Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 69: Một kiếm vạn dặm

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Tô Ly đưa tay nắm lấy chuôi tán, cũng không có động tác nào khác, đạo kiếm ý kia cũng đã đi hơn mười dặm.

Không có kiếm quang sáng lên, cũng không có phong kiếm, tuyết rơi vẫn rất nhẹ nhàng, bốn phía cánh đồng tuyết lại xuất hiện vô số đạo thanh âm thê lương. Xoa xoa xoa xoa đó là thanh âm kiếm phong cắt vỡ không gian, là thanh âm kiếm phong cắt vỡ khôi giáp, đó là thanh âm kiếm phong cắt vỡ thân thể cường đại của Ma Tướng.

Bốn phía hơn mười bóng đen như núi, xuất hiện vô số vết kiếm màu trắng tinh mịnh, gió rét đột nhiên vỡ vụn, trọng giáp đột nhiên tách ra, máu tươi xuất hiện, có bóng đen như núi kêu rên ngã xuống cánh đồng tuyết , có bóng đen như núi chợt quát vang liên tiếp lui về phía sau, nhưng lại không có một tên Ma Tướng nào có thể đứng nguyên chỗ

Tô Ly nhìn đồi tuyết cách hơn mười trượng, nhìn Hắc Bào khoanh chân ngồi ở chỗ đó.

Hắc Bào trước người phương bàn đã biến thành một khối sắt vụn, phía trên khắp nơi đều là vết lõm, làm sao còn có thể như lúc trước phản chiếu mọi chuyện trong Chu viên. Chính bởi vì phương bàn bị hủy, lúc trước mới phát sinh trận nổ tung kinh khủng kia, cho dù là tuyệt thế cường giả cấp bậc như hắn, cũng chịu vết thương không nhẹ, áo rách nát, nhìn lại có chút chật vật.

Chu viên phương bàn đột nhiên phá hủy, để cho hắn bị thương, cảm giác được âm mưu trong Chu viên đã phá, điều này làm cho hắn cũng tổn thương, nhưng làm cho hắn cảm thấy cảnh giác bất an chính là, Tô Ly hiện tại đang nắm chiếc tán kia, sát cục bố trí thời gian rất lâu, Ma tộc xuất động vô số cao thủ tựa như cũng sắp xảy ra vấn đề .

Nếu Tô Ly muốn phá vỡ vòng vây do Ma tộc bố trí, cần đột phá ở trên kiếm đạo, nhưng đúng như hắn từng nói, kiếm đạo cường giả như Tô Ly, cho dù là thời khắc sinh tử đại sợ hãi, cũng không cách nào trợ giúp hắn đột phá chướng ngại mấy trăm năm cũng không thể đột phá kia, trừ phi hắn lấy được thanh kiếm đó.

Hiện tại, thanh kiếm đó đã tới.

Sao có thể như vậy? Hắc Bào nhìn tên thiếu niên phía sau Tô Ly, mặc nhiên nghĩ tới, thì ra tất cả biến số đều là ở cái này.

Hắn nhận ra Hoàng Chỉ tán, biết lai lịch của Hoàng Chỉ tán, hắn nhận ra Trần Trường Sinh, biết lai lịch của Trần Trường Sinh, hắn là Ma tộc quân sư giỏi tính toán nhất trên đại lục, chỉ cần thần niệm khẽ động, đã đem Chu viên cùng với những chuyện phát sinh trước sau trong Chu viên suy tính rõ ràng, không kém chút nào.

Nhưng mặc dù đã rõ ràng mọi chuyện, cũng không cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra, cũng đã không có cách nào để cho Hoàng Chỉ tán rời khỏi Tô Ly.

Hắc Bào đứng dậy, hai tay xanh xao, từ trong tay áo vươn ra, dường như muốn đem tất cả gió rét trên cánh đồng tuyết bẻ vụn toàn bộ.

Tô Ly lẳng lặng nhìn hắn.

Hai người cách nhau hơn mười dặm.

Tô Ly nắm chuôi tán, ngón tay khẽ dùng sức.

Chỉ nghe một tiếng thanh minh sáng loáng.

Một đạo thân kiếm sáng ngời, rút ra từ Hoàng Chỉ tán.

Thì ra là, đây mới là chân thân của Hoàng Chỉ tán.

Thanh kiếm kia vẫn giấu ở trong Hoàng Chỉ tán.

Kiếm không hiện ra toàn bộ.

Chỉ có nửa đoạn thân kiếm xuất hiện trong thiên địa.

Cánh đồng tuyết phong tuyết đột nhiên tan biến, tuyết rơi biến hóa vô số thanh kiếm vô hình, gào thét tịch quyển, trong nháy mắt đi tới đồi tuyết cách hơn mười dặm.

Hắc Bào cúi đầu, chắp tay, hai tay khẽ phiếm sắc xanh, phảng phất hành lễ bình thường, chắp ở trước mặt của mình, cùng hắc bào trên người rủ xuống tuyết, đem mọi thứ cũng che đậy , một đạo khí tức âm hàn chí cực, nghênh hướng tuyết rơi như kiếm.

Khúc khích khúc khích vô số thanh âm cắt rách, vang lên ở trên đồi tuyết, trong không gian quanh người Hắc Bào, xuất hiện vô số đạo kiếm quang thanh lệ.

Sau một khắc, Hắc Bào cuối cùng rời đi mặt tuyết, hắc bào phiêu lên, quần áo cùng người đều nhẹ, cùng với phong tuyết cùng kiếm quang, phiêu lướt về phía sau, tan biến tại trong hư vô.

Kiếm quang thu liễm, kiếm ngân im lặng, phong tuyết cũng dần tan.

Một miếng vải màu đen chậm rãi bay xuống cánh đồng tuyết, đồng thời, còn có một đạo máu tươi đỏ sẫm.

Cách hơn mười dặm, Tô Ly một kiếm đã đả thương Hắc Bào. Mặc dù nói bởi vì phương bàn hủy diệt nên Hắc Bào bị thương không nhẹ, không bằng thời khắc mạnh nhất, nhưng không nên quên, kiếm trong tay Tô Ly cũng không hoàn toàn ra khỏi vỏ, còn có một nửa ẩn bên trong Hoàng Chỉ tán, như vậy, đây là một kiếm như thế nào?

Tô Ly không để ý đến Hắc Bào đã rời đi, nhìn hình dáng ma thành như ẩn như hiện ở sâu trong cánh đồng tuyết, nhìn âm ảnh trong bầu trời hàm chứa vô tận uy áp cùng kinh khủng ý chí, vẻ mặt trở nên càng ngày càng ngưng trọng, ánh mắt trở nên càng ngày càng cuồng nhiệt, quát lên: “Tới chiến.”

Cùng với tiếng hét vang vọng như kiếm ngân, một đạo kiếm minh chân chính cũng vang vọng cánh đồng tuyết.

Tô Ly tay phải nắm lấy chuôi tán rút ra phía ngoài, thân kiếm hàn quang tứ tán, xuất hiện trên cánh đồng tuyết.

Đã cách mấy trăm năm, Già Thiên danh kiếm, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời, đối thủ thứ nhất mà nó chứng kiến, chính là Ma Quân.

Trở về như vậy, sao mà bá đạo, sao mà lớn lối

Kiếm tên Già Thiên, vô luận thiên không rộng lớn như thế nào, chỉ cần thanh kiếm này đưa ngang trước mắt, là có thể không thấy.

Vô luận trong bầu trời âm ảnh kinh khủng như thế nào, muốn không thấy liền có thể không thấy.

Tô Ly tay trái nắm lấy Hoàng Chỉ tán, tay phải tùy ý cầm Già Thiên kiếm, nhìn âm ảnh trong bầu trời, tự có một đạo khí thế chửi thiên mắng địa.

Nhân vật như thế, sao mà cường đại, sao mà anh hùng

Nhìn bóng lưng Tô Ly, Trần Trường Sinh động dung im lặng.

Hắn biết mình sắp tận mắt chứng kiến, một cuộc chiến đấu đẳng cấp tối cao trên đại lục mấy trăm năm qua . Hoặc là hắn sẽ nhanh chóng chết đi, chết trong khí tức công kích lẫn nhau của cuộc chiến đấu này, hoặc là song phương tham gia cuộc chiến đấu này, căn bản không chú ý tới cái chết của hắn, nhưng hắn không thấy hàn lãnh, thậm chí cảm thấy được có chút cuồng nhiệt.

Cuồng nhiệt đến từ trong lòng, đến từ máu.

Nhân sinh luôn luôn nhiệt huyết .

Chỉ sợ vừa rời đi Chu viên, không khỏi bị cuốn vào trận chiến giữa các nhân vật tựa Thần Minh, sau đó đột nhiên chết đi, hắn cũng không để ý . Chu viên hành trình, quả nhiên chuyến đi này không tệ, có thể tận mắt chứng kiến nhân vật anh hùng như thế, có thể thấy một thanh tuyệt thế danh kiếm tái hiện phong mang như vậy, sinh tử cần gì tiếc nuối?

Trần Trường Sinh lúc này đã mơ hồ đoán được, nhân loại cường giả cực kỳ tài giỏi đứng trước người mình là ai.

Tay của hắn cầm chuôi kiếm, đã có mấy tên Ma Tướng ngã xuống.

Hắn rút nửa đoạn thân kiếm, Hắc Bào đã bị thương nặng, phiêu nhiên rời xa.

Hiện tại, kiếm của hắn đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, người của hắn cũng đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, hướng phong tuyết cùng đạo âm ảnh trong bầu trời, tận tình phóng thích ra phong mang của mình

Kiếm thứ ba này sẽ có uy lực như thế nào? Có thể chém phá thiên không, đem âm ảnh trực tiếp trảm dưới kiếm hay không?

Chỉ trong nháy mắt, Trần Trường Sinh đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, cảm giác tinh thần thế giới của mình, bị đạo kiếm ý bao phủ cả cánh đồng tuyết, cẩn thận tẩy rửa một phen, chính mình đạt được dũng khí cùng chiến ý trước nay chưa từng có, nếu như có thể sống sót, tin tưởng những thứ này, nhất định sẽ làm cho hắn trở nên càng cường đại hơn.

Nhưng mà, đúng lúc đó, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào trong tai của hắn.

“Cầm tán.”

Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng trung niên nam tử, biết thanh âm này đến từ hắn, chẳng qua không rõ đây là ý gì, có chút luống cuống.

“Còn không nắm thật chặt, nếu không ta sẽ chạy trước đấy. “

Tô Ly nhìn phiến âm ảnh trong bầu trời, vẻ mặt kiên nghị, khí thế phi phàm.

Ai có thể ngờ được, hắn đồng thời lặng lẽ nói với Trần Trường Sinh những lời nói không một chút khí thế nào như vậy.

Trần Trường Sinh ngây ngẩn cả người, không biết chuyện gì xảy ra, nói: “Tiền bối…”

Tô Ly không xoay người, cầm kiếm nhìn trời, ý thái thong dong.

Nhưng thanh âm của hắn lại rất vội vã gấp rút, lộ vẻ vô cùng lo âu.

Hơn nữa, vì không để cho Ma tộc phát hiện, hắn không dám cử động môi, nói chuyện càng có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

“Tiền bối cái đầu của ngươi ấy, tên đầu heo nhà ngươi còn không mau mau đi tới gần đây nắm lấy. “

Trần Trường Sinh thật sự ngây ngẩn cả người, thậm chí bắt đầu hoài nghi cả nhân sinh.

Tiền bối… Ngài không phải là vị cường giả truyền kỳ hay sao? Không phải một thanh kiếm có thể tung hoành đại lục sao? Ngài không phải là muốn cùng đạo âm ảnh kia đánh một trận sao? Ngài không phải là hô đối phương tới chiến sao? Thì ra… Ngài từ lúc bắt đầu đã không nghĩ tới chiến đấu, chỉ muốn chạy trốn sao? Ngài… anh hùng khí khái lúc này, cũng là giả bộ sao?

Đây… Chẳng lẽ không phải là giả đánh hay sao?

Trần Trường Sinh không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này.

Vị tiền bối này ngoài mặt chí lớn kịch liệt, phong thái lừng lẫy khẳng khái, ai có thể ngờ được, nhưng lại là như thế…

Hắn tìm không được từ ngữ thích hợp, muốn nói như vậy rất bỉ ổi, lại cảm thấy có chút bất kính.

Một tòa thần tượng ở trong lòng hắn mới vừa tạo dựng được mấy tức thời gian , lúc đó ầm ầm sụp đổ.

Nhưng hắn không có bất kỳ lựa chọn, vị tiền bối này cũng muốn chạy trốn, chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại cùng phiến âm ảnh kinh khủng này chiến đấu hay sao?

Tầm mắt của Trần Trường Sinh , rơi vào trên Hoàng Chỉ tán, tinh thần có chút hoảng hốt, đưa tay tới cầm.

Tô Ly nhìn trong bầu trời âm ảnh, vẻ mặt hờ hững, tự có phong phạm nhất phái cao thủ, chỉ có Trần Trường Sinh có thể nghe được thanh âm từ trong kẽ răng chui của hắn rít ra: “Ngươi đầu heo nắm chặt cho tao, nếu không nửa đường bị rớt, ta cũng sẽ không dừng lại để đón ngươi đâu.”

Trần Trường Sinh rất nghe lời nắm Hoàng Chỉ tán thật chặt, còn tăng thêm một cánh tay.

Tiếng cười vang vọng lớn lối, bỗng nhiên vang lên, ở cánh đồng tuyết quanh quẩn không ngừng.

Tô Ly nhìn Ma tộc đại quân trong gió tuyết, nhìn phiến âm ảnh này, trầm mặc chốc lát, lớn tiếng quát: “Xem kiếm “

Đây là sau khi Già Thiên kiếm tái hiện thiên địa, chân chính chém ra đệ nhất kiếm.

Cũng là một kiếm uy lực lớn nhất trong thời gian hắn bị Ma tộc vây giết mấy ngày mấy đêm.

Trong gió tuyết, Ma Tướng thân ảnh như núi trở nên cực kỳ ngưng trọng, xa hơn mấy vạn Ma tộc đại quân lại càng nín thở yên tĩnh.

Phiến âm ảnh bao trùm nửa phiến thiên không đến từ Tuyết Lão thành, cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều.

Một kiếm này, chắc chắn ngưng tụ toàn bộ tu vi cả đời Tô Ly.

Cho dù là Ma Quân, cũng có chút lo lắng.

Cuồng phong chợt cuốn tuyết bay, kiếm ý bao phủ cánh đồng tuyết bỗng nhiên áp súc, biến thành một đạo kiếm thế uy lực khó có thể tưởng tượng, hướng lên thiên địa chém xuống.

Tô Ly xuất kiếm.

Hắn một kiếm chém hướng thiên không.

Nhưng mà, không phải thiên không có đạo âm ảnh kia, mà là nửa phiến thiên không còn lại.

Thiên không phía nam.

Chỉ nghe xuy một tiếng vang nhỏ.

Ma tộc bố trí ở tuyết không mấy ngàn nguyên khí khóa, đều bị đạo kiếm ý kia chém vỡ.

Bỗng nhiên trong gió tuyết dữ dằn, xuất hiện một đạo kiếm đạo cực kỳ rõ ràng, thông tới bên ngoài cánh đồng tuyết.

Tô Ly lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng, hóa thành một đạo lưu quang, lướt vào trong kiếm đạo.

Tay trái của hắn nắm Hoàng Chỉ tán, tán kéo treo Trần Trường Sinh, thân thể Trần Trường Sinh đã phiêu lên.

Bên trong tiếng rít, Tô Ly cùng Trần Trường Sinh biến thành điểm sáng, càng lúc càng xa.

Sau một khắc, kiếm đạo biến mất, hai người cũng biến mất không thấy gì nữa.

Tô Ly đưa tay nắm lấy chuôi tán, cũng không có động tác nào khác, đạo kiếm ý kia cũng đã đi hơn mười dặm.

Không có kiếm quang sáng lên, cũng không có phong kiếm, tuyết rơi vẫn rất nhẹ nhàng, bốn phía cánh đồng tuyết lại xuất hiện vô số đạo thanh âm thê lương. Xoa xoa xoa xoa đó là thanh âm kiếm phong cắt vỡ không gian, là thanh âm kiếm phong cắt vỡ khôi giáp, đó là thanh âm kiếm phong cắt vỡ thân thể cường đại của Ma Tướng.

Bốn phía hơn mười bóng đen như núi, xuất hiện vô số vết kiếm màu trắng tinh mịnh, gió rét đột nhiên vỡ vụn, trọng giáp đột nhiên tách ra, máu tươi xuất hiện, có bóng đen như núi kêu rên ngã xuống cánh đồng tuyết , có bóng đen như núi chợt quát vang liên tiếp lui về phía sau, nhưng lại không có một tên Ma Tướng nào có thể đứng nguyên chỗ

Tô Ly nhìn đồi tuyết cách hơn mười trượng, nhìn Hắc Bào khoanh chân ngồi ở chỗ đó.

Hắc Bào trước người phương bàn đã biến thành một khối sắt vụn, phía trên khắp nơi đều là vết lõm, làm sao còn có thể như lúc trước phản chiếu mọi chuyện trong Chu viên. Chính bởi vì phương bàn bị hủy, lúc trước mới phát sinh trận nổ tung kinh khủng kia, cho dù là tuyệt thế cường giả cấp bậc như hắn, cũng chịu vết thương không nhẹ, áo rách nát, nhìn lại có chút chật vật.

Chu viên phương bàn đột nhiên phá hủy, để cho hắn bị thương, cảm giác được âm mưu trong Chu viên đã phá, điều này làm cho hắn cũng tổn thương, nhưng làm cho hắn cảm thấy cảnh giác bất an chính là, Tô Ly hiện tại đang nắm chiếc tán kia, sát cục bố trí thời gian rất lâu, Ma tộc xuất động vô số cao thủ tựa như cũng sắp xảy ra vấn đề .

Nếu Tô Ly muốn phá vỡ vòng vây do Ma tộc bố trí, cần đột phá ở trên kiếm đạo, nhưng đúng như hắn từng nói, kiếm đạo cường giả như Tô Ly, cho dù là thời khắc sinh tử đại sợ hãi, cũng không cách nào trợ giúp hắn đột phá chướng ngại mấy trăm năm cũng không thể đột phá kia, trừ phi hắn lấy được thanh kiếm đó.

Hiện tại, thanh kiếm đó đã tới.

Sao có thể như vậy? Hắc Bào nhìn tên thiếu niên phía sau Tô Ly, mặc nhiên nghĩ tới, thì ra tất cả biến số đều là ở cái này.

Hắn nhận ra Hoàng Chỉ tán, biết lai lịch của Hoàng Chỉ tán, hắn nhận ra Trần Trường Sinh, biết lai lịch của Trần Trường Sinh, hắn là Ma tộc quân sư giỏi tính toán nhất trên đại lục, chỉ cần thần niệm khẽ động, đã đem Chu viên cùng với những chuyện phát sinh trước sau trong Chu viên suy tính rõ ràng, không kém chút nào.

Nhưng mặc dù đã rõ ràng mọi chuyện, cũng không cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra, cũng đã không có cách nào để cho Hoàng Chỉ tán rời khỏi Tô Ly.

Hắc Bào đứng dậy, hai tay xanh xao, từ trong tay áo vươn ra, dường như muốn đem tất cả gió rét trên cánh đồng tuyết bẻ vụn toàn bộ.

Tô Ly lẳng lặng nhìn hắn.

Hai người cách nhau hơn mười dặm.

Tô Ly nắm chuôi tán, ngón tay khẽ dùng sức.

Chỉ nghe một tiếng thanh minh sáng loáng.

Một đạo thân kiếm sáng ngời, rút ra từ Hoàng Chỉ tán.

Thì ra là, đây mới là chân thân của Hoàng Chỉ tán.

Thanh kiếm kia vẫn giấu ở trong Hoàng Chỉ tán.

Kiếm không hiện ra toàn bộ.

Chỉ có nửa đoạn thân kiếm xuất hiện trong thiên địa.

Cánh đồng tuyết phong tuyết đột nhiên tan biến, tuyết rơi biến hóa vô số thanh kiếm vô hình, gào thét tịch quyển, trong nháy mắt đi tới đồi tuyết cách hơn mười dặm.

Hắc Bào cúi đầu, chắp tay, hai tay khẽ phiếm sắc xanh, phảng phất hành lễ bình thường, chắp ở trước mặt của mình, cùng hắc bào trên người rủ xuống tuyết, đem mọi thứ cũng che đậy , một đạo khí tức âm hàn chí cực, nghênh hướng tuyết rơi như kiếm.

Khúc khích khúc khích vô số thanh âm cắt rách, vang lên ở trên đồi tuyết, trong không gian quanh người Hắc Bào, xuất hiện vô số đạo kiếm quang thanh lệ.

Sau một khắc, Hắc Bào cuối cùng rời đi mặt tuyết, hắc bào phiêu lên, quần áo cùng người đều nhẹ, cùng với phong tuyết cùng kiếm quang, phiêu lướt về phía sau, tan biến tại trong hư vô.

Kiếm quang thu liễm, kiếm ngân im lặng, phong tuyết cũng dần tan.

Một miếng vải màu đen chậm rãi bay xuống cánh đồng tuyết, đồng thời, còn có một đạo máu tươi đỏ sẫm.

Cách hơn mười dặm, Tô Ly một kiếm đã đả thương Hắc Bào. Mặc dù nói bởi vì phương bàn hủy diệt nên Hắc Bào bị thương không nhẹ, không bằng thời khắc mạnh nhất, nhưng không nên quên, kiếm trong tay Tô Ly cũng không hoàn toàn ra khỏi vỏ, còn có một nửa ẩn bên trong Hoàng Chỉ tán, như vậy, đây là một kiếm như thế nào?

Tô Ly không để ý đến Hắc Bào đã rời đi, nhìn hình dáng ma thành như ẩn như hiện ở sâu trong cánh đồng tuyết, nhìn âm ảnh trong bầu trời hàm chứa vô tận uy áp cùng kinh khủng ý chí, vẻ mặt trở nên càng ngày càng ngưng trọng, ánh mắt trở nên càng ngày càng cuồng nhiệt, quát lên: “Tới chiến.”

Cùng với tiếng hét vang vọng như kiếm ngân, một đạo kiếm minh chân chính cũng vang vọng cánh đồng tuyết.

Tô Ly tay phải nắm lấy chuôi tán rút ra phía ngoài, thân kiếm hàn quang tứ tán, xuất hiện trên cánh đồng tuyết.

Đã cách mấy trăm năm, Già Thiên danh kiếm, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời, đối thủ thứ nhất mà nó chứng kiến, chính là Ma Quân.

Trở về như vậy, sao mà bá đạo, sao mà lớn lối

Kiếm tên Già Thiên, vô luận thiên không rộng lớn như thế nào, chỉ cần thanh kiếm này đưa ngang trước mắt, là có thể không thấy.

Vô luận trong bầu trời âm ảnh kinh khủng như thế nào, muốn không thấy liền có thể không thấy.

Tô Ly tay trái nắm lấy Hoàng Chỉ tán, tay phải tùy ý cầm Già Thiên kiếm, nhìn âm ảnh trong bầu trời, tự có một đạo khí thế chửi thiên mắng địa.

Nhân vật như thế, sao mà cường đại, sao mà anh hùng

Nhìn bóng lưng Tô Ly, Trần Trường Sinh động dung im lặng.

Hắn biết mình sắp tận mắt chứng kiến, một cuộc chiến đấu đẳng cấp tối cao trên đại lục mấy trăm năm qua . Hoặc là hắn sẽ nhanh chóng chết đi, chết trong khí tức công kích lẫn nhau của cuộc chiến đấu này, hoặc là song phương tham gia cuộc chiến đấu này, căn bản không chú ý tới cái chết của hắn, nhưng hắn không thấy hàn lãnh, thậm chí cảm thấy được có chút cuồng nhiệt.

Cuồng nhiệt đến từ trong lòng, đến từ máu.

Nhân sinh luôn luôn nhiệt huyết .

Chỉ sợ vừa rời đi Chu viên, không khỏi bị cuốn vào trận chiến giữa các nhân vật tựa Thần Minh, sau đó đột nhiên chết đi, hắn cũng không để ý . Chu viên hành trình, quả nhiên chuyến đi này không tệ, có thể tận mắt chứng kiến nhân vật anh hùng như thế, có thể thấy một thanh tuyệt thế danh kiếm tái hiện phong mang như vậy, sinh tử cần gì tiếc nuối?

Trần Trường Sinh lúc này đã mơ hồ đoán được, nhân loại cường giả cực kỳ tài giỏi đứng trước người mình là ai.

Tay của hắn cầm chuôi kiếm, đã có mấy tên Ma Tướng ngã xuống.

Hắn rút nửa đoạn thân kiếm, Hắc Bào đã bị thương nặng, phiêu nhiên rời xa.

Hiện tại, kiếm của hắn đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, người của hắn cũng đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, hướng phong tuyết cùng đạo âm ảnh trong bầu trời, tận tình phóng thích ra phong mang của mình

Kiếm thứ ba này sẽ có uy lực như thế nào? Có thể chém phá thiên không, đem âm ảnh trực tiếp trảm dưới kiếm hay không?

Chỉ trong nháy mắt, Trần Trường Sinh đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, cảm giác tinh thần thế giới của mình, bị đạo kiếm ý bao phủ cả cánh đồng tuyết, cẩn thận tẩy rửa một phen, chính mình đạt được dũng khí cùng chiến ý trước nay chưa từng có, nếu như có thể sống sót, tin tưởng những thứ này, nhất định sẽ làm cho hắn trở nên càng cường đại hơn.

Nhưng mà, đúng lúc đó, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào trong tai của hắn.

“Cầm tán.”

Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng trung niên nam tử, biết thanh âm này đến từ hắn, chẳng qua không rõ đây là ý gì, có chút luống cuống.

“Còn không nắm thật chặt, nếu không ta sẽ chạy trước đấy. “

Tô Ly nhìn phiến âm ảnh trong bầu trời, vẻ mặt kiên nghị, khí thế phi phàm.

Ai có thể ngờ được, hắn đồng thời lặng lẽ nói với Trần Trường Sinh những lời nói không một chút khí thế nào như vậy.

Trần Trường Sinh ngây ngẩn cả người, không biết chuyện gì xảy ra, nói: “Tiền bối…”

Tô Ly không xoay người, cầm kiếm nhìn trời, ý thái thong dong.

Nhưng thanh âm của hắn lại rất vội vã gấp rút, lộ vẻ vô cùng lo âu.

Hơn nữa, vì không để cho Ma tộc phát hiện, hắn không dám cử động môi, nói chuyện càng có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

“Tiền bối cái đầu của ngươi ấy, tên đầu heo nhà ngươi còn không mau mau đi tới gần đây nắm lấy. “

Trần Trường Sinh thật sự ngây ngẩn cả người, thậm chí bắt đầu hoài nghi cả nhân sinh.

Tiền bối… Ngài không phải là vị cường giả truyền kỳ hay sao? Không phải một thanh kiếm có thể tung hoành đại lục sao? Ngài không phải là muốn cùng đạo âm ảnh kia đánh một trận sao? Ngài không phải là hô đối phương tới chiến sao? Thì ra… Ngài từ lúc bắt đầu đã không nghĩ tới chiến đấu, chỉ muốn chạy trốn sao? Ngài… anh hùng khí khái lúc này, cũng là giả bộ sao?

Đây… Chẳng lẽ không phải là giả đánh hay sao?

Trần Trường Sinh không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này.

Vị tiền bối này ngoài mặt chí lớn kịch liệt, phong thái lừng lẫy khẳng khái, ai có thể ngờ được, nhưng lại là như thế…

Hắn tìm không được từ ngữ thích hợp, muốn nói như vậy rất bỉ ổi, lại cảm thấy có chút bất kính.

Một tòa thần tượng ở trong lòng hắn mới vừa tạo dựng được mấy tức thời gian , lúc đó ầm ầm sụp đổ.

Nhưng hắn không có bất kỳ lựa chọn, vị tiền bối này cũng muốn chạy trốn, chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại cùng phiến âm ảnh kinh khủng này chiến đấu hay sao?

Tầm mắt của Trần Trường Sinh , rơi vào trên Hoàng Chỉ tán, tinh thần có chút hoảng hốt, đưa tay tới cầm.

Tô Ly nhìn trong bầu trời âm ảnh, vẻ mặt hờ hững, tự có phong phạm nhất phái cao thủ, chỉ có Trần Trường Sinh có thể nghe được thanh âm từ trong kẽ răng chui của hắn rít ra: “Ngươi đầu heo nắm chặt cho tao, nếu không nửa đường bị rớt, ta cũng sẽ không dừng lại để đón ngươi đâu.”

Trần Trường Sinh rất nghe lời nắm Hoàng Chỉ tán thật chặt, còn tăng thêm một cánh tay.

Tiếng cười vang vọng lớn lối, bỗng nhiên vang lên, ở cánh đồng tuyết quanh quẩn không ngừng.

Tô Ly nhìn Ma tộc đại quân trong gió tuyết, nhìn phiến âm ảnh này, trầm mặc chốc lát, lớn tiếng quát: “Xem kiếm “

Đây là sau khi Già Thiên kiếm tái hiện thiên địa, chân chính chém ra đệ nhất kiếm.

Cũng là một kiếm uy lực lớn nhất trong thời gian hắn bị Ma tộc vây giết mấy ngày mấy đêm.

Trong gió tuyết, Ma Tướng thân ảnh như núi trở nên cực kỳ ngưng trọng, xa hơn mấy vạn Ma tộc đại quân lại càng nín thở yên tĩnh.

Phiến âm ảnh bao trùm nửa phiến thiên không đến từ Tuyết Lão thành, cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều.

Một kiếm này, chắc chắn ngưng tụ toàn bộ tu vi cả đời Tô Ly.

Cho dù là Ma Quân, cũng có chút lo lắng.

Cuồng phong chợt cuốn tuyết bay, kiếm ý bao phủ cánh đồng tuyết bỗng nhiên áp súc, biến thành một đạo kiếm thế uy lực khó có thể tưởng tượng, hướng lên thiên địa chém xuống.

Tô Ly xuất kiếm.

Hắn một kiếm chém hướng thiên không.

Nhưng mà, không phải thiên không có đạo âm ảnh kia, mà là nửa phiến thiên không còn lại.

Thiên không phía nam.

Chỉ nghe xuy một tiếng vang nhỏ.

Ma tộc bố trí ở tuyết không mấy ngàn nguyên khí khóa, đều bị đạo kiếm ý kia chém vỡ.

Bỗng nhiên trong gió tuyết dữ dằn, xuất hiện một đạo kiếm đạo cực kỳ rõ ràng, thông tới bên ngoài cánh đồng tuyết.

Tô Ly lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng, hóa thành một đạo lưu quang, lướt vào trong kiếm đạo.

Tay trái của hắn nắm Hoàng Chỉ tán, tán kéo treo Trần Trường Sinh, thân thể Trần Trường Sinh đã phiêu lên.

Bên trong tiếng rít, Tô Ly cùng Trần Trường Sinh biến thành điểm sáng, càng lúc càng xa.

Sau một khắc, kiếm đạo biến mất, hai người cũng biến mất không thấy gì nữa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky