Hữu Dung lặng yên nhìn thần đạo, nhìn thời gian rất lâu.
Gió tuyết lúc mạnh lúc yếu, nhưng không có ai xuất hiện.
Tiểu hắc long không biết từ nơi nào lấy ra khửu tay một con thủy tinh ngưu mà gặm, mơ hồ không rõ nói: “Không tới thời khắc cuối cùng, ai dám tới giết ngươi?”
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, xoay người đi tới ngoài Thiên Thư lăng.
Tiểu hắc long đem tay vươn vào trong gió tuyết, vấy mỡ trên tay nhất thời bị nhiệt độ cực thấp đông cứng thành bụi phấn, sau đó bị thổi tan, trở nên hết sức sạch sẽ.
Nàng hướng bóng lưng Từ Hữu Dung nói: “Ngươi rốt cuộc muốn Vương Phá tới làm gì?”
Từ Hữu Dung vẫn không trả lời vấn đề này.
Tiểu hắc long bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, đồng tử dựng thẳng hơi co lại.
Nàng đuổi kịp Từ Hữu Dung, luôn miệng hô lên.
“Ngươi muốn để hắn xông thần đạo?”
“Thương Hành Chu nhất định sẽ tự mình ra tay cản hắn!”
“Vậy sẽ xảy ra đại sự!”
…
…
Chuyện Mao Thu Vũ phá cảnh nhập thần thánh, rất nhanh truyền khắp cả tòa đại lục, đồng thời cũng chấn động cả đại lục.
Ly cung trong thời gian ngắn nhất đã ban ra tôn hiệu.
Dựa theo quy củ trước đây, kế tiếp sẽ an bài phủ cho hắn.
Năm đó Bát Phương Phong Vũ đều có phủ địa của mình, tỷ như Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích là Tây Lăng Vạn Thọ các, Quan Tinh Khách lại là Nam Hải Toái Tinh tiều. Phủ địa của Tào Vân Bình còn lại là Lang Gia sơn ban đầu Thiên Hải Thánh Hậu đưa cho Thiên Cơ lão nhân, chẳng qua không có bao nhiêu người biết, Thiên Cơ lão nhân được trả giá như vậy, chẳng qua chỉ là tự mình đến kinh đô nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Mao Thu Vũ lựa chọn phủ địa cho mình, hơi nằm ngoài dự đoán mọi người, rồi lại rất hợp tình lý.
Hắn lựa chọn Hàn sơn.
Hàn sơn tại phương bắc đại lục, cách kinh đô cực xa, cách cánh đồng tuyết mà Ma tộc thống trị cũng rất gần.
Trọng yếu hơn nơi đó đã từng là chỗ ở của Thiên Cơ các.
Tất cả Thiên Cơ các đã thuộc về Đại Chu triều đình, nhưng kiến trúc bốn phía Hàn sơn Thiên Trì, cùng với chút ít dấu vết Thiên Cơ lão nhân lưu lại còn tồn tại.
Mao Thu Vũ dùng loại lựa chọn này để biểu lộ thái độ của mình, đây cũng là Ly cung một lần nữa biểu hiện ra cường thế kế sau chuyện Tùng Sơn quân phủ.
Đại Chu triều đình không có phản ứng, đối với chuyện này vẫn duy trì lặng yên, không đưa ra ý kiến phản đối.
Thương Hành Chu còn ở Lạc Dương Trường Xuân quan, Hoàng Đế Bệ Hạ vẫn trong thâm cung, rất ít ra khỏi điện, càng hiếm khi gặp người ngoài.
Đêm đó Từ Hữu Dung đi vào hoàng cung, không biết tạo thành bao nhiêu liên tưởng, suy đoán cùng bất an, nhưng bây giờ nhìn lại, phong vân tạm thời còn chưa tới.
Thế nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng sinh ra rất nhiều khó hiểu, vô số tầm mắt tập trung vào đình viện u tĩnh nơi nào đó trong kinh đô, rơi vào trên đèn lồng màu cam ấm áp.
Hôn lễ của Lâu Dương Vương cùng Mạc Vũ sắp cử hành, Trần Trường Sinh sẽ tự mình chủ hôn, Từ Hữu Dung làm bằng hữu duy nhất của tân nương tự nhiên cũng muốn trình diện.
…
…
Hôn lễ vạn người chú mục này không cử hành trong vương phủ, mà là ở Kết viên.
Bắt đầu từ sáng sớm, trong viên đã trở nên cực kỳ náo nhiệt, thanh âm khách tới chúc mừng cùng trêu ghẹo chưa từng ngưng lại một chút nào.
So với tiền viện, hậu trạch lộ vẻ thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Lăng Hải chi vương mang theo mười mấy tên chủ giáo, đứng ở bốn phía tuyết lâm, đem nơi này cùng tiền viện hoàn toàn ngăn cách.
Trần Trường Sinh đứng ở trong đình tuyết, nghe động tĩnh phía trước, lắc đầu nói: “Không nghĩ bọn họ cưới xong lại ở nơi này, ta còn tưởng rằng nàng sẽ dọn đi Bình An đạo.”
Từ Hữu Dung thu hồi tầm mắt đang quan sát hoa đào, nói: “Nàng không muốn làm hàng xóm với các Vương gia kia, hơn nữa Bình An đạo lưu lại ấn tượng không tốt cho nàng.”
Kinh đô cùng Lạc Dương năm nay đều rất hàn lãnh, nhưng theo thời gian trôi đi, mùa đông vẫn sắp kết thúc.
Ngoài đình mấy cành đào, tỏa ra màu đỏ rực rỡ, có lẽ vài ngày nữa sẽ không còn tồn tại.
Trần Trường Sinh nhìn về mấy cành đào, nghĩ tới hình ảnh ba năm trước đây Mạc Vũ cùng Chiết Tụ ở trên Bình An đạo lăng trì Chu Thông, không nhịn được thở dài.
Băng tuyết trên cành đào tuôn rơi rơi xuống, đó là bởi vì hậu viên nghênh đón một trận gió.
Cùng với gió tuyết, Mạc Vũ xuất hiện.
Nàng hôm nay trang điểm rất nồng, nhưng hoàn toàn không có tục khí, chẳng qua là diễm lệ chói mắt, đỏ rực tựa như hoa đào.
Trần Trường Sinh còn chưa kịp nói lời chúc mừng, đã có mùi thâm ập tới.
Mạc Vũ đem hắn ôm vào trong lòng.
Trần Trường Sinh sợ hết hồn, muốn đem nàng đẩy ra, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt nàng mà lớp trang điểm kia cũng không che nổi, lại có chút không đành lòng.
Mạc Vũ ghé vào cổ của hắn hít một hơi thật dài, nói: “Thật là thoải mái nha, đáng tiếc sau này không được ngửi nữa rồi.”
Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, xoay người sang chỗ khác.
Mạc Vũ nhìn nàng đùa cợt nói: “Mắt không thấy, tâm cũng không tịnh, nếu quả thật ngươi không tức giận, vì sao phải xoay người qua chỗ khác?”
“Hữu Dung không có chuyện gì, Hữu Dung không tức giận.”
Từ Hữu Dung nhìn đào hồng trước mắt, ở trong lòng tự nói với mình.
Sau đó nàng xoay người lại, nhìn Mạc Vũ thản nhiên cười nói: “Cũng không rõ ngươi đang nói gì.”
Mạc Vũ nhìn nàng châm chọc nói: “Ngươi lại giả điên a.”
Không có ai hiểu Từ Hữu Dung hơn nàng.
Nàng biết tính tình Từ Hữu Dung cổ quái đến cở nào, hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài.
Từ Hữu Dung trợn mắt nhìn Trần Trường Sinh một cái, sau đó đi tới ngoài viên.
Trần Trường Sinh vẫn mở hai cánh tay, tránh tiếp xúc đến thân thể của Mạc Vũ, lộ vẻ đặc biệt vô tội.
Nhìn thấy Từ Hữu Dung rời đi, Mạc Vũ mới buông lỏng hai tay.
Lúc này dưới đình tuyết chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không khí có chút mập mờ, tự nhiên cũng có chút lúng túng, nhất là đối với Trần Trường Sinh mà nói.
—— bất kể là Mạc Vũ cố ý muốn làm cho Từ Hữu Dung tức giận bỏ đi, hay là Từ Hữu Dung cố ý cho bọn hắn cơ hội ở lại với nhau.
Tiền viện bỗng nhiên truyền đến một loạt thanh âm huyên náo, Trần Trường Sinh vội vàng nói: “Vương gia nhân duyên tựa như rất tốt.”
“Nhân duyên thứ này, chủ yếu là xem hắn có tạo thành uy hiếp đối với người khác hay không, cho nên nhân duyên của ta từ trước đến giờ đều không tốt.”
Mạc Vũ nói: “Đám huynh đệ thậm chí cháu của hắn cũng chưa có ai coi trọng hắn, bất quá… mấy người như Trung Sơn Vương cùng Lư Lăng Vương đối với hắn coi như là quý mến, dù sao Trần gia chỉ có mình hắn khác biệt như vậy, đối với quyền thế vinh hoa thật không có hứng thú, không có một chút dã tâm, lá gan nhỏ đến đáng thương.”
Lâu Dương Vương vô cùng nổi tiếng vì tính cách nhút nhát của mình, Trần Trường Sinh cũng không muốn nói gì thêm.
Mạc Vũ bỗng nhiên nhìn hắn nghiêm nghị nói: “Ngươi biết Trần Lưu Vương ở Trường Xuân quan nói như thế nào sao?”
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh mới dám chắc, vừa rồi nàng cố ý muốn để Từ Hữu Dung tức giận bỏ đi.
“Trần Lưu Vương nói nàng đang nổi điên.”
Mạc Vũ quan sát ánh mắt của hắn nói: “Ta tin tưởng phán đoán của hắn.”
Trần Trường Sinh ngây người, nói: “Ta không rõ ý của ngươi là sao.”
“Từ lúc nàng còn rất nhỏ, ta cùng Trần Lưu Vương còn có Bình Quốc đã quen biết nàng, chỉ có chúng ta biết nàng rốt cuộc là người thế nào. Nàng không phải là Thánh Nữ không nhiễm khói lửa nhân gian như trong tưởng tượng của tín đồ, cũng không phải là mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, nàng rất rõ ràng mục đích của mình, vô cùng lạnh lùng đối với thế giới này, mà ngươi hiểu chuyện này ý nghĩa thế nào chứ.”
“Những lời này ngươi đã nói với ta, ta không nghĩ nàng cùng Thánh Hậu nương nương là cùng một loại người.”
“Nàng gần nhất làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không làm ngươi thức tỉnh ư?”
“Bởi vì ta không cảm thụ được sự lạnh lùng của nàng.”
Mạc Vũ suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận nói: “Nàng đối với ngươi quả thật không giống người khác.”
Trần Trường Sinh thật tình nói: “Vậy ta còn có gì đáng lo nữa chứ?”
Mạc Vũ buồn bã nói: “Hôm nay là ngày vui thành thân của ta, có thể đừng tỏ vẻ huyền diệu trước mặt ta được hay không?”
Trần Trường Sinh giật mình hỏi: “Chúng ta huyền diệu cái gì?”
“Đường Tam Thập Lục nói không sai.”
Mạc Vũ oán hận nói: “Các ngươi thật là một đôi…”
Trần Trường Sinh nói: “Kim Đồng Ngọc Nữ?”
Mạc Vũ cười lạnh nói: “Chính mình lĩnh hội đi.”