Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trạch Thiên Ký

Quyển 5 – Chương 32: Tuyết đầu mùa

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Đã biết Trần Trường Sinh hôm nay muốn giết người, mọi người quan sát rất nhiều địa phương trong kinh đô, Bắc Binh Mã Ti hồ đồng tự nhiên là trọng yếu nhất, ngay cả hoàng cung cũng không bỏ qua. Song không có ai có thể nghĩ đến, hắn đi ra khỏi Ly cung, không có đi Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, không có đi hoàng cung, mà là đi Ngụy phủ.

Điều này làm cho rất nhiều người có chút ứng phó không kịp, sau đó sinh ra nghi ngờ giống Chu Thông.

Ngụy phủ là phủ gì? Tại sao Trần Trường Sinh đi nơi này trước, chẳng lẽ trong suy nghĩ của hắn, tầm quan trọng của nơi này còn xếp hạng trên hoàng cung cùng Chu ngục ư?

Ngay sau đó, có ít người nghĩ tới, Lễ bộ Thị lang đương triều họ Ngụy, thê tử mới vừa bị hắn bỏ họ Tiết, là đại tiểu thư của Tiết phủ.

Chẳng lẽ là vì nguyên nhân này ư?

Trần Trường Sinh đi Ngụy phủ làm gì? Giúp Tiết phủ hả giận ư? Hay muốn khuyên Ngụy Thị lang cùng thê tử quay về?

Thời khắc Ngụy Thị lang vừa nhận ra Trần Trường Sinh, đã bắt đầu khẩn trương suy tư ý của đối phương, cũng đưa ra kết luận tương tự.

Trần Trường Sinh nhất định là tới giúp Tiết phủ trút giận, hoặc là, hắn tới “khuyên” mình cùng Tiết Chi Hoa quay lại với nhau.

Nơi này chữ khuyên, đương nhiên là chữ ép.

Ngụy Thị lang có chút tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra.

Nếu như hắn thật sự đón vợ cũ về, Ngụy phủ dĩ nhiên sẽ mất chút ít mặt mũi, hắn nhất định phải chịu không ít ủy khuất, nhưng… còn có thể làm sao?

Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng tương lai, quyền lực địa vị hơn hắn quá nhiều.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Trần Trường Sinh nói lên yêu cầu, hắn nên khẩn trương tức giận rồi biến thành kích động như thế nào, miễn cưỡng nhưng vẫn không mất phong phạm tiếp nhận yêu cầu của đối phương.

Đúng lúc này, Trần Trường Sinh nói ra ý của mình, ánh mắt sáng ngời, thái độ đoan chánh, thanh âm thành khẩn —— ta tới giết ngươi.

Bông tuyết bồng bềnh, rơi vào trong đình viện, trong thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngụy Thị lang đứng trong tuyết, sắc mặt tái nhợt, khẽ há mồm, thời gian rất lâu cũng không nói nên lời.

Thì ra, không phải tới gây chuyện, cũng không phải tới bức hôn, mà là, tới giết người.

Hắn là Lễ bộ Thị lang, ở trong mắt người bình thường, tựa như một ngọn núi cao không thể với tới, nhưng thanh niên lúc này đứng ở trước mặt hắn, đối với hắn mà nói mới là núi cao chân chính.

Giáo Hoàng tương lai muốn giết ngươi, ai sẽ nguyện ý cứu ngươi đây? Trừ tử vong, ngươi không thể nào có kết cục khác.

Ngươi hẳn là khẩn trương tức giận sau đó biến thành kích động, miễn cưỡng nhưng vẫn không mất phong phạm tiếp nhận yêu cầu của đối phương… chết đi.

Không có ai muốn chết.

“Mặc dù ta làm chuyện sai trái, nhưng cũng không đến mức phải chết.”

Ngụy Thị lang quan sát ánh mắt Trần Trường Sinh, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám, hô hấp trở nên cực kỳ dồn dập.

“Đúng vậy, vô luận Chu luật hay là giáo điển, cũng không nói, bỏ vợ sẽ bị xử tử, đổi lại trước kia, chắc chắn ta sẽ không giết ngươi, nhưng hiện tại ý nghĩ của ta có chút bất đồng, nói sai thì có thể sửa, nhưng làm sai nhất định phải trả giá, cũng để người ta nhìn thấy sự vong ân phụ nghĩa của ngươi, hơn nữa ta muốn nói cho thế nhân cùng giáo đồ, ngươi làm như vậy là sai.”

Trần Trường Sinh cuối cùng nói: “Mà trừng phạt sự sai trái, chính là ca tụng sự tốt đẹp.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn rất sáng, giọng nói vô cùng thật tình. Hắn không nói dối, không phải cố ý đùa cợt đối phương, không phải muốn trước khi giết còn sỉ nhục đối phương, mà là thật sự nghĩ như vậy. Hắn tới Ngụy phủ giết người, là hy vọng ở trong thế giới sau này, chuyện như vậy có thể giảm bớt một ít.

Ngụy Thị lang gương mặt tái nhợt hiện ra hai vệt đỏ ửng vô cùng không bình thường, thân thể bắt đầu run rẩy lên.

Hắn không biết nên nói điều gì.

Trong suy nghĩ của “Người bình thường” như hắn, hiện tại Trần Trường Sinh chính là người điên. Ai sẽ vì chuyện bỏ vợ mà phải trả giá bằng tính mạng? Cho dù có chút vong ân phụ nghĩa, bạc tình quả hạnh, lang tâm như sắt… Nhưng, tại sao phải chết? Nhà vợ của hắn, còn có thê tử bị hắn bỏ rơi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, quả thật sẽ bị triều đình làm cho cực khổ đến chết, nhưng… chuyện này liên quan gì tới hắn?

Nếu như đây là cái cớ để giết người thì còn được.

Nhưng không phải, đây chính là lý do để Trần Trường Sinh giết người.

Ánh mắt của hắn càng sáng ngời, giọng nói càng thật tình, trong suy nghĩ của “Người bình thường”, lại càng điên cuồng.

Ngụy Thị lang nhìn tường viện trong tuyết, muốn tìm được cơ hội sống sót, phát hiện chẳng qua là phí công, cảm thấy tuyệt vọng, thống khổ khóc ra thành tiếng.

Tuyết rơi trên giấy, phát ra thanh âm rất nhỏ, rất giòn, tựa như món đồ xinh đẹp nào đó bị xé bỏ phát ra tiếng rên rỉ.

Đó là một tấm giấy trắng như tuyết, phía trên có mấy lỗ thủng, nhìn dị thường kinh khủng.

Một giọng nói từ trong một cái hắc động truyền ra: “Đều nói ta là người điên… Ta thấy ngươi còn điên hơn cả ta.”

Rất nhiều người đều biết, Họa Giáp Tiếu Trương tâm tính dữ dằn, tinh thần có chút vấn đề.

Nhưng đầu đông năm nay, khi hắn đứng trong tuyết thấy Trần Trường Sinh mở to đôi mắt sáng ngời, dùng giọng nói chân thành để miêu tả sát ý của mình đối với Ngụy Thị lang, sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị.

Hắn cảm thấy Trần Trường Sinh mới là người điên, một người điên nghiêm trang, điều này làm cho hắn rất giật mình.

Trần Trường Sinh nhìn thấy Tiếu Trương phía sau cây, cũng rất giật mình. Cả kinh đô, không có bất kỳ ai biết hắn sẽ đến Ngụy phủ, tin tưởng lúc này rất nhiều người đang chạy tới bên này, vì sao Tiếu Trương có thể chờ mình ở chỗ này?

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Hắn vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Đồng thời, thanh đoản kiếm phong hàn chí cực, không bụi cũng không sương, đã đâm rách ống tay áo cùng với vẻ kinh ngạc của ba người, đi tới trước cổ họng Ngụy Thị lang.

Tiếu Trương trên mặt che giấy trắng, tự nhiên không lộ vẻ gì, nhưng tất cả mọi người thấy tấm giấy trắng này, phảng phất cũng thấy được vẻ khinh thường.

Phần khinh thường này tự nhiên là nhằm vào kiếm của Trần Trường Sinh, giống như cười quái dị không tiếng động, tràn đầy ý vị đùa cợt.

Ngươi lại dám giết người ngay trước mặt ta ư?

Thiết thương phá tuyết bay lên, trong tay mà động, phá màn tuyết lạnh lẽo, như muốn khai thiên địa.

Chỉ cần động niệm, mũi thiết thương cực kỳ phong hàn, sẽ cùng kiếm của Trần Trường Sinh gặp gỡ.

Trần Trường Sinh thiên phú cao đến cỡ nào, cho dù ở Quốc Giáo học viện thắng Lâm lão công công, hôm nay kiếm cùng thương chính diện gặp nhau, làm sao có thể là đối thủ của Tiếu Trương?

Sau một khắc, thiết thương của Tiếu Trương sẽ đâm phá kiếm của Trần Trường Sinh.

Hắn sẽ đứng ở trước người Ngụy Thị lang.

Trận ám sát trong ngày tuyết đầu mùa ở kinh đô, sẽ tan biến.

Cho dù đến thời khắc này, thoạt nhìn, tựa như cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà, cuối cùng sẽ có ngoài ý muốn.

Giống như hôm nay.

Giấy trắng trên mặt Tiếu Trương hoa hoa tác hưởng, vẻ đùa cợt cùng khinh thường đã biến mất mất tích.

Cười quái dị không tiếng động biến thành quái khiếu thực sự, vang dội cả tòa Ngụy phủ, xé rách tuyết không.

Đường đi của thiết thương xảy ra biến hóa rất nhỏ.

Không thể đâm trúng thanh kiếm kia.

Hàn kiếm phá không mà đi, mang theo một đạo máu tươi.

Máu tươi bắn vào trong tuyết bay, hóa thành một hình ảnh xinh đẹp.

Một vật phá không bay lên, ô ô loạn chuyển, xoay tròn tốc độ cao, sau đó rơi xuống, tóe lên vài mảnh tuyết.

Đó là đầu Ngụy Thị lang, không thể nhắm mắt.

Tiếu Trương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn phía trước, sắc mặt biến lạnh, như thấy vực sâu.

Ở cửa Ngụy phủ, xuất hiện một người áo xanh.

Người này hai hàng lông mày cụp xuống, hết sức sầu khổ, trông cực kỳ keo kiệt, trong ngực ôm một thanh đao chưa ra khỏi vỏ.

Đã biết Trần Trường Sinh hôm nay muốn giết người, mọi người quan sát rất nhiều địa phương trong kinh đô, Bắc Binh Mã Ti hồ đồng tự nhiên là trọng yếu nhất, ngay cả hoàng cung cũng không bỏ qua. Song không có ai có thể nghĩ đến, hắn đi ra khỏi Ly cung, không có đi Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, không có đi hoàng cung, mà là đi Ngụy phủ.

Điều này làm cho rất nhiều người có chút ứng phó không kịp, sau đó sinh ra nghi ngờ giống Chu Thông.

Ngụy phủ là phủ gì? Tại sao Trần Trường Sinh đi nơi này trước, chẳng lẽ trong suy nghĩ của hắn, tầm quan trọng của nơi này còn xếp hạng trên hoàng cung cùng Chu ngục ư?

Ngay sau đó, có ít người nghĩ tới, Lễ bộ Thị lang đương triều họ Ngụy, thê tử mới vừa bị hắn bỏ họ Tiết, là đại tiểu thư của Tiết phủ.

Chẳng lẽ là vì nguyên nhân này ư?

Trần Trường Sinh đi Ngụy phủ làm gì? Giúp Tiết phủ hả giận ư? Hay muốn khuyên Ngụy Thị lang cùng thê tử quay về?

Thời khắc Ngụy Thị lang vừa nhận ra Trần Trường Sinh, đã bắt đầu khẩn trương suy tư ý của đối phương, cũng đưa ra kết luận tương tự.

Trần Trường Sinh nhất định là tới giúp Tiết phủ trút giận, hoặc là, hắn tới “khuyên” mình cùng Tiết Chi Hoa quay lại với nhau.

Nơi này chữ khuyên, đương nhiên là chữ ép.

Ngụy Thị lang có chút tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra.

Nếu như hắn thật sự đón vợ cũ về, Ngụy phủ dĩ nhiên sẽ mất chút ít mặt mũi, hắn nhất định phải chịu không ít ủy khuất, nhưng… còn có thể làm sao?

Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng tương lai, quyền lực địa vị hơn hắn quá nhiều.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Trần Trường Sinh nói lên yêu cầu, hắn nên khẩn trương tức giận rồi biến thành kích động như thế nào, miễn cưỡng nhưng vẫn không mất phong phạm tiếp nhận yêu cầu của đối phương.

Đúng lúc này, Trần Trường Sinh nói ra ý của mình, ánh mắt sáng ngời, thái độ đoan chánh, thanh âm thành khẩn —— ta tới giết ngươi.

Bông tuyết bồng bềnh, rơi vào trong đình viện, trong thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngụy Thị lang đứng trong tuyết, sắc mặt tái nhợt, khẽ há mồm, thời gian rất lâu cũng không nói nên lời.

Thì ra, không phải tới gây chuyện, cũng không phải tới bức hôn, mà là, tới giết người.

Hắn là Lễ bộ Thị lang, ở trong mắt người bình thường, tựa như một ngọn núi cao không thể với tới, nhưng thanh niên lúc này đứng ở trước mặt hắn, đối với hắn mà nói mới là núi cao chân chính.

Giáo Hoàng tương lai muốn giết ngươi, ai sẽ nguyện ý cứu ngươi đây? Trừ tử vong, ngươi không thể nào có kết cục khác.

Ngươi hẳn là khẩn trương tức giận sau đó biến thành kích động, miễn cưỡng nhưng vẫn không mất phong phạm tiếp nhận yêu cầu của đối phương… chết đi.

Không có ai muốn chết.

“Mặc dù ta làm chuyện sai trái, nhưng cũng không đến mức phải chết.”

Ngụy Thị lang quan sát ánh mắt Trần Trường Sinh, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám, hô hấp trở nên cực kỳ dồn dập.

“Đúng vậy, vô luận Chu luật hay là giáo điển, cũng không nói, bỏ vợ sẽ bị xử tử, đổi lại trước kia, chắc chắn ta sẽ không giết ngươi, nhưng hiện tại ý nghĩ của ta có chút bất đồng, nói sai thì có thể sửa, nhưng làm sai nhất định phải trả giá, cũng để người ta nhìn thấy sự vong ân phụ nghĩa của ngươi, hơn nữa ta muốn nói cho thế nhân cùng giáo đồ, ngươi làm như vậy là sai.”

Trần Trường Sinh cuối cùng nói: “Mà trừng phạt sự sai trái, chính là ca tụng sự tốt đẹp.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn rất sáng, giọng nói vô cùng thật tình. Hắn không nói dối, không phải cố ý đùa cợt đối phương, không phải muốn trước khi giết còn sỉ nhục đối phương, mà là thật sự nghĩ như vậy. Hắn tới Ngụy phủ giết người, là hy vọng ở trong thế giới sau này, chuyện như vậy có thể giảm bớt một ít.

Ngụy Thị lang gương mặt tái nhợt hiện ra hai vệt đỏ ửng vô cùng không bình thường, thân thể bắt đầu run rẩy lên.

Hắn không biết nên nói điều gì.

Trong suy nghĩ của “Người bình thường” như hắn, hiện tại Trần Trường Sinh chính là người điên. Ai sẽ vì chuyện bỏ vợ mà phải trả giá bằng tính mạng? Cho dù có chút vong ân phụ nghĩa, bạc tình quả hạnh, lang tâm như sắt… Nhưng, tại sao phải chết? Nhà vợ của hắn, còn có thê tử bị hắn bỏ rơi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, quả thật sẽ bị triều đình làm cho cực khổ đến chết, nhưng… chuyện này liên quan gì tới hắn?

Nếu như đây là cái cớ để giết người thì còn được.

Nhưng không phải, đây chính là lý do để Trần Trường Sinh giết người.

Ánh mắt của hắn càng sáng ngời, giọng nói càng thật tình, trong suy nghĩ của “Người bình thường”, lại càng điên cuồng.

Ngụy Thị lang nhìn tường viện trong tuyết, muốn tìm được cơ hội sống sót, phát hiện chẳng qua là phí công, cảm thấy tuyệt vọng, thống khổ khóc ra thành tiếng.

Tuyết rơi trên giấy, phát ra thanh âm rất nhỏ, rất giòn, tựa như món đồ xinh đẹp nào đó bị xé bỏ phát ra tiếng rên rỉ.

Đó là một tấm giấy trắng như tuyết, phía trên có mấy lỗ thủng, nhìn dị thường kinh khủng.

Một giọng nói từ trong một cái hắc động truyền ra: “Đều nói ta là người điên… Ta thấy ngươi còn điên hơn cả ta.”

Rất nhiều người đều biết, Họa Giáp Tiếu Trương tâm tính dữ dằn, tinh thần có chút vấn đề.

Nhưng đầu đông năm nay, khi hắn đứng trong tuyết thấy Trần Trường Sinh mở to đôi mắt sáng ngời, dùng giọng nói chân thành để miêu tả sát ý của mình đối với Ngụy Thị lang, sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị.

Hắn cảm thấy Trần Trường Sinh mới là người điên, một người điên nghiêm trang, điều này làm cho hắn rất giật mình.

Trần Trường Sinh nhìn thấy Tiếu Trương phía sau cây, cũng rất giật mình. Cả kinh đô, không có bất kỳ ai biết hắn sẽ đến Ngụy phủ, tin tưởng lúc này rất nhiều người đang chạy tới bên này, vì sao Tiếu Trương có thể chờ mình ở chỗ này?

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Hắn vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Đồng thời, thanh đoản kiếm phong hàn chí cực, không bụi cũng không sương, đã đâm rách ống tay áo cùng với vẻ kinh ngạc của ba người, đi tới trước cổ họng Ngụy Thị lang.

Tiếu Trương trên mặt che giấy trắng, tự nhiên không lộ vẻ gì, nhưng tất cả mọi người thấy tấm giấy trắng này, phảng phất cũng thấy được vẻ khinh thường.

Phần khinh thường này tự nhiên là nhằm vào kiếm của Trần Trường Sinh, giống như cười quái dị không tiếng động, tràn đầy ý vị đùa cợt.

Ngươi lại dám giết người ngay trước mặt ta ư?

Thiết thương phá tuyết bay lên, trong tay mà động, phá màn tuyết lạnh lẽo, như muốn khai thiên địa.

Chỉ cần động niệm, mũi thiết thương cực kỳ phong hàn, sẽ cùng kiếm của Trần Trường Sinh gặp gỡ.

Trần Trường Sinh thiên phú cao đến cỡ nào, cho dù ở Quốc Giáo học viện thắng Lâm lão công công, hôm nay kiếm cùng thương chính diện gặp nhau, làm sao có thể là đối thủ của Tiếu Trương?

Sau một khắc, thiết thương của Tiếu Trương sẽ đâm phá kiếm của Trần Trường Sinh.

Hắn sẽ đứng ở trước người Ngụy Thị lang.

Trận ám sát trong ngày tuyết đầu mùa ở kinh đô, sẽ tan biến.

Cho dù đến thời khắc này, thoạt nhìn, tựa như cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà, cuối cùng sẽ có ngoài ý muốn.

Giống như hôm nay.

Giấy trắng trên mặt Tiếu Trương hoa hoa tác hưởng, vẻ đùa cợt cùng khinh thường đã biến mất mất tích.

Cười quái dị không tiếng động biến thành quái khiếu thực sự, vang dội cả tòa Ngụy phủ, xé rách tuyết không.

Đường đi của thiết thương xảy ra biến hóa rất nhỏ.

Không thể đâm trúng thanh kiếm kia.

Hàn kiếm phá không mà đi, mang theo một đạo máu tươi.

Máu tươi bắn vào trong tuyết bay, hóa thành một hình ảnh xinh đẹp.

Một vật phá không bay lên, ô ô loạn chuyển, xoay tròn tốc độ cao, sau đó rơi xuống, tóe lên vài mảnh tuyết.

Đó là đầu Ngụy Thị lang, không thể nhắm mắt.

Tiếu Trương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn phía trước, sắc mặt biến lạnh, như thấy vực sâu.

Ở cửa Ngụy phủ, xuất hiện một người áo xanh.

Người này hai hàng lông mày cụp xuống, hết sức sầu khổ, trông cực kỳ keo kiệt, trong ngực ôm một thanh đao chưa ra khỏi vỏ.

Chọn tập
Bình luận