Sơn lâm thâm xử có một dòng suối nhỏ trong suốt phẳng lặng, trên tảng đá bên khe suối đặt giá nướng, còn có chút cá ăn còn dư lại.
Thu Sơn Quân từ trên giá nướng gỡ xuống một con cá mới nướng xong nhét vào trong tay Bạch Thái, nói: “Lúc ăn xem ngươi có học được cách ngậm miệng hay không.”
Bạch Thái có chút khẩn trương, nhận lấy cá nướng nghiêm túc bắt đầu ăn, làm sao còn dám đưa ra đánh giá gì nữa.
Ly Sơn kiếm tông đệ tử rút kiếm ra, đi trong suối đâm cá, trong lúc nhất thời tiếng nước chảy ào ào, cười nói không ngừng.
Thu Sơn Quân dùng nước suối rửa sạch tay, cùng Cẩu Hàn Thực ngồi trên tảng đá.
Cẩu Hàn Thực nói: “Không ngờ, sau khi ngươi rời khỏi Tùng Sơn quân phủ, hẳn là từ Hán Thu thành vòng trở lại, so với trong thư nói đã chậm mất mấy ngày.”
Thu Sơn Quân nói: “Rời khỏi Phản Nhai đi Tùng Sơn quân phủ, nhìn thấy người trong nhà, nên mới đi theo.”
Cẩu Hàn Thực thông tuệ đến cỡ nào, lập tức phát hiện vấn đề trong những lời này, hỏi: “Là ai?”
Thu Sơn Quân trầm mặc chốc lát, nói: “Trần Trường Sinh.”
Thời điểm hắn cùng Cẩu Hàn Thực bắt đầu nói chuyện, tiếng huyên náo trong suối đã nhỏ hơn rất nhiều.
Khi hắn nói ra tên của Trần Trường Sinh, càng hấp dẫn ánh mắt của tất cả các sư đệ.
Mà khi hắn đem đoạn chuyện xưa ở Phản Nhai mã tràng nói xong, trong suối càng vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người trầm mặc thời gian rất lâu.
Cẩu Hàn Thực cũng không biết nên nói gì, nhìn hắn muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói thành lời.
Bạch Thái mặt càng đỏ lên, suýt nữa bị cá làm cho nghẹn chết.
“Các ngươi muốn nói điều gì?” Thu Sơn Quân mặt không chút thay đổi nói.
Cẩu Hàn Thực cười lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có đánh giá gì với chuyện này.
Bạch Thái cực kỳ khó khăn đem miếng cá nuốt xuống, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ chính mình không dám đưa ra bất kỳ đánh giá gì đối với đại sư huynh.
Thu Sơn Quân nhìn hắn nói: “Muốn nói cứ nói.”
Bạch Thái do dự thời gian rất lâu, thấp giọng nói: “Đại sư huynh… Hai người các ngươi có vẻ mắt đều không tốt hay sao?”
…
…
“Trần Trường Sinh là một người không tồi.”
Thu Sơn Quân dừng một lát, tiếp theo sau đó nói: “Đáng tiếc, không thể làm bằng hữu.”
Hắn không biết Trần Trường Sinh cũng từng có cảm khái như vậy.
Cẩu Hàn Thực mỉm cười nói: “Điểm này ta giỏi hơn các ngươi, bởi vì ta có thể làm bằng hữu với các ngươi.”
Bạch Thái chen đến trên tảng đá, ngồi xổm xuống bên cạnh Thu Sơn Quân nói: “Đại sư huynh ngươi mới thực sự là giỏi, Trần Trường Sinh dù lợi hại thế nào, hôm nay phải dựa vào ngươi mới có thể toàn thân trở lui.”
Những lời này nói chính là Thu Sơn Quân dùng hơn mười bức họa để thuyết phục Biệt Dạng Hồng, phá giải âm mưu của Đại Tây Châu.
Nhưng ở trên mặt Thu Sơn Quân không hề có kiêu ngạo và đắc ý, ngược lại có chút ảm nhiên.
“Ta không thích Biệt Thiên Tâm, cho nên ban đầu cũng không để ý, đã nghĩ chuyện này quá nhỏ, không nghĩ tới người của Đại Tây Châu lại dám xuống tay với hắn.”
Hắn trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu như ta tỉnh táo hơn một chút, có lẽ hắn đã không chết.”
Cẩu Hàn Thực trầm mặc chốc lát, vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, ngược lại hỏi: “Nam Khê trai hợp trai, chúng ta có cần làm gì hay không?”
“Sư muội làm việc, chưa bao giờ cần người lo lắng.”
“Chiết Tụ giống như đã xảy ra chút vấn đề.”
“Trở về rồi hãy nói.”
Thu Sơn Quân đứng dậy đi tới ngoài núi rừng.
Trong suối đệ tử Ly Sơn kiếm tông vội vàng nổi trên mặt nước, dùng chân nguyên hong khô y phục, cầm mười mấy con cá tươi sống chạy theo.
Sơn đạo vẫn thanh u, đàn chim cảm thấy đã an toàn, một lần nữa trở lại trong rừng, có thể nghe được chim hót thanh thúy lảnh lót.
Không biết ngọn núi nơi nào, truyền đến mấy tiếng khỉ con đùa giỡn.
Thu Sơn Quân lóng tay nghe chốc lát, giơ lên bầu rượu uống một hớp, mang theo sư đệ tử theo sơn đạo đi xuống, áo bào lướt nhẹ.
…
…
Nhai bình trên đỉnh núi đã không còn ai, nhưng trên nhai bình trước Nam Khê trai đã đứng đầy người. Giữa cây xanh cùng bụi hoa, mấy trăm nội môn đệ tử của Nam Khê trai an tĩnh mà đứng, đã không khẩn trương giống vài ngày trước, khi ngửi thấy được mùi hoa nức mũi, có chút thiếu nữ trẻ tuổi còn có thể không nhịn được nhẹ nhàng ngửi một cái.
Vấn đề còn không giải quyết, nhưng nếu Thánh Nữ đã xuất quan, những đệ tử như các nàng còn cần gì phải lo lắng chứ?
Kiến trúc chỗ sâu nhất của Nam Khê trai, phía trên thảo đường có đặt hai tấm bồ đoàn, Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh ngồi ở phía trên.
Nhìn hình ảnh này, Hoài Thứ khẽ cau mày có chút không vui, Hoài Bích trầm mặc không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hoài Nhân chậm rãi nói: “Giáo Hoàng Bệ Hạ bị thương không nhẹ, hay là đi nghỉ trước đi.”
Vị sư thúc tổ bối phận cực cao của Nam Khê trai đã tỏ ý tứ vô cùng rõ ràng.
Vô luận Từ Hữu Dung đối với chuyện hợp trai có cách nhìn thế nào, đối với hành vi các nàng vân du trở về có ý kiến thế nào, cuối cùng là chuyện riêng của Nam Khê trai.
Nếu là chuyện riêng, nên do Nam Khê trai tự mình giải quyết, Trần Trường Sinh cho dù là Giáo Hoàng, cũng không nên ngồi ở chỗ nầy.
Nhưng mà, những lời này của nàng không có bất kỳ đáp lại.
Thảo đường trong ngoài, bên trong hoa thụ đứng mấy trăm đệ tử Nam Khê trai bình tĩnh không nói, giống như không nghe được.
Từ Hữu Dung cũng giống như không nghe được câu này, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn Bằng Hiên cùng Dật Trần.
Ở trước khi bế quan tiến vào thạch bích trên đỉnh núi, nàng đem sự vụ của Nam Khê trai giao cho hai vị sư tỷ này xử lý.
Hiện tại tầm mắt bình tĩnh của nàng, rất rõ ràng chính là muốn các nàng đưa ra giải thích đối với chuyện hôm nay.
Hoài Nhân thở dài một tiếng, muốn nói cái gì đó.
Từ Hữu Dung vẫn không để ý tới nàng, chẳng qua lẳng lặng nhìn Bằng Hiên cùng Dật Trần
Mặc dù là đệ tử cùng thế hệ, nhưng Bằng Hiên cùng Dật Trần làm sao còn đứng được, đã sớm quỳ xuống.
Dật Trần mắt ươn ướt, run giọng nói: “Ta thật sự không biết nên làm như thế nào.”
Chỉ nói một câu như vậy, nước mắt đã từ mắt vành mắt của nàng chảy xuống.
Từ Hữu Dung biết tính tình của nàng từ trước đến giờ yếu đuối, nghĩ đến tất nhiên đêm qua bị lão sư ép tới chống đỡ không được, hôm nay mới có thể ở trên nhai bình đồng ý chuyện hợp trai.
Bằng Hiên tương đối bình tĩnh hơn, nói: “Đệ tử biết tội, chẳng qua sư phụ nàng lão nhân gia dù sao tuổi cao sức yếu, hơn nữa không có ác niệm, kính xin Trai chủ thiên ân.”
Hoài Nhân giật mình, không ngờ đồ đệ trên nhai bình hôm nay mấy lần trái ngược ý mình, lúc này lại cầu xin cho mình.
Nhưng nàng cũng không chấp nhận lời nói này, bởi vì đến lúc này, nàng vẫn cho là mình chính xác.
Nàng đối với chuyện mấy ngày nay bình tĩnh kể lại cho Từ Hữu Dung, như đêm qua cùng hôm nay, tỏ rõ tại sao chính mình lại muốn cho Nam Khê trai hợp trai mười năm.
Từ đầu đến cuối, Từ Hữu Dung cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
Hoài Nhân nói: “Chuyện hôm nay nhìn như đã được giải quyết, nhưng Thánh Nữ ngươi phá quan, tất nhiên phải trả giá thật lớn.”
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung một cái.
Hoài Nhân tiếp tục nói: “Nếu như sau này chuyện như vậy không ngừng phát sinh thì phải làm sao? Thánh Nữ ngươi còn có thể trả giá được mấy lần? Thánh Nữ phong còn có thể trả giá được mấy lần? Triều đình cùng Ly cung, chiến tranh giữa thầy trò bọn họ, vì cái gì lại muốn đệ tử trong trai chúng ta phải chịu?”
Đến lúc này, Từ Hữu Dung mới mở miệng nói chuyện.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, cũng rất trong trẻo, có thể làm cho tất cả Nam Khê trai đệ tử trong hoa thụ nghe được rõ ràng, lại càng trực tiếp tiến vào trong lòng Hoài Nhân.
“Sư thúc là trưởng bối, quan tâm chuyện trong trai là đương nhiên, nhưng ngươi không phải là Trai chủ, hay là nói… Ngươi muốn ngồi ở vị trí của ta?”