Nghe được lời nói của Trần Trường Sinh, Lạc Lạc rất cảm động.
Nhưng ở trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, đây là chuyện đương nhiên.
Bất kể là nữ hoàng Yêu tộc hay là gì khác, ngươi muốn làm thì làm, không muốn làm dĩ nhiên sẽ không làm, không thể bị bất kỳ nhân tố nào khác ảnh hưởng, cho dù là tiền đồ của toàn bộ đại lục.
Lúc Đường Tam Thập Lục nói mình không muốn làm gia chủ Đường gia, hắn cũng có thái độ như vậy.
Lạc Lạc biết ý nghĩ của hắn, nhưng loại đương nhiên này càng làm nàng thêm cảm động.
Không biết qua thời gian bao lâu, nàng lưu luyến không rời từ trong ngực của hắn rời đi, nhìn hắn nhẹ nói: “Ta không tin phụ thân sẽ ủng hộ ý kiến của mẫu thân.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Ta cũng hi vọng như thế, chỉ là ta không có quá nhiều lòng tin mà thôi.”
Ruồng bỏ minh ước với Nhân tộc, ngược lại liên thủ cùng Ma tộc, đối với Yêu tộc cho đến toàn bộ đại lục mà nói, cũng là bước ngoặt trong lịch sử.
Vì tiền đồ của Yêu tộc, Bạch Đế đưa ra lựa chọn thế nào cũng là chuyện có thể tưởng tượng ra .
Dựa theo suy lý của Trần Trường Sinh , tựa như có chút vấn đề không dễ giải thích, tỷ như ban đầu Thiên Hải Thánh Hậu uy chấn cả đại lục, Bạch Đế vì sao không hề cảnh giác Nhân tộc?
Đây là bởi vì bọn hắn đứng không đủ cao, nhìn không đủ xa.
Lúc ấy vấn đề nội bộ của Nhân tộc còn chưa giải quyết, Thương Hành Chu một mực lặng yên nhìn kinh đô, Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng ở trong Ly cung tâm tình phức tạp quan sát hoàng cung.
Trong những năm ấy, Bạch Đế một mực âm thầm ủng hộ Thương Hành Chu, hằn là muốn cân bằng thế lực nội bộ trong Nhân tộc.
Sau đó Thiên Hải Thánh Hậu chết, Nhân tộc cũng chết rất nhiều cường giả, giống như trước cũng đồng nghĩa hiện tại Nhân tộc không còn mâu thuẫn nội bộ gì lớn nữa.
Ý chí thống nhất vốn chính là chuyện rất đáng sợ, huống chi Ma tộc hiện tại cũng vì nội loạn mà trở nên yếu đi rất nhiều.
Vô luận từ góc độ nào đến xem, Yêu tộc hiện tại tựa như rất cần liên minh với Ma tộc.
Cho nên đối với thái độ của Bạch Đế, Trần Trường Sinh không cách nào đưa ra phán đoán chắc chắn.
Bây giờ nhìn lại, hi vọng lớn nhất của hắn cùng Nhân tộc đều đặt ở những ý kiến phản đối trong nội bộ Yêu tộc.
…
…
Không khí trong Bạch Đế thành vô cùng áp lực, khắp nơi đều có thể thấy quân sĩ tuần tra chung quanh cùng yêu vệ vẻ mặt nghiêm túc.
Mặt đường Tây Trực nhai thường ngày náo nhiệt vô cùng đã đóng cửa không ít cửa hàng, dân chúng cũng rất ít ra đường, nhìn dị thường vắng lạnh.
So với không khí trong thành, không khí trên bình nguyên rộng lớn ở hai bờ Hồng hà càng thêm khẩn trương, tựa như thiên thụ hoang hỏa dưới đất, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào .
Hắc Thạch đại quân đóng tại Dã Sơn quan, đêm qua xảy ra một cuộc tao loạn, Tịch Hách đại yêu tướng vô cùng khó khăn mới ổn định được thế cục, không xuất hiện biến cố gì lớn.
Ngay cả chi thú kỵ binh kỷ luật nghiêm nhất, tinh nhuệ nhất Yêu tộc đều có chút lòng quân không yên, chớ đừng nói chi tới tạp quân đóng trong dãy núi còn có các bộ lạc hoặc lớn hoặc nhỏ. Theo tin tức các nơi hồi báo, ở trong hai ngày ngắn ngủi, trong quân đội Yêu tộc đã xuất hiện mấy trận xung đột đổ máu, các bộ lạc cũng đã bắt đầu tập binh .
Đây là tín hiệu của chiến tranh, điềm báo của mưa gió.
Sắp phát sinh không phải chiến tranh cùng Ma tộc hay là Nhân tộc, mà là chiến tranh giữa hai đại thế lực trong nội bộ Yêu tộc.
Cả Yêu tộc đã vô cùng minh xác chia làm hai thế lực.
Mục phu nhân đại biểu ý chí của hoàng gia cùng với Tương tộc tộc trưởng đại biểu cho trưởng lão hội ủng hộ kết minh với Ma tộc.
Đứng ở đối diện chính là Lạc Lạc, bọn họ có Thừa Tướng đại biểu cho hệ thống quan văn còn có rất nhiều bộ lạc ủng hộ, hi vọng duy trì hữu nghị cùng Nhân tộc.
Người trước thực lực có vẻ thắng được người sau, vấn đề là người sau có thái độ phi thường cứng rắn, hơn nữa được Nhân tộc lấy Trần Trường Sinh làm đại biểu cường lực ủng hộ.
Nếu như Mục phu nhân muốn mạnh mẽ đem quốc thư ban bố thiên hạ, Yêu tộc rất có thể sẽ lâm vào một cuộc nội chiến.
Không ai nguyện ý thấy hình ảnh như vậy, cho nên trước lúc mâu thuẫn cuối cùng trở nên gay gắt, vô luận là Tương tộc tộc trưởng hay là các đại nhân vật Yêu tộc khác đầu tiên nghĩ tới chính là hi vọng thông qua đàm phán mà thuyết phục đối phương. Cho nên hai ngày gần nhất trên đường phố ở Bạch Đế thành không thấy người đi đường, trưởng lão đại thần phủ đệ lại là tân khách không ngừng, thậm chí ngay cả triều hội cũng đã ngừng.
Hai địa phương náo nhiệt nhất là trang viên của Tương tộc cùng với Tây Hoang đạo điện.
Người trước bởi vì Ma Quân hẳn là đang trong cái viện còn cách Tương tộc trang viên rất gần, đang được Tương tộc bảo vệ.
Người sau thì bởi vì Trần Trường Sinh ở nơi đó.
Nhân tộc Giáo Hoàng cùng Ma Quân ở trong cùng một toà thành thị, cách xa nhau chỉ mười dặm, đây là hình ảnh chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Không khí của tòa thành thị này tự nhiên cũng trở nên quỷ dị trước nay chưa từng có.
Rất nhiều tộc trưởng, cự thương, quan viên không ngừng đi vào trang viên của Tương tộc, qua đoạn thời gian trở ra, từ ánh mắt của bọn hắn chưa nhận ra được chuyện gì xảy ra ở trong trang viên, bọn họ cùng Ma Quân đến tột cùng nói như thế nào, thậm chí đều không thể biết bọn họ có nhìn thấy vị Ma Quân kia hay không, tóm lại hết thảy lộ ra vẻ rất thần bí.
Trần Trường Sinh dùng một ngày thời gian tiếp kiến đại biểu thế lực khắp nơi.
Hùng tộc tộc trưởng cùng Sĩ tộc tộc trưởng tiến cử rất nhiều tộc trưởng tiểu bộ lạc tới để bái kiến.
Tây Hoang đại đạo điện trong lúc nhất thời đông kín người.
Khi hai người trẻ tuổi đại biểu Mông tộc đi vào đạo điện , dùng giọng nói kiên định nhất biểu đạt ủng hộ đối với Nhân tộc, Trần Trường Sinh rất giật mình.
Không phải bởi vì đối phương biểu hiện quá mức nhiệt tình để cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ, mà bởi vì hắn biết đối phương.
—— nhiều năm trước hắn từ Tây Trữ trấn đi đến kinh đô, muốn thi vào Thanh Đằng Lục Viện , từng gặp phải một đôi huynh đệ thợ săn ở Đại Lão lĩnh, đôi huynh đệ này cuối cùng thành công thi vào Trích Tinh học viện, trở thành Đại Chu quan quân vinh quang, hắn làm sao có thể nghĩ đến, đôi huynh đệ thợ săn này lại là Yêu tộc.
Bây giờ nghĩ lại đây tự nhiên là hợp tác giữa Đại Chu quân đội cùng với Mông tộc.
Năm đó viện trưởng Trích Tinh học viện Trần Quan Tùng trước lúc gặp chuyện, thật sự là nhân vật rất giỏi, khó trách được Thương Hành Chu cho rằng nhân tuyển có một không hai để lãnh tụ Đại Chu quân đội, chỉ tiếc cuối cùng đã chết trong hỏa phượng của Thiên Hải Thánh Hậu, nói kế hoạch, mưu lược vĩ đại toàn bộ tan thành mây khói, cũng may vẫn giữ chút ít lợi ích cho hậu nhân.
Lúc đêm khuya, đại biểu các tộc cùng các quan viên tới bái kiến Trần Trường Sinh nhanh chóng rời khỏi Tây Hoang đạo điện, chỉ có mấy vị đại nhân vật tối trọng yếu lưu lại, bọn họ hiện tại đã đại biểu đồng minh kiên định nhất của Nhân tộc, nhìn động tĩnh hôm nay, lòng tin của bọn hắn trở nên càng thêm đầy đủ, nhưng có một số việc để cho bọn họ cảm thấy rất không yên tĩnh.
“Nếu như Bệ Hạ xuất quan, hắn chỉ cần một lời có thể định đoạt mọi chuyện, cho dù hắn bị thương cần tĩnh tu, nhưng gặp đại sự như vậy, tại sao có thể không ra mặt?”
Nghe chất vấn của Hùng tộc tộc trưởng, Thừa Tướng đại nhân trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói một câu.
“Mấy năm qua chưa ai từng tận mắt thấy Bệ Hạ, ta cũng không.”
“Vài ngày trước đại trưởng lão đi từng cảm nhận được thần thức của Bệ Hạ.” Sĩ tộc tộc trưởng mặt không chút thay đổi nói: “Đại trưởng lão là nhân vật kiên nhẫn nhất, có thể ẩn nhẫn trong mọi trường hợp nhất mà ta gặp trong cuộc đời này, ta nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao lần này hắn lại ra mặt, hơn nữa tất cả bộ lạc ở hai bờ Hồng hà đều biết, hắn và Hoàng hậu nương nương quan hệ không tốt, cũng bởi vì một đạo thần thức của Bệ Hạ mà hắn liền thay đổi ư? Nếu như hắn thật sự là người của Hoàng Hậu nương nương, ai dám chắc đêm đó hắn không nói dối?”
Nghe xong thảo luận thanh âm cực thấp này, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu.
Hắn biết mấy vị đại nhân vật Yêu tộc này đang thông qua phương thức này để nhắc nhở mình, hoặc là nói cảnh cáo mình.
Chỉ là chuyện này thật sự quá mức khó tin, cho nên mặc dù bốn phía không có người nào, bọn họ cũng chỉ dám dùng loại tiếng nói mơ hồ như vậy nhắc tới.
“Bất cứ chuyện gì cần tận mắt chứng kiến mới có thể phán đoán thiệt giả, ta không muốn Yêu tộc nội chiến, nhưng cục diện trước mắt phải phá bỏ càng sớm càng tốt.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Ta sẽ đi gặp Bạch Đế Bệ Hạ.”