Ở trước lúc bị Đường Tam Thập Lục tìm được, Mai Xuyên chủ giáo gặp được Từ Hữu Dung trong rừng cây.
Hắn chưa từng gặp Từ Hữu Dung, nhưng biết nàng là ai.
Tựa như Đường Tam Thập Lục trước kia ở trong rừng cây này đã nói, nàng thật rất đẹp.
Mai Xuyên chủ giáo có chút bất ngờ, nhưng lúc bái kiến lễ nghi cùng phong độ vẫn không thể chê trách gì.
Giống như trước có chút bất ngờ chính là, Từ Hữu Dung biết hắn là giáo dụ mới của Quốc Giáo học viện, cũng biết quan hệ giữa hắn cùng với Mai Lý Sa.
Cho nên Mai Xuyên chủ giáo không cách nào xác định cuộc gặp gỡ này có phải là tình cờ hay không.
Từ Hữu Dung nói với Mai Xuyên chủ giáo: “Quốc Giáo học viện rất quan trọng đối với bọn họ.”
Mai Xuyên chủ giáo khiêm nhường nói: “Ty chức biết được.”
Từ Hữu Dung nói: “Nhưng ngươi không rõ vì Quốc Giáo học viện bọn họ có thể làm ra những chuyện thế nào.”
“Đường viện giam để cho vị giáo tập kia cút khỏi, đoán chừng hắn cũng không dám tới Quốc Giáo học viện nữa .”
Mai Xuyên chủ giáo cảm khái nói: “Đạo Nguyên phú sơ học hắn dạy thật sự không tồi.”
Từ Hữu Dung hỏi: “Đường Đường không nói ngươi cút ư?”
Mai Xuyên chủ giáo hơi ngẩn ra, cung kính trả lời nói: “Không có.”
Từ Hữu Dung an tĩnh một chút, nói: “Thì ra là như vậy a.”
Mai Xuyên chủ giáo vẻ mặt kinh ngạc.
Từ Hữu Dung nhẹ giọng giải thích: “Hắn không nói ngươi cút, đó chính là muốn ngươi chết.”
Mai Xuyên chủ giáo vẻ mặt khẽ biến.
Từ Hữu Dung lắc đầu nói: “Ta cảm thấy bọn họ làm như vậy là sai .”
Mai Xuyên chủ giáo cảm xúc có chút khẩn trương trở nên buông lỏng chút ít.
“Nơi này là Quốc Giáo học viện, ngươi là giáo dụ do Giáo Khu xử phái tới, chỉ cần bọn họ động thủ, cuối cùng không có cách nào giải thích với các giáo sĩ trong Quốc Giáo.”
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn nói: “Nhưng ta không cần giải thích.”
Mai Xuyên chủ giáo tâm thần mới vừa buông lỏng lần nữa trở nên căng thẳng .
“Ý của ngài là?”
“Ý của ta là, nếu ta không cần giải thích, Giáo Khu xử cũng không dám đòi ta giải thích gì, như vậy nên để ta tới giết ngươi.”
Có gió từ ngoài bìa rừng phất động sơn mai đọng tuyết, phất động tay áo của nàng.
Mắt của nàng tựa như bình thời yên lặng nhu xa, ở bên trong không thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, càng không có sát ý.
Mai Xuyên chủ giáo mang theo khó hiểu cùng một chút hi vọng hỏi: “Ngài muốn giết ta?”
“Nếu như ngươi chỉ là giáo dụ của Quốc Giáo học viện, ta sẽ không để ý, nhưng ngươi là cháu ruột của Mai Lý Sa, ta đành phải tự tay giết ngươi thôi.”
Từ Hữu Dung vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như không phải đang nói giết người mà đang thảo luận lý giải thiên thư bia với đối phương.
Phần bình tĩnh này lại làm cho Mai Xuyên chủ giáo cảm nhận được sợ hãi cùng hàn lãnh trước giờ chưa từng có, thế cho nên thanh âm của hắn cũng run rẩy.
Nếu như Từ Hữu Dung thật sự giết hắn, đừng bảo là Giáo Khu xử, coi như là Ly cung cùng triều đình lại có thể thế nào?
Chẳng lẽ nói Ly cung cùng triều đình sẽ yêu cầu Thánh Nữ phía nam đền mạng cho một vị chủ giáo ư?
“Nếu như ngài giết chết ta ở Quốc Giáo học viện, ngài cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ thôi động nghiệp lớn thống nhất Quốc Giáo, sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.”
Mai Xuyên chủ giáo thanh âm khẽ run, nhưng vẻ mặt vô cùng thành khẩn, tựa như đang nghĩ cho đối phương.
Từ Hữu Dung đáp lại vô cùng lạnh nhạt, đồng thời cũng đồng nghĩa đáng sợ.
“Ta không cần .”
Nói xong câu đó, Trai kiếm đã đến trong tay của nàng.
Mai Xuyên chủ giáo con ngươi kịch lui, tay phải như mây trôi phiêu khởi, cản ở trước người, đồng thời thân ảnh hư ảo, chuẩn bị lui về phía sau.
Không còn kịp nữa.
Xuy một tiếng vang nhỏ.
Mai Xuyên chủ giáo tay phải cách cổ tay mà rơi.
Trai kiếm xuyên qua lồng ngực của hắn.
Trong tiếng van gong ong, hơn mười bụi tia lửa nhìn như nhỏ bé, giống như dã mai từ Trai kiếm lan tỏa.
Đây là Thiên Phượng chân hỏa.
Toàn bộ sinh cơ, gặp chút ít tia lửa này đều sẽ bị dập tắt.
Mai Xuyên chủ giáo là cường giả Tụ Tinh cảnh, nhưng ở trước mặt Từ Hữu Dung, đừng bảo là cơ hội thủ thắng, cho dù cơ hội ngăn trở cũng không làm được.
Song phương cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Quan trọng hơn là cho đến khi Trai kiếm mang theo tử vong tới trước người, hắn vẫn không tin Từ Hữu Dung sẽ giết chết chính mình.
Hắn không chỉ là chính hắn.
Hắn là giáo dụ Giáo Khu xử phái tới được.
Hắn đại biểu tập thể ý chí của Quốc Giáo cựu phái thế lực .
Hắn chính là cánh tay mà Thương Hành Chu đưa vào trong Quốc Giáo học viện.
Cho dù ngươi là Thánh Nữ phía nam, đối mặt với cánh tay này, chẳng lẽ không cần đàm phán, hai bên nhượng bộ, sau đó cuối cùng đưa ra thỏa hiệp ư?
Mai Xuyên chủ giáo cảm thấy mọi chuyện rất hoang đường, gương mặt tái nhợt tràn đầy vẻ khó tin.
Hắn ngã ngồi trên mặt tuyết, càng không ngừng nôn ra máu, sau đó dần dần không còn khí tức.
Trong rừng cây hoàn toàn an tĩnh, nơi nào đó truyền đến một giọng nói, thanh âm kia ẩn chứa cảm xúc rất phức tạp.
“Coi như là ngươi giết hắn, cuối cùng cũng cần đưa ra một lý do.”
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: “Ta nói rồi ta không cần để ý, ta chỉ cần làm cho người ta biết, hắn là do ta giết.”
Người này thở dài nói: “Khó trách ngươi ước hẹn ta tới nơi này.”
Từ Hữu Dung nói: “Đúng vậy, ta chính là muốn để cho ngươi thấy được.”
Biết được chuyện này, nàng đã quyết ý giết Mai Xuyên chủ giáo, cho nên mới tới Quốc Giáo học viện, hơn nữa hẹn người này ở trong rừng.
Chẳng qua nàng không nghĩ tới, Trần Trường Sinh lại gặp người này trước, không khỏi có thêm chút ít phiền toái.
“Đúng vậy, Bổn vương đã thấy.”
Một vị nam tử trẻ tuổi từ trong rừng cây đi ra.
Hắn đang mặc vương phục, phong thần tuấn lãng, so với năm đó, càng tăng thêm mấy phần ung dung quý khí.
Trần Lưu vương.
Phụ thân của hắn Tương Vương là Vương gia quyền thế lớn nhất Đại Chu triều đình, phá cảnh nhập thần thánh rồi thì địa vị càng thêm đặc thù.
Mà là người duy nhất trong Trần thị hoàng tộc được giữ lại ở kinh đô, địa vị của hắn vốn đã rất đặc thù .
Cộng thêm trong truyền thuyết Thương Hành Chu thưởng thức đối với hắn, Trần Lưu vương chính là một vị quý nhân bậc nhất ở kinh đô.
Nhưng đối với Từ Hữu Dung mà nói, hắn vẫn là đồng bạn mười mấy năm trước cùng nhau đi học trong hoàng cung.
Trần Lưu vương nghĩ đến cũng sẽ đối xử với nàng như vậy.
Cho nên nhìn nàng giết chết Mai Xuyên chủ giáo, ý nghĩ của hắn cũng không có quá nhiều phức tạp, mà là chỉ thẳng vào nội tâm của nàng.
“Không ngờ ngươi tình thâm ý trọng đối với Trần Trường Sinh như thế.”
Trần Lưu vương cảm khái nói: “Đổi lại năm đó, ta không bao giờ tin ngươi sẽ làm nhiều chuyện như thế vì một nam tử.”
Mai Xuyên chủ giáo là cánh tay mà Thương Hành Chu đưa vào Quốc Giáo học viện.
Xử lý thế nào đây? Chỉ cần là người đầy đủ tĩnh táo mà sáng suốt đều biết, cái tay này phải bị chém đứt.
Nhưng Mai Xuyên chủ giáo lại là người thân của Mai Lý Sa, để cho chuyện này trở nên vô cùng phức tạp.
Thương Hành Chu có địa vị quá cao ở Đại Chu triều đình cùng với Quốc Giáo.
Trần Trường Sinh muốn đối kháng lão sư của mình, trừ thân phận Giáo Hoàng, còn cần không ngừng tăng lên uy vọng của mình.
Nếu nói uy vọng, vốn đến từ cảnh giới cùng thực lực, cũng có liên quan tới danh vọng.
Được Ly cung tuyên dương , được An Hoa các người hâm mộ cuồng nhiệt ảnh hưởng , danh vọng của Trần Trường Sinh hôm nay ở đại lục đã càng ngày càng cao.
Danh vọng này đến từ Chu Sa đan, đến từ vạn kiếm tề phát ba năm trước đây trên chiến trường với Ma tộc, đến từ mảnh đá rơi ở Bạch Đế thành.
Là Trần Trường Sinh dùng máu tươi cùng mồ hôi của mình, dùng chính đức hạnh không thể chê trách của mình, dùng thời gian rất dài mới tích lũy ra được.
Nếu như hậu nhân của Mai Lý Sa bị giết, sẽ tạo thành tổn hại thật lớn đối với thanh danh của hắn.
Dùng những từ thông dụng hơn mà nói: sẽ làm bẩn tay của hắn.
Từ Hữu Dung biết Trần Trường Sinh sẽ rất khó xử.
Nàng đoán được Đường Tam Thập Lục sẽ không để cho Trần Trường Sinh khó xử.
Nhưng Đường Tam Thập Lục cũng là người của Quốc Giáo học viện.
Mới vừa rồi đi lại ở ven hồ, ở dong thụ nhìn ra xa , nàng có chút ghen tị, không thể tham dự vào đoạn quá khứ này của Trần Trường Sinh .
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này thật là tốt.
Nàng không phải người của Quốc Giáo học viện.
Nàng có thể giết người.
Một tiếng hạc kêu, thức tỉnh cả tòa Quốc Giáo học viện.
Tuyết đọng trên cành tuôn rơi rơi xuống.
Mười mấy giáo tập học sinh từ bên trong giáo học lâu đi ra, men theo hạc kêu nhìn lại, sau đó đi vào trong rừng cây.
Trong rừng cây vang lên mấy tiếng kinh hô.