Mấy trăm viên sỏi trắng cứng rắn như mũi tên nhọn bắn về phía thân thể Từ Hữu Dung.
Nhưng đó cũng không phải mở màn cho một cuộc chiến đấu thảm thiết, mà là bắt đầu của một cuộc chạy trốn.
Đối mặt với Từ Hữu Dung, Trừ Tô căn bản không có lòng tin chiến thắng đối phương, thậm chí ngay cả xuất thủ cũng không dám.
Nhiệt huyết? Chiến đấu? Đây là lựa chọn kẻ ngu xuẩn nhất mới làm ra.
Hắn chỉ hy vọng có thể sống sót rời đi, nếu như có thể toàn thân trở lui, dĩ nhiên không còn gì tốt hơn được nữa.
Mượn sỏi trắng che chở, hắn đánh vỡ tường lửa, hóa thành một đạo bóng xám chạy ra ngoài con hẻm.
Chỉ để lại một tiếng kêu đau vô cùng thảm quanh quẩn trong tiểu viện.
Tường lửa là phượng huyết chân hỏa của Từ Hữu Dung, cho dù là hắn muốn chính diện đột phá, cũng cần trả một cái giá vô cùng thảm trọng.
Từ Hữu Dung nhìn đạo bóng xám kia biến mất, đôi mi thanh tú chau lên.
Một trận cuồng phong gào thét, sỏi trắng bắn về phía nàng rơi xuống đất.
Hai đạo cánh chim màu trắng mang theo thánh khiết ở sau lưng nàng huy vũ.
Tường lửa chợt biến mất, ngọn lửa đầy đất biến mất.
Từ Hữu Dung cũng biến mất, hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo ra ngoài hẻm.
…
…
Đầy đất tinh thạch đã sớm biến thành phấn vụn, phía trên còn nhuộm mùi hôi, đã biến thành màu đen.
Vài tòa mộc tháp càng đã sớm hủ hủ thành bùn lầy.
Nỗi khiếp sợ trên mặt Vô Cùng Bích vẫn còn, ánh mắt mờ mịt.
Biệt Dạng Hồng nhìn nàng một cái, khó nhọc ngẩng đầu vuốt ve đầu của nàng, an ủi nói: “Không có chuyện gì .”
Khi tay của hắn rơi vào trên đầu Vô Cùng Bích, Vô Cùng Bích tựa như con thú nhỏ chấn kinh phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó tiếng mắng tràn đầy ô ngôn uế ngữ liên tiếp từ trong đôi môi mỏng mà tái nhợt của nàng trào ra, thời gian rất lâu cũng không ngừng nghỉ.
Nàng mắng chính là Hiên Viên Phá cùng Từ Hữu Dung, nội dung đại khái là Hiên Viên Phá tên hùng chết bầm chỉ lo đi cưới công chúa Yêu tộc, lại bất kể sống chết của mình, Từ Hữu Dung nếu đã ở Bạch Đế thành, vì sao trễ như thế mới xuất hiện, chẳng lẽ cố ý làm cho mình khó coi ư?
Biệt Dạng Hồng sắc mặt trở nên có chút khó coi, qua một hồi mới trở lại bình thường, hắn biết thê tử của mình đời này cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp ngăn trở, mấy ngày gần đây gặp gỡ thật sự là đem nàng hù dọa thật lợi hại, lúc này tinh thần có chút hoảng hốt, thật sự không đành lòng khiển trách nữa.
…
…
Tiếng chuông trong miếu thiên thụ thị giả biến mất, sương mù trên đường ở Tùng Đinh bởi vì lực lượng nào đó triệu dẫn đi đến hoàng thành, hẻm nhỏ Ba Hòa lý an tĩnh, nếu như không phải là hình ảnh trong tiểu viện thảm đạm đến vậy, rất khó tin tưởng lúc trước nơi này xảy ra một cuộc chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Cuộc chiến này đã rời xa tiểu viện, đi tới đường phố khác .
Giọt nước trên mặt đường ẩm ướt đột nhiên biến mất, trở nên dị thường khô ráo, bên bờ cây phong tuôn xuống lá cây, phiến lá ở trong quá trình bay xuống lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được úa vàng, sau đó biến thành màu đen, nhìn qua giống như bị một chiếc bút vô hình vẽ loạn mà thành.
Bên bờ Hồng hà bỗng nhiên đại phóng đại quang minh.
Trên mặt sông sinh ra mấy mớn nước, sau đó có sóng lớn ập tới, vu kinh thân thể khổng lồ phát ra kêu to trầm thấp, tỏ vẻ kính sợ cùng phục tòng của mình, hướng đáy nước sâu đậm lặn đi, rất lo lắng bị cuộc chiến đấu này liên lụy tới.
Bọt sóng dần dần bình tức, rừng cây theo gió lắc nhẹ, trên đường đá xanh một lần nữa trở nên ẩm ướt, mùi vị nước bẩn dần dần nổi lên.
Từ Hữu Dung trở lại trước tiểu viện, trong tay cầm một cái tay cụt nhỏ gầy tràn đầy lân giáp cùng lông màu đen.
Mặt cắt của cánh tay kia tựa như được phủ một thứ gì, không có một chút máu nào tràn ra.
Nếu như là thiếu nữ bình thường, nhìn thấy một cái tay quái dị phi nhân như vậy, tất nhiên sẽ sợ hãi mà hét lớn, lại càng không cần phải nói cầm lấy.
Từ Hữu Dung để ý sạch sẽ, nhưng không thèm để ý những chuyện này, vẻ mặt rất bình tĩnh, chẳng qua lông mày hơi nhíu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mới vừa rồi cuộc chiến kia không có ai có thể dùng mắt thường nhìn đến, nhưng đã chân thật xảy ra, hơn nữa cực kỳ kịch liệt hung hiểm.
Ở trên một khối đá vỡ thành hai mảnh bên bờ Hồng hà, nàng dùng Trai kiếm chém đứt cánh tay phải của Trừ Tô, lại không thể đem người này lưu lại.
Trừ Tô tu hành Hoàng Tuyền công pháp quả thật đáng sợ, thủ đoạn biến ảo, quỷ dị đa đoan, cho dù nàng có đạo tâm sáng sủa, cũng không cách nào hoàn toàn nhìn thấu.
Từ Hữu Dung chuẩn bị vào tiểu viện xem thương thế của Biệt Dạng Hồng một chút, bỗng nhiên cảm ứng được điều gì, sau đó biến mất.
Nếu hắn tới, nàng tự nhiên không cần hiện thân, hoặc là nói, ở nơi này vào lúc này nàng không muốn xuất hiện trước mặt hắn.
…
…
Sâu trong dãy núi bên kia bờ Hồng hà, Trừ Tô dùng tay trái ôm một khối đá trầm trọng, từ khe núi đi ra.
Trên người hắn hắc bào đã ướt đẫm, gắt gao dán chặt trên người, lộ ra đường nét thân thể dị dạng quái dị, nhìn rất chật vật.
Lúc trước ở thời khắc nguy hiểm nhất, hắn dùng cánh tay phải của mình đón đỡ Đại Quang Minh Kiếm của Từ Hữu Dung, lẻn vào giữa sông, mượn thân thể khổng lồ của vu kinh che dấu lẻn vào nước bùn ở đáy sông, trốn vào một cái cửa sông bí ẩn, hiểm lại càng hiểm mà trốn thoát.
Hắn cụt tay trọng thương căn bản không cách nào thừa nhận mạch nước ngầm chảy xiết trong sông đánh vào, nếu như không ôm lấy tảng đá trầm trọng này , hoặc là lúc này hắn đã lần nữa bị đẩy về Hồng hà, trở thành hồn ma dưới kiếm của Từ Hữu Dung, hay hoặc là cực kỳ biệt khuất đập vào trên thạch bích trên mặt đất.
Hắn đem tảng đá ném xuống mặt đất sau đó ngồi lên, cúi đầu thở dồn dập, lộ vẻ cực kỳ thống khổ.
Dĩ vãng cho dù bị trọng thương cụt tay, hắn tu hành Hoàng Tuyền bí pháp vẫn có thể trợ giúp hắn mọc lại, cho nên mỗi lần ám sát hoặc là lúc chiến đấu, hắn cũng có thể đem hết toàn lực, gần như điên cuồng mà phát động công kích với cường giả như Trần Trường Sinh hoặc là Tiếu Trương.
Nhưng lần này hắn cụt tay không bao giờ có thể mọc lại.
Trên vết thương có một đạo khí tức thần thánh, đến từ Nam Khê trai Trai kiếm.
Đáng sợ hơn chính là, trên vết thương còn có một giọt Thiên Phượng chân huyết đã dần nhuộm ra .
Đừng bảo là tay cụt mọc lại, hiện tại nếu như hắn không thể tìm được địa phương tĩnh tu trị thương, giọt Thiên Phượng chân huyết này sẽ gặp theo máu thịt cùng kinh mạch của hắn không ngừng xâm phệ vào bên trong, cho đến cuối cùng phá hủy toàn bộ Hoàng Tuyền âm khiếu cùng với thân thể cùng với toàn bộ ý thức của hắn.
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hạc kêu.
Trừ Tô thân thể run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn bên kia, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Nếu như để cho Từ Hữu Dung tìm được mình lần nữa, hắn tất nhiên chỉ có một con đường chết.
Hắn quyết định không quay lại Bạch Đế thành, mặc dù nơi đó có Mục phu nhân nguyện ý che chở cho mình .
Hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ Mục phu nhân giao phó cho mình, hơn nữa Từ Hữu Dung đang ở trong thành.
Hắn thật sự rất sợ Từ Hữu Dung.
Trước đây đã vậy.
Hiện tại lại càng sợ hãi hơn.
…
…
Một con bạch hạc rơi vào trong tiểu viện.
Tiếp theo vang lên chính là một tiếng thét kinh hãi cùng với tiếng chửi rủa của Vô Cùng Bích .
Cả Tùng Đinh đều trở nên náo nhiệt.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo và mười mấy tên giáo sĩ, Đường gia chấp sự cùng hơn mười người tu hành thiên nam, Đại Chu quan viên và cường giả quân đội cùng với cao thủ Yêu tộc số lượng càng nhiều do Hùng tộc tộc trưởng dẫn dắt, cũng đến nơi này, sau đó đem tiểu viện vây kín.
Cùng tình hình đêm qua có chút tương tự, nhưng không khí càng thêm nghiêm trang.
Bởi vì Giáo Hoàng đã tới.
Không ai chú ý tới, Từ Hữu Dung đứng ở trên mái miếu thiên thụ thị giả.
Không biết thấy được ai, hoặc là không gặp phải ai, nàng rất hài lòng.
Cho nên nàng khẽ mỉm cười, xinh đẹp khuynh thành.