Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trạch Thiên Ký

Quyển 4 – Chương 138: Ở ngoài vạn dặm, chỉ trong mấy tức

Tác giả: Miêu Nị
Chọn tập

Chuyện này ý nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ nói kinh mạch bế tắc gãy lìa đã được chữa trị xong ư?

Trần Trường Sinh nhìn hình ảnh trước mắt, khiếp sợ không nói thành lời.

Vô số con sông lớn tự do chảy khắp bình nguyên, bồi đắp cho ruộng lúa hai bên bờ.

Ở bình nguyên, còn có thể thấy rất nhiều hồ, hoặc lớn hoặc nhỏ đan xen dày đặc.

Sơn thủy thanh lệ, cảnh vật xinh đẹp, hàng vạn hàng nghìn khí tượng, bây giờ đang ở trong thân thể của hắn.

Thì ra kinh mạch bình thường là như vậy.

Thì ra khí khiếu hoàn mỹ là như vậy .

Thì ra chân khí vận hành ở trong kinh mạch, vốn dĩ là trơn nhẵn thông thuận như vậy, mà không phải khó nhọc gian nan như trước đây mình vẫn cảm thụ.

Trần Trường Sinh kinh ngạc quan sát, còn chưa kịp sinh ra vui sướng, đã cảm thấy sầu não .

Đúng vậy, hắn còn sống, hơn nữa quan sát , hắn có thể sống tốt hơn so với trước đây.

Bệnh của hắn… tựa như thật sự được chữa khỏi rồi.

Không còn nguyền rủa.

Vận mệnh đã bị đánh ngã.

Hắn mặc dù còn đang tọa chiếu tự quan, nhưng tựa như đã có thể cảm giác được thân thể của mình trở nên nhẹ hơn rất nhiều, tựa như đã tháo xuống vô số gánh nặng.

Trước mắt hắn thiên không vô hạn, cũng không còn ám ảnh đã theo đuổi hắn suốt bảy năm, có chẳng qua là non xanh nước biếc, vô hạn quang minh!

Hắn mở mắt.

Thấy được thân ảnh của nàng.

Nàng chắp hai tay, đứng dọc theo thần đạo, nhìn bầu trời đêm, áo hơi ướt.

Nơi xa trong đêm mưa, một tia chớp vô cùng lớn cuối cùng rơi xuống, chiếu sáng cả Thiên Thư lăng, cũng đem thân ảnh của nàng chiếu rọi cao lớn đến dị thường.

Hắn không biết nên nói điều gì.

Trừ cám ơn ngươi.

Thiên Hải Thánh Hậu trả lời không cần khách khí, tựa như nàng chỉ làm một chuyện rất nhỏ.

Nhưng tại sao lại như vậy?

“Trẫm cứu ngươi, không phải bởi vì ngươi là con trẫm, cũng không phải bởi vì ba con tùng thử, cũng không phải vì trẫm thích ngươi.”

“Vậy tại sao ngài muốn cứu ta?”

“Vì ý chí của trẫm, ngươi là con trẫm, ngươi chính là sự kế tục ý chí của trẫm.”

“Ta không hiểu.”

Thiên Hải Thánh Hậu không giải thích cụ thể, mọi chuyện nàng làm vốn không cần giải thích, cho dù đối tượng là hắn.

“Trẫm nghe nói ngươi từng nói, bệnh của ngươi không thể chữa khỏi, là mệnh.”

Trần Trường Sinh trầm mặc, những lời này đúng là hắn đã nói, với Từ Hữu Dung, với tiểu hắc long, với mình, đã nói rất nhiều lần.

“Cho dù đây thật sự là mệnh của ngươi, trẫm không để cho ngươi chết, ngươi sẽ không thể chết.”

Thiên Hải Thánh Hậu nói.

Ban đầu ở Hàn sơn, Từ Hữu Dung từng nói không để cho hắn chết.

Ở đáy Bắc Tân kiều, tiểu hắc long cũng nói không để cho hắn chết.

Cảm giác khi nghe Thiên Hải Thánh Hậu nói những lời này, tự nhiên có khác biệt rất lớn.

Bởi vì nàng nói được, cũng có thể làm được.

Cho dù đối thủ của nàng tên là vận mệnh.

“Trẫm tin tưởng vận mệnh, nhưng cho tới bây giờ trẫm chưa từng tôn kính nó.”

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tinh không, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu muốn nghịch thiên cải mệnh, dĩ nhiên không thể tôn kính nó, chỉ có thể lợi dụng nó.”

Trần Trường Sinh nhớ lại câu nói đầu tiên mà Vương Chi Sách viết ở trên bút ký.

Đều là người cực kỳ tài giỏi, thái độ đối với vận mệnh hoặc là có chút khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau.

Lúc này gió dừng mưa tạnh, mây đen dần tan, tinh thần lộ ra hình dáng, vận mệnh ẩn giấu đằng sau đó, lại có bộ dáng ra sao.

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tinh không, nói: “Thiên đạo muốn ngươi chết, trẫm sẽ làm ngươi sống, thiên đạo nói ngươi không chết thì trẫm sẽ chết, vậy trẫm sẽ cùng nó tranh tài một trận, xem xem ai mạnh hơn ai.”

Sau đó nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về thế giới ngoài Thiên Thư lăng, nói: “Về phần đám người này, cuối cùng chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.”

Theo âm thanh rơi xuống, có gió lượn lờ trên dưới Thiên Thư lăng, phất lên một góc tay áo của nàng.

Người của nàng còn đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, nhưng để cho Trần Trường Sinh cảm giác, phảng phất nàng đã đi tới ngoài ngàn dặm.

Tây Trữ trấn cách xa vạn dặm, đêm khuya người vắng, dòng suối nhỏ róc rách.

Đàn cá lặng yên nghỉ ngơi trong khe đá, cánh hoa từ đầu nguồn chảy tới, vòng quanh cặp chân không khiết bạch như ngọc không muốn rời đi.

Vị tăng lữ kia cúi đầu, nhìn hoa nhìn cá trong dòng suối, như có điều suy nghĩ.

Bên khe suối vang lên một tiếng bước chân, rất bằng phẳng , rất chậm rãi, song bên trong tựa như ẩn chứa vô số phong lôi.

Cá trong suối hoảng sợ tứ tán, chui vào sâu trong khe đá, nhưng lại tìm không được con đường, càng không ngừng đụng vào nham thạch sắc bén, máu bắn ra tung tóe.

Máu cá hòa vào nước suối, đem cánh hoa nhuộm thành đỏ sẫm, cánh hoa rời đi chân không, ở trên mặt suối gặp phải những cơn gió lốc.

Tăng lữ kia suy ngẫm chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn bờ bên kia dòng suối nhỏ, vẻ mặt rất ngưng trọng.

Thiên Hải Thánh Hậu chắp tay sau lưng, đứng bên khe suối, mặt không thay đổi nhìn hắn.

Mấy vạn dặm đường, đối với thần hồn của nàng mà nói, chẳng qua chỉ là chớp mắt.

Tăng lữ từ nước suối giơ lên chân trái, bên dưới thân thể, ngón cái cùng ngón vô danh tay trái tương hợp, tựa như chạm vào mà không chạm, kết thành một cái liên hoa ấn.

Tay phải của hắn cầm lấy một chuỗi tràng hạt màu nâu đậm, chậm chạp chuyển động, trong lúc tràng hạt đi vận chuyển, tự có thời gian chân nghĩa bảo tồn.

Hắn nhìn Thiên Hải Thánh Hậu, đôi môi hé mở, bắt đầu niệm kinh.

Kinh văn mà hắn niệm tụng có chút đặc thù, không phải là đạo kinh thường gặp, mà là một loại văn tự có chút tối tăm, âm điệu cũng có chút cổ quái, chập chùng tự có một loại vận luật.

Đây là phật kệ.

Phật tông đã sớm bị chặt đứt truyền thừa ở trên phiến đại lục này, nhưng Thiên Hải Thánh Hậu đối với những thứ này cũng có hiểu biết, tóc đen không gió mà bay, tựa như đang suy tư điều gì.

Theo từng tiếng phật kệ vang lên, cánh hoa trong lốc xoáy trên mặt dòng suối kết hợp càng thêm chặt chẽ, dần dần hợp thể, biến thành nhiều đóa hoa sen.

Có thánh quang trong trẻo chí cực từ trong cánh hoa chồng chất lần lượt tràn ra.

Thiên Hải Thánh Hậu đứng bên khe suối, lại tựa như đứng trên bầu trời đêm xa xôi.

Đi tới Tây Trữ trấn cũng không phải bản thể của nàng, mà là thần hồn của nàng phản chiếu trong không gian, theo thần niệm mà động, cực kỳ cao lớn.

Một đạo uy áp khó có thể hình dung từ trên người của nàng phát ra, đồng tử của nàng trở nên dị thường sáng ngời, phảng phất tinh thần chân chính.

Chút ít hoa sen trong nước suối, dần dần rời khỏi lốc xoáy, phiêu tán chung quanh, có mấy đóa bay về phía nàng, mà phần lớn bay về phía bờ bên kia.

Vẻ mặt tăng lữ kia trở nên càng thêm ngưng trọng, tốc độ tràng hạt trong tay chuyển động trở nên càng thêm chậm chạp, giống như từng ngọn núi di chuyển ở trong lòng bàn tay.

Dòng suối nhỏ trở nên tuyệt đối bất động, không có bất kỳ dấu hiệu lưu động , cây bên khe suối tựa như cũng đứng im, lại bị gió đêm chợt cuồng bạo thổi đến lắc lư.

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tăng lữ kia nói: “Nếu đã dám trở về, vậy thì đừng hi vọng có thể rời đi.”

Ngàn nhà vạn hộ còn đang ngủ say, đạo nhân thủy chung vẫn tỉnh.

Hắn nhìn phương hướng Thiên Thư lăng, thần sắc trở nên ngưng trọng, sau đó xoay người rời đi.

Dạ vũ đã nhỏ dần, hắn xoay người đi vào trong bóng đêm, không biết tới nơi nào.

Một khắc sau, thân ảnh của hắn xuất hiện ở bờ Nại Hà kiều bên Lạc Thủy.

Hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc đồng hồ cát rất tinh sảo khéo léo, đặt trên lan can.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, thường thường rất dễ dàng bị người ta quên lãng, cho đến khi có các loại công cụ đo.

Đồng hồ cát không nghi ngờ chút nào là một loại công cụ để đo thời gian nguyên thủy nhất, nhưng chính bởi vì nguyên thủy, cho nên càng đáng tin hơn.

Đạo nhân bình tĩnh nhìn đồng hồ cát, biết qua hai mươi bảy tức nữa, đối phương có thể xác định được vị trí chân thật của mình.

Dòng cát tinh tế từ phía trên chảy xuống, thời điểm sắp sửa hoàn toàn chảy hết, đạo nhân biến mất lần nữa.

Ngay sau khi hắn biến mất, một khí tức hàn lãnh xuất hiện trên Nại Hà kiều, Lạc Thủy có cảm ứng, phát lên gợn sóng, sau đó nhanh chóng bình tĩnh, trên mặt sông thậm chí sinh ra một chút vụn băng.

Một đạo hắc ảnh xuất hiện tại vị trí lúc trước đạo nhân đang đứng, đó là chuôi như ý bên thắt lưng của Thiên Hải Thánh Hậu.

Chuôi như ý này tựa như cất giấu một đạo hồn phách cực kỳ cường đại, đang sưu tầm hướng của đạo nhân đi.

Ở trong động quật dưới đáy Bắc Tân kiều, tiểu cô nương một thân áo đen đang ngủ mê man, viên chu sa trên mi tâm nàng dường như vết thương, chẳng biết tại sao lộ ra vẻ phá lệ tiên diễm.

Đạo nhân lúc này đã đến trước một hàng bánh bao thịt dê nơi tây bắc kinh đô.

Hắn liếc nhìn đồng hồ cát trong tay, biết lần này mình chỉ có thể dừng lại thời gian hai mươi ba tức.

Thiên Hải Thánh Hậu xác định vị trí chân thật của hắn cần thời gian càng lúc càng ngắn, điều này cũng đồng nghĩa, cự ly phát hiện vị trí chân thật của hắn càng ngày càng gần.

Nếu như nàng có thể xác định vị trí của đạo nhân, tất nhiên sẽ dùng toàn lực đánh chết.

Thiên Hải Thánh Hậu đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, bình tĩnh nhìn phương hướng Ly cung.

Đêm nay đã trôi qua thời gian rất lâu, cự ly thời khắc ánh bình minh đến đã không còn quá lâu nữa.

Nhưng Ly cung vẫn vô cùng an tĩnh, lão nhân cư ngụ ở nơi đó, lão nhân mà nàng đều phải thận trọng đối đãi, thủy chung không phát ra thanh âm của mình.

Chu Lạc, Quan Tinh Khách, Biệt Dạng Hồng, Vô Cùng Bích, các đại nhân vật mang theo mưa gió mà đến, cũng nghe được thanh âm của Thiên Hải Thánh Hậu.

Mười lăm vị Vương gia Trần gia thừa dịp bóng đêm lẻn vào kinh đô, còn có người phản đối đã rậm rịch muốn ra tay, cũng đều nghe được thanh âm của nàng.

Thanh âm kia rất lạnh nhạt, nhưng lại bá đạo vô cùng.

Lúc trước Kế đạo nhân nói nàng không dám ăn Trần Trường Sinh, là bởi vì khiếp đảm, không dám đánh cuộc, sợ hãi sự tồn tại của thiên đạo.

Nhưng mà, căn bản nàng khinh thường dùng một viên trái cây như Trần Trường Sinh để đoạt được thắng lợi, mà nàng muốn cùng thiên đạo đánh cuộc thắng bại!

Trừ rất ít cường giả, không ai biết, thần hồn của Thánh Hậu nương nương đã đi mấy vạn dặm, pháp khí tùy thân mạnh nhất của nàng, cũng đang ở đường phố kinh đô sưu tầm bóng dáng địch nhân, mọi người nhìn thân ảnh của nàng chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, sâu trong nội tâm đã sinh ra một đạo run sợ không cách nào ức chế .

Nơi đó là chỗ cao nhất kinh đô, cũng là chỗ cao nhất thế giới, bởi vì nàng đứng ở nơi đó, đã hơn hai trăm năm.

Mặt đất phương xa bỗng nhiên run rẩy, nước mưa đọng lại cũng bắn lên, biến thành rất nhiều bọt nước rơi khắp chung quanh.

Trên bình nguyên vang lên tiếng sấm ầm ầm , thỉnh thoảng có tia chớp sáng lên, soi sáng vô số thân ảnh kỵ binh như ẩn như hiện .

Tiếng sấm là chân thật , cũng là tiếng chân.

Trừ phương bắc tất yếu như Ủng Tuyết quan các loại cần trọng binh bố phòng, mấy vạn kỵ binh Đại Chu tinh nhuệ nhất , đang dưới sự hướng dẫn của mười một vị thần tướng, xuất phát đi về phía kinh đô!

Bọn họ đều là thuộc hạ trung thành nhất giúp Thiên Hải Thánh Hậu thống trị thế giới này, cũng là võ lực cường đại nhất.

Chuyện này ý nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ nói kinh mạch bế tắc gãy lìa đã được chữa trị xong ư?

Trần Trường Sinh nhìn hình ảnh trước mắt, khiếp sợ không nói thành lời.

Vô số con sông lớn tự do chảy khắp bình nguyên, bồi đắp cho ruộng lúa hai bên bờ.

Ở bình nguyên, còn có thể thấy rất nhiều hồ, hoặc lớn hoặc nhỏ đan xen dày đặc.

Sơn thủy thanh lệ, cảnh vật xinh đẹp, hàng vạn hàng nghìn khí tượng, bây giờ đang ở trong thân thể của hắn.

Thì ra kinh mạch bình thường là như vậy.

Thì ra khí khiếu hoàn mỹ là như vậy .

Thì ra chân khí vận hành ở trong kinh mạch, vốn dĩ là trơn nhẵn thông thuận như vậy, mà không phải khó nhọc gian nan như trước đây mình vẫn cảm thụ.

Trần Trường Sinh kinh ngạc quan sát, còn chưa kịp sinh ra vui sướng, đã cảm thấy sầu não .

Đúng vậy, hắn còn sống, hơn nữa quan sát , hắn có thể sống tốt hơn so với trước đây.

Bệnh của hắn… tựa như thật sự được chữa khỏi rồi.

Không còn nguyền rủa.

Vận mệnh đã bị đánh ngã.

Hắn mặc dù còn đang tọa chiếu tự quan, nhưng tựa như đã có thể cảm giác được thân thể của mình trở nên nhẹ hơn rất nhiều, tựa như đã tháo xuống vô số gánh nặng.

Trước mắt hắn thiên không vô hạn, cũng không còn ám ảnh đã theo đuổi hắn suốt bảy năm, có chẳng qua là non xanh nước biếc, vô hạn quang minh!

Hắn mở mắt.

Thấy được thân ảnh của nàng.

Nàng chắp hai tay, đứng dọc theo thần đạo, nhìn bầu trời đêm, áo hơi ướt.

Nơi xa trong đêm mưa, một tia chớp vô cùng lớn cuối cùng rơi xuống, chiếu sáng cả Thiên Thư lăng, cũng đem thân ảnh của nàng chiếu rọi cao lớn đến dị thường.

Hắn không biết nên nói điều gì.

Trừ cám ơn ngươi.

Thiên Hải Thánh Hậu trả lời không cần khách khí, tựa như nàng chỉ làm một chuyện rất nhỏ.

Nhưng tại sao lại như vậy?

“Trẫm cứu ngươi, không phải bởi vì ngươi là con trẫm, cũng không phải bởi vì ba con tùng thử, cũng không phải vì trẫm thích ngươi.”

“Vậy tại sao ngài muốn cứu ta?”

“Vì ý chí của trẫm, ngươi là con trẫm, ngươi chính là sự kế tục ý chí của trẫm.”

“Ta không hiểu.”

Thiên Hải Thánh Hậu không giải thích cụ thể, mọi chuyện nàng làm vốn không cần giải thích, cho dù đối tượng là hắn.

“Trẫm nghe nói ngươi từng nói, bệnh của ngươi không thể chữa khỏi, là mệnh.”

Trần Trường Sinh trầm mặc, những lời này đúng là hắn đã nói, với Từ Hữu Dung, với tiểu hắc long, với mình, đã nói rất nhiều lần.

“Cho dù đây thật sự là mệnh của ngươi, trẫm không để cho ngươi chết, ngươi sẽ không thể chết.”

Thiên Hải Thánh Hậu nói.

Ban đầu ở Hàn sơn, Từ Hữu Dung từng nói không để cho hắn chết.

Ở đáy Bắc Tân kiều, tiểu hắc long cũng nói không để cho hắn chết.

Cảm giác khi nghe Thiên Hải Thánh Hậu nói những lời này, tự nhiên có khác biệt rất lớn.

Bởi vì nàng nói được, cũng có thể làm được.

Cho dù đối thủ của nàng tên là vận mệnh.

“Trẫm tin tưởng vận mệnh, nhưng cho tới bây giờ trẫm chưa từng tôn kính nó.”

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tinh không, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu muốn nghịch thiên cải mệnh, dĩ nhiên không thể tôn kính nó, chỉ có thể lợi dụng nó.”

Trần Trường Sinh nhớ lại câu nói đầu tiên mà Vương Chi Sách viết ở trên bút ký.

Đều là người cực kỳ tài giỏi, thái độ đối với vận mệnh hoặc là có chút khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau.

Lúc này gió dừng mưa tạnh, mây đen dần tan, tinh thần lộ ra hình dáng, vận mệnh ẩn giấu đằng sau đó, lại có bộ dáng ra sao.

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tinh không, nói: “Thiên đạo muốn ngươi chết, trẫm sẽ làm ngươi sống, thiên đạo nói ngươi không chết thì trẫm sẽ chết, vậy trẫm sẽ cùng nó tranh tài một trận, xem xem ai mạnh hơn ai.”

Sau đó nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về thế giới ngoài Thiên Thư lăng, nói: “Về phần đám người này, cuối cùng chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.”

Theo âm thanh rơi xuống, có gió lượn lờ trên dưới Thiên Thư lăng, phất lên một góc tay áo của nàng.

Người của nàng còn đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, nhưng để cho Trần Trường Sinh cảm giác, phảng phất nàng đã đi tới ngoài ngàn dặm.

Tây Trữ trấn cách xa vạn dặm, đêm khuya người vắng, dòng suối nhỏ róc rách.

Đàn cá lặng yên nghỉ ngơi trong khe đá, cánh hoa từ đầu nguồn chảy tới, vòng quanh cặp chân không khiết bạch như ngọc không muốn rời đi.

Vị tăng lữ kia cúi đầu, nhìn hoa nhìn cá trong dòng suối, như có điều suy nghĩ.

Bên khe suối vang lên một tiếng bước chân, rất bằng phẳng , rất chậm rãi, song bên trong tựa như ẩn chứa vô số phong lôi.

Cá trong suối hoảng sợ tứ tán, chui vào sâu trong khe đá, nhưng lại tìm không được con đường, càng không ngừng đụng vào nham thạch sắc bén, máu bắn ra tung tóe.

Máu cá hòa vào nước suối, đem cánh hoa nhuộm thành đỏ sẫm, cánh hoa rời đi chân không, ở trên mặt suối gặp phải những cơn gió lốc.

Tăng lữ kia suy ngẫm chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn bờ bên kia dòng suối nhỏ, vẻ mặt rất ngưng trọng.

Thiên Hải Thánh Hậu chắp tay sau lưng, đứng bên khe suối, mặt không thay đổi nhìn hắn.

Mấy vạn dặm đường, đối với thần hồn của nàng mà nói, chẳng qua chỉ là chớp mắt.

Tăng lữ từ nước suối giơ lên chân trái, bên dưới thân thể, ngón cái cùng ngón vô danh tay trái tương hợp, tựa như chạm vào mà không chạm, kết thành một cái liên hoa ấn.

Tay phải của hắn cầm lấy một chuỗi tràng hạt màu nâu đậm, chậm chạp chuyển động, trong lúc tràng hạt đi vận chuyển, tự có thời gian chân nghĩa bảo tồn.

Hắn nhìn Thiên Hải Thánh Hậu, đôi môi hé mở, bắt đầu niệm kinh.

Kinh văn mà hắn niệm tụng có chút đặc thù, không phải là đạo kinh thường gặp, mà là một loại văn tự có chút tối tăm, âm điệu cũng có chút cổ quái, chập chùng tự có một loại vận luật.

Đây là phật kệ.

Phật tông đã sớm bị chặt đứt truyền thừa ở trên phiến đại lục này, nhưng Thiên Hải Thánh Hậu đối với những thứ này cũng có hiểu biết, tóc đen không gió mà bay, tựa như đang suy tư điều gì.

Theo từng tiếng phật kệ vang lên, cánh hoa trong lốc xoáy trên mặt dòng suối kết hợp càng thêm chặt chẽ, dần dần hợp thể, biến thành nhiều đóa hoa sen.

Có thánh quang trong trẻo chí cực từ trong cánh hoa chồng chất lần lượt tràn ra.

Thiên Hải Thánh Hậu đứng bên khe suối, lại tựa như đứng trên bầu trời đêm xa xôi.

Đi tới Tây Trữ trấn cũng không phải bản thể của nàng, mà là thần hồn của nàng phản chiếu trong không gian, theo thần niệm mà động, cực kỳ cao lớn.

Một đạo uy áp khó có thể hình dung từ trên người của nàng phát ra, đồng tử của nàng trở nên dị thường sáng ngời, phảng phất tinh thần chân chính.

Chút ít hoa sen trong nước suối, dần dần rời khỏi lốc xoáy, phiêu tán chung quanh, có mấy đóa bay về phía nàng, mà phần lớn bay về phía bờ bên kia.

Vẻ mặt tăng lữ kia trở nên càng thêm ngưng trọng, tốc độ tràng hạt trong tay chuyển động trở nên càng thêm chậm chạp, giống như từng ngọn núi di chuyển ở trong lòng bàn tay.

Dòng suối nhỏ trở nên tuyệt đối bất động, không có bất kỳ dấu hiệu lưu động , cây bên khe suối tựa như cũng đứng im, lại bị gió đêm chợt cuồng bạo thổi đến lắc lư.

Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tăng lữ kia nói: “Nếu đã dám trở về, vậy thì đừng hi vọng có thể rời đi.”

Ngàn nhà vạn hộ còn đang ngủ say, đạo nhân thủy chung vẫn tỉnh.

Hắn nhìn phương hướng Thiên Thư lăng, thần sắc trở nên ngưng trọng, sau đó xoay người rời đi.

Dạ vũ đã nhỏ dần, hắn xoay người đi vào trong bóng đêm, không biết tới nơi nào.

Một khắc sau, thân ảnh của hắn xuất hiện ở bờ Nại Hà kiều bên Lạc Thủy.

Hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc đồng hồ cát rất tinh sảo khéo léo, đặt trên lan can.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, thường thường rất dễ dàng bị người ta quên lãng, cho đến khi có các loại công cụ đo.

Đồng hồ cát không nghi ngờ chút nào là một loại công cụ để đo thời gian nguyên thủy nhất, nhưng chính bởi vì nguyên thủy, cho nên càng đáng tin hơn.

Đạo nhân bình tĩnh nhìn đồng hồ cát, biết qua hai mươi bảy tức nữa, đối phương có thể xác định được vị trí chân thật của mình.

Dòng cát tinh tế từ phía trên chảy xuống, thời điểm sắp sửa hoàn toàn chảy hết, đạo nhân biến mất lần nữa.

Ngay sau khi hắn biến mất, một khí tức hàn lãnh xuất hiện trên Nại Hà kiều, Lạc Thủy có cảm ứng, phát lên gợn sóng, sau đó nhanh chóng bình tĩnh, trên mặt sông thậm chí sinh ra một chút vụn băng.

Một đạo hắc ảnh xuất hiện tại vị trí lúc trước đạo nhân đang đứng, đó là chuôi như ý bên thắt lưng của Thiên Hải Thánh Hậu.

Chuôi như ý này tựa như cất giấu một đạo hồn phách cực kỳ cường đại, đang sưu tầm hướng của đạo nhân đi.

Ở trong động quật dưới đáy Bắc Tân kiều, tiểu cô nương một thân áo đen đang ngủ mê man, viên chu sa trên mi tâm nàng dường như vết thương, chẳng biết tại sao lộ ra vẻ phá lệ tiên diễm.

Đạo nhân lúc này đã đến trước một hàng bánh bao thịt dê nơi tây bắc kinh đô.

Hắn liếc nhìn đồng hồ cát trong tay, biết lần này mình chỉ có thể dừng lại thời gian hai mươi ba tức.

Thiên Hải Thánh Hậu xác định vị trí chân thật của hắn cần thời gian càng lúc càng ngắn, điều này cũng đồng nghĩa, cự ly phát hiện vị trí chân thật của hắn càng ngày càng gần.

Nếu như nàng có thể xác định vị trí của đạo nhân, tất nhiên sẽ dùng toàn lực đánh chết.

Thiên Hải Thánh Hậu đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, bình tĩnh nhìn phương hướng Ly cung.

Đêm nay đã trôi qua thời gian rất lâu, cự ly thời khắc ánh bình minh đến đã không còn quá lâu nữa.

Nhưng Ly cung vẫn vô cùng an tĩnh, lão nhân cư ngụ ở nơi đó, lão nhân mà nàng đều phải thận trọng đối đãi, thủy chung không phát ra thanh âm của mình.

Chu Lạc, Quan Tinh Khách, Biệt Dạng Hồng, Vô Cùng Bích, các đại nhân vật mang theo mưa gió mà đến, cũng nghe được thanh âm của Thiên Hải Thánh Hậu.

Mười lăm vị Vương gia Trần gia thừa dịp bóng đêm lẻn vào kinh đô, còn có người phản đối đã rậm rịch muốn ra tay, cũng đều nghe được thanh âm của nàng.

Thanh âm kia rất lạnh nhạt, nhưng lại bá đạo vô cùng.

Lúc trước Kế đạo nhân nói nàng không dám ăn Trần Trường Sinh, là bởi vì khiếp đảm, không dám đánh cuộc, sợ hãi sự tồn tại của thiên đạo.

Nhưng mà, căn bản nàng khinh thường dùng một viên trái cây như Trần Trường Sinh để đoạt được thắng lợi, mà nàng muốn cùng thiên đạo đánh cuộc thắng bại!

Trừ rất ít cường giả, không ai biết, thần hồn của Thánh Hậu nương nương đã đi mấy vạn dặm, pháp khí tùy thân mạnh nhất của nàng, cũng đang ở đường phố kinh đô sưu tầm bóng dáng địch nhân, mọi người nhìn thân ảnh của nàng chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, sâu trong nội tâm đã sinh ra một đạo run sợ không cách nào ức chế .

Nơi đó là chỗ cao nhất kinh đô, cũng là chỗ cao nhất thế giới, bởi vì nàng đứng ở nơi đó, đã hơn hai trăm năm.

Mặt đất phương xa bỗng nhiên run rẩy, nước mưa đọng lại cũng bắn lên, biến thành rất nhiều bọt nước rơi khắp chung quanh.

Trên bình nguyên vang lên tiếng sấm ầm ầm , thỉnh thoảng có tia chớp sáng lên, soi sáng vô số thân ảnh kỵ binh như ẩn như hiện .

Tiếng sấm là chân thật , cũng là tiếng chân.

Trừ phương bắc tất yếu như Ủng Tuyết quan các loại cần trọng binh bố phòng, mấy vạn kỵ binh Đại Chu tinh nhuệ nhất , đang dưới sự hướng dẫn của mười một vị thần tướng, xuất phát đi về phía kinh đô!

Bọn họ đều là thuộc hạ trung thành nhất giúp Thiên Hải Thánh Hậu thống trị thế giới này, cũng là võ lực cường đại nhất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky