắng như tuyết rất là nổi bật, rất nhiều người nhìn sang, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ thiếu niên nhìn như bình thường này chính là người kia?
Lúc này, một âm thanh lãnh đạm ở dưới nhà tranh vang lên:
– Ngươi chính là Trần Trường Sinh?
Ngươi chính là Trần Trường Sinh? Hắn chính là Trần Trường Sinh? Ai là Trần Trường Sinh? Sau khi từ Thanh Đằng Yến, nói chính xác, từ sau khi hôn ước cùng Từ Hữu Dung truyền khắp toàn bộ đại lục, cái tên Trần Trường Sinh này là ba chữ nghe được nhiều nhất, theo thời gian, tình huống này không có được bất cứ chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại theo thanh danh của hắn xuất hiện càng ngày càng nhiều, thế cho nên có chút thời điểm chính hắn đều sắp không hiểu rõ, đến tột cùng mình là ai.
Lòng hiếu kỳ của con người và mèo không có khác biệt quá lớn, Thánh Hậu nương nương cũng không có biện pháp ngăn chặn nhiều miệng của người trong thiên hạ, từ ban đầu nghe được ý kiến bàn luận này, nhìn thấy những ánh mắt khẩn trương đến câu nệ kia hơi có mâu thuẫn, mãi đến hiện tại, Trần Trường Sinh đã trầm mặc chết lặng, tuy nhiên lúc này không thể xử lý như cũ lệ, bởi vì hỏi ra những lời này là của người là của Chu Lạc dưới ánh trăng uống một mình, là của tiền bối cao nhân Ly Cung cũng phải tiếp đại long trọng.
Hắn đi ra mấy bước đi về phía trước, khom mình thi lễ đối với căn nhà tranh này xa xa ngoài rừng, lễ độ tự động.
Ngoài rừng ban đêm yên lặng, hơi có xôn xao, vô số ánh mắt đã quăng đi qua, đã rơi vào trên người của hắn.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh yên tĩnh, lại làm sao có thể thật sự bình tĩnh, đang nghĩ cảnh tượng khi vào Thành Vấn Thủy, đang nghĩ những người khác cố ý xu nịnh hoặc cố ý mắt lạnh trên đường đi, rất là bất đắc dĩ, không khỏi suy nghĩ làm người nổi tiếng thật không phải chuyện hạnh phúc gì, Từ Hữu Dung mấy năm nay là đã từng thế nào?
Kinh đô so sánh với thành Vấn Thủy xôn xao náo nhiệt, đám người ngoài rừng ban đêm rất nhanh đã im tĩnh lại, bởi vì lúc này là Chu Lạc đang hỏi Trần Trường Sinh, ai dám quấy rầy?
Bát Phương Phong Vũ là cao thủ cao cấp nhất của thế giới loài người, riêng luận cảnh giới thực lực cũng không ở dưới ngũ thánh nhân, chuyện Chu Viên mở ra mặc dù quan trọng, nhưng do một người Chu Lạc trấn thủ là đủ, có vị cao nhân thế gian này trông coi, trừ phi đích thân Ma quân hoặc Hắc Bào đến, bằng không căn bản sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
cter:line-break’>