Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 3 – Chương 16: Đã nhìn hoa mai thật nhiều năm

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Tân giáo sĩ đột nhiên cảm giác được hoa mai đầy phòng đang tỏa lạnh lẽo, mặc dù đại đa số hoa mai là ưa lạnh . Vì xua tan phần lạnh lẽo này, hắn có chút khó nhọc cố nặn ra vẻ tươi cười, tiếp tục giảng giải náo nhiệt nơi Quốc Giáo học viện, hơn nữa trọng điểm miêu tả khi Trần Trường Sinh đại biểu Quốc Giáo học viện tiếp nhận khiêu chiến, tốc độ phản ứng của tứ đại phường, Bách Hoa hạng mái che nắng, cùng với ngân lượng đánh cuộc đang không ngừng tụ tập đến tứ đại phường.

“Có vẻ không nhiều như đại triêu thí.” Mai Lý Sa khẽ cười nói.

Tân giáo sĩ không hiểu. Ngày mai Chu Tự Hoành cùng Trần Trường Sinh đối chiến dĩ nhiên làm cho người khác chú ý, nhưng làm sao có thể đánh đồng với đại triêu thí được? Sau một khắc, hắn cuối cùng đã nghĩ tới thứ gì. Thời điểm đại triêu thí, dưới tình huống tất cả mọi người đều đánh giá Trần Trường Sinh không được, hắn đem toàn bộ gia sản cũng đặt ở trên người của Trần Trường Sinh —— bởi vì giáo chủ đại nhân coi trọng Trần Trường Sinh.

“Ta hiểu rồi.” Hắn cười nói với giáo chủ đại nhân: “Một lát ta sẽ kêu người giúp ta tới đặt.”

Cả Ly cung hiện tại cũng biết, kể từ khi Quốc Giáo học viện bước lên con đường phục hưng, Tân giáo sĩ đã trở thành thân tín của Mai Lý Sa đại chủ giáo, thái độ của hắn chính là thái độ của giáo chủ đại nhân, năm nay đại triêu thí, Tân giáo sĩ đem toàn bộ gia sản đặt ở trên người Trần Trường Sinh, kết quả là, các giáo sĩ Giáo Khu xử chỉ sợ cũng đánh giá Trần Trường Sinh không tốt, cũng ở trên người Trần Trường Sinh đặt rất nhiều tiền.

Đây là một khoản tiền rất lớn.

Thiên Hương phường cuối cùng thua thảm như thế, trừ Vấn Thủy Đường gia tỉnh táo mà cường ngạnh tiến công, còn bởi vì bọn hắn nhất định phải đem khoản tiền mà Ly cung giáo sĩ đã đặt bồi thường trọn vẹn.

Nghe Tân giáo sĩ nói, Mai Lý Sa nở nụ cười, sau đó bắt đầu ho khan. Trong phòng quanh quẩn tiếng ho thống khổ. Qua thời gian rất lâu sau mới dừng lại, hắn có chút mệt mỏi thở hổn hển mấy cái , nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, tiếc nuối nói: “Ta vốn muốn nhìn xem Trần Trường Sinh hiện tại có thể đi được đến mức nào, đáng tiếc lại nhìn không được .”

Đối với Trần Trường Sinh mà nói, ngày mai là sau đại triêu thí, hắn lần đầu tiên chính thức biểu hiện thực lực cảnh giới của mình trước mắt người đời. Hắn ở Thiên Thư lăng xem bia, ở Chu viên chống trời, cõng Tô Ly thoát khỏi Ma vực cánh đồng tuyết, nam quy… trong thời gian đó, những thứ hắn học được , lĩnh ngộ gì đó, đều sẽ thể hiện trong ngày mai.

Hắn coi đó là một lần biểu diễn thành quả cùng hồi báo đối với những người quan tâm tới mình.

Ngày mai, đối với hắn mà nói sẽ là một ngày mới.

Nhưng đối với Mai Lý Sa mà nói, không có ngày mai .

Tân giáo sĩ đột nhiên cảm giác chân có chút mềm, cực kỳ khó khăn đi tới trước sập, nhìn giáo chủ đại nhân ánh mắt yên tĩnh, khẩn trương nói không ra lời. Cả tòa Giáo Khu xử, rất nhanh cũng đắm chìm trong không khí khẩn trương, một tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cả kinh đô.

Trên quảng trường trước Giáo Khu xử đã không còn vết máu từ mùa thu năm ngoái, nhưng hàng phong lại đỏ rực như máu, phảng phất đã đi tới mùa thu, thì ra là hoàng hôn đã tới.

Vô luận cách lý giải nào, cuối cùng cũng là không tốt, làm cho người ta sầu não .

Nếu mùa thu đã đến, mùa đông tĩnh mịch còn có thể xa sao?

Hoàng hôn phủ xuống, chẳng phải màn đêm ở ngay trước mắt hay sao?

Màn đêm buông xuống, ánh đèn lấp loáng , Trần Trường Sinh chạy tới Giáo Khu xử, không có thời gian để ý tới các giáo sĩ thỉnh an, đi thẳng tới trong phòng nơi sâu nhất.

Trong phòng vẫn đầy hoa mai, chẳng qua rất nhiều hoa mai không còn rực rỡ nữa, đã có dấu hiệu điêu tàn.

“Ta sắp chết.” Mai Lý Sa nhìn hắn nói, thanh âm rất ôn hòa , tựa như sợ làm cho tiểu hài tử hoảng sợ.

Trần Trường Sinh suy tư về sinh tử đã vô số lần, từng rất nhiều lần cho rằng mình đã có thể nhìn thấu sinh tử, tỷ như ở trước mặt hắc long, tỷ như ở trong Chu viên. Hắn thậm chí cho rằng mình đã lĩnh ngộ được bản chất của sinh mệnh, nói thí dụ như người sợ chết nhất thường thường sẽ không sợ chết nhất, mà trong cuộc sống chỉ có không sợ chết mới có thể không chết, chỉ có liều mạng mới có thể tiếp tục sống sót.

Nhưng lúc này nhìn giáo chủ đại nhân già nua, hắn chợt phát hiện cái nhìn của mình vẫn chưa hoàn chỉnh , bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như không có địch nhân, hoặc nói nếu như địch nhân của ngươi chính là thời gian, như vậy ngươi sẽ chiến đấu thế nào? Thời điểm tử vong đã tới ngươi làm sao có thể giữ vững bình tĩnh? Hắn không biết, cho nên lúc này hắn không biết nên nói điều gì.

Mai Lý Sa nhìn hắn cười cười, không nói tiếp đề tài này, hỏi: “Ngày mai ngươi có mấy phần nắm chắc?”

Có thể là bởi vì nguyên nhân tử vong sắp tới, thời gian quá ít, giáo chủ đại nhân hôm nay nói chuyện cực kỳ trực tiếp.

Trần Trường Sinh cũng rất trực tiếp, không có chút do dự, nói: “Mười thành.”

Mai Lý Sa cho rằng hắn nói để cho chính mình an tâm, cười cười, nói: “Ta tin tưởng ngươi thật đã nghĩ tới rất nhiều lần, tại sao ta đối xử với ngươi tốt như vậy.”

Trần Trường Sinh trầm mặc, hắn dĩ nhiên đã nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng mà vẫn không có kết luận, hắn biết chắc sẽ liên quan đến một số đại sự nào đó, nhưng lại không muốn suy đoán như vậy.

“Ta có một số chuyện đã gạt ngươi, thậm chí là cố ý lừa ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng Giáo Hoàng đại nhân, tin tưởng lão sư của ngươi.”

Mai Lý Sa nói: “Có lẽ rất nhiều chân tướng sự tình cùng bề ngoài không giống nhau, nhưng đây chẳng qua là con đường bất đồng, mục đích cuối cùng chưa từng biến hóa, giống sắp xếp của chúng ta đối với ngươi, ở trong thời gian tương lai nào đó hoặc là ngươi sẽ cảm thấy bất mãn thậm chí tức giận, nhưng ngươi cần xem xem kết quả cuối cùng sẽ là cái gì, ta tin tưởng vô luận như thế nào cũng sẽ không có chỗ xấu đối với ngươi.”

Trần Trường Sinh không hiểu rõ được ý tứ của đoạn văn này, nhưng hiểu được ý của giáo chủ đại nhân —— hai cách làm có thể ý tứ bất đồng —— chỉ cần kết quả là tốt, như vậy quá trình cùng thủ đoạn trong đó cũng không trọng yếu. Mai Lý Sa muốn nói đúng là như vậy. Nhưng đến tột cùng là bàn về tâm hay là bàn về được đâu? Trần Trường Sinh nhìn gương mặt già nua của Mai Lý Sa, không nghĩ suy nghĩ tiếp vấn đề này, hắn cho rằng đặt câu hỏi đối với một vị lão nhân sắp rời khỏi thế giới này mà nói, là chuyện phi thường tàn nhẫn, hơn nữa hắn cảm giác được, vị lão nhân này thật tâm muốn tốt cho mình.

Tại trong mắt thế nhân, vô luận Thanh Đằng yến hay là đại triêu thí, Trần Trường Sinh có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, danh chấn kinh đô, người mà hắn và Quốc Giáo học viện cần cảm tạ nhất chính là Mai Lý Sa đại chủ giáo. Giáo Hoàng đại nhân trước lúc đích thân đeo lên cức quan cho Trần Trường Sinh, Mai Lý Sa là người ủng hộ duy nhất của hắn trên thế gian này, là chỗ dựa lớn nhất cho Quốc Giáo học viện, hắn cùng với Trần Trường Sinh dĩ nhiên rất thân cận. Chỉ có bản thân Trần Trường Sinh rõ ràng, thật ra hắn và Mai Lý Sa đại chủ giáo ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp quá nhiều, từ Tây Trữ đi tới kinh đô, tất cả cũng phát sinh quá nhanh, thời gian lưu chuyển quá nhanh, đang ở trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn và Quốc Giáo học viện đã đi tới hôm nay, còn đối phương thì sắp chết.

Chung đụng không nhiều, cách biệt trăm năm năm tháng, tự nhiên chưa nói tới hiểu nhau, nhưng hắn có thể cảm thụ được Mai Lý Sa đại chủ giáo là thật lòng muốn tốt cho hắn, hơn nữa vô cùng thương tiếc hắn, phảng phất biết bí mật lớn nhất của hắn, cho nên ánh mắt nhìn mình vốn mang theo xin lỗi, bất kỳ tình cảm đều là lẫn nhau , lúc này nhìn hắn sắp chết, Trần Trường Sinh không biết có thể giúp điều gì, có chút bất lực, rất xin lỗi, thế cho nên khóe mắt cũng hơi ướt.

Mai Lý Sa để cho Trần Trường Sinh rời đi, để cho Tân giáo sĩ vào nhà từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách đến xem.

Ở đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh, hắn còn đang đọc sách, đó là một quyển đạo điển bìa có chút cũ rách.

Hắn xem thời gian rất lâu, sau đó khép sách lại, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói: “Thương viện trưởng thật sự là một người rất giỏi.”

Tân giáo sĩ không rõ vì sao vào thời khắc này, giáo chủ đại nhân lại nhớ tới vị viện trưởng tiền nhiệm của Quốc Giáo học viện, mặc dù hắn mới vừa gặp Trần Trường Sinh là học sinh của người này.

“Có ý tứ.” Mai Lý Sa ngón tay khô gầy điểm điểm mấy cái trên cuốn đạo điển, nói: “Ta thật tò mò, tương lai Đạo Tàng sẽ ghi lại thế nào về vị Giáo Hoàn kế nhiệm đây .”

Tân giáo sĩ nghe không hiểu, vừa không muốn giáo chủ đại nhân ngay tại lúc này còn sầu lo đại sự Quốc Giáo sau này, hỏi: “Ngài thấy trận chiến ngày mai rốt cuộc ai sẽ thắng?”

Đây là đổi chủ đề, cũng thật sự thật tò mò, không liên quan đến toàn bộ gia sản của hắn, chẳng qua là hắn thật sự không rõ.

Đại triêu thí thời điểm, thắng lợi của Trần Trường Sinh có thể nói là kỳ tích.

Hắn tại chỗ phá cảnh Thông U, lại dùng một thức cuối cùng của Ly sơn pháp kiếm, buộc Cẩu Hàn Thực bỏ chiến, lúc này mới đạt được thủ bảng thủ danh.

Ngày mai đối thủ của hắn là Tụ Tinh cảnh Chu Tự Hoành, hắn vốn không thể nào giống như đại triêu thí, tại chỗ phá cảnh Tụ Tinh. Kỳ tích, chính là ý nghĩa vô cùng hiếm thấy. Nếu như trong nửa năm ngắn ngủi, kỳ tích sẽ tái diễn xuất hiện hai lần, vậy thì không gọi là kỳ tích, mà được gọi là không có khả năng. Tân giáo sĩ thấy thế nào, cũng nhìn không ra khả năng Trần Trường Sinh chiến thắng Chu Tự Hoành, hắn muốn biết, giáo chủ đại nhân thật sự cho rằng Trần Trường Sinh sẽ thắng, hay là chỉ muốn ở điểm cuối của sinh mệnh gia tăng chút ít lòng tin cho thiếu niên kia, cuối cùng tiễn hắn thêm một đoạn đường.

Cánh hoa dần dần điêu tàn, cành mai lại kiên cố như cũ, chỉ sợ hình dáng vặn vẹo, chỉ sợ nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh xuống, một mảnh hàn lãnh khủng khiếp, cũng không có nửa phần bộ dáng cong gãy.

Mai Lý Sa nhìn bồn hoa mai trên bàn, mỉm cười nói: “Ta vẫn coi trọng Trần Trường Sinh.”

Trần Trường Sinh ngồi trong đại điện, Lạc Lạc ngồi bên cạnh hắn, không nói gì, chẳng qua nắm tay của hắn. Giáo sĩ đứng ở đàng xa, không có tới quấy rầy bọn họ, người như Chu Tự Hoành hoặc là có đôi khi sẽ quên mất sự thật thiếu niên này đã là viện trưởng Quốc Giáo học viện, nhưng những người ở nơi này không thể nào quên được, hơn nữa không khí bây giờ có chút trầm trầm.

Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh ngẩng đầu, phát hiện trong điện an tĩnh dị thường, các giáo sĩ không biết đã đi nơi nào.

Một vị lão nhân mặc ma bào, lẳng lặng đứng trước bức bích hoạ trong đại điện, chính là Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Bức bích hoạ này rất lớn, lại chỉ vẽ một gốc mai.

Hoa mai hương tự chuốc khổ hàn , vô luận Quốc Giáo hay là Nam Khê trai, hoặc là Ly Sơn kiếm tông, phương diện giáo dục đời sau, cũng vâng chịu cách nhìn như vậy.

Trần Trường Sinh đứng dậy đi tới, kính cẩn hành lễ, sau đó hỏi một vấn đề khốn nhiễu hắn thời gian rất dài.

Hoặc bởi vì tối nay tương đối đặc thù, hoặc bởi vì lúc trước Mai Lý Sa nói chuyện rất trực tiếp, hắn hỏi vô cùng trực tiếp.

“Tại sao ngài bỗng nhiên thay đổi cách nhìn?”

Nơi này cách nhìn, tự nhiên chỉ chính là cách nhìn của Giáo Hoàng đại nhân đối với Thánh Hậu nương nương, cách nhìn đối với hoàng tộc, cách nhìn đối với thế giới này.

Trần Trường Sinh nhìn chỗ sâu trong đại điện nói: “Tự nhiên không thể nào bởi vì ta, ta nghĩ cũng không phải bởi vì hắn.”

Tân giáo sĩ đột nhiên cảm giác được hoa mai đầy phòng đang tỏa lạnh lẽo, mặc dù đại đa số hoa mai là ưa lạnh . Vì xua tan phần lạnh lẽo này, hắn có chút khó nhọc cố nặn ra vẻ tươi cười, tiếp tục giảng giải náo nhiệt nơi Quốc Giáo học viện, hơn nữa trọng điểm miêu tả khi Trần Trường Sinh đại biểu Quốc Giáo học viện tiếp nhận khiêu chiến, tốc độ phản ứng của tứ đại phường, Bách Hoa hạng mái che nắng, cùng với ngân lượng đánh cuộc đang không ngừng tụ tập đến tứ đại phường.

“Có vẻ không nhiều như đại triêu thí.” Mai Lý Sa khẽ cười nói.

Tân giáo sĩ không hiểu. Ngày mai Chu Tự Hoành cùng Trần Trường Sinh đối chiến dĩ nhiên làm cho người khác chú ý, nhưng làm sao có thể đánh đồng với đại triêu thí được? Sau một khắc, hắn cuối cùng đã nghĩ tới thứ gì. Thời điểm đại triêu thí, dưới tình huống tất cả mọi người đều đánh giá Trần Trường Sinh không được, hắn đem toàn bộ gia sản cũng đặt ở trên người của Trần Trường Sinh —— bởi vì giáo chủ đại nhân coi trọng Trần Trường Sinh.

“Ta hiểu rồi.” Hắn cười nói với giáo chủ đại nhân: “Một lát ta sẽ kêu người giúp ta tới đặt.”

Cả Ly cung hiện tại cũng biết, kể từ khi Quốc Giáo học viện bước lên con đường phục hưng, Tân giáo sĩ đã trở thành thân tín của Mai Lý Sa đại chủ giáo, thái độ của hắn chính là thái độ của giáo chủ đại nhân, năm nay đại triêu thí, Tân giáo sĩ đem toàn bộ gia sản đặt ở trên người Trần Trường Sinh, kết quả là, các giáo sĩ Giáo Khu xử chỉ sợ cũng đánh giá Trần Trường Sinh không tốt, cũng ở trên người Trần Trường Sinh đặt rất nhiều tiền.

Đây là một khoản tiền rất lớn.

Thiên Hương phường cuối cùng thua thảm như thế, trừ Vấn Thủy Đường gia tỉnh táo mà cường ngạnh tiến công, còn bởi vì bọn hắn nhất định phải đem khoản tiền mà Ly cung giáo sĩ đã đặt bồi thường trọn vẹn.

Nghe Tân giáo sĩ nói, Mai Lý Sa nở nụ cười, sau đó bắt đầu ho khan. Trong phòng quanh quẩn tiếng ho thống khổ. Qua thời gian rất lâu sau mới dừng lại, hắn có chút mệt mỏi thở hổn hển mấy cái , nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, tiếc nuối nói: “Ta vốn muốn nhìn xem Trần Trường Sinh hiện tại có thể đi được đến mức nào, đáng tiếc lại nhìn không được .”

Đối với Trần Trường Sinh mà nói, ngày mai là sau đại triêu thí, hắn lần đầu tiên chính thức biểu hiện thực lực cảnh giới của mình trước mắt người đời. Hắn ở Thiên Thư lăng xem bia, ở Chu viên chống trời, cõng Tô Ly thoát khỏi Ma vực cánh đồng tuyết, nam quy… trong thời gian đó, những thứ hắn học được , lĩnh ngộ gì đó, đều sẽ thể hiện trong ngày mai.

Hắn coi đó là một lần biểu diễn thành quả cùng hồi báo đối với những người quan tâm tới mình.

Ngày mai, đối với hắn mà nói sẽ là một ngày mới.

Nhưng đối với Mai Lý Sa mà nói, không có ngày mai .

Tân giáo sĩ đột nhiên cảm giác chân có chút mềm, cực kỳ khó khăn đi tới trước sập, nhìn giáo chủ đại nhân ánh mắt yên tĩnh, khẩn trương nói không ra lời. Cả tòa Giáo Khu xử, rất nhanh cũng đắm chìm trong không khí khẩn trương, một tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cả kinh đô.

Trên quảng trường trước Giáo Khu xử đã không còn vết máu từ mùa thu năm ngoái, nhưng hàng phong lại đỏ rực như máu, phảng phất đã đi tới mùa thu, thì ra là hoàng hôn đã tới.

Vô luận cách lý giải nào, cuối cùng cũng là không tốt, làm cho người ta sầu não .

Nếu mùa thu đã đến, mùa đông tĩnh mịch còn có thể xa sao?

Hoàng hôn phủ xuống, chẳng phải màn đêm ở ngay trước mắt hay sao?

Màn đêm buông xuống, ánh đèn lấp loáng , Trần Trường Sinh chạy tới Giáo Khu xử, không có thời gian để ý tới các giáo sĩ thỉnh an, đi thẳng tới trong phòng nơi sâu nhất.

Trong phòng vẫn đầy hoa mai, chẳng qua rất nhiều hoa mai không còn rực rỡ nữa, đã có dấu hiệu điêu tàn.

“Ta sắp chết.” Mai Lý Sa nhìn hắn nói, thanh âm rất ôn hòa , tựa như sợ làm cho tiểu hài tử hoảng sợ.

Trần Trường Sinh suy tư về sinh tử đã vô số lần, từng rất nhiều lần cho rằng mình đã có thể nhìn thấu sinh tử, tỷ như ở trước mặt hắc long, tỷ như ở trong Chu viên. Hắn thậm chí cho rằng mình đã lĩnh ngộ được bản chất của sinh mệnh, nói thí dụ như người sợ chết nhất thường thường sẽ không sợ chết nhất, mà trong cuộc sống chỉ có không sợ chết mới có thể không chết, chỉ có liều mạng mới có thể tiếp tục sống sót.

Nhưng lúc này nhìn giáo chủ đại nhân già nua, hắn chợt phát hiện cái nhìn của mình vẫn chưa hoàn chỉnh , bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như không có địch nhân, hoặc nói nếu như địch nhân của ngươi chính là thời gian, như vậy ngươi sẽ chiến đấu thế nào? Thời điểm tử vong đã tới ngươi làm sao có thể giữ vững bình tĩnh? Hắn không biết, cho nên lúc này hắn không biết nên nói điều gì.

Mai Lý Sa nhìn hắn cười cười, không nói tiếp đề tài này, hỏi: “Ngày mai ngươi có mấy phần nắm chắc?”

Có thể là bởi vì nguyên nhân tử vong sắp tới, thời gian quá ít, giáo chủ đại nhân hôm nay nói chuyện cực kỳ trực tiếp.

Trần Trường Sinh cũng rất trực tiếp, không có chút do dự, nói: “Mười thành.”

Mai Lý Sa cho rằng hắn nói để cho chính mình an tâm, cười cười, nói: “Ta tin tưởng ngươi thật đã nghĩ tới rất nhiều lần, tại sao ta đối xử với ngươi tốt như vậy.”

Trần Trường Sinh trầm mặc, hắn dĩ nhiên đã nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng mà vẫn không có kết luận, hắn biết chắc sẽ liên quan đến một số đại sự nào đó, nhưng lại không muốn suy đoán như vậy.

“Ta có một số chuyện đã gạt ngươi, thậm chí là cố ý lừa ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng Giáo Hoàng đại nhân, tin tưởng lão sư của ngươi.”

Mai Lý Sa nói: “Có lẽ rất nhiều chân tướng sự tình cùng bề ngoài không giống nhau, nhưng đây chẳng qua là con đường bất đồng, mục đích cuối cùng chưa từng biến hóa, giống sắp xếp của chúng ta đối với ngươi, ở trong thời gian tương lai nào đó hoặc là ngươi sẽ cảm thấy bất mãn thậm chí tức giận, nhưng ngươi cần xem xem kết quả cuối cùng sẽ là cái gì, ta tin tưởng vô luận như thế nào cũng sẽ không có chỗ xấu đối với ngươi.”

Trần Trường Sinh không hiểu rõ được ý tứ của đoạn văn này, nhưng hiểu được ý của giáo chủ đại nhân —— hai cách làm có thể ý tứ bất đồng —— chỉ cần kết quả là tốt, như vậy quá trình cùng thủ đoạn trong đó cũng không trọng yếu. Mai Lý Sa muốn nói đúng là như vậy. Nhưng đến tột cùng là bàn về tâm hay là bàn về được đâu? Trần Trường Sinh nhìn gương mặt già nua của Mai Lý Sa, không nghĩ suy nghĩ tiếp vấn đề này, hắn cho rằng đặt câu hỏi đối với một vị lão nhân sắp rời khỏi thế giới này mà nói, là chuyện phi thường tàn nhẫn, hơn nữa hắn cảm giác được, vị lão nhân này thật tâm muốn tốt cho mình.

Tại trong mắt thế nhân, vô luận Thanh Đằng yến hay là đại triêu thí, Trần Trường Sinh có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, danh chấn kinh đô, người mà hắn và Quốc Giáo học viện cần cảm tạ nhất chính là Mai Lý Sa đại chủ giáo. Giáo Hoàng đại nhân trước lúc đích thân đeo lên cức quan cho Trần Trường Sinh, Mai Lý Sa là người ủng hộ duy nhất của hắn trên thế gian này, là chỗ dựa lớn nhất cho Quốc Giáo học viện, hắn cùng với Trần Trường Sinh dĩ nhiên rất thân cận. Chỉ có bản thân Trần Trường Sinh rõ ràng, thật ra hắn và Mai Lý Sa đại chủ giáo ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp quá nhiều, từ Tây Trữ đi tới kinh đô, tất cả cũng phát sinh quá nhanh, thời gian lưu chuyển quá nhanh, đang ở trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn và Quốc Giáo học viện đã đi tới hôm nay, còn đối phương thì sắp chết.

Chung đụng không nhiều, cách biệt trăm năm năm tháng, tự nhiên chưa nói tới hiểu nhau, nhưng hắn có thể cảm thụ được Mai Lý Sa đại chủ giáo là thật lòng muốn tốt cho hắn, hơn nữa vô cùng thương tiếc hắn, phảng phất biết bí mật lớn nhất của hắn, cho nên ánh mắt nhìn mình vốn mang theo xin lỗi, bất kỳ tình cảm đều là lẫn nhau , lúc này nhìn hắn sắp chết, Trần Trường Sinh không biết có thể giúp điều gì, có chút bất lực, rất xin lỗi, thế cho nên khóe mắt cũng hơi ướt.

Mai Lý Sa để cho Trần Trường Sinh rời đi, để cho Tân giáo sĩ vào nhà từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách đến xem.

Ở đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh, hắn còn đang đọc sách, đó là một quyển đạo điển bìa có chút cũ rách.

Hắn xem thời gian rất lâu, sau đó khép sách lại, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói: “Thương viện trưởng thật sự là một người rất giỏi.”

Tân giáo sĩ không rõ vì sao vào thời khắc này, giáo chủ đại nhân lại nhớ tới vị viện trưởng tiền nhiệm của Quốc Giáo học viện, mặc dù hắn mới vừa gặp Trần Trường Sinh là học sinh của người này.

“Có ý tứ.” Mai Lý Sa ngón tay khô gầy điểm điểm mấy cái trên cuốn đạo điển, nói: “Ta thật tò mò, tương lai Đạo Tàng sẽ ghi lại thế nào về vị Giáo Hoàn kế nhiệm đây .”

Tân giáo sĩ nghe không hiểu, vừa không muốn giáo chủ đại nhân ngay tại lúc này còn sầu lo đại sự Quốc Giáo sau này, hỏi: “Ngài thấy trận chiến ngày mai rốt cuộc ai sẽ thắng?”

Đây là đổi chủ đề, cũng thật sự thật tò mò, không liên quan đến toàn bộ gia sản của hắn, chẳng qua là hắn thật sự không rõ.

Đại triêu thí thời điểm, thắng lợi của Trần Trường Sinh có thể nói là kỳ tích.

Hắn tại chỗ phá cảnh Thông U, lại dùng một thức cuối cùng của Ly sơn pháp kiếm, buộc Cẩu Hàn Thực bỏ chiến, lúc này mới đạt được thủ bảng thủ danh.

Ngày mai đối thủ của hắn là Tụ Tinh cảnh Chu Tự Hoành, hắn vốn không thể nào giống như đại triêu thí, tại chỗ phá cảnh Tụ Tinh. Kỳ tích, chính là ý nghĩa vô cùng hiếm thấy. Nếu như trong nửa năm ngắn ngủi, kỳ tích sẽ tái diễn xuất hiện hai lần, vậy thì không gọi là kỳ tích, mà được gọi là không có khả năng. Tân giáo sĩ thấy thế nào, cũng nhìn không ra khả năng Trần Trường Sinh chiến thắng Chu Tự Hoành, hắn muốn biết, giáo chủ đại nhân thật sự cho rằng Trần Trường Sinh sẽ thắng, hay là chỉ muốn ở điểm cuối của sinh mệnh gia tăng chút ít lòng tin cho thiếu niên kia, cuối cùng tiễn hắn thêm một đoạn đường.

Cánh hoa dần dần điêu tàn, cành mai lại kiên cố như cũ, chỉ sợ hình dáng vặn vẹo, chỉ sợ nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh xuống, một mảnh hàn lãnh khủng khiếp, cũng không có nửa phần bộ dáng cong gãy.

Mai Lý Sa nhìn bồn hoa mai trên bàn, mỉm cười nói: “Ta vẫn coi trọng Trần Trường Sinh.”

Trần Trường Sinh ngồi trong đại điện, Lạc Lạc ngồi bên cạnh hắn, không nói gì, chẳng qua nắm tay của hắn. Giáo sĩ đứng ở đàng xa, không có tới quấy rầy bọn họ, người như Chu Tự Hoành hoặc là có đôi khi sẽ quên mất sự thật thiếu niên này đã là viện trưởng Quốc Giáo học viện, nhưng những người ở nơi này không thể nào quên được, hơn nữa không khí bây giờ có chút trầm trầm.

Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh ngẩng đầu, phát hiện trong điện an tĩnh dị thường, các giáo sĩ không biết đã đi nơi nào.

Một vị lão nhân mặc ma bào, lẳng lặng đứng trước bức bích hoạ trong đại điện, chính là Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Bức bích hoạ này rất lớn, lại chỉ vẽ một gốc mai.

Hoa mai hương tự chuốc khổ hàn , vô luận Quốc Giáo hay là Nam Khê trai, hoặc là Ly Sơn kiếm tông, phương diện giáo dục đời sau, cũng vâng chịu cách nhìn như vậy.

Trần Trường Sinh đứng dậy đi tới, kính cẩn hành lễ, sau đó hỏi một vấn đề khốn nhiễu hắn thời gian rất dài.

Hoặc bởi vì tối nay tương đối đặc thù, hoặc bởi vì lúc trước Mai Lý Sa nói chuyện rất trực tiếp, hắn hỏi vô cùng trực tiếp.

“Tại sao ngài bỗng nhiên thay đổi cách nhìn?”

Nơi này cách nhìn, tự nhiên chỉ chính là cách nhìn của Giáo Hoàng đại nhân đối với Thánh Hậu nương nương, cách nhìn đối với hoàng tộc, cách nhìn đối với thế giới này.

Trần Trường Sinh nhìn chỗ sâu trong đại điện nói: “Tự nhiên không thể nào bởi vì ta, ta nghĩ cũng không phải bởi vì hắn.”

Chọn tập
Bình luận