Trên đường có tuyết bay, trên nước có băng phủ.
Kinh đô đầu đông thật rất tịch thanh.
Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, đi dọc theo Lạc Thủy, trên đường trống trải không người, chỉ có tuyết không ngừng rơi xuống, tựa như đã rơi liên tục mười năm.
Ở nhà dân hai bên đường phố, ở sau tường, ở trên thuyền trong Lạc Thủy, ở sau cầu, ở trong trời đất âm u, không biết có bao nhiêu người ẩn giấu.
Những người đó đến từ các châu quận, vương phủ, các bộ, các nha, có nha dịch, có bộ khoái, có môn khách, có gia phó, có anh hùng, có hảo hán.
Nhưng mà, mặt băng mới đầu đông còn mềm mại, cành liễu khô nhẹ nhàng lung lay, vẫn không có ai xuất thủ, hai đạo thân ảnh trong tuyết, không bị bất kỳ ai quấy rầy.
Bởi vì cao thủ trong triều đình thủy chung không xuất hiện, các nha dịch bộ khoái, môn khách gia phó, làm sao dám xuất thủ trước?
Về phần các châu cường giả tự cho mình là anh hùng hảo hán, làm sao dám xuất thủ trước mặt Vương Phá cùng Trần Trường Sinh?
Lễ bộ Thị lang đương triều bị ám sát, đây là tội danh rất lớn, Đại Chu triều đình có đủ lý do để truy nã Vương Phá, lời thề tinh không cũng sẽ kết thúc ở đây.
Triều đình cũng có lý do yêu cầu Trần Trường Sinh cùng Ly cung đưa ra giải thích.
Kinh đô đã giới nghiêm.
Ngoài Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, nam nhân cả người mang theo mùi vị lạnh lẽo như sắt thép kia đã mở mắt.
Cho đến lúc này, triều đình thủy chung không có động tĩnh, tự nhiên là vì có nguyên nhân khác.
Trước Bảo Hợp tháp, Vũ Lâm quân đã sớm chờ xuất phát, bị Quốc Giáo kỵ binh ngăn cản, hai đội kỵ binh đen như thủy triều, tùy thời có thể gặp nhau.
Trước Thành Môn ty, khắp nơi đều là giáo tập cùng thầy trò của Thanh Đằng ngũ viện, Từ Thế Tích sắc mặt xanh mét, nhưng không có cách nào để hạ lệnh cho kỵ binh phóng ra phía ngoài.
Trong gió tuyết, Vương Phá cùng Trần Trường Sinh tiếp tục đi lại, thỉnh thoảng nghỉ chân đứng dưới hàng liễu hàn huyên mấy câu, giống như du khách chân chính vậy.
Bọn họ tới nơi nào, bọn họ làm gì, các nơi xảy ra chuyện gì, vì sao đến hiện tại, cũng không có ai chặn đường bọn họ?
Những tin tình báo này trong thời gian ngắn nhất, tập trung đến trong tòa đình viện từng ngập tràn hoa hải đường kia, nhưng hôm nay chỉ còn lại cành khô .
Chu Thông ngồi trong ghế thái sư, quan bào màu đỏ chót càng thêm thâm trầm, tựa như màu máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tựa như màu tuyết.
Cả kinh đô hiện tại đều đang nhìn hai người bên bờ Lạc Thủy.
Toàn bộ thế giới đều biết hai người kia muốn tới nơi này để giết hắn.
Theo đạo lý mà nói, cho dù hai người kia là Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, cũng không có khả năng đi tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng.
Nhưng tình hình hôm nay có chút quỷ dị.
Phương diện Ly cung, tựa như thật sự muốn nổi điên cùng với Trần Trường Sinh.
Còn có rất nhiều người đang thờ ơ lạnh nhạt, tựa như xem cuộc vui.
…
…
Bông tuyết từ mái hiên của Ly cung rơi xuống, ở trên mặt đất màu đen vẽ ra một mảnh đồ án màu trắng. Một vị phụ nhân đầy người quý khí đứng giữa đồ án màu trắng, nghĩ tới khi còn bé ở trong hoàng cung Đại Tây Châu đắp tuyết thành người tuyết, nghĩ tới bộ dáng buồn rầu của nữ nhi trước khi đi, không có vì vậy mà sinh lòng mềm yếu, giọng nói ngược lại trở nên càng thêm cường ngạnh .
“Theo đạo lý mà nói, ta là người ngoài, tuồng vui hôm nay, đứng cạnh nhìn là được, nhưng nếu quả thật phát sinh chuyện gì, sẽ ảnh hưởng đến chuyện Bắc Phạt.”
Giáo Hoàng nhìn nàng nói: “Cho nên Mục phu nhân ngươi tới gặp ta?”
Vị phu nhân này họ Mục, bởi vì nàng là công chúa Đại Tây Châu, giống như Giáo Hoàng Bệ Hạ còn có Thiên Hải Thánh Hậu trước kia, cũng quen xưng nàng là Mục phu nhân.
Nàng còn có một thân phận cao quý khác —— Yêu tộc Hoàng Hậu, Thánh Nhân chân chính.
Cho nên dù đối mặt với Giáo Hoàng Bệ Hạ, nàng cũng không có chút nhượng bộ.
“Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta đi gặp Trần Trường Sinh ư?”
Giáo Hoàng nói: “Hoặc là, ngươi nên đi gặp Thương.”
Mục phu nhân khẽ nhíu mày nói: “Bây giờ là hắn và Vương Phá muốn giết người.”
Giáo Hoàng nói: “Để thực sự giết rồi hãy nói.”
Mục phu nhân không nghĩ rằng mình sẽ nghe được đáp án như thế, thanh âm lạnh xuống nói: “Người trẻ tuổi muốn làm loạn, ngài cần gì can thiệp vào chứ?”
“Ai cũng là từ trẻ tuổi mà trưởng thành, hơn nữa Vương Phá là thanh niên bình thường ư? Không phải, Trần Trường Sinh phải không? Cũng không phải, hắn là truyền nhân của ta, là lão sư của con gái ngươi.” Giáo Hoàng thu lại nụ cười, chậm rãi nói: “Ngươi hẳn là hi vọng hắn có thể thành công.”
Mục phu nhân nhìn hắn bỗng nhiên nói: “Yêu tộc chưa từng thỉnh cầu ngài làm bất cứ chuyện gì.”
Trong đôi mắt già nua của Giáo Hoàng, bỗng nhiên hiện lên tia sáng, có chút chói mắt, có chút phong mang.
Mục phu nhân vẻ mặt không thay đổi, nói: “Ngài hiểu được ý của ta.”
Giáo Hoàng lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nếu như ta thật sự không để ý đại cục, ba trăm năm trước Chu Thông đã chết rồi.”
Lời này đã coi như hứa hẹn, nhưng rõ ràng Mục phu nhân cảm thấy còn chưa đủ, nói: “Vậy Quốc Giáo kỵ binh là ai phái tới?”
Giáo Hoàng thở dài, không trả lời vấn đề này nữa, xoay người đi tới sâu trong cung điện.
Mao Thu Vũ chẳng biết lúc nào xuất hiện, hướng về phía Mục phu nhân rất có lễ số vươn ra cánh tay, nói: “Mời ngài đi bên này.”
…
…
Thái độ của Yêu tộc cùng Đại Tây Châu, không cách nào thay đổi ý nghĩ của Giáo Hoàng Bệ Hạ, nhưng đúng như Giáo Hoàng Bệ Hạ nói, từ trước đến giờ hắn coi trọng nhất chính là đại cục.
Kinh đô có tuyết đầu mùa, Ly cung giải quyết rất nhiều vấn đề cho Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, để cho phố dài vắng lạnh trống trải kéo dài thời gian dài hơn, nhưng không có một vị đại nhân vật Quốc Giáo nào xuất thủ tương trợ.
Nói như vậy, Quốc Giáo cùng triều đình sẽ chân chính phân liệt, như Mục phu nhân lo lắng, sẽ ảnh hưởng đến đại cục Bắc Phạt Ma tộc ngày sau.
Đối với cục diện trước mắt, Mục phu nhân cũng chưa quá hài lòng, bởi vì nàng không muốn hành động điên cuồng của Vương Phá cùng Trần Trường Sinh thành công, cũng không muốn bọn họ chết.
Hiện tại triều đình đã có chuẩn bị, tất nhiên sẽ mai phục vô số cường giả ở Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, mấu chốt nhất chính là, nhất định Thiết Thụ sẽ xuất hiện.
Thấy thế nào, Vương Phá cùng Trần Trường Sinh cũng chắc chắn phải chết.
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy .
Cho nên, bọn họ nhìn hai đạo thân ảnh đi trong màn tuyết phất phới trên đường dài vắng lạnh, có thể nhìn ra một chút ý vị bi tráng.
Phong tiêu tiêu hề Lạc Thủy hàn . (Lấy ý từ hai câu thơ : Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.)
Vương Phá cùng Trần Trường Sinh lại không cảm thấy như vậy.
Bọn họ đi lại dọc theo Lạc Thủy, nói chút ít chuyện cũ năm xưa, tỷ như Vương Chi Sách năm đó như thế nào, nói chút ít biến hóa mấy năm gần đây, tỷ như năm ngoái Nại Hà kiều bị thuyền đụng phải mấy lần.
Mà đi đường chuyện phiếm, đạp tuyết không tìm mai, nhìn quanh không lớn lối, chỉ là cất bước rơi bước, tự nhiên điều chỉnh, lại như tương hợp cùng thiên địa.
Sau đó, liền đi tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng.
Không có nhìn thấy kỵ binh giống như thủy triều, không có tên nỏ như mưa lớn.
Ở trên đường tuyết thanh khoáng, bọn họ chỉ thấy được một người.
Người kia cả người lạnh lẽo, phong mang ẩn vào trong áo, không ở cùng thế giới với màn tuyết, tự có phong thái xuất trần.
Đây là vị cường giả thần thánh lĩnh vực.
“Thiết Thụ, cảnh giới thâm hậu chí cực, không lấy tinh diệu để thắng, chỉ lấy lực lượng đối chiến, bàn về chiến lực, có thể xếp vào ba hạng đầu trong Bát Phương Phong Vũ.”
Vương Phá nói với Trần Trường Sinh.
Ban đầu ở Tầm Dương thành, hắn cùng với Trần Trường Sinh liên thủ đối chiến Chu Lạc, không có bất kỳ cơ hội nào để thắng, ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
Hôm nay Thiết Thụ xuất hiện trên đường tuyết, cảnh giới thực lực xấp xỉ với Chu Lạc, nhưng số tuổi nhỏ hơn, khí huyết ý chí đang trong thời khắc toàn thịnh.
Đúng như Vương Phá bình luận, riêng bàn về chiến lực, Thiết Thụ cùng Biệt Dạng Hồng cùng với một vị lão quái vật khác, là cường đại nhất.
Cho dù Thiên Cơ lão nhân sống lại, cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn trong phương diện này.
Hôm nay bọn họ muốn đối mặt, chính là một người như vậy.
Thiết Thụ không đứng ở trên đường, mà là ngồi bên cạnh một cái bàn.
Bên cạnh bàn có mấy chiếc ghế.
“Hiện tại chia ra đi.”
“Tốt.”
“Ta đi ngồi một chút.”
“Tốt.”
Nói hai câu đơn giản rồi kết thúc.
Trần Trường Sinh cùng Vương Phá chia ra hai đường.
Vương Phá đi sang bên cạnh.
Trần Trường Sinh đi tới tòa đình viện ở đầu đường bên kia.
Vương Phá muốn tới bên cạnh bàn ngồi một chút.
Ngồi một chút, chính là gặp một hồi.
Hắn muốn gặp Thiết Thụ.
Mặc dù hắn là người đứng đầu Tiêu Dao bảng, đệ nhất cao thủ trong cùng thế hệ, nhưng so với truyền kỳ cường giả như Thiết Thụ, còn kém rất xa.
Nhưng, cũng không ai dám nói hắn chắc chắn thất bại.
Bởi vì hắn là Vương Phá.
Cửa nát nhà tan, lưu lạc đến Vấn Thủy, đi đến thiên nam, cả đời hắn đều đang đối kháng với vận mệnh.
Vô luận Đại Chu triều đình, hay là cường giả như Chu Lạc.
Cho tới hôm nay, hắn còn chưa thực sự chiến thắng một lần nào, nhưng hắn cũng chưa từng thua cuộc.
Thiên Lương Vương Phá, am hiểu nhất là lấy yếu địch mạnh.
Tòa đình viện ở cuối con đường này, từng nở đầy hoa hải đường, tối nay lại rơi đầy tuyết.
Trần Trường Sinh đi tới bên kia, ánh mắt yên tĩnh, cước bộ ổn định, hô hấp thổ nạp cũng rất bình tĩnh.
Hắn biết, khẳng định trong đình viện ẩn giấu rất nhiều thích khách, sát thủ, cường giả, còn có Chu Thông đại nhân Tụ Tinh thượng cảnh.
Nhưng hắn không có chút sợ hãi, bởi vì hắn đã tới nơi này.
Lần trước hắn không thể giết chết Chu Thông, hôm nay nhất định có thể.
Hắn có lòng tin, trong vạn quân, lấy thủ cấp của Chu Thông.
Bởi vì hắn tu đạo, học kiếm, vốn chính là để địch với vạn người.
Chẳng qua trừ hoang nguyên nam quy ở quán trà giết người lần đó, hắn vẫn chưa có cơ hội để biểu diễn cho thế giới này xem.
Quốc Giáo Trần Trường Sinh, am hiểu nhất là dùng ít địch nhiều.
Trên đường có tuyết bay, trên nước có băng phủ.
Kinh đô đầu đông thật rất tịch thanh.
Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, đi dọc theo Lạc Thủy, trên đường trống trải không người, chỉ có tuyết không ngừng rơi xuống, tựa như đã rơi liên tục mười năm.
Ở nhà dân hai bên đường phố, ở sau tường, ở trên thuyền trong Lạc Thủy, ở sau cầu, ở trong trời đất âm u, không biết có bao nhiêu người ẩn giấu.
Những người đó đến từ các châu quận, vương phủ, các bộ, các nha, có nha dịch, có bộ khoái, có môn khách, có gia phó, có anh hùng, có hảo hán.
Nhưng mà, mặt băng mới đầu đông còn mềm mại, cành liễu khô nhẹ nhàng lung lay, vẫn không có ai xuất thủ, hai đạo thân ảnh trong tuyết, không bị bất kỳ ai quấy rầy.
Bởi vì cao thủ trong triều đình thủy chung không xuất hiện, các nha dịch bộ khoái, môn khách gia phó, làm sao dám xuất thủ trước?
Về phần các châu cường giả tự cho mình là anh hùng hảo hán, làm sao dám xuất thủ trước mặt Vương Phá cùng Trần Trường Sinh?
Lễ bộ Thị lang đương triều bị ám sát, đây là tội danh rất lớn, Đại Chu triều đình có đủ lý do để truy nã Vương Phá, lời thề tinh không cũng sẽ kết thúc ở đây.
Triều đình cũng có lý do yêu cầu Trần Trường Sinh cùng Ly cung đưa ra giải thích.
Kinh đô đã giới nghiêm.
Ngoài Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, nam nhân cả người mang theo mùi vị lạnh lẽo như sắt thép kia đã mở mắt.
Cho đến lúc này, triều đình thủy chung không có động tĩnh, tự nhiên là vì có nguyên nhân khác.
Trước Bảo Hợp tháp, Vũ Lâm quân đã sớm chờ xuất phát, bị Quốc Giáo kỵ binh ngăn cản, hai đội kỵ binh đen như thủy triều, tùy thời có thể gặp nhau.
Trước Thành Môn ty, khắp nơi đều là giáo tập cùng thầy trò của Thanh Đằng ngũ viện, Từ Thế Tích sắc mặt xanh mét, nhưng không có cách nào để hạ lệnh cho kỵ binh phóng ra phía ngoài.
Trong gió tuyết, Vương Phá cùng Trần Trường Sinh tiếp tục đi lại, thỉnh thoảng nghỉ chân đứng dưới hàng liễu hàn huyên mấy câu, giống như du khách chân chính vậy.
Bọn họ tới nơi nào, bọn họ làm gì, các nơi xảy ra chuyện gì, vì sao đến hiện tại, cũng không có ai chặn đường bọn họ?
Những tin tình báo này trong thời gian ngắn nhất, tập trung đến trong tòa đình viện từng ngập tràn hoa hải đường kia, nhưng hôm nay chỉ còn lại cành khô .
Chu Thông ngồi trong ghế thái sư, quan bào màu đỏ chót càng thêm thâm trầm, tựa như màu máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, tựa như màu tuyết.
Cả kinh đô hiện tại đều đang nhìn hai người bên bờ Lạc Thủy.
Toàn bộ thế giới đều biết hai người kia muốn tới nơi này để giết hắn.
Theo đạo lý mà nói, cho dù hai người kia là Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, cũng không có khả năng đi tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng.
Nhưng tình hình hôm nay có chút quỷ dị.
Phương diện Ly cung, tựa như thật sự muốn nổi điên cùng với Trần Trường Sinh.
Còn có rất nhiều người đang thờ ơ lạnh nhạt, tựa như xem cuộc vui.
…
…
Bông tuyết từ mái hiên của Ly cung rơi xuống, ở trên mặt đất màu đen vẽ ra một mảnh đồ án màu trắng. Một vị phụ nhân đầy người quý khí đứng giữa đồ án màu trắng, nghĩ tới khi còn bé ở trong hoàng cung Đại Tây Châu đắp tuyết thành người tuyết, nghĩ tới bộ dáng buồn rầu của nữ nhi trước khi đi, không có vì vậy mà sinh lòng mềm yếu, giọng nói ngược lại trở nên càng thêm cường ngạnh .
“Theo đạo lý mà nói, ta là người ngoài, tuồng vui hôm nay, đứng cạnh nhìn là được, nhưng nếu quả thật phát sinh chuyện gì, sẽ ảnh hưởng đến chuyện Bắc Phạt.”
Giáo Hoàng nhìn nàng nói: “Cho nên Mục phu nhân ngươi tới gặp ta?”
Vị phu nhân này họ Mục, bởi vì nàng là công chúa Đại Tây Châu, giống như Giáo Hoàng Bệ Hạ còn có Thiên Hải Thánh Hậu trước kia, cũng quen xưng nàng là Mục phu nhân.
Nàng còn có một thân phận cao quý khác —— Yêu tộc Hoàng Hậu, Thánh Nhân chân chính.
Cho nên dù đối mặt với Giáo Hoàng Bệ Hạ, nàng cũng không có chút nhượng bộ.
“Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta đi gặp Trần Trường Sinh ư?”
Giáo Hoàng nói: “Hoặc là, ngươi nên đi gặp Thương.”
Mục phu nhân khẽ nhíu mày nói: “Bây giờ là hắn và Vương Phá muốn giết người.”
Giáo Hoàng nói: “Để thực sự giết rồi hãy nói.”
Mục phu nhân không nghĩ rằng mình sẽ nghe được đáp án như thế, thanh âm lạnh xuống nói: “Người trẻ tuổi muốn làm loạn, ngài cần gì can thiệp vào chứ?”
“Ai cũng là từ trẻ tuổi mà trưởng thành, hơn nữa Vương Phá là thanh niên bình thường ư? Không phải, Trần Trường Sinh phải không? Cũng không phải, hắn là truyền nhân của ta, là lão sư của con gái ngươi.” Giáo Hoàng thu lại nụ cười, chậm rãi nói: “Ngươi hẳn là hi vọng hắn có thể thành công.”
Mục phu nhân nhìn hắn bỗng nhiên nói: “Yêu tộc chưa từng thỉnh cầu ngài làm bất cứ chuyện gì.”
Trong đôi mắt già nua của Giáo Hoàng, bỗng nhiên hiện lên tia sáng, có chút chói mắt, có chút phong mang.
Mục phu nhân vẻ mặt không thay đổi, nói: “Ngài hiểu được ý của ta.”
Giáo Hoàng lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nếu như ta thật sự không để ý đại cục, ba trăm năm trước Chu Thông đã chết rồi.”
Lời này đã coi như hứa hẹn, nhưng rõ ràng Mục phu nhân cảm thấy còn chưa đủ, nói: “Vậy Quốc Giáo kỵ binh là ai phái tới?”
Giáo Hoàng thở dài, không trả lời vấn đề này nữa, xoay người đi tới sâu trong cung điện.
Mao Thu Vũ chẳng biết lúc nào xuất hiện, hướng về phía Mục phu nhân rất có lễ số vươn ra cánh tay, nói: “Mời ngài đi bên này.”
…
…
Thái độ của Yêu tộc cùng Đại Tây Châu, không cách nào thay đổi ý nghĩ của Giáo Hoàng Bệ Hạ, nhưng đúng như Giáo Hoàng Bệ Hạ nói, từ trước đến giờ hắn coi trọng nhất chính là đại cục.
Kinh đô có tuyết đầu mùa, Ly cung giải quyết rất nhiều vấn đề cho Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, để cho phố dài vắng lạnh trống trải kéo dài thời gian dài hơn, nhưng không có một vị đại nhân vật Quốc Giáo nào xuất thủ tương trợ.
Nói như vậy, Quốc Giáo cùng triều đình sẽ chân chính phân liệt, như Mục phu nhân lo lắng, sẽ ảnh hưởng đến đại cục Bắc Phạt Ma tộc ngày sau.
Đối với cục diện trước mắt, Mục phu nhân cũng chưa quá hài lòng, bởi vì nàng không muốn hành động điên cuồng của Vương Phá cùng Trần Trường Sinh thành công, cũng không muốn bọn họ chết.
Hiện tại triều đình đã có chuẩn bị, tất nhiên sẽ mai phục vô số cường giả ở Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, mấu chốt nhất chính là, nhất định Thiết Thụ sẽ xuất hiện.
Thấy thế nào, Vương Phá cùng Trần Trường Sinh cũng chắc chắn phải chết.
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy .
Cho nên, bọn họ nhìn hai đạo thân ảnh đi trong màn tuyết phất phới trên đường dài vắng lạnh, có thể nhìn ra một chút ý vị bi tráng.
Phong tiêu tiêu hề Lạc Thủy hàn . (Lấy ý từ hai câu thơ : Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.)
Vương Phá cùng Trần Trường Sinh lại không cảm thấy như vậy.
Bọn họ đi lại dọc theo Lạc Thủy, nói chút ít chuyện cũ năm xưa, tỷ như Vương Chi Sách năm đó như thế nào, nói chút ít biến hóa mấy năm gần đây, tỷ như năm ngoái Nại Hà kiều bị thuyền đụng phải mấy lần.
Mà đi đường chuyện phiếm, đạp tuyết không tìm mai, nhìn quanh không lớn lối, chỉ là cất bước rơi bước, tự nhiên điều chỉnh, lại như tương hợp cùng thiên địa.
Sau đó, liền đi tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng.
Không có nhìn thấy kỵ binh giống như thủy triều, không có tên nỏ như mưa lớn.
Ở trên đường tuyết thanh khoáng, bọn họ chỉ thấy được một người.
Người kia cả người lạnh lẽo, phong mang ẩn vào trong áo, không ở cùng thế giới với màn tuyết, tự có phong thái xuất trần.
Đây là vị cường giả thần thánh lĩnh vực.
“Thiết Thụ, cảnh giới thâm hậu chí cực, không lấy tinh diệu để thắng, chỉ lấy lực lượng đối chiến, bàn về chiến lực, có thể xếp vào ba hạng đầu trong Bát Phương Phong Vũ.”
Vương Phá nói với Trần Trường Sinh.
Ban đầu ở Tầm Dương thành, hắn cùng với Trần Trường Sinh liên thủ đối chiến Chu Lạc, không có bất kỳ cơ hội nào để thắng, ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
Hôm nay Thiết Thụ xuất hiện trên đường tuyết, cảnh giới thực lực xấp xỉ với Chu Lạc, nhưng số tuổi nhỏ hơn, khí huyết ý chí đang trong thời khắc toàn thịnh.
Đúng như Vương Phá bình luận, riêng bàn về chiến lực, Thiết Thụ cùng Biệt Dạng Hồng cùng với một vị lão quái vật khác, là cường đại nhất.
Cho dù Thiên Cơ lão nhân sống lại, cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn trong phương diện này.
Hôm nay bọn họ muốn đối mặt, chính là một người như vậy.
Thiết Thụ không đứng ở trên đường, mà là ngồi bên cạnh một cái bàn.
Bên cạnh bàn có mấy chiếc ghế.
“Hiện tại chia ra đi.”
“Tốt.”
“Ta đi ngồi một chút.”
“Tốt.”
Nói hai câu đơn giản rồi kết thúc.
Trần Trường Sinh cùng Vương Phá chia ra hai đường.
Vương Phá đi sang bên cạnh.
Trần Trường Sinh đi tới tòa đình viện ở đầu đường bên kia.
Vương Phá muốn tới bên cạnh bàn ngồi một chút.
Ngồi một chút, chính là gặp một hồi.
Hắn muốn gặp Thiết Thụ.
Mặc dù hắn là người đứng đầu Tiêu Dao bảng, đệ nhất cao thủ trong cùng thế hệ, nhưng so với truyền kỳ cường giả như Thiết Thụ, còn kém rất xa.
Nhưng, cũng không ai dám nói hắn chắc chắn thất bại.
Bởi vì hắn là Vương Phá.
Cửa nát nhà tan, lưu lạc đến Vấn Thủy, đi đến thiên nam, cả đời hắn đều đang đối kháng với vận mệnh.
Vô luận Đại Chu triều đình, hay là cường giả như Chu Lạc.
Cho tới hôm nay, hắn còn chưa thực sự chiến thắng một lần nào, nhưng hắn cũng chưa từng thua cuộc.
Thiên Lương Vương Phá, am hiểu nhất là lấy yếu địch mạnh.
Tòa đình viện ở cuối con đường này, từng nở đầy hoa hải đường, tối nay lại rơi đầy tuyết.
Trần Trường Sinh đi tới bên kia, ánh mắt yên tĩnh, cước bộ ổn định, hô hấp thổ nạp cũng rất bình tĩnh.
Hắn biết, khẳng định trong đình viện ẩn giấu rất nhiều thích khách, sát thủ, cường giả, còn có Chu Thông đại nhân Tụ Tinh thượng cảnh.
Nhưng hắn không có chút sợ hãi, bởi vì hắn đã tới nơi này.
Lần trước hắn không thể giết chết Chu Thông, hôm nay nhất định có thể.
Hắn có lòng tin, trong vạn quân, lấy thủ cấp của Chu Thông.
Bởi vì hắn tu đạo, học kiếm, vốn chính là để địch với vạn người.
Chẳng qua trừ hoang nguyên nam quy ở quán trà giết người lần đó, hắn vẫn chưa có cơ hội để biểu diễn cho thế giới này xem.
Quốc Giáo Trần Trường Sinh, am hiểu nhất là dùng ít địch nhiều.