Lý nữ quan đi đến, nhìn nàng muốn nói gì đó lại thôi.
Lạc Lạc biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nhẹ nói: “Mẫu thân có ý nghĩ không giống chúng ta… Như vậy đối với Đại Tây Châu không có bất kỳ lợi ích gì.”
Lý nữ quan càng khổ sở nói: “Chẳng lẽ Điện hạ ngài thật sự phải gả tới nơi xa như vậy?”
Công chúa Yêu tộc phải gả cho Tuyết Lão thành, loại chuyện này đã hai ngàn năm qua chưa từng phát sinh.
Lạc Lạc lặng yên suy nghĩ, nếu như làm vậy thật sự có thể khiến cho chiến tranh không bộc phát, có lẽ thật sự là chuyện tốt, đối với tiên sinh cũng tốt, chỉ là…
Vị Ma Quân trẻ tuổi có lẽ không tới tham gia Thiên Tuyển đại điển, vậy lúc này náo nhiệt ngoài cung có ý nghĩa gì? Vị Ma Quân trẻ tuổi kia cho dù muốn thành thân với mình, cũng sẽ không ở lại Bạch Đế thành thừa kế ngôi vị hoàng đế, như vậy… câu chuyện này sẽ kết thúc thế nào đây?
…
…
Sứ đoàn Đại Tây Châu đã đến, Thiên Tuyển đại điển cũng bắt đầu, thiên thụ sâu trong mây mù ở hai bờ Hồng hà phát ra tiếng trầm thấp vù vù.
Mặc dù vẫn đồn đại, vị hôn phu mà Hoàng Hậu nương nương tuyển định cho Lạc Lạc điện hạ là Nhị hoàng tử Đại Tây Châu, nhưng vẫn có rất nhiều thanh niên cường giả Yêu tộc cả đêm rời khỏi núi rừng, tập trung về Bạch Đế thành, mà phần lớn người trong đó từ mấy ngày trước đã tới Bạch Đế thành, chuẩn bị kỹ càng.
Nếu trưởng lão hội có thể thành công làm cho chuyện này tiến hành dựa theo quy củ của Yêu tộc, như vậy bất cứ ai cũng có cơ hội. Chỉ cần có thể trở thành người chiến thắng, chuyện kế tiếp sẽ giao cho thiên thụ hoang hỏa, để tổ linh lựa chọn. Chẳng lẽ tổ linh bộ lạc còn có thể thiên vị đám người ngoài ở Đại Tây Châu sao?
Lúc sáng sớm, ánh sáng mặt trời không thể xua tan sương mù dày đặc ở hai bờ Hồng hà, ánh sáng vẫn lờ mờ, Bạch Đế thành đã tỉnh giấc.
Tiếng trống trận cực kỳ nhiều tiết tấu vang lên ở các nơi, bộ lạc bất đồng của Yêu tộc hướng về phía đại thụ phương xa như ẩn như hiện cúng bái hành lễ, sau đó bắt đầu nhảy múa.
Theo tế tự tiến hành kéo dài, thân ảnh chín khỏa đại thụ dần dần trở nên rõ ràng, mặc dù cách hơn mười dặm, cũng giống như có thể cảm giác được nhiệt độ tăng cao rất nhiều, tựa như có rất nhiều ngọn lửa vô hình đang từ dưới đất sinh ra, theo thân thể đại thụ lan tỏa vào trong thiên địa.
Cùng với tiếng trống trận bất đồng, tộc kỳ của bộ lạc khác nhau ở đường phố trong Bạch Đế thành rêu rao, các thanh niên cường giả đến từ Yêu Vực rộng lớn được các bậc cha chú cùng đồng bạn đồng hành đi ra hội sở của bộ lạc nhà mình, mang tâm tình hi vọng cùng khẩn trương trên mặt, hướng hoàng cung ở chỗ cao nhất đi tới.
Mọi người dần dần hội tụ, một mảnh đông nghịt tựa như đại dương, nhưng không có bất kỳ thanh âm huyên náo nào, trầm mặc làm người ta cảm thấy tim đập nhanh. Ở chỗ sâu nhất của đại dương yên tĩnh, có một tòa liễn giá để người ta rất chú ý, bởi vì trên liễn không phải là tộc kỳ bình thường, mà là một đạo vương kỳ, đang bay phất phới trong gió sớm.
Vô số tầm mắt rơi vào trên liễn giá, vô luận các thanh niên cường giả của bộ lạc Yêu tộc tự tin kiêu ngạo đến cỡ nào, nhìn đến thấy vương kỳ này, cũng trong vô thức toát ra vẻ kính sợ, bởi vì vương kỳ này đại biểu cho Sĩ tộc thực lực cường đại nhất phía nam Yêu Vực, cũng bởi vì có một nam nhân ngồi ở dưới cờ.
Nam nhân kia vẻ mặt hờ hững, tóc đen phất phới, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một đạo lệ quang màu vàng, trên người phát ra khí tức cực kỳ cường đại, thậm chí có chút kinh khủng. Hắn là cường giả thiên phú lớn nhất Yêu tộc hai trăm năm qua, sau khi Vương Phá phá cảnh, Tiếu Trương bị truy nã, ở trên Tiêu Dao bảng đã leo lên vị trí thứ ba.
Tiểu Đức là tên của hắn, Sĩ là dòng họ của hắn, hắn đại biểu cho ý chí của các thế lực của Yêu tộc phía nam, trọng yếu hơn, ý chí của hắn cũng cực kỳ cường đại, mà toàn bộ đại lục đều biết, mấy năm qua ý chí kiên định nhất của hắn chính là muốn cưới Lạc Lạc Điện hạ, trở thành Bạch Đế đời sau.
Không ngoài dự liệu của bất luận kẻ nào, ở vài ngày trước cho dù phong vân lay động hắn vẫn giữ vững trầm mặc, cuối cùng đã xuất hiện.
Cường giả cấp bậc như vậy sắp sửa tham gia Thiên Tuyển đại điển, ai có thể là đối thủ của hắn đây?
Nhị hoàng tử Đại Tây Châu cũng đã sớm tỉnh dậy, rửa mặt xong, trong tay đang cầm một quyển sách đang xem, không biết nghe được cái gì, hắn trầm mặc chốc lát, khóe môi khẽ nhếch, lộ nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu, đặt sách xuống, nhận lấy một đạo đai lưng màu vàng buộc lại, hướng ngoài hoàng cung đi tới.
Sương mù dày đặc chưa tan, cùng cát vàng đầy đất dường như muốn dung hòa thành một thể.
Ma Quân trẻ tuổi không ngủ trong nhà, mà nằm trên cát vàng, hai tay gối ở sau gáy, cong lên một con chân, nhắm mắt lại, lộ vẻ phá lệ thanh thản.
Nếu như hắn để người khác biết được thân phận, chắc chắn sẽ gặp phải vây giết đáng sợ nhất, nhưng hắn tựa như hoàn toàn không thèm để ý điểm này, tiếng trống trận càng ngày càng vang dội, đối với hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng, không biết qua thời gian bao lâu, hắn mới mở mắt, đứng dậy phủi sạch cát vàng trên người, đi tới cửa sau.
Hắn lẳng lặng nhìn hai tòa tượng đá, đưa tay lấy ra nón lá đội lên trên đầu, sau đó rời đi.
Hai tòa tượng đá đã không còn, thì ra là vị trí đã trống không, chỉ có cát vàng bị gió nhẹ sáng sớm phất lên, cuối cùng chôn vùi những giọt máu vàng ngày hôm qua.
Hiên Viên Phá tỉnh từ rất sớm, chính xác hơn, đêm qua hắn chưa hề ngủ.
Bởi vì trong phòng có đôi vợ chồng mà hắn không thể nào hiểu nổi, hắn đã ngồi suốt một đêm trong tiểu viện.
Nhưng không ngủ không liên quan đến việc không thoải mái, chỉ bởi vì hắn có chút khẩn trương, đối với chuyện sắp đến.
Tiếng trống trận vẫn rất rõ ràng, từng tiếng như thúc giục hắn bước lên hành trình.
Chẳng qua trước đó, hắn còn có một số việc muốn làm.
Đây là thói quen đã hình thành khi đi theo Trần Trường Sinh ở Quốc Giáo học viện.
Trước chuyện càng quan trọng, càng phải bình tĩnh, cho dù không thể làm đến mức tâm như chỉ thủy, ít nhất cũng phải đem chuyện quan trọng nhất kia làm xong.
Hắn kéo cửa ra đi vào nhà, cách cửa giấy hướng bên trong hỏi: “Ta muốn đi mua điểm tâm, các ngươi muốn ăn thứ gì?”
…
…
Chín gốc thiên thụ vô cùng khổng lồ ở trong sương mù như ẩn như hiện, tỏa ra sóng nhiệt vô hình nhưng chân thật vô cùng.
Không có cơn lốc từ Tây Hải tới, nhưng Hồng hà bắt đầu dâng lên sóng lớn, thanh âm kinh đào vỗ bờ vô cùng vang dội, làm người ta nghe thấy mà sinh sợ hãi.
Không có Yêu tộc nào cảm thấy sợ, bọn họ biết đó là yêu thú khổng lồ sống ở Hồng hà tạo thành động tĩnh.
Loại yêu thú khổng lồ sống ở Hồng hà này tên là vu kinh, có thân hình khổng lồ khó có thể tưởng tượng, nhưng tính tình cực kỳ ôn hòa , lấy hồng tảo sinh sinh không dứt trong nước sông làm thức ăn, cho tới bây giờ sẽ không làm thương tổn tới bất kỳ sinh linh nào cả, được Yêu tộc coi là người thủ hộ, hôm nay Hồng hà chút ít sóng lớn chính là vu kinh cảm nhận được hoang hỏa biến hóa, làm ra ăn mừng.
Bạch Đế thành cũng đều là cảnh tượng chúc mừng, mặc dù có tin đồn kia, cùng với hai ngày qua thế cuộc khẩn trương còn có chút bất an, nhưng Thiên Tuyển đại điển cuối cùng là việc trọng đại hiếm thấy của Yêu tộc, dân chúng đem mấy chuyện khác đều vứt sau gáy, theo tiếng trống trận chưa từng ngừng nghỉ bắt đầu nhảy múa.
Mấy trăm đạo tường đá dùng để phân cách quảng trường đã đứng đầy dân chúng Yêu tộc, nhìn qua giống như trong một đêm toàn bộ tường đá cũng được xây cao thêm một đoạn, chẳng qua là không đủ chỉnh tề, dân chúng nhìn thanh niên hướng các lôi đài đi tới, quơ cánh tay, gào thét, cỗ vũ, tường đá tựa như lại cao thêm mấy phần.
Thật sự là cảnh tượng khắp chốn mừng vui.