Editor: BếnThanh niên đội nón lá lẳng lặng nhìn Hiên Viên Phá, dần dần bình tĩnh lại.
Sát ý đã không biết đi nơi nào, chỉ còn lại có tĩnh táo, cũng chính là lạnh lùng tuyệt đối.
Thanh âm cùng vẻ mặt của hắn cũng lạnh lùng tới cực điểm.
Trong mắt của hắn, Hiên Viên Phá giống như là một vật chết, cũng có thể nói là tế phẩm.
“Cho dù ta không dùng cái gì, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, Trần Trường Sinh ở trước mặt của ta cũng như con chó, huống chi là ngươi? Chờ ta xong xuôi mọi chuyện, sẽ giết ngươi, dĩ nhiên ta sẽ không đích thân giết ngươi, ta sẽ để ngươi thống khổ mà tuyệt vọng chết ở trong tay tộc nhân của mình.”
Hiên Viên Phá trầm mặc không nói, cả người đầy máu, không trả lời.
Đến đây thắng bại đã phân.
Thoạt nhìn, đã không còn ai có thể ngăn cản thanh niên đội nón lá này đạt được thắng lợi cuối cùng trong Thiên Tuyển đại điển.
Hoàng thành trở nên yên lặng tuyệt đối, không có bất kỳ thanh âm nào.
Thanh niên đội nón lá lại có thể thoải mái chiến thắng Hiên Viên Phá như thế, chuyện này đã làm kinh hãi mọi người.
Mà càng làm người ta khiếp sợ chính là mấy câu nói của hắn mơ hồ để lộ ra một chút tin tức.
Hắn rốt cuộc là ai? Lại xưng Thiên Cơ lão nhân là lão nhi, lại còn dám nói Giáo Hoàng Bệ Hạ ở trước mặt của hắn giống như con chó?
Vô số tầm mắt rơi vào trên người của hắn, cùng với trên nón lá.
Tầm mắt của Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo, lại rơi vào tay trái của hắn.
Lúc trước thời điểm thanh niên đội nón lá biến chưởng thành quyền, hắn đã mơ hồ thấy được một con dấu.
Là đại chủ giáo tư lịch bối phận vô cùng lão trong Quốc Giáo, hắn biết được rất nhiều bí mật cổ xưa, hơn nữa đêm qua Ly cung khẩn cấp đưa tin, hắn đã xác định thân phận của người trẻ tuổi đội nón lá này, mà đây lại là đáp án hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Đại chủ giáo sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể cũng có một chút run rẩy.
Đại Chu sứ thần cùng Đường gia quản sự liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy hoảng sợ cùng sợ hãi trong mắt của nhau.
Đại chủ giáo thân thể bỗng nhiên không run rẩy nữa, thần bào màu đỏ tỏa ra một khí tức cực kỳ lạnh lẽo túc sát.
Hoảng sợ trong mắt Đại Chu sứ thần cùng Đường gia quản sự, cũng trở thành kiên quyết.
Bọn họ đã xác nhận thân phận của người trẻ tuổi đội nón lá này, như vậy Yêu tộc cũng đã sớm biết được. Nhưng mấy ngày qua Bạch Đế thành không có bất cứ động tĩnh gì, cho đến lúc này, trong hoàng thành các đại nhân vật Yêu tộc vẫn không có phản ứng, chuyện này ý nghĩa thế nào?
Không thể nữa có thêm chút do dự nào, chỉ sợ sẽ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt kịch liệt, bọn họ cũng không thể để cho Yêu tộc cùng người này tiếp tục âm thầm tiến hành giao dịch!
Một tiếng gào to vô cùng vang dội, mang theo hoảng sợ vang lên trước hoàng thành.
“Người này là Ma tộc!”
Ngay sau đó, trong bầy người lại có một tiếng gào to vang lên.
“Hắn là Ma tộc!”
Tiếng gào vang lên liên tiếp ở trước hoàng thành, dù là ai cũng không có cách nào ngăn cản, trong nháy mắt rơi vào trong tai tất cả dân chúng Yêu tộc.
“Ngươi là Ma tộc!”
…
…
Thanh niên đội nón lá dĩ nhiên là Ma tộc!
Trước hoàng thành đầu tiên là chợt yên tĩnh, sau đó nhanh chóng hỗn loạn.
Vô số tầm mắt lần nữa rơi vào trên người thanh niên đội nón lá.
Lúc trước cảm xúc trong các tầm mắt đại đa số là kính sợ cùng ngơ ngẩn, giờ khắc này đã có thêm rất nhiều cảnh giác cùng ghét cay ghét đắng còn có cừu hận.
Quan lớn chịu trách nhiệm Thiên Tuyển đại điển nhíu mày, nhìn thanh niên đội nón lá kia .
Yêu vệ cùng sĩ tốt trước hoàng thành vẻ mặt đột biến, giơ binh khí trong tay, nhắm ngay thanh niên đội nón lá kia .
Thanh niên đội nón lá lẳng lặng đứng nguyên chỗ, không có ý định chạy trốn, cũng không mở miệng giải thích điều gì.
Hắn nhìn về đám người chung quanh, rất dễ dàng tìm được tiếng hét ban đầu đến từ chỗ nào.
Một gã giáo sĩ, một gã võ quan của Đại Chu sứ quán, còn có một tên quản sự thương hành.
Hắn lúc này mới biết được, thì ra Nhân tộc đã có chuẩn bị đối với chuyện hôm nay, điều này không khỏi làm hắn có chút bất ngờ.
Dựa theo kế hoạch của quân sư, kinh đô bên kia nhanh nhất cũng phải đến đêm nay mới có phản ứng.
Rốt cuộc là điểm nào có vấn đề? Hay là nói đám đại biểu Nhân tộc trong Bạch Đế thành này là hành động tự phát?
Nhưng chuyện này cũng không sao cả, một khắc sau hắn không suy tư những vấn đề này nữa.
Hôm nay hắn vốn định bộc lộ thân phận, bị người xé toạc ra mặc dù sẽ để cho cục diện trở nên hỗn loạn chút ít, nhưng không ảnh hưởng tới đại cục.
…
. . .
“Người này lại là Ma tộc ư? Vậy làm sao hắn có thể vào thành?”
“Ta đã cảm thấy kỳ quái rồi, tại sao hắn vẫn mang nón lá, nhìn quỷ quỷ túy túy , thì ra chính là vì che dấu.”
“Nón lá có hai lỗ hổng lớn, nhưng không nhìn thấy ma giác a.”
“Chẳng lẽngười này là đệ tử trong hoàng thất Ma tộc ư?”
Trước hoàng thành trở nên hỗn loạn, dân chúng nhìn người trẻ tuổi bị vây quanh kia nghị luận xôn xao, càng ngày càng khiếp sợ.
Kể từ ngàn năm trước kết minh cùng Nhân tộc, trừ số rất ít gian tế, Bạch Đế thành đã có rất nhiều năm không xuất hiện thân ảnh của Ma tộc.
Huống chi thanh niên đội nón lá này rất có khả năng là đệ tử trong hoàng thất Ma tộc!
Tên quan lớn chịu trách nhiệm Thiên Tuyển đại điển sắc mặt trở nên dị thường hàn lãnh, trầm giọng quát lên: “Đem hắn bắt lại!”
Mấy trăm tên Hồng hà yêu vệ cùng sĩ tốt tinh nhuệ cường đại nhất, chậm rãi ép tới quảng trường.
Thanh niên đội nón lá nhìn Hiên Viên Phá một cái.
Hiên Viên Phá cả người đầy máu, xương không biết đã gãy bao nhiêu cái, đã không cách nào hành động nữa.
Nếu như hắn chế trụ Hiên Viên Phá, dùng tánh mạng của Hiên Viên Phá để uy hiếp Yêu tộc, đúng là phương pháp rất tốt.
Hiên Viên Phá là tương lai mà Hùng tộc trọng điểm bồi dưỡng, là học sinh của Lạc Lạc Điện hạ, trọng yếu hơn dạ, hắn đại biểu Quốc Giáo học viện để xuất chiến.
Yêu tộc dù sao cũng cần cố kỵ thái độ của Ly cung một chút.
Nhưng, thanh niên đội nón lá không làm như vậy.
Hắn lẳng lặng đứng nguyên chỗ, tùy ý mấy tên giáo sĩ cùng hai gã người tu hành thiên nam hợp tác, mạo hiểm xông vào bên trong đem Hiên Viên Phá mang đi.
Thấy hình ảnh này, có chút dân chúng không khỏi dao động, nghĩ thầm nếu như hắn thật sự là Ma tộc không chuyện ác nào không làm, chẳng lẽ sẽ cam nguyện bó tay chịu trói ư?
Thanh niên đội nón lá hỏi: “Vì sao các ngươi phải bắt ta?”
Tên quan lớn yêu đình kia mặt không chút thay đổi nói: “Chúng ta cần xác nhận ngươi có phải gian tế Ma tộc hay không.”
Thanh niên đội nón lá an tĩnh một lát, sau đó nói: “Không cần xác nhận, bởi vì ta chưa từng phủ nhận.”
Không phủ nhận, chính là thừa nhận.
Chung quanh vang tiếng xôn xao.
Trong bầu trời vang lên mấy tiếng rít thê lương, sau đó có bóng đen lao tới tốc độ rất nhanh.
Đó là hôi thứu rời khỏi tường thành, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Trên thềm đá thông tới chỗ cao của hoàng thành, mơ hồ có thể thấy mấy tên yêu tướng đang chạy tới.
Thiên Thủ các kỵ binh doanh, đại môn đang chậm rãi mở ra, thậm chí mơ hồ đã có thể nghe được tiếng chân.
Cả tòa Bạch Đế thành bởi vì thân phận của thanh niên đội nón lá này khẩn trương lên.
Hắn vẫn rất bình tĩnh, không cảm giác được chút khẩn trương nào.
Bởi vì mặc dù hắn là Ma tộc, nhưng cũng không phải gian tế.
Một đạo thanh âm bình tĩnh mà cao xa từ chỗ cao nhất của hoàng thành bay xuống.
“Ở xa tới là khách, mời.”
Nghe những lời này, trước hoàng thành trở nên yên lặng như tờ.
Dân chúng rất giật mình, rất ngơ ngẩn.
Tên quan lớn kia càng thêm giật mình, cảm giác mình nghe lầm hay sao.
Hồng hà yêu vệ cùng sĩ tốt cũng như thế.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo cùng Đại Chu sứ thần sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Giống như nghe được tin tức Ma tộc đạt được thắng lợi trong một cuộc chiến tranh.
Thanh niên đội nón lá khẽ mỉm cười, đi tới trên hoàng thành.
Đúng vậy, hắn không phải gian tế.
Hắn là khách nhân.
Khách nhân mà Bạch Đế thành mời tới.
Thanh niên đội nón lá lẳng lặng nhìn Hiên Viên Phá, dần dần bình tĩnh lại.
Sát ý đã không biết đi nơi nào, chỉ còn lại có tĩnh táo, cũng chính là lạnh lùng tuyệt đối.
Thanh âm cùng vẻ mặt của hắn cũng lạnh lùng tới cực điểm.
Trong mắt của hắn, Hiên Viên Phá giống như là một vật chết, cũng có thể nói là tế phẩm.
“Cho dù ta không dùng cái gì, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, Trần Trường Sinh ở trước mặt của ta cũng như con chó, huống chi là ngươi? Chờ ta xong xuôi mọi chuyện, sẽ giết ngươi, dĩ nhiên ta sẽ không đích thân giết ngươi, ta sẽ để ngươi thống khổ mà tuyệt vọng chết ở trong tay tộc nhân của mình.”
Hiên Viên Phá trầm mặc không nói, cả người đầy máu, không trả lời.
Đến đây thắng bại đã phân.
Thoạt nhìn, đã không còn ai có thể ngăn cản thanh niên đội nón lá này đạt được thắng lợi cuối cùng trong Thiên Tuyển đại điển.
Hoàng thành trở nên yên lặng tuyệt đối, không có bất kỳ thanh âm nào.
Thanh niên đội nón lá lại có thể thoải mái chiến thắng Hiên Viên Phá như thế, chuyện này đã làm kinh hãi mọi người.
Mà càng làm người ta khiếp sợ chính là mấy câu nói của hắn mơ hồ để lộ ra một chút tin tức.
Hắn rốt cuộc là ai? Lại xưng Thiên Cơ lão nhân là lão nhi, lại còn dám nói Giáo Hoàng Bệ Hạ ở trước mặt của hắn giống như con chó?
Vô số tầm mắt rơi vào trên người của hắn, cùng với trên nón lá.
Tầm mắt của Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo, lại rơi vào tay trái của hắn.
Lúc trước thời điểm thanh niên đội nón lá biến chưởng thành quyền, hắn đã mơ hồ thấy được một con dấu.
Là đại chủ giáo tư lịch bối phận vô cùng lão trong Quốc Giáo, hắn biết được rất nhiều bí mật cổ xưa, hơn nữa đêm qua Ly cung khẩn cấp đưa tin, hắn đã xác định thân phận của người trẻ tuổi đội nón lá này, mà đây lại là đáp án hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Đại chủ giáo sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể cũng có một chút run rẩy.
Đại Chu sứ thần cùng Đường gia quản sự liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy hoảng sợ cùng sợ hãi trong mắt của nhau.
Đại chủ giáo thân thể bỗng nhiên không run rẩy nữa, thần bào màu đỏ tỏa ra một khí tức cực kỳ lạnh lẽo túc sát.
Hoảng sợ trong mắt Đại Chu sứ thần cùng Đường gia quản sự, cũng trở thành kiên quyết.
Bọn họ đã xác nhận thân phận của người trẻ tuổi đội nón lá này, như vậy Yêu tộc cũng đã sớm biết được. Nhưng mấy ngày qua Bạch Đế thành không có bất cứ động tĩnh gì, cho đến lúc này, trong hoàng thành các đại nhân vật Yêu tộc vẫn không có phản ứng, chuyện này ý nghĩa thế nào?
Không thể nữa có thêm chút do dự nào, chỉ sợ sẽ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt kịch liệt, bọn họ cũng không thể để cho Yêu tộc cùng người này tiếp tục âm thầm tiến hành giao dịch!
Một tiếng gào to vô cùng vang dội, mang theo hoảng sợ vang lên trước hoàng thành.
“Người này là Ma tộc!”
Ngay sau đó, trong bầy người lại có một tiếng gào to vang lên.
“Hắn là Ma tộc!”
Tiếng gào vang lên liên tiếp ở trước hoàng thành, dù là ai cũng không có cách nào ngăn cản, trong nháy mắt rơi vào trong tai tất cả dân chúng Yêu tộc.
“Ngươi là Ma tộc!”
…
…
Thanh niên đội nón lá dĩ nhiên là Ma tộc!
Trước hoàng thành đầu tiên là chợt yên tĩnh, sau đó nhanh chóng hỗn loạn.
Vô số tầm mắt lần nữa rơi vào trên người thanh niên đội nón lá.
Lúc trước cảm xúc trong các tầm mắt đại đa số là kính sợ cùng ngơ ngẩn, giờ khắc này đã có thêm rất nhiều cảnh giác cùng ghét cay ghét đắng còn có cừu hận.
Quan lớn chịu trách nhiệm Thiên Tuyển đại điển nhíu mày, nhìn thanh niên đội nón lá kia .
Yêu vệ cùng sĩ tốt trước hoàng thành vẻ mặt đột biến, giơ binh khí trong tay, nhắm ngay thanh niên đội nón lá kia .
Thanh niên đội nón lá lẳng lặng đứng nguyên chỗ, không có ý định chạy trốn, cũng không mở miệng giải thích điều gì.
Hắn nhìn về đám người chung quanh, rất dễ dàng tìm được tiếng hét ban đầu đến từ chỗ nào.
Một gã giáo sĩ, một gã võ quan của Đại Chu sứ quán, còn có một tên quản sự thương hành.
Hắn lúc này mới biết được, thì ra Nhân tộc đã có chuẩn bị đối với chuyện hôm nay, điều này không khỏi làm hắn có chút bất ngờ.
Dựa theo kế hoạch của quân sư, kinh đô bên kia nhanh nhất cũng phải đến đêm nay mới có phản ứng.
Rốt cuộc là điểm nào có vấn đề? Hay là nói đám đại biểu Nhân tộc trong Bạch Đế thành này là hành động tự phát?
Nhưng chuyện này cũng không sao cả, một khắc sau hắn không suy tư những vấn đề này nữa.
Hôm nay hắn vốn định bộc lộ thân phận, bị người xé toạc ra mặc dù sẽ để cho cục diện trở nên hỗn loạn chút ít, nhưng không ảnh hưởng tới đại cục.
…
. . .
“Người này lại là Ma tộc ư? Vậy làm sao hắn có thể vào thành?”
“Ta đã cảm thấy kỳ quái rồi, tại sao hắn vẫn mang nón lá, nhìn quỷ quỷ túy túy , thì ra chính là vì che dấu.”
“Nón lá có hai lỗ hổng lớn, nhưng không nhìn thấy ma giác a.”
“Chẳng lẽngười này là đệ tử trong hoàng thất Ma tộc ư?”
Trước hoàng thành trở nên hỗn loạn, dân chúng nhìn người trẻ tuổi bị vây quanh kia nghị luận xôn xao, càng ngày càng khiếp sợ.
Kể từ ngàn năm trước kết minh cùng Nhân tộc, trừ số rất ít gian tế, Bạch Đế thành đã có rất nhiều năm không xuất hiện thân ảnh của Ma tộc.
Huống chi thanh niên đội nón lá này rất có khả năng là đệ tử trong hoàng thất Ma tộc!
Tên quan lớn chịu trách nhiệm Thiên Tuyển đại điển sắc mặt trở nên dị thường hàn lãnh, trầm giọng quát lên: “Đem hắn bắt lại!”
Mấy trăm tên Hồng hà yêu vệ cùng sĩ tốt tinh nhuệ cường đại nhất, chậm rãi ép tới quảng trường.
Thanh niên đội nón lá nhìn Hiên Viên Phá một cái.
Hiên Viên Phá cả người đầy máu, xương không biết đã gãy bao nhiêu cái, đã không cách nào hành động nữa.
Nếu như hắn chế trụ Hiên Viên Phá, dùng tánh mạng của Hiên Viên Phá để uy hiếp Yêu tộc, đúng là phương pháp rất tốt.
Hiên Viên Phá là tương lai mà Hùng tộc trọng điểm bồi dưỡng, là học sinh của Lạc Lạc Điện hạ, trọng yếu hơn dạ, hắn đại biểu Quốc Giáo học viện để xuất chiến.
Yêu tộc dù sao cũng cần cố kỵ thái độ của Ly cung một chút.
Nhưng, thanh niên đội nón lá không làm như vậy.
Hắn lẳng lặng đứng nguyên chỗ, tùy ý mấy tên giáo sĩ cùng hai gã người tu hành thiên nam hợp tác, mạo hiểm xông vào bên trong đem Hiên Viên Phá mang đi.
Thấy hình ảnh này, có chút dân chúng không khỏi dao động, nghĩ thầm nếu như hắn thật sự là Ma tộc không chuyện ác nào không làm, chẳng lẽ sẽ cam nguyện bó tay chịu trói ư?
Thanh niên đội nón lá hỏi: “Vì sao các ngươi phải bắt ta?”
Tên quan lớn yêu đình kia mặt không chút thay đổi nói: “Chúng ta cần xác nhận ngươi có phải gian tế Ma tộc hay không.”
Thanh niên đội nón lá an tĩnh một lát, sau đó nói: “Không cần xác nhận, bởi vì ta chưa từng phủ nhận.”
Không phủ nhận, chính là thừa nhận.
Chung quanh vang tiếng xôn xao.
Trong bầu trời vang lên mấy tiếng rít thê lương, sau đó có bóng đen lao tới tốc độ rất nhanh.
Đó là hôi thứu rời khỏi tường thành, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Trên thềm đá thông tới chỗ cao của hoàng thành, mơ hồ có thể thấy mấy tên yêu tướng đang chạy tới.
Thiên Thủ các kỵ binh doanh, đại môn đang chậm rãi mở ra, thậm chí mơ hồ đã có thể nghe được tiếng chân.
Cả tòa Bạch Đế thành bởi vì thân phận của thanh niên đội nón lá này khẩn trương lên.
Hắn vẫn rất bình tĩnh, không cảm giác được chút khẩn trương nào.
Bởi vì mặc dù hắn là Ma tộc, nhưng cũng không phải gian tế.
Một đạo thanh âm bình tĩnh mà cao xa từ chỗ cao nhất của hoàng thành bay xuống.
“Ở xa tới là khách, mời.”
Nghe những lời này, trước hoàng thành trở nên yên lặng như tờ.
Dân chúng rất giật mình, rất ngơ ngẩn.
Tên quan lớn kia càng thêm giật mình, cảm giác mình nghe lầm hay sao.
Hồng hà yêu vệ cùng sĩ tốt cũng như thế.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo cùng Đại Chu sứ thần sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Giống như nghe được tin tức Ma tộc đạt được thắng lợi trong một cuộc chiến tranh.
Thanh niên đội nón lá khẽ mỉm cười, đi tới trên hoàng thành.
Đúng vậy, hắn không phải gian tế.
Hắn là khách nhân.
Khách nhân mà Bạch Đế thành mời tới.