“Tâm nhi thích trà đạo, cho nên mới tới nơi này.”
Vô Cùng Bích quan sát ánh mắt của Biệt Dạng Hồng, tựa như đang nhìn kẻ thù của mình, tàn bạo nói: “Ngươi còn muốn tra xét cái gì nữa? Ngươi còn muốn chứng cớ gì nữa? Hay ngươi đến hiện tại cũng không chịu tin tưởng là vị Giáo Hoàng Bệ Hạ ngươi thưởng thức đã giết ngươi con? Hay hoặc giả là nói ngươi căn bản không dám báo thù cho con của ngươi, cho nên liều mạng muốn bênh vực cho hắn?”
Biệt Dạng Hồng vẫn không nói chuyện, xoay người đi vào trong một ngôi tửu lâu bên bờ sông.
Hắn biết con của mình từng ở lại nơi này một thời gian ngắn, hắn muốn biết nơi đây đã từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng rất đáng tiếc, hắn không hỏi được người nào.
Bởi vì khắp nơi trong tửu lâu đều là người chết.
Hắn rất nhanh rời khỏi tửu lâu, dựa vào mạnh mẽ thôi diễn ra tới thiên cơ, ở trên sông trên một chiếc thuyền chở trà tìm tới mục tiêu của chính mình.
Người kia căn bản không cho hắn cơ hội để đặt câu hỏi, nhìn hắn xa xa phá không lao tới, nuốt kịch độc tự sát, mang trên mặt vẻ thê thảm, tuyệt vọng rồi lại có nụ cười quỷ dị.
Biệt Dạng Hồng biết người này.
Tuyên Văn điện Tân giáo sĩ, năm đó Quốc Giáo học viện có thể tái hiện sinh cơ ở kinh đô, người này có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Nhìn thi thể Tân giáo sĩ, Biệt Dạng Hồng tiếp tục trầm mặc.
Vô Cùng Bích nhìn hắn tức giận hô: “Ngươi còn chờ cái gì nữa! Còn không mau đi tìm Trần Trường Sinh để giết ư!”
Biệt Dạng Hồng trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng.”
“Giáo Hoàng thì thế nào! Chẳng lẽ ngươi sợ ư?”
Vô Cùng Bích khóc rống hô: “Ta không sợ! Ta muốn đem con hắc long kia làm thịt… Ta muốn rút gân nàng! Lột da nàng!”
…
…
Nam Khê trai muốn hợp trai mười năm, từ đó ngăn cách?
Tin tức kia chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ đại lục, chẳng qua hiện tại còn chưa truyền bá đi quá xa mà thôi. Đêm qua triều đình sứ đoàn cùng với các tông phái thế gia đi tới Thánh Nữ phong cũng đều đã biết được chuyện này, vì trợ giúp ba vị sư thúc tổ Nam Khê trai chống đỡ áp lực đến từ Quốc Giáo, tự nhiên đã chuẩn bị vạn toàn.
Triều đình sứ đoàn có Tương Vương dẫn đầu, vị Vương gia này mới vừa đột phá thần thánh lĩnh vực, đang lúc danh tiếng vang dội, mà Mộc Chá gia lão thái quân cùng Ngô gia gia chủ cũng tự mình trình diện. Trường Sinh tông cũng có một vị trưởng lão cùng chút ít đệ tử, thêm vào Từ Giản tự, Minh Thủy quan, Liệt Thu tông hơn ba mươi tiểu tông phái, lại tập trung tới ngàn người.
Ly cung phản ứng không kịp, chỉ tới kịp truyền thư tới thiên nam đạo điện có một vị chủ giáo là đại biểu. Hòe viện cùng Ly sơn ở gần một chút, mặc dù biết tin tức chậm một chút, nhưng đồng thời đi tới, không đến nỗi để cho cục diện trở nên quá mức tồi tệ, Hòe viện phái ra một vị phó viện trưởng cùng với Chung Hội các đệ tử, mà Ly Sơn kiếm tông chưởng môn cần ổn định cảnh giới, cao thủ kiếm đường lại muốn ở Bắc Cương để kinh sợ cường giả Ma tộc, tới là Cẩu Hàn Thực cùng với hơn mười đệ tử, Cẩu Hàn Thực chỉ là đệ tử đời thứ hai, nhưng hắn tính tình trầm ổn, đọc một lượt Đạo Tàng, học thức uyên bác, kiếm đạo tinh thâm, được rất nhiều người coi trọng, nhất là Thu Sơn Quân đã mất tích năm năm, rất nhiều người cũng cảm thấy hắn sẽ trở thành chưởng môn Ly Sơn kiếm tông đời sau.
Mấy chục năm qua, Thánh Nữ phong hiếm khi náo nhiệt đến thế, thật có thể được xưng tụng là sau khánh điển nam bắc hợp lưu, đại lục phát sinh một sự kiện trọng đại.
Địa điểm cử hành hợp trai đại điển, cũng không phải là ở trước Nam Khê trai, mà là một đỉnh núi khác, đỉnh núi này cực kỳ đặc biệt , đỉnh núi chính là một mặt đá lớn bằng phẳng, bóng loáng trong như gương, cực kỳ rộng rãi, có thể dung nạp mấy ngàn người đồng thời nhập tọa, căn bản không có chút chật chội, sẽ chỉ làm các tông phái lộ ra vẻ cách thêm bắt mắt.
Mà rạng sáng nay phía nam đạo điện đại chủ giáo cùng với mấy tên giáo sĩ theo hầu mới vội vã chạy tới.
Ly cung cùng Thánh Nữ phong đồng chúc thuộc về Quốc Giáo, gặp đại sự như vậy, lại chỉ có bằng đó người, rất nhiều người cũng đã nhìn ra vấn đề. Vô luận là triều đình chiếu thư hay là ngôn luận lén lút, Nam Khê trai hợp trai chuyện này rõ ràng cho thấy cố ý đem Ly cung loại bỏ bên ngoài. Nam Khê trai ba vị sư thúc tổ cùng triều đình sứ đoàn lúc đầu đưa ra giải thích đối với các phương là, Giáo Hoàng Bệ Hạ không ở Ly cung, khó có thể kịp thời xin chỉ thị. Ai cũng biết đây chỉ là cái cớ, vấn đề là Ly cung thật sự không có một đại nhân vật nào xuất hiện, đây là chuyện gì xảy ra?
Nhìn phía xa sơn đạo bị mây mù che dấu, Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát rồi nói với các sư đệ: “Xem ra chuyện hôm nay không cách nào vãn hồi được nữa.”
Nghe lời này, các đệ tử Ly Sơn kiếm tông sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Ly sơn cùng Thánh Nữ phong cách nhau không xa, nhất là có vài ngọn núi, lại càng cách sông nhìn thấy nhau, đệ tử hai tông phái trong ngày thường rất quen biết, lấy đồng môn để xưng hô, hiện nay biết các sư tỷ sư muội phải ngăn cách mười năm, coi như bọn hắn kiếm tâm như rửa, cũng khó tránh khỏi sinh lòng ngơ ngẩn.
Ai cũng giống Cẩu Hàn Thực cho là Nam Khê trai hợp trai chuyện này không cách nào thay đổi. Bởi vì Thánh Nữ Từ Hữu Dung đang bế quan, bởi vì Ly cung duy nhất có thể cùng triều đình cùng với nhiều thế lực như vậy đối kháng, rất rõ ràng bởi vì nguyên nhân nào đó, trở tay không kịp, lại không có một đại nhân vật nào trình diện.
Cho nên, hơn ngàn người tu đạo trên nhai bình ở đỉnh núi, chợt thấy Giáo Hoàng Trần Trường Sinh từ trong mây mù đi ra, cũng giật mình tới cực điểm.
…
…
Biển người biến thành sóng người, đó là quỳ gối làm lễ.
Sóng người yên lặng như biển người, đó là hơn ngàn người tu đạo kết thúc hành lễ, ở dưới giọng nói ôn hòa của Nam Khê trai Hoài Nhân sư thúc tổ riêng mình nhập tọa.
Hòe viện mười mấy người ngồi ở địa phương cách Ly Sơn kiếm tông không xa.
Năm đó hai tông phái học viện khí chất đặc dị hơn nữa cường ngạnh này, nhìn nhau cũng không vừa mắt, tất nhiên sẽ không ngồi cùng một chỗ. Nhưng theo sự kiện ở Tầm Dương thành, cùng với Vương Phá phá cảnh ở Lạc Thủy, Hòe viện bớt chút tự ti, Ly Sơn kiếm tông bớt chút khoe khoang, nhìn nhau thuận mắt hơn chút ít, ít nhất sẽ không đánh nhau.
“Triều đình nghĩ thật hay, cho là đại sự như vậy có thể không mang theo Ly cung được ư?”
Hòe viện phó viện trưởng nhìn Tương Vương phía xa đùa cợt nói: “Cũng không nghĩ Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thánh Nữ có quan hệ thế nào sao, chuyện của Nam Khê trai làm sao có thể dấu diếm được hắn chứ?”
Nói xong câu đó, hắn vô tình hay cố ý nhìn mọi người của Ly Sơn kiếm tông một cái.
Một câu nói đơn giản, nhưng lại đồng thời cười nhạo triều đình cùng Ly Sơn kiếm tông, Hòe viện ở thiên nam nổi tiếng nhanh như vậy, quả nhiên khí phách vô cùng.
Chung Hội tính tình có chút âm trầm, nhưng không có tâm tư như phó viện trưởng, căn bản không nghĩ tới những lời này đang châm chọc Ly sơn, hỏi: “Chẳng lẽ tin đồn chuyện kia là thật?”
“Chuyện trên Hàn sơn ngươi đã thấy tận mắt, Giáo Hoàng Bệ Hạ lúc ấy bị Quan Bạch gây thương tích, là ai xả thân đi cứu? Sau đó từ Hàn sơn về kinh đô, dọc theo đường đi bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy? Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thánh Nữ cùng ăn cùng uống, cùng ở chung, nghiễm nhiên chính là một đôi đạo lữ.”
Hòe viện phó viện trưởng cười lạnh nói: “Triều đình thôi động Nam Khê trai hợp trai muốn làm gì thì ai cũng biết, nhưng nếu Giáo Hoàng Bệ Hạ đã đến, chuyện này chưa chắc có thể thành.”
Tương Vương ngồi ở phía mặt đông, rời đi rất xa, tự nhiên không nghe thấy hắn nói chuyện, thần sắc như thường cùng Mộc Chá gia lão thái quân và Ngô gia gia chủ vừa nói chuyện.
Cẩu Hàn Thực cùng các đệ tử Ly Sơn kiếm tông, lại nghe rất rõ những lời này, vẻ mặt trở nên có chút không được tự nhiên.