“Chuyện gì?” Từ Hữu Dung không ngẩng đầu, ngay cả lông mi cũng không nháy một cái.
“Có người muốn xông vào.” Diệp Tiểu Liên có chút bất an nói: “Là.. người của Quốc Giáo học viện.”
Từ Hữu Dung rất rõ ràng, dám xông vào Nam Khê trai kiếm trận để tới gặp Trần Trường Sinh tất nhiên là Chiết Tụ, mặt không chút thay đổi đáp: “Cắt đứt chân của hắn.”
Diệp Tiểu Liên nói: “Hai vị giáo chủ đại nhân phải làm sao bây giờ?”
Cái này nói là Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải Chi Vương, làm Quốc Giáo cự đầu, dù là Nam Khê trai cũng phải cho đầy đủ tôn trọng.
Từ Hữu Dung không nói gì, bởi vì nàng đã dặn dò xong.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh ở trên giường.
Diệp Tiểu Liên ở ngoài thanh sắt nhìn đạo thân ảnh xinh đẹp phía xa, tâm tình cảm thấy kinh ngạc.
Nàng thiên phú không tồi, từ rất nhỏ đã vào Từ Giản tự để tu hành.
Từ Giản tự cách Ly sơn kiếm bình rất gần, khi còn bé nàng thường xuyên có thể thấy Thu Sơn Quân ở đó luyện kiếm. Giống như tất cả các cô bé khác, nàng rất tự nhiên trở thành người hâm mộ Thu Sơn Quân, cho nên sau đó ở kinh đô trên Ly cung thần đạo, mới có thể nói năng lỗ mãng với Trần Trường Sinh, nhưng vô cùng đáng thương bị Đường Tam Thập Lục mắng cho nước mắt chảy ròng ròng.
Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng đi Chu viên, đối tượng sùng bái kính yêu… có thêm một người gọi là Trần Trường Sinh.
Có thể bởi vì nguyên nhân này, nàng đối với Từ Hữu Dung vẫn mơ hồ có chút ghen tỵ, chẳng qua song phương cách biệt quá xa, cũng không có chuyện gì phát sinh được.
Mùa xuân năm ấy sau khi đại triêu thí chấm dứt, nàng từ Từ Giản tự vào Nam Khê trai, càng không ở trước mặt Từ Hữu Dung thể hiện loại tâm tình này, theo thời gian trôi qua, chút đố kỵ ban đầu ẩn sâu dưới đáy lòng đã sớm biến mất mất tích, thậm chí đến cuối cùng, đối tượng mà nàng sùng bái kính yêu, cũng từ Thu Sơn Quân cùng Trần Trường Sinh biến thành Từ Hữu Dung.
Tựa như dân chúng kinh đô cùng với các sư tỷ Nam Khê trai ban đầu.
Lúc này nhìn Từ Hữu Dung ngồi ở bên giường, cảm thấy nàng thực sự rất cao lớn.
Nếu như Mạc Vũ có mặt ở đây, nghe Từ Hữu Dung nói chuyện, nhìn thân ảnh của nàng lúc này, nhất định sẽ cảm thấy nàng càng lúc càng giống Thánh Hậu nương nương.
Diệp Tiểu Liên rời đi không lâu, ngoài lâu dần dần an tĩnh lại.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, phát hiện hắn thỉnh thoảng cau mày, xem ra cho dù trong lúc hôn mê, cũng có thể cảm nhận được vô cùng đau đớn.
Y thuật của nàng không thể sánh bằng Trần Trường Sinh, cũng coi như tương đối khá, nắm tay Trần Trường Sinh thời gian dài như vậy, yên lặng cảm thụ nhịp đập của hắn, cũng đã sớm kết luận Thiên Cơ lão nhân phán đoán không sai.
Kinh mạch đứt đoạn, như vậy nên chữa trị như thế nào?
Nàng quay đầu nhìn màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, không nhìn thấy tinh thần, mới biết được tối nay có mây.
Xác nhận không có ai ở ngoài lâu nhìn trộm, nàng xoay đầu lại, đưa tay giải khai xiêm y của Trần Trường Sinh.
Đạo bào rách nát bị ném xuống trên mặt đất, đồ lót cũng đã được cởi ra.
Ở trong cả quá trình, ngón tay của nàng cũng rất ổn định, động tác rất dứt khoát, không có chút do dự, gương mặt thanh mỹ nhưng hơi tái nhợt không có ý xấu hổ.
Da của Trần Trường Sinh rất bóng loáng, vô cùng mịn màng tựa như da đứa bé, đại biểu hắn ban đầu trải qua tẩy tủy hoàn mỹ nhất, cho dù đã trải qua chiến đấu kịch liệt như thế, bị nội thương nặng như vậy, mặt ngoài cũng không thể nhìn thấy chút vấn đề gì, cho dù vết thương rất nhỏ cũng không có, nhìn giống như đồ sứ lưu hành trong Tuyết Lão thành, phủ lên một tầng màu hồng nhàn nhạt.
Da thịt như vậy là thứ mà tất cả thiếu nữ đều mơ ước, nhưng vẻ mặt Từ Hữu Dung lại phá lệ ngưng trọng.
Bởi vì tầng màu hồng kia không phải là tươi mới, mà nói rõ dưới làn da của Trần Trường Sinh đang rướm máu.
Kinh mạch gãy lìa tràn ra máu, đang trong thân thể của hắn từ từ thẩm thấu, tùy thời có thể từ mặt ngoài thân thể nhuộm dần ra ngoài, hoặc là từ trong mắt mũi miệng chảy ra.
Máu này không phải là máu bình thường, là chân huyết của hắn, mỗi giọt máu đều ẩn chứa thần hồn của hắn.
Từ Hữu Dung nghĩ tới những lời mà Trần Trường Sinh đã nói với mình ở Chu lăng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, sắc mặt càng thêm tuyết trắng, trong đôi mắt trong trẻo rốt cục xuất hiện ý vị lo âu.
Đây là chuyện mà Trần Trường Sinh lo lắng nhất trong cuộc đời này, cũng là chuyện hiện tại nàng lo lắng nhất.
Mới vừa rồi nàng cố ý nói toạc ra dụng ý của Thiên Cơ lão nhân, không tiếc trực tiếp trở mặt, chính là muốn cố ý để cho Thiên Cơ lão nhân rời khỏi tiểu lâu.
Thời điểm ở kinh đô, Trần Trường Sinh từng nói với nàng, hiện tại hắn chảy máu, đã không có cái mùi mà hắn sợ hãi kia, nhưng rất rõ ràng tình thế lúc này đã thay đổi.
Hoặc là do hắn phá cảnh thành công, đưa tới vô số tinh huy chảy vào thân thể.
Từ Hữu Dung không cách nào xác định thôi diễn tính toán của mình có chính xác hay không, nhưng nàng không thể mạo hiểm, nàng không thể để cho máu trong thân thể Trần Trường Sinh chảy ra ngoài.
Một đạo ánh sáng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa ý tứ thần thánh từ lòng bàn tay của nàng rơi xuống, bao trùm thân thể của Trần Trường Sinh.
Thiên Cơ lão nhân từng nhắc nhở nàng, Trần Trường Sinh lúc này đã đứt đoạn kinh mạch, bất kỳ lực lượng cho dù là thánh quang tiến vào, cũng sẽ chỉ làm cho hắn thừa nhận gánh nặng lớn hơn nữa, để cho thương thế nặng thêm.
Nhưng nàng vẫn không chút do dự vận dụng Thánh Quang thuật, không phải bởi vì nàng hoàn toàn không tin lời của Thiên Cơ lão nhân, mà là đạo thánh quang này có chút địa phương không đồng dạng như vậy.
Thanh quang rơi vào phía ngoài thân thể Trần Trường Sinh, nhưng không tiến vào thân thể của hắn, mà dừng lại ở địa phương cách da cực gần, cự ly ước chừng ngay cả một cọng tóc cũng chưa tới.
Bàn tay của Từ Hữu Dung chậm rãi di động, thanh quang tùy theo mà đi, từ từ đem mặt ngoài thân thể Trần Trường Sinh bao vây lại, không bỏ sót bất kỳ địa phương nào.
Thủ pháp như vậy cần khống chế cực mạnh, cần thần thức cực kỳ yên lặng ổn định mà cường đại, thế gian không có mấy người có thể làm được.
Từ Hữu Dung đạo tâm sáng sủa, sau khi hoàn thành Thánh Quang thuật, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch hơn mấy phần.
Tầng màu hồng nhạt mặt ngoài thân thể Trần Trường Sinh, bị tầng thánh quang vô cùng mỏng này bao phủ, trở nên phai nhạt hơn chút ít.
Cho dù mùi vị chân huyết phát ra theo lỗ chân lông, cũng sẽ bị thánh quang hoàn mỹ ngăn cách.
Xác nhận tạm thời giải quyết được vấn đề này, vẻ mặt Từ Hữu Dung rốt cục buông lỏng chút ít.
Ngoài cửa sổ gió hồ thổi tới, thổi loạn mái tóc của nàng, bị mồ hôi dính vào trên má phấn, nhìn rất là xinh đẹp.
Gió hồ thổi ở Hàn Sơn, mây trong bầu trời đêm bỗng nhiên tản mát một chớp mắt, ngân quang rơi xuống, tiếng thông reo như biển bạc, rất là xinh đẹp.
Trong núi rừng dã thú không biết là ngửi thấy được mùi vị nào đó, hay bị tinh quang đột nhiên rơi xuống làm sợ hết hồn, mang theo bất an, hướng về phía tinh thần đầy trời rống kêu lên.
Ở chỗ sâu trong rừng tùng như biển bạc, vang lên tất tất tác tác thanh âm.
Lá cây dày đặc, che phủ phần lớn mọi thứ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét lộ ở bên ngoài vô cùng ưu mỹ, hơn nữa ở dưới ánh sao phủ một tầng ngân quang, lộ ra vẻ phá lệ thánh khiết.
Một con mắt ở trong đám lá lộ ra ngoài, tràn đầy linh ý cùng yên lặng, chẳng qua là đang nhìn trong tiểu lâu ven hồ dưới chân núi, hiện ra mấy phần ngơ ngẩn ý vị.
Nó rõ ràng lúc trước ngửi thấy mùi vị nào đó, cho nên xa xôi ngàn dặm mà đến, không để ý đến đám khỉ ven hồ ghê tởm kia mà đến, vì sao… bây giờ không có mùi vị kia?
Không biết qua thời gian bao lâu, nó bỏ qua, xoay người hướng sâu trong tiếng thông reo để đi tới, mượn rừng cây che giấu toàn bộ tung tích cùng thân thể.
Đầy trời ánh sao, chỉ có thể nhìn thấy một cái sừng màu bạc ở trong lá cây như ẩn như hiện.
Hàn Sơn dã thú, bởi vì xao động bất an, hướng về phía tinh không hống khiếu.
Cá trong Thiên Trì cũng hưng phấn lên, ở trong nước không ngừng du động.
Mấy trăm con cá nhỏ vây quanh hột táo trên cát mịn, càng không ngừng mổ, vừa phảng phất như đang hôn, đem hột táo đẩy càng ngày càng xa, cho đến chỗ sâu trong hồ nước, cũng không thấy nữa.
Từ Hữu Dung từ trong tay áo lấy ra cái túi nhỏ, nhặt một viên mứt táo ném vào trong miệng, nhưng chỉ ngậm.
Rất ngọt.
Đường, ngay tại lúc này có thể giúp đỡ trữ thần tĩnh ý. Hơn nữa nàng thích ăn đồ ngọt. Thời điểm lần đầu tiên được mang đến Thánh Nữ phong, nàng còn rất nhỏ, Thánh Nữ lão sư hỏi nàng làm thế nào mới có thể giữ vững đạo tâm như một, nàng nhìn hộp mứt trên bàn phía sau lão sư, lắc lắc thân thể nhỏ bé, xấu hổ nói: “Chỉ có mứt táo mà thôi.”
Nghĩ tới chuyện khi còn bé, nàng ngậm mứt táo, vui vẻ mỉm cười.
Sau đó nàng lại nghĩ tới, mấy hôm trước ban đêm cùng Trần Trường Sinh vai sóng vai ngồi ở ven hồ, lúc ấy cũng ăn mứt táo, nhưng làm sao thủ được đạo tâm… tâm tình khẽ loạn .
Nhưng mà, vẫn là rất ngọt.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh trên giường, nghĩ thầm mặc dù không đẹp mắt như sư huynh, nhưng coi như anh tuấn, có thể xem một chút, hơn nữa tương đối dễ nhìn.
Trần Trường Sinh trong giấc mộng vẫn mím môi thật chặt, nhướng mày, tựa như rất thống khổ.
Từ Hữu Dung đưa tay vuốt vuốt mi tâm của hắn, tiếp theo, đầu ngón tay rơi vào trên môi của hắn, như chuồn chuồn nhẹ điểm rồi quay về.
“Ta sẽ không để cho ngươi chết.” Nàng nhìn hắn nói.
Bởi vì đang ngậm mứt táo, thanh âm của nàng có chút không rõ ràng lắm, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Đem mùi máu của Trần Trường Sinh giấu đi, chẳng qua là giải quyết vấn đề thứ nhất, kế tiếp, nàng còn phải giải quyết vấn đề phiền toái hơn.
Nếu như Trần Trường Sinh tiếp tục chảy máu như vậy, cho dù máu chỉ chảy ra trong phủ tạng, hắn vẫn sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Làm sao mới cầm máu được cho hắn, đây là vấn đề rất phiền toái, bởi vì hiện tại hắn không chịu nổi Thánh Quang thuật.
Hơn nữa cho dù máu ngừng chảy, làm sao mới có thể bồi bổ lại máu cho hắn, đây cũng là vấn đề rất phiền toái, bởi vì rõ ràng hắn mất máu đã quá nhiều, không thể nào trông cậy tự bản thân hắn bồi bổ được.
Đổi lại bất luận kẻ nào, cũng không giải quyết được vấn đề này, tựa như Thiên Cơ lão nhân đã nói, hoặc như là một kiếm của Quan Bạch mơ hồ đã thể hiện ra, thiên đạo không thể trái.
Thiên đạo cuối cùng không thể trái hay sao?
Từ Hữu Dung muốn đánh một trận cùng thiên đạo, tựa như cản một kiếm kia thay hắn.
Nàng có lòng tin.
Bởi vì ban đầu ở thời điểm hắn cứu nàng đồng thời cũng đã dạy nàng.
Nàng lấy ra Đồng Cung, ngón trỏ tay phải tại cổ tay trái nhẹ nhàng vẽ một cái.
Một vết máu xuất hiện trên cổ tay như ngọc, sau đó từ từ phát triển, tràn ra càng ngày càng nhiều máu.
Thiên Phượng chân huyết gặp gió mà đốt, tỏa ra vô số ánh sáng, đem mặt nàng chiếu rọi vô cùng rõ ràng, xinh đẹp không gì sánh được.
“Chuyện gì?” Từ Hữu Dung không ngẩng đầu, ngay cả lông mi cũng không nháy một cái.
“Có người muốn xông vào.” Diệp Tiểu Liên có chút bất an nói: “Là.. người của Quốc Giáo học viện.”
Từ Hữu Dung rất rõ ràng, dám xông vào Nam Khê trai kiếm trận để tới gặp Trần Trường Sinh tất nhiên là Chiết Tụ, mặt không chút thay đổi đáp: “Cắt đứt chân của hắn.”
Diệp Tiểu Liên nói: “Hai vị giáo chủ đại nhân phải làm sao bây giờ?”
Cái này nói là Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải Chi Vương, làm Quốc Giáo cự đầu, dù là Nam Khê trai cũng phải cho đầy đủ tôn trọng.
Từ Hữu Dung không nói gì, bởi vì nàng đã dặn dò xong.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh ở trên giường.
Diệp Tiểu Liên ở ngoài thanh sắt nhìn đạo thân ảnh xinh đẹp phía xa, tâm tình cảm thấy kinh ngạc.
Nàng thiên phú không tồi, từ rất nhỏ đã vào Từ Giản tự để tu hành.
Từ Giản tự cách Ly sơn kiếm bình rất gần, khi còn bé nàng thường xuyên có thể thấy Thu Sơn Quân ở đó luyện kiếm. Giống như tất cả các cô bé khác, nàng rất tự nhiên trở thành người hâm mộ Thu Sơn Quân, cho nên sau đó ở kinh đô trên Ly cung thần đạo, mới có thể nói năng lỗ mãng với Trần Trường Sinh, nhưng vô cùng đáng thương bị Đường Tam Thập Lục mắng cho nước mắt chảy ròng ròng.
Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng đi Chu viên, đối tượng sùng bái kính yêu… có thêm một người gọi là Trần Trường Sinh.
Có thể bởi vì nguyên nhân này, nàng đối với Từ Hữu Dung vẫn mơ hồ có chút ghen tỵ, chẳng qua song phương cách biệt quá xa, cũng không có chuyện gì phát sinh được.
Mùa xuân năm ấy sau khi đại triêu thí chấm dứt, nàng từ Từ Giản tự vào Nam Khê trai, càng không ở trước mặt Từ Hữu Dung thể hiện loại tâm tình này, theo thời gian trôi qua, chút đố kỵ ban đầu ẩn sâu dưới đáy lòng đã sớm biến mất mất tích, thậm chí đến cuối cùng, đối tượng mà nàng sùng bái kính yêu, cũng từ Thu Sơn Quân cùng Trần Trường Sinh biến thành Từ Hữu Dung.
Tựa như dân chúng kinh đô cùng với các sư tỷ Nam Khê trai ban đầu.
Lúc này nhìn Từ Hữu Dung ngồi ở bên giường, cảm thấy nàng thực sự rất cao lớn.
Nếu như Mạc Vũ có mặt ở đây, nghe Từ Hữu Dung nói chuyện, nhìn thân ảnh của nàng lúc này, nhất định sẽ cảm thấy nàng càng lúc càng giống Thánh Hậu nương nương.
Diệp Tiểu Liên rời đi không lâu, ngoài lâu dần dần an tĩnh lại.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, phát hiện hắn thỉnh thoảng cau mày, xem ra cho dù trong lúc hôn mê, cũng có thể cảm nhận được vô cùng đau đớn.
Y thuật của nàng không thể sánh bằng Trần Trường Sinh, cũng coi như tương đối khá, nắm tay Trần Trường Sinh thời gian dài như vậy, yên lặng cảm thụ nhịp đập của hắn, cũng đã sớm kết luận Thiên Cơ lão nhân phán đoán không sai.
Kinh mạch đứt đoạn, như vậy nên chữa trị như thế nào?
Nàng quay đầu nhìn màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, không nhìn thấy tinh thần, mới biết được tối nay có mây.
Xác nhận không có ai ở ngoài lâu nhìn trộm, nàng xoay đầu lại, đưa tay giải khai xiêm y của Trần Trường Sinh.
Đạo bào rách nát bị ném xuống trên mặt đất, đồ lót cũng đã được cởi ra.
Ở trong cả quá trình, ngón tay của nàng cũng rất ổn định, động tác rất dứt khoát, không có chút do dự, gương mặt thanh mỹ nhưng hơi tái nhợt không có ý xấu hổ.
Da của Trần Trường Sinh rất bóng loáng, vô cùng mịn màng tựa như da đứa bé, đại biểu hắn ban đầu trải qua tẩy tủy hoàn mỹ nhất, cho dù đã trải qua chiến đấu kịch liệt như thế, bị nội thương nặng như vậy, mặt ngoài cũng không thể nhìn thấy chút vấn đề gì, cho dù vết thương rất nhỏ cũng không có, nhìn giống như đồ sứ lưu hành trong Tuyết Lão thành, phủ lên một tầng màu hồng nhàn nhạt.
Da thịt như vậy là thứ mà tất cả thiếu nữ đều mơ ước, nhưng vẻ mặt Từ Hữu Dung lại phá lệ ngưng trọng.
Bởi vì tầng màu hồng kia không phải là tươi mới, mà nói rõ dưới làn da của Trần Trường Sinh đang rướm máu.
Kinh mạch gãy lìa tràn ra máu, đang trong thân thể của hắn từ từ thẩm thấu, tùy thời có thể từ mặt ngoài thân thể nhuộm dần ra ngoài, hoặc là từ trong mắt mũi miệng chảy ra.
Máu này không phải là máu bình thường, là chân huyết của hắn, mỗi giọt máu đều ẩn chứa thần hồn của hắn.
Từ Hữu Dung nghĩ tới những lời mà Trần Trường Sinh đã nói với mình ở Chu lăng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, sắc mặt càng thêm tuyết trắng, trong đôi mắt trong trẻo rốt cục xuất hiện ý vị lo âu.
Đây là chuyện mà Trần Trường Sinh lo lắng nhất trong cuộc đời này, cũng là chuyện hiện tại nàng lo lắng nhất.
Mới vừa rồi nàng cố ý nói toạc ra dụng ý của Thiên Cơ lão nhân, không tiếc trực tiếp trở mặt, chính là muốn cố ý để cho Thiên Cơ lão nhân rời khỏi tiểu lâu.
Thời điểm ở kinh đô, Trần Trường Sinh từng nói với nàng, hiện tại hắn chảy máu, đã không có cái mùi mà hắn sợ hãi kia, nhưng rất rõ ràng tình thế lúc này đã thay đổi.
Hoặc là do hắn phá cảnh thành công, đưa tới vô số tinh huy chảy vào thân thể.
Từ Hữu Dung không cách nào xác định thôi diễn tính toán của mình có chính xác hay không, nhưng nàng không thể mạo hiểm, nàng không thể để cho máu trong thân thể Trần Trường Sinh chảy ra ngoài.
Một đạo ánh sáng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa ý tứ thần thánh từ lòng bàn tay của nàng rơi xuống, bao trùm thân thể của Trần Trường Sinh.
Thiên Cơ lão nhân từng nhắc nhở nàng, Trần Trường Sinh lúc này đã đứt đoạn kinh mạch, bất kỳ lực lượng cho dù là thánh quang tiến vào, cũng sẽ chỉ làm cho hắn thừa nhận gánh nặng lớn hơn nữa, để cho thương thế nặng thêm.
Nhưng nàng vẫn không chút do dự vận dụng Thánh Quang thuật, không phải bởi vì nàng hoàn toàn không tin lời của Thiên Cơ lão nhân, mà là đạo thánh quang này có chút địa phương không đồng dạng như vậy.
Thanh quang rơi vào phía ngoài thân thể Trần Trường Sinh, nhưng không tiến vào thân thể của hắn, mà dừng lại ở địa phương cách da cực gần, cự ly ước chừng ngay cả một cọng tóc cũng chưa tới.
Bàn tay của Từ Hữu Dung chậm rãi di động, thanh quang tùy theo mà đi, từ từ đem mặt ngoài thân thể Trần Trường Sinh bao vây lại, không bỏ sót bất kỳ địa phương nào.
Thủ pháp như vậy cần khống chế cực mạnh, cần thần thức cực kỳ yên lặng ổn định mà cường đại, thế gian không có mấy người có thể làm được.
Từ Hữu Dung đạo tâm sáng sủa, sau khi hoàn thành Thánh Quang thuật, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch hơn mấy phần.
Tầng màu hồng nhạt mặt ngoài thân thể Trần Trường Sinh, bị tầng thánh quang vô cùng mỏng này bao phủ, trở nên phai nhạt hơn chút ít.
Cho dù mùi vị chân huyết phát ra theo lỗ chân lông, cũng sẽ bị thánh quang hoàn mỹ ngăn cách.
Xác nhận tạm thời giải quyết được vấn đề này, vẻ mặt Từ Hữu Dung rốt cục buông lỏng chút ít.
Ngoài cửa sổ gió hồ thổi tới, thổi loạn mái tóc của nàng, bị mồ hôi dính vào trên má phấn, nhìn rất là xinh đẹp.
Gió hồ thổi ở Hàn Sơn, mây trong bầu trời đêm bỗng nhiên tản mát một chớp mắt, ngân quang rơi xuống, tiếng thông reo như biển bạc, rất là xinh đẹp.
Trong núi rừng dã thú không biết là ngửi thấy được mùi vị nào đó, hay bị tinh quang đột nhiên rơi xuống làm sợ hết hồn, mang theo bất an, hướng về phía tinh thần đầy trời rống kêu lên.
Ở chỗ sâu trong rừng tùng như biển bạc, vang lên tất tất tác tác thanh âm.
Lá cây dày đặc, che phủ phần lớn mọi thứ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét lộ ở bên ngoài vô cùng ưu mỹ, hơn nữa ở dưới ánh sao phủ một tầng ngân quang, lộ ra vẻ phá lệ thánh khiết.
Một con mắt ở trong đám lá lộ ra ngoài, tràn đầy linh ý cùng yên lặng, chẳng qua là đang nhìn trong tiểu lâu ven hồ dưới chân núi, hiện ra mấy phần ngơ ngẩn ý vị.
Nó rõ ràng lúc trước ngửi thấy mùi vị nào đó, cho nên xa xôi ngàn dặm mà đến, không để ý đến đám khỉ ven hồ ghê tởm kia mà đến, vì sao… bây giờ không có mùi vị kia?
Không biết qua thời gian bao lâu, nó bỏ qua, xoay người hướng sâu trong tiếng thông reo để đi tới, mượn rừng cây che giấu toàn bộ tung tích cùng thân thể.
Đầy trời ánh sao, chỉ có thể nhìn thấy một cái sừng màu bạc ở trong lá cây như ẩn như hiện.
Hàn Sơn dã thú, bởi vì xao động bất an, hướng về phía tinh không hống khiếu.
Cá trong Thiên Trì cũng hưng phấn lên, ở trong nước không ngừng du động.
Mấy trăm con cá nhỏ vây quanh hột táo trên cát mịn, càng không ngừng mổ, vừa phảng phất như đang hôn, đem hột táo đẩy càng ngày càng xa, cho đến chỗ sâu trong hồ nước, cũng không thấy nữa.
Từ Hữu Dung từ trong tay áo lấy ra cái túi nhỏ, nhặt một viên mứt táo ném vào trong miệng, nhưng chỉ ngậm.
Rất ngọt.
Đường, ngay tại lúc này có thể giúp đỡ trữ thần tĩnh ý. Hơn nữa nàng thích ăn đồ ngọt. Thời điểm lần đầu tiên được mang đến Thánh Nữ phong, nàng còn rất nhỏ, Thánh Nữ lão sư hỏi nàng làm thế nào mới có thể giữ vững đạo tâm như một, nàng nhìn hộp mứt trên bàn phía sau lão sư, lắc lắc thân thể nhỏ bé, xấu hổ nói: “Chỉ có mứt táo mà thôi.”
Nghĩ tới chuyện khi còn bé, nàng ngậm mứt táo, vui vẻ mỉm cười.
Sau đó nàng lại nghĩ tới, mấy hôm trước ban đêm cùng Trần Trường Sinh vai sóng vai ngồi ở ven hồ, lúc ấy cũng ăn mứt táo, nhưng làm sao thủ được đạo tâm… tâm tình khẽ loạn .
Nhưng mà, vẫn là rất ngọt.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh trên giường, nghĩ thầm mặc dù không đẹp mắt như sư huynh, nhưng coi như anh tuấn, có thể xem một chút, hơn nữa tương đối dễ nhìn.
Trần Trường Sinh trong giấc mộng vẫn mím môi thật chặt, nhướng mày, tựa như rất thống khổ.
Từ Hữu Dung đưa tay vuốt vuốt mi tâm của hắn, tiếp theo, đầu ngón tay rơi vào trên môi của hắn, như chuồn chuồn nhẹ điểm rồi quay về.
“Ta sẽ không để cho ngươi chết.” Nàng nhìn hắn nói.
Bởi vì đang ngậm mứt táo, thanh âm của nàng có chút không rõ ràng lắm, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Đem mùi máu của Trần Trường Sinh giấu đi, chẳng qua là giải quyết vấn đề thứ nhất, kế tiếp, nàng còn phải giải quyết vấn đề phiền toái hơn.
Nếu như Trần Trường Sinh tiếp tục chảy máu như vậy, cho dù máu chỉ chảy ra trong phủ tạng, hắn vẫn sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Làm sao mới cầm máu được cho hắn, đây là vấn đề rất phiền toái, bởi vì hiện tại hắn không chịu nổi Thánh Quang thuật.
Hơn nữa cho dù máu ngừng chảy, làm sao mới có thể bồi bổ lại máu cho hắn, đây cũng là vấn đề rất phiền toái, bởi vì rõ ràng hắn mất máu đã quá nhiều, không thể nào trông cậy tự bản thân hắn bồi bổ được.
Đổi lại bất luận kẻ nào, cũng không giải quyết được vấn đề này, tựa như Thiên Cơ lão nhân đã nói, hoặc như là một kiếm của Quan Bạch mơ hồ đã thể hiện ra, thiên đạo không thể trái.
Thiên đạo cuối cùng không thể trái hay sao?
Từ Hữu Dung muốn đánh một trận cùng thiên đạo, tựa như cản một kiếm kia thay hắn.
Nàng có lòng tin.
Bởi vì ban đầu ở thời điểm hắn cứu nàng đồng thời cũng đã dạy nàng.
Nàng lấy ra Đồng Cung, ngón trỏ tay phải tại cổ tay trái nhẹ nhàng vẽ một cái.
Một vết máu xuất hiện trên cổ tay như ngọc, sau đó từ từ phát triển, tràn ra càng ngày càng nhiều máu.
Thiên Phượng chân huyết gặp gió mà đốt, tỏa ra vô số ánh sáng, đem mặt nàng chiếu rọi vô cùng rõ ràng, xinh đẹp không gì sánh được.